Nhịp bước chân bình thản, đi ngang qua tất cả mọi người tiến thẳng đến chỗ Andy, vẻ mặt lạnh như tiền đứng im chờ đợi sự sai bảo của Andy.
- Đây là Nick, anh ta là vệ sĩ riêng được Daddy mình thuê để bảo vệ ình. Anh ấy cũng là người Việt Nam – Andy quay sang giới thiệu người đó với mọi người.
- Anh….- Tiếng Bảo Phương thoảng thốt run rẩy như một chú thỏ con bị thương rên nhẹ.
Bảo Nam ngẩng đầu nhìn cô, Bảo Phương mới thấy được toàn bộ gương mặt của Bảo Nam. Cậu khác xa so với trước đây, dáng cao hơn, gầy hơn, gương mặt lạnh lùng hơn, nhất là đôi mắt. Đôi mắt của Bảo Nam không còn là đôi mắt ấm áp nhìn về đứa em gái duy nhất đầy yêu thương nữa. Mà là một đôi mắt trong và sâu thẳm (Truyen tinh từ: truyennganplus), đôi mắt đó nhìn Bảo Phương khẽ chớp mắt một cái xem như sự bày tỏ tình cảm anh em sau bao nhiêu năm xa cách, đôi mắt không còn tỏa ra hơi ấm chỉ còn lại sự lạnh lùng đến tàn khốc đáng sợ.
Bảo Phương như chết lặng khi chứng kiến một Bảo Nam như thế. Lòng cô cảm thấy rất đau, như bị ai cứa từng nhát một. Vẫn biết những năm tháng khắc nghiệt bên ngoài dễ dàng biến đổ một con người, nhưng cô không nghĩ lại có thể làm cô mất đi một người anh luôn yêu thương em gái.
- Sao vậy…hai người quen nhau à – Andy ngơ ngác nhìn Bảo Phương và Bảo Nam.
- Phải, chúng tôi quen nhau – Bảo Nam gật đầu xác nhận nhưng không nói rõ mối quan hệ giữa hai người.
Bảo Phương giương mắt nhìn Bảo Nam, nhưng Bảo Nam đa quay mặt lại nghe lời căn dặn của Andy. Bảo Phương thấy thái độ của Bảo Nam như vậy cũng đành im lặng, không giải thích gì thêm. Những người biết rõ mối quan hệ giữa họ cũng không tiện nói rõ.
Thục Quyên sau tiếng gọi của Bảo Phương, cô lặng lẽ ngồi xuống ghế như không hề quan tâm đến người vừa mới xuất hiện kia. Cô đưa tay cầm chai nước trên bàn mở nắp uống, nhưng nếu ai quay lại nhìn cô thì sẽ thấy đôi bàn tay run rẩy của cô đang cố gắng mở nắp chai nước.
“ Khi em trở về, hãy quên anh đi, dù gặp lại vẫn xem như không quen biết” – Giọng của Bảo Nam lạnh lùng vang lên bên tai cô như ngày nào, khiến trái tim cô đau đớn không nguôi.
- Một bàn tay đưa đến cầm lấy cái chai nước của cô, chỉ một động tác nhẹ đã mở được nắp chai của cô, nhẹ nhàng đưa về phía cô. Thục Quyên cảm thấy cả người run lên lạnh toát, cô không cần ngẩng đầu nhìn cũng biết người đó là ai. Những ngón tay thon dài đầy quen thuộc đó, những ngón tay từng ve vuốt trên thân thể cô, làm dâng lên cảm xúc trong lòng cô khiến cô mãi mãi không quên.
- Cô Amy, tôi sẽ bắt cặp với cô, cùng cô thi đấu với mọi người – Giọng Bảo Nam trầm trầm vang lên bên tai. Thục Quyên hít một hơi thật sâu, cố gắng bình thản, cô đưa tay đón lấy chai nước nói:
- Cám ơn.
Uống ực một hơi, Thục Quyên đóng nắp lại rồi đứng bật dậy nói:
- Đi thôi.
Cô không hề nhìn Bảo Nam lấy một lần. Cứ thế cầm vợt bước ra sân.
Andy và Lăng Phong là một cặp đấu với Bảo Nam và Thục Quyên. Jay và Sophia là một cặp đấu với Linh và Ken. Bảo Phương và Trí Lâm đứng bên ngoài vòng xem họ đấu.
- Là anh ấy…cuối cùng anh ấy đã trở về - Trí Lâm nhìn theo bóng của Bảo Nam thoảng thốt kêu lên.
- Phải, cuối cùng anh ấy đã trở về - Giọng Bảo Phương trầm lặng đáp.
Trí Lâm biết Bảo Phương lo lắng cho Bảo Nam rất nhiều, bây giờ hai người cuối cùng đã gặp lại, chắc chắn cô có rất nhiều điều muốn nói với Bảo Nam, nhưng ở đây có rất đông người nên cả hai không tiện bày tỏ. Cậu khẽ vỗ vai cô an ủi:
- Anh ấy vẫn bình an là tốt rồi.
- Phải – Bảo phương nghẹn ngào đáp, cô chỉ cần như vậy thôi. Chỉ cần Bảo Nam bình an là được rồi, mặc kệ anh thay đổi thế nào đi chăng nữa, anh và cô mãi mãi là anh em.
Bảo Phương nhìn Bảo Nam đang vung vợt đáp trả cú đánh banh của Lăng phong cô khẽ cười, cảm thấy dòng máu trong người mình chạy rất nhanh như vui mừng.
Jay và Sophia đấu với nhau rất ăn ý, họ liên tiếp ghi điểm trong khi chị em của Ken hơi vất vả chống đỡ. Cuối cùng đành phải buông vợt đầu hàng, hai chị em họ không phải là đối thủ của cặp này. Ken và Linh rời đi, Jay và sophia bèn thi đấu tay đôi với nhau.
Lăng Phong và Andy đấu với Bảo Nam và Thục Quyên có vẻ ngang ngửa nhau. Nhìn bề ngoài Thục Quyên như một cô tiểu thư yếu đuối nhưng nhìn cô đánh banh vô cùng mạnh mẽ dứt khoát, cô và Bảm Nam phối hợp vô cùng ăn ý, cứ như hai người đã quen biết nhau rất lâu và rất hiểu đối phương nghĩ gì. Giống như Lăng Phong và Andy cặp kè bên nhau.
Thấy Linh đi lại, Trí Lâm hơi lúng túng một tí, Bảo Phương thấy vậy bèn nói:
- Ở đây có em được rồi, anh đi lánh mặt một chút đi. Chỗ này đông như vậy, chắc là không sao đâu.
Trí Lâm nhìn Bảo Phương một cái rồi thở phào nói khẽ:
- Cám ơn em….lát nữa anh mua nước ọi người luôn.
Nói xong cậu vội vã quay lưng đi dáng vẻ hấp tấp đến buồn cười khiến Bảo Phương không nhịn cười được. Cô thật không hiểu tại sao Trí Lâm lại sơ nữ bác sĩ này đến thế.
- Chào! – Linh cười cười cằm khăn lau mồ hôi trên trán chào Bảo Phương.
- Xin chào! – Bảo Phương cười đáp lại – Hai người đấu hay lắm.
- Hay gì mà hay, bị thua thê thảm đây – Linh lắc đầu than thở sau đó quay sang lườm Ken – Cứ tưởng cậu từng là quán quân thì sẽ chiến thắng ai dè…
- Nè, là lỗi của chị mới đúng. Nếu không có chị vướng tay vướn chân, một mình em cũng có thể chiến thắng hai người kia – Ken phản bác lại
- Hứ ….- Linh bĩu môi trừng mắt nhìn Ken, sau đó nhìn xung quanh – Cái tên cứng đầu kia đâu rồi.
- Anh ấy đi xung quanh một chút rồi, sẵn tiện mua nước ọi người luôn – Bảo Phương cười đáp.
- Chị phải đi kiếm anh ta mới được, chẳng biết anh ta mua nước gì cho chị. Nước bây giờ toàn là đường hóa học không, không tốt cho sức khỏe đâu. Là một bác sĩ, chị không thể để bệnh nhân mình phạm sai lầm chết người như vậy.
Linh đáp rồi liền quẳng cái khăn xuống ghế vội vã lao đi tìm Trí Lâm. Nhìn thái độ của Linh, Bảo Phương hiểu vì sao Trí Lâm thấy Linh là sợ hãi, cô lắc đầu cười.
- Thông cảm đi, tính chị ấy là như vậy đó, là em của chị ấy, thật sự rất là khổ sở - Ken áp sát sau lưng Bảo Phương nhìn theo bóng Linh than thở.
- Cũng không phải là điều xấu mà, có nhiều người như chị ấy, cuộc sống này mới đỡ tẻ nhạt – Bảo Phương nghe vậy bèn nói.
- Cũng đúng – Ken gật đầu.
Sau đó Ken quay sang nhìn Bảo Phương hỏi:
- Sao cô không vào chơi cùng mọi người.
- Tôi không biết đánh tenis – Bảo Phương xoay người tiếp tục quan sát Thục Quyên và Bảo Nam.
- Tôi có thể dạy cho cô – Ken nhiệt tình nói.
- Không cần đâu – Bảo Phương lắc đầu từ chối.
- Thôi nào, đến sân tenis mà không làm vài cú phát bóng thì không phải đạo thể thao cho lắm – Ken cố thuyết phục.
Ken nói rồi cầm vợt nắm tay Bảo Phương kéo ra một sân tập khác. Bảo Phương quay đầu nhìn Thục Quyên , thấy cô vẫn hăng say, lại có Lăng Phong và Bảo Nam ở đó cô cũng yên lòng nên chấp nhận theo Ken qua sân kế bên.
- Nào rất đơn giản, chỉ cần thử phát bóng thế này là được – Ken cầm tay đang nắm vợt của Bảo Phương , đứng sau lưng cô chỉ dạy.
Quả bóng thứ nhất đi chưa đến lưới.
- Không đúng, thân người của cô phải hơi nghiêng một chút, thế này này ….- Ken vừa nói, bàn tay đặt lên eo của Bảo Phương, cả người cô gần như bị cậu ta ôm chọn lấy.
Bảo Phương hơi nhíu mày, thì một luồng hơi thở đã phả sau ót cô, giọng nói mờ ám:
- Giờ tôi mới biết hóa ra phái nữ thu hút phái nam bằng mùi hương trên người mình.
Cả người Bảo Phương cứng lại, nhưng giống như cô bị khống chế bởi hai bàn tay của Ken, cô thấy cảm giác này rất quen, nhưng không nhớ rõ đây là cảm giác gì, chỉ thấy cái tên này đúng là không đoàng hoàng chút nào. Đang định cho cậu ta một trận thì…
- Tôi đùa thôi, thật ra tôi đang đo thử xem số đo của cô là bao nhiêu. Vẫn nhớ lời mời lần trước của tôi chứ. Bảo Phương chợt khựng lại, cô vẫn nhớ lần trước trong bữa tiệc Ken đã mời cô làm người mẫu cho bộ sưu tập của anh ta. Hai người vẫn chưa có phản ứng gì tiếp theo thì một quả bóng bay vèo đến đập vào hàng rào sau lưng hai người khiến cả hai giật mình buông nhau ra.
Ánh mắt Ken thâm trầm nheo lại nhìn kẻ nào đã phá đám….
Nhưng cả bốn người đều đồng loạt đi về phía họ, nên chẳng biết ai là người đánh quả banh đó. - Xong rồi sao? – Bảo Phương nhìn họ hỏi.
- Mệt rồi…không chơi nữa – Thục Quyên lau mồ hôi đáp – Sory, mình sơ ý đánh trái banh văng qua đây.
- Không sao, có rào chắn mà, không ai bị thương gì cả - Bảo Phương hơi ngạc nhiên khi nghe thục Quyên nói, cô đã nghĩ quả banh đó là Lăng Phong hay Bảo Nam đánh, không ngờ lại là Thục Quyên. Cô đưa mắt nhìn Lăng Phong thấy cậu đáp lại ánh mắt cô rồi nhanh chóng đảo mắt đi chỗ khác, còn Bảo Nam thì quay lưng lại phía cô.
- Chúng ta thay đồ rồi đi ăn cơm thôi. Đã đặt bàn rồi – Lăng Phong lên tiếng, trong giọng nói có chút gay gắt.
- Uhm, đánh nãy giờ em cũng thấy khá là đói bụng. Mệt quá đi mất – Andy gật đầu nói, cô làm nũng than vãn trước mặt Lăng Phong, cậu bèn dùng khăn giúp cô lau mồ hôi, Andy vui sướng cười thích chí. Rồi nhanh chóng đi vào phòng thay đồ. Ken và Thục Quyên cũng đi vào thay đồ. Lăng giả vờ uống nước để nán lại. Bảo Nam vì khko6ng có đem theo quần áo để thay nên không đi thay mà đứng lặng lẽ một bên hút thuốc.
Thấy mọi người đã đi hết, Bảo Phương định chạy đến ôm chầm lấy Bảo Nam nhưng đạ bị Lăng Phong nắm tay chặn lại.
- Bây giờ không phải lúc thích hợp – cậu nói nhanh cho Bảo Phương nghe rồi đi vào phòng thay đồ.
Bảo Phương đứng im tại chỗ nhìn Bảo Nam đang đứng cách xa mình chỉ vài bước chân mà lại không thể bước tới. Đã bảo ngày qua, cô nhớ anh trai mình vô cùng, cô vẫn luôn sống trong nỗi sợ, sợ sẽ mất Bảo Nam, sợ cậu đã nhắm mắt ở nơi nào mà cô không thể biết. Biết bao nhiêu đêm, cô nằm mơ thấy cảnh Bảo Nam gục xuống trước mặt cô để rồi giữa đêm tối cô hoảng hốt giật mình tỉnh giấc, người đầm đìa mồ hôi, toàn thân lạnh tót vì sợ.
Những lúc đó, cô rất sợ, bên cạnh cô không có ai cả, nỗi cô đơn và sợ hãi cùng lúc quây lấy cô. Cũng thật may, trong những lúc sợ hãi dâng trài đó, chiếc vòng ngọc lục trên tay cô luôn tỏa sáng, thứ ánh sáng ấm áp xua đi bóng đêm tịch liêu bên cạnh cô, tiếp thêm niềm tin cho câu nói “ Anh nhất định sẽ trở về” của Bảo Nam trong lòng Bảo Phương. Cho cô thêm niềm tin và hy vọng để chờ đợi.
Cuối cùng, Bảo Nam cũng trở về bằng xương bằng thịt. Có lẽ Lăng Phong đã nói đúng, bây giờ chưa phải là lúc thích hợp nhất để trò chuyện nếu không Bảo Nam cũng không giả vờ như chỉ quen biết với cô như vậy. Lát sau Linh cùng Trí Lâm đi vào, hai người nhìn Bảo Phương hỏi:
- Không đánh nữa à?
- Ừ, mọi người đang vào thay đồ rồi cùng nhau đi ăn – Bảo Phương gật đầu đáp.
- Chúng ta đi ăn thôi – Thục Quyên cùng Andy bước ra bảo, cùng lúc Ken và Lăng Phong cũng thay đồ xong.
- Tôi không đi ăn với mọi người được đâu, bệnh viện gọi tôi về gấp rồi – Linh áy náy nhìn bọn họ nói. - Vậy để em chở chị về - Ken thấy vậy đành nói.
Hai người đành tạm biệt mọi người ra về trước.
Những người ở lại cũng lui cui gom đồ chuẩn bị ra bãi đỗ xe, Andy ôm lấy tay Lăng Phong kéo cậu đi. Thục Quyên xách túi cầu lên đi chẳng may bị vướng vào tấm lưới hàng rào kéo ngược cô ngã về sau. Nhưng một bàn tay đi đã đỡ lấy cô rất nhẹ nhàng:
- Không sao chứ?
Bảo Nam đỡ Thục Quyên đứng thẳng dậy, giọng khàn trầm hỏi thăm nhưng Thục Quyên lạnh nhạt hất người ra khỏi tay cậu, thờ ơ đáp:
- Không sao.
Suốt cả buổi ngồi trong nhà hàng, vẻ mặt của Thục Quyên trầm xuống, cô chỉ im lặng lắng nghe mọi người nói. Cô không còn hưởng ứng những lời đùa giỡn của Jay và Sophia, Bảo Nam làm đúng nhiệm vụ vệ sĩ của mình, cậu không tham dự, mà đứng im lặng sau lưng Andy, vô tình đối mặt với Thục Quyên, càng khiến cô không thoải mái. Cô còn im lặng hơn cả Bảo Phương, khiến Bảo Phương lo lắng hỏi:
- Không sao chứ?
- Không sao, mình hơi mệt thôi – Thục Quyên uể oải đáp.
- Vậy ăn xong chúng ta về nhà – Bảo Phương bèn nói.
Thục Quyên gật đầu đồng ý.
Ăn xong cả nhóm dắt nhau ra bãi xe, Bảo Phương ngay lúc đó nhận được tin nhắn của Lăng Phong, hẹn giờ tiếp tục huấn luyện, vì vậy Trí Lâm và Thục Uyên lên xe trước.
Khi Thục Quyên vừa ngồi vào trong xe, Trí Lâm cũng ngồi vào vị trí ghế lái của mình thì cậu giật mình phát hiện ra một điều.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...