Thục Quyên đứng tước cửa nhà đợi người tài xế của ba cô đến đưa cô đi học thì bỗng một người thanh niên xuất hiện trước mặt cô, khiến cô giật cả mình, sợ hãi lùi lại về sau mấy bước….
- Là anh….
Bảo Phương vẫn cùng Trí Lâm đi xe đạp đến trường, nhưng khi Lăng Phong vào lớp thì thấy một bạn nữ khác đang ngồi vào vị trí của Bảo Phương chứ không phải Bảo Phương.
Cậu nhíu mày nhìn chằm chằm người đó không khách sáo mở miệng nói:
- Sao lại ngồi đây, về chỗ ngồi đi.
Bạn nữ đó nhìn gương mặt đẹp trai Lăng Phong thì gương mặt thoáng đỏ bừng, nhưng lại thấy ánh mắt lạnh lùng của cậu thì sợ hãi vội cúi đầu cúi đầu e lệ đáp:
- Từ hôm nay mình sẽ ngồi ở chỗ này.
- Cái gì – Lăng Phong king ngạc thốt lên rồi quay đầu tìm kiếm Bảo Phương nhưng cô vẫn chưa bước vào lớp. Lăng Phong hậm hực thảy túi xách đeo trên người xuống bàn rồi khó chịu ngồi xuống. Gần đến giờ vào lớp, Bảo Phương mới từ từ đi vào, theo sau lưng cô là anh bạn Nhật Minh. Bảo Phương và Nhật Minh cùng tiến lại ngồi vào cái bàn của Nhật Minh mà ngồi xuống.
- Ngồi ở đây cũng có thể nhìn ra bên ngoài được – Nhật Minh hân hoan giới thiệu, nhường Bảo Phương ngồi gần sát cửa sổ.
Cậu bạn lúc trước ngồi gần cậu đã nể tình mà dời đi nơi khác. Tuy nhiên chỗ ngồi của họ lại không thích hợp bàng chỗ ngồi cũ của cô, Bảo Phương miễn cưỡng ngồi xuống.
Nhật Minh không ngờ Bảo Phương lại đột ngột gọi điện ình bảo rằng muốn chuyển chỗ đến ngồi cùng bàn, cho nên sốt sắng gật đầu, rồi gọi điện cho thằng bạn thân ngồi cùng nhờ tên này đổi chỗ.
Từ trước đến nay vẫn thầm mến Bảo Phương, nhưng chưa bao giờ Bảo Phương chủ động nói chuyện với cậu, điện thoại lúc trước đưa cho cô, nhưng cũng chưa bao giờ thấy cô gọi, cứ tưởng nó đã bị vứt đi rồi. Đến khi nhận được điện thoại của cô thì kinh ngạc vô cùng.
Trong lòng lúc trước oán hận Lăng Phong tranh chỗ ngồi cùng mình vô cùng, nhưng bây giờ lại âm thầm cảm ơn cậu ta, vì nhờ cậu ta tranh giành như vậy, cậu mới biết Bảo Phương cũng để ý đến mình, nếu không việc gì lại muốn đổi chỗ để đến ngồi cùng cậu. Nghĩ đến đó, cảm thấy trong lòng sung sướng vô cùng, Nhật minh quay sang Bảo Phương hỏi:
- Mình có hai vé đi công viên trò chơi, có muốn đi cùng không?
Bảo Phương kì thực khi nói ra câu không muốn nói chuyện với Lăng Phong nữa thì không muốn ngồi gần cậu nữa, cô cũng không cách nào nhìn mặt cậu. Nhưng trong lớp trước giờ rất í khi tiếp xúc, cho nên không quen biết ai để nhờ đổi chỗ, bèn nhớ lại số điện thoại mà Nhật Minh đưa cho lần trước vì lịch sự cất vào bìa nên lôi ra, cũng may là vẫn còn chưa bị vứt đi.
Cô bèn gọi điện nhờ, thở phào mừng rỡ khi Nhật Minh đã vội vàng đồng ý nhận lời giúp đỡ. Nghe Nhật Minh mời mình đi chơi thì nhớ lại lần trước cùng Lăng Phong đi chơi rất vui vẻ, cô cũng từng muốn đi lại lần nữa. Khẽ liếc mắt nhìn lên trên cái lưng hơi cong cong thất thểu buồn bã của lăng Phong bỗng thẳng lên hơi tựa ra sau khi nghe Nhật Minh rũ rê cô. Bảo Phương biết Lăng Phong đang nghe lén cuộc nói chuyện của cô và Nhật Minh thì gật đầu nói:
- Cũng được.
Nhật Minh vui vẻ cười ra ra mặt khi thấy Bảo Phương nhận lời, vội vàng nói:
- Vậy ra về, bạn chờ mình trước cỗng, mình nhờ bạn đưa xe về giùm, chúng ta ngồi xe buýt cùng đi. Bảo Phương gật đầu.
Nhưng khi Nhật Minh gửi cậu bạn đem xe về giúp rồi chạy ra đến cửa thì thấy Bảo Phương và Thục Quyên cùng đưang chờ thì hơi ngỡ ngàng và thất vọng. Cứ nghĩ có thể cùng đi chơi riêng với Bảo Phương, ai ngờ…
- Xin lỗi nha, nghe Bảo Phương nói đi chơi công viên cùng bạn, mình cũng muốn đi – Thục Quyên tươi cười nhìn Nhật Minh nói.
Thấy nụ cười hớn hở hăng say tham gia của Thục Quyên. Nhật Minh cũng đành thở dài, miễn cưỡng đáp: - Không sao càng đông càng vui mà, nhưng mình chỉ có hai vé thôi.
Cậu nghĩ chỉ cần mình nói rõ như vậy thì Thục Quyên sẽ hiểu ý mà rút lui, nào ngờ Thục Quyên quá vô tư nói: - Không sao, vé của mình, mình tự mua, chúng ta đi thôi.
Nói rồi kéo tay Bảo Phương kéo đi, Nhật Minh đành hậm hực theo sau lưng họ.
Có người cũng khó chịu đi theo lưng của họ, nhưng không đến trạm xe buýt như họ mà đến một chiếc xe ô tô màu đen sang trọng đậu ở gần cổng trường.
Mở cửa bước vào thì thấy ngay gương mặt châm biếm của Jay:
- Sao thế, cua gái phải dùng xe rồi à.
Lăng Phong bèn lườm Jay một cái khiến Jay đưa tay lên đầu hàng. - Được rồi, có chuyên gì, nói đi.
- Đi công viên trò chơi – Lăng Phong hất đầu nói với tài xế.
- Cái gì…- Jay kinh ngạc hét lên nhìn chằm chằm lăng Phong.
Khi chiếc xe lăng bánh theo chiếc xe buýt chỡ ba người kia được một đoạn đường, Jay bỗng nghiêng người thì thầm:
- Cẩn thận.
Lập tức chiếc xe được khép chặt kính lại. Chiếc vừa nhìn vào không khác gì những chiếc xe bình thường khác, nhưng thành xe bọc thép và kính đều là loại chắn đạn. Lăng Phong nghiêng người nhìn vào kính chiếu hậu phía trước quan sát chiếc xe màu xám bám đuôi họ nãy giờ.
- Lái đi hướng khác - Cậu lấp tức hạ giọng ra lệnh.
Người tài xế lái xe có gương mặt trầm lạnh khẽ gật đầu, tức tốc quay đầu xe theo hướng khác. Quả nhiên chiếc xe xám cũng quay đầu bám theo. Jay nghịch ngợm chiếc điện thoại trong tay mình, sau đó làm một cuộc gọi. Gọi xong, cậu quay sang nhìn Lăng Phong cười nói:
- Cái bọn này đúng là nghiệp dư thật.
Chiếc xe của họ chạy loay hoay một hồi liền đậu ngay sở cảnh sát, im lìm không có bất cứ động thái nào thêm.
Jay khẽ cười kín đáo quay đầu quan sát chiếc xe màu xám. Chiếc xe đó không dám tiến sát vào mà chỉ đổ một đoạn gần đó, tiếp tục âm thầm theo dõi. Cho đến khi hai người cảnh sát giao thông mặc cảnh phục chạy xe đến gõ cửa, chiếc xe xám mới bắt đầu rời bánh chạy đi.
Nhìn chiếc xe lăn bánh một cách bình thản , chậm rãi rồi sau đó chạy thẳng một mạch trên đường.
- Nguy – Lăng Phong chợt nhận ra điều gì đó bèn hét lên.
Sắc mặt Jay cũng thay đổi, cậu lập tức lấy điện thoại ra trao đổi vài lời, nhanh chóng tắt máy, kìm nén nhìn Lăng Phong:
- Mục tiêu không phải chúng ta.
- Mau chạy tới công viên trò chơi, nhanh lên – Lăng Phong hét lên ra lệnh với người tài xế rồi dùng điện thoại gọi cho Bảo Phương nhưng cô không bốc máy.
- Khốn khiếp – Lăng Phong tức giận văng tục, rồi nhìn tài xế lần nữa ra lệnh – Nhanh lên.
Chiếc xe lặp tức xoay vòng, mặc kệ chạy ngược chiều, luồn qua những chiếc xe chạy ngược chiều rồi lao nhanh qua bên kia đường một cách ngoạn mục chứng tỏ tay nghề siêu hạng của người tài xế. Điều đặc biệt là Lăng Phong và Jay không một chút biến sắc trước hành động này. Tay Lăng Phong siết chặt lại, sắc mặt thay đổi liên tục theo từng suy nghĩ của cậu.
Lăng Phong tự trách mình, tại sao cậu có thể sơ ý đến như vậy, sao không nhận ra sớm chứ. Chiếc xe theo dõi một cách lộ liễu vô cùng, không đúng với tác phong chuyên nghiệp luôn được đào tạo bài bản của bọn chúng.
Bọn chúng rõ ràng là cố tình để cho Jay phát hiện một cách dễ dàng, để họ dẫn dụ chúng chạy theo mà mất cảnh giác, chúng dễ dàng tiếp cận mục tiêu đã định sẵn.
Lăng Phong và Jay cố tình dụ chúng đi tới đồn cảnh sát để thăm dò. Nếu những kẻ theo dõi là cảnh sát, họ sẽ lặp tức dừng hành động theo dõi để các đồng nghiệp ở chốt sau tiếp tục theo dõi còn mình sẽ rút lui.
Nhưng nếu bọn chúng là phe đối đầu, chúng sẽ phải vượt qua họ mà bỏ đi khi biết mình đã bị phát hiện. Đằng này, bọn chúng lại kiên nhẫn đậu xe chờ đợi họ, rồi đến khi cảnh sát giao thông nhận được điện thoại của Jay đến đuổi chúng đi, chúng vẫn không có chút lo lắng nào cứ bình thản mà chạy, chứng tỏ mục tiêu của chúng không phải theo dõi cậu mà dụ cậu mắc bẫy kéo dài thời gian, cách ly cậu ra xa khỏi mục tiêu mà chúng nhắm đến.
Jay đã điều tra, bên phe kia không hề có động tĩnh nào hết, nghĩa là chỉ còn có con mụ đàn bà đang muốn cậu biến mất mà thôi.
Nhưng bà ta lại chơi trò vòng tròn này, chắc chắn nhắm vào mục tiêu mà cậu đang quan tâm: Bảo Phương. Dùng Bảo Phương uy hiếp cậu. Đúng thật là mụ đàn bà đê tiện. Lăng Phong ghiến rắng tức giận vô cùng, lần này cậu quyết không để cho bà ta lộng hành mãi như thế.
- Đến rồi – Chiếc xe chạy chậm lại rồi dừng hẵn ở cổng công viên trò chơi, Jay lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của Lăng Phong.
Lăng Phong lập tức mở cửa xe và phóng xuống đi thẳng đến cỗng, nơi đó đã có người được Jay sắp đặt mua vé đợi sẵn. Lăng Phong vừa bước qua cửa liền lập tức gọi điện thoại cho Bảo Phương nhưng vẫn không có người bốc máy.
Lòng cậu như có lửa, cậu băng nhanh vào khu trò chơi tìm kiếm, theo sau là mười mấy người mà Jay gọi đến trước đó.
Bảo Phương, Nhật minh, Thục Quyên cùng tham gia trò chơi cảm giác mạnh, đến khi bước xuống, Thục Quyên gần như ngã quỵ, Nhật Minh thì mặt tái xanh cả lên, chỉ có Bảo Phương vẫn bình thản như không, nhưng trên mặt cả ba vẫn cảm thấy vui vẻ sảng khoái vô cùng.
- Mình đi mua kem cho hai người – Nhật Minh cảm thấy lòng ngực nhốn nháo sau cú lộn vòng của tàu lượn siêu tốc, nhưng nếu nôn trước mặt hai cô gái thì đúng là mất mặt nam nhi quá nên giả vờ đi mua kem.
Nói rồi chẳng đợi hai người bọn họ trả lời, cậu nhanh chóng lao đi nơi khác.
Uống một ngụm nước suối tinh khiết mát lành, Thục Quyên cười vui vẻ nói:
- Đây là lần đầu tiên mình chơi trò này, trước giờ chỉ dám nhìn chứ không chơi, đúng là sợ vỡ mật, nhưng mà la hét thoải mái vô cùng.
Bảo Phương gnhe Thục Quyên nói thì cười nhẹ, đón chai nước trên tay Thục Quyên đưa lên uống. Trò chơi này lần trước là do Lăng Phong ép buộc cô chơi, lúc đầu đúng là sợ đến xanh mặt, môi mím chặt nhưng Lăng Phong không ngừng bắt cô hét lên. Trong lúc hét lên đó, dường như những u uất đau buồn của cô đạ theo tiếng thét thoát ra ngoài, tâm hồn cảnh thấy nhẹ nhỏm hơn rất nhiều.
Sau đó họ đi thêm nhiều lần, đến độ cô thấy quen thuộc, không còn cảm giác sợ hãi nữa.
Thục Quyên len lén nhìn Bảo Phương như muốn nói điều gì đó, thấy vậy Bảo Phương liền lên tiếng hỏi:
- Có chuyện gì sao?
Thục Quyên bèn mở chiếc bìa của mình ra, lỗi trong đó ra một cái hộp đưa cho Bảo Phương, ngập ngừng nói:
- Người đó…người đó bảo mình đưa cho bạn.
Bảo Phương run rẩy khi nhìn thấy cái hộp, tay đưa ra đón lấy chiếc hộp một cách cẩn thận, nhẹ nhàng mở ra. Bên trong quả nhiên là kẹo, rất nhiều kẹo…..
Nước mắt Bảo Phương lặng lẽ rơi ra, Thục Quyên lúng túng không biết làm sao đành im lặng nhìn. Bảo Phương lặng lẽ mở một chiếc kẹo ra chậm rãi cho vào miệng. Là hương vị gừng, vừa ngọt vừa ấm, đó là hương vị mà hai anh em đều thích.
- Anh ấy có khỏe không?
Sau khi im lặng để cho vị chiếc kẹo tan trong đầu lưỡi mình, bảo Phương mới hít thở thật sâu lấy lấy tinh thần hỏi khẽ.
- Theo mình nghĩ, anh ấy khỏe.
- Vậy à – Bảo Phương có cảm giác nhẹ nhỏm, bao lâu nay cô không ngày nào không lo lắng anh Bảo Nam ở bên ngoài gặp nguy hiểm, có khi phải bỏ mạng ở nơi nào đó. Nhưng cô vẫn mong anh sẽ vì cô mà bình yên trở về.
Trước đây, cô chỉ muốn Bảo Nam quay về, nhưng giờ cô chỉ cầu mong anh ấy bình yên là được rồi. bảo Phương cất chiếc hộp gỗ vào bìa rồi đưa tay lau nước mắt.
- Chúng ta đi tolet một chút đi – Thục Quyên bèn đề nghị.
- Ừhm …- Bảo Phương gật đầu đồng ý.
Cả hai bèn đi về hướng tolet, toelt nằm ở một chỗ kha xa nơi họ đứng, vắng vẽ ít người qua lại.
Đang ở trong phòng bỗng bảo Phương nghe tiếng Thục Quyên:
- Đây là tolet nữ, tolet nam bên kia.
……..
- Nè ….các người muốn gì….- Giọng Thục Quyên đầy sợ hãi.
…………
- Không còn ai trong này hết – Thục Quyên lại nhanh chóng nói tiếp.
Bảo Phương biết Thục Quyên cố ý nói như vậy để bảo vệ cho cô, bởi vì nếu như bọn người kia là lũ choai choai thích chọc ghẹo dòm ngó con gái trong nhà vệ sinh thì Thục Quyên sẽ gọi ngay Bảo Phương ra dần cho chúng một trận. Nhưng Thục Quyên lại cố ý nói không còn ai để nhắc nhở và bảo vệ cô khỏi bọn người độc ác.
Bảo Phương đột nhiên nhớ đến ba mình, trong tìm thức, Bảo phương từng có suy nghĩ từng oán trách, nếu như ba cô bỏ mặc cậu bé đó thì chắc giờ này cô sẽ sống hạnh phúc hơn bên anh và ba. Nhưng bây giờ cô hiểu cái cảm giác, không thể ích kỷ sống cho riêng mình. Cô không thể trốn, không thể bỏ mặc Thục Quyên như vậy.
Nhưng mà phải làm sao….Bảo Phương mím môi nín thở, tay cung lại thành nấm đấm thật chặt, một bàn tay vặn nấm cửa muốn mở ra.
- kétttttttttttt
Tiếng mở cửa vang lên đầy kích động, không khí bỗng trùng xuống đầy đáng sợ. Bảo Phương lặp tức thu tay lại.
- Các người muốn gì – Tiếng Thục Quyên đầy sợ hãi hỏi, giọng cô dường như lạc đi rất nhiều.
- Im lặng đi – Một giọng ồn ồn quát lên cắt ngang tiếng nói của Thục Quyên khiến cô giật bắn mình vì sợ, hai tròng mắt đỏ hoe, long lanh lên vì sợ hãi.
- Kéttttttttt
Tiếng cánh cửa kế bên cánh cửa tolet của Bảo Phương vang lên báo hiệu rằng kẻ đó đang đến gần. Bảo Phương mím môi suy nghĩ xem mục đích của bọn người này là gì? Nếu mục đích của bọn người này là những cô gái trẻ thì không lí nào bọn chúng lại chọn một nơi đông đúc như khu trò chơi này mà ra tay. Nếu mục tiêu của bọn chúng là Thục Quyên vì mục đích bắt cóc tống tiền thì bọn chúng lẽ ra nên đánh nhanh rút gọn, đi khỏi nơi này mới đúng. Tại sao lại phải tìm lần lượt tùng tolet như thế này.
Chỉ có một kết luận duy nhất, mục đích của bọn họ chính là cô. Vấn đề là tại sao? Tại sao mục tiêu của chúng chính là cô?
- Kéttttttttt
Cánh cửa phòng tolet của Bảo Phương cuối cùng cũng mở ra, một bàn tay đẩy mạnh cánh cửa bật vào. Một bàn tay to bè đầy lông lá đáng sờ xuất hiện trước mặt Bảo Phương, ngay lặp tức cô chộp lấy bàn tày đầy lông lá đó vào bên trong, đẩy mạnh hắn ta vào tường. Ngay lúc hắn ta còn bất ngờ chưa kịp phản ứng, giơ chân đá mạnh vào khớp gối hắn khiến hắn khụy xuống. Hắn ta cũng nhanh chóng rút con dao dắt ở thắt lưng ra định trở người quay lại tấn công, nhưng bảo Phương đã nhanh chân tung một đá thật mạnh, không gian quá nhỏ, lực chân lại mạnh khiến cả thân người to lớn của hắn ta lần nữa đập vào tường ngất xỉu.
- Ra đây – Tiếng la hơi khàn của một tên nào đó vang lên.
Bảo Phương hít một hơi thật sâu, từ từ bước ra ngoài, gườm mắt nhìn bọn chúng, Thục Quyên bị bọn chúng nắm đầu đang giãy giụa, nước mắt đau đớn rơi đầy gương mặt xinh đẹp.
- Thật không ngờ, cứ tưởng là chỉ đến bắt cóc một nữ sinh bình thường, không ngờ lại gặp một con sư tử cái. Khi về nhất định phải bảo cô ta trả thêm tiền mới được – Vẫn cái giọng khàn khàn đầy khó chịu vang lên.
Bảo Phương đưa mắt nhìn tên đó, gương mặt hắn ta rất lạnh, ánh mắt rất sắc, cái nhìn đủ để giết người, dọa người sợ phát run. Có lẻ hắn ta là chỉ huy của bọn này chỉ có trông hắn ta cũng còn khá trẻ.
- Ngoan ngoãn đi theo bọn anh đi cô bé, nếu không muốn bị đau – Hắn nhìn Bảo Phuong cười đểu dụ dỗ.
- Nếu anh có bản lĩnh đưa tôi đi thì cứ việc – Bảo Phương nắm chặt tay trừng mắt nhìn hắn ta nói, sau đó cô phóng con dao đã đoạt được của tên kia về phía hắn ta.
Hắn ta dễ dàng né được con dao.
Miệng hắn ta liền nhếch lên, một nụ cười đầy vẻ thích thú:
- Rất có cá tính, anh thích em rồi…nhưng mà xin lỗi nha…bọn anh đã nhận tiền rồi, bắt buộc phải dẫn em đi. Nhưng em yên tâm, anh nhất định sẽ cứu em ra.
Bảo Phương thoáng kinh ngạc nhìn cái tên này, hắn ta thật đáng sợ. Nhận lời làm việc gíup người, nhưng cũng có thể trở mặt giành lại.
Rơi vào tay hắn thì không thể lường được hắn sẽ đối xử với ta như thế nào. Cả người thoáng run lên, hai tay co chặt lại, nhìn hắn ta đầy dò xét. Thái độ của Bảo Phương càng khiến hắn ta thích thú vô cùng, hắn cười ngạo nghễ quan sát thái độ của cô.
Bảo Phương đưa mắt liếc nhìn Thục Quyên, cô vẫn đang run lên đầy sợ hãi nhìn Bảo Phương lo lắng. Cô cho tay vào túi của chiếc váy đồng phục siết chặt vật trong đó. Bọn chúng không phải những tên bắt cóc bình thường, một mình cô không thể nào đánh lại bọn chúng, cân nhắc lợi hại, sự an toàn của Thục Quyên, Bảo Phương lặp tức qyết định:
- Tôi đi theo các người. Thả bạn tôi ra…..
- Thông thường bọn anh sẽ không để lại nhân chứng …- Hắn nhếch môi tỏ vẻ lấy làm tiếc.
- Người kêu các người bắt tôi muốn tôi sống hay chết – Bảo Phương nhì hắn đe dọa, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt hắn tỏ ý cương quyết.
Bị cái nhìn uy hiếp của Bảo Phương, tên này nhún vai một cái rồi cười thích chí.
Hắn ta quay đầu nhìn Thục Quyên một cái rồi phẩy tay, tức thì bọn kia liền thả tay buông Thục Quyên ra. Thục Quyên vội vàng chạy đến bên Bảo Phương.
Lợi dụng lúc Thục Quyên chạy đến bên cạnh cô chắn ngang tầm nhìn của bọn chúng, Bảo Phương lôi điện thoại ra khỏi túi váy nhét vào trong cổ áo của Thục Quyên rồi vờ ôm chầm lấy Thục Quyên an ủi: - Không sao, đừng sợ….họ sẽ không làm hại bạn đâu.
Rồi trong lúc rời khỏi Thục Quyên, cô nói thật nhanh thật khẽ bên tai Thục Quyên:
- Đưa cho Lăng Phong.
Nói rồi cô nhanh chóng bước đi theo bọn chúng, cố đi thật nhanh để kéo chúng ra khỏi Thục Quyên, trong lòng thầm mong bọn chúng không phát hiện ra thứ mà cô đưa Thục Quyên. Coi như cô đăt hết hy vọng vào Lăng Phong.
Lăng Phong nóng ruột chạy khắp nơi tìm kiếm, cậu bắt Jay phải điều động thêm người tới ngay lặp tức gần như phong tỏa hết khu trò chơi, nhưng không tài nào tìm được bọn người khả nghi nào đang bắt giữ một cô gái.
Tìm kiếm thì chỉ gặp mỗi Nhật Minh mà không thấy Thục Quyên và Bảo Phương ở đâu.
Cậu gần như muốn phát điên lên khi không thể tìm thấy tin tức gì, ngay sau đó, cậu nhận được điện thoại của Bảo Phương, Lăngphong lập tức bốc máy.
- Cậu đang ở đâu? – Lăng Phong liền hỏi dồn dập trong điện thoại, nhưng đáp lại cậu là tiếng khóc nức nở của Thục Quyên.
Lòng lăng Phong càng nhu lửa đốt không ngừng, cậu cố kìm chế nỗi sợ hãi trong lòng, nhẹ giọng nói:
- Thục Quyên, hãy bình tĩnh, nói cho anh biết, hai người đang ở đâu, xảy ra chuyện gì rồi?
Thục Quyên cũng kìm nén nỗi sợ hãi và tiếng nấc của mình nói chỗ mình đang đứng cho lăng Phong. Cậu lập tức chạy tới đó cùng với Jay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...