Vào trước ngày tổ chức bữa tiệc một tuần, Hân Nghiên có kéo cô đến trung tâm thương mại để mua sắm, cô ấy hào hứng kéo cô đến hết chỗ này đến chỗ kia.
- Cậu thấy cái váy này đẹp không? - Hân Nghiên mặc một chiếc váy trễ vai màu bạc thiết kế tinh xảo, đính đá ở phần đuôi váy làm nó tôn lên dáng người của cô ấy.
- Rất đẹp.
- cô cũng rất vui vẻ khen ngợi.
- Bộ nào mà cậu chẳng nói vậy, trước đó đã có năm bộ rồi.
Nhìn đống váy vắt trên ghế cô cũng thở dài.
- Không phải cậu đã có rất nhiều váy sao?
- Nhưng ngày mai là ngày đặc biệt nên tôi cũng muốn mặc một chiếc váy đặc biệt.
- Chỉ là một buổi tiệc mừng tôi về nước thôi, sao ai cũng phải làm quá lên vậy.
- Nhưng đối với tôi những thứ liên quan đến cậu đều quan trọng.
Lời nói này làm cô nhất thời vui vẻ cười lên, ít nhất còn có một người thật sự xem cô là người thân, nhưng nụ cười này không giữ được lâu vì cô nhìn thấy bên ngoài là bóng dáng của đám Lý Hàn còn có Phó Vân Sương đang cười vui vẻ khoác tay Lý Hàn đi vào.
- Chọn những bộ đồ cậu thích rồi chúng ta đi chọn trang sức thôi.
- Sao vậy, cậu không mua sao? - Hân Nghiên thắc mắc nhìn cô nhưng nhìn ra phía cửa thì đã biết lý do.
- Đi ngay và luôn thôi, gói cho tôi hết đống đồ này.
- cô nhìn nhân viên cửa hàng nói.
Lúc hai người đi thanh toán thì sáu người kia đã bước vào, Phó Vân Sương là người đầu tiên để ý đến hai người bọn cô, cô ta vui vẻ tiến lại chào hỏi.
- Trùng hợp quá, không ngờ lấy cặp được hai đứa ở đây.
- Tôi không muốn gặp chị, tại sao lại là trùng hợp? Chúng ta không thân thiết đến vậy đâu.
- Hân Nghiên là người đầu tiên bật lại cô ta.
- Nghiên nhi, sao em lại nói chuyện kiểu đó? Với lại em đến đây để làm gì? - Kỷ Bác Văn không hài lòng với thái độ của em gái nên tiến lên trách móc.
Hân Nghiên giống như đã quen, bỏ lời anh ta nói ngoài tai lại đứng đó chờ nhân viên thanh toán.
- Xong rồi, chúng ta đi thôi.
- cô nhỏ giọng gọi Hân Nghiên.
Hai người định quay lưng bỏ đi nhưng vẫn bị người đằng sau gọi lại.
- Niệm Niệm, em có ý gì vậy? Tại sao vừa gặp bọn anh lại quay lưng đi, vì có Vân Sương sao? - lần trước chưa nói chuyện rõ ràng cô đã bỏ đi nên Lý Hàn vẫn thấy cấn trong lòng đến bây giờ, giọng nói cũng mang theo ý không vui.
Cô nghe vậy thì cười lạnh những lúc quay đang nhìn bọn họ, nụ cười đã chuyển thành dịu dàng.
- Sao có thể chứ anh Lý Hàn, chỉ là hai đứa con gái như bọn em thích sự riêng tư, không hợp đi chung với một đám con trai thôi.
- cô bốc phét đó.
- Nhưng Vân Sương cũng là con gái như bọn em tại sao không thể ba người cùng đi?
Lúc anh ta nói xong lời này, nụ cười của cô cứng lại, còn Hân Nghiên bật cười hẳn, Phó Vân Sương không hiểu gì sắc mặt tái xanh.
- Bọn tôi và chị ta thân thiết gì mà cùng đi? - Hân Nghiên nhìn chị ta không vui nói.
- Chị chỉ muốn thân thiết với bạn bè và anh em của A Hàn thôi, chị sai sao? - Phó Vân Sương giọng nói mang theo một phần uỷ khuất, nhìn thấy một dạng này của chị ta có tên đàn ông nào mà không siêu lòng.
- Vân Sương em đừng buồn, không phải lỗi do em.
- Lý Hàn cúi người dỗ dành chị ta.
- Vậy là lỗi của tôi rồi.
- Hân Nghiên không khách khí nói.
- Hân Nghiên, đúng là em quá đáng rồi đó.
- Trương Tử Kỳ nhìn cục diện, lên tiếng bênh vực cô ta.
- Em chỉ nói sự thật, quá đáng chỗ nào chứ?
- Phó Vân Sương lớn tuổi hơn em, em không nên nói chuyện cọc cằn như vậy, với lại Vân Sương là bạn gái của Lý Hàn cũng là bạn của chúng ta, em không thể thích ứng làm quen được sao? - Kỷ Bác Văn vuốt ngược tóc không vui nhìn cô.
- Không thể! - cô ấy quay người kéo tay cô rời đi.
- Hân Nghiên, em...!- Kỷ Bác Văn tức giận nhìn hai người họ bỏ đi.
- Thôi bỏ đi Bác Văn, tôi biết hai đứa nó không thích tôi mà, không cần gượng ép.
- Thay mặt con bé xin lỗi cậu, con bé từ nhỏ tính tình ương ngạnh như vậy, không chịu nghe lời ai, còn cả Niên Niên, sao con bé cũng thay đổi như vậy, 2 năm trước con bé không hề như vậy.
- Kỷ Bác Văn khó xử nhìn cô ta.
- Không sao, nếu hai đứa nó không muốn vậy chúng ta cùng đi là được rồi.
- cô ta nở nụ cười xinh đẹp trấn an.
- Các cậu đi đi, tôi xem hai đứa nó.
- Thiên Tỷ im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng.
- Hai đứa nó đã lớn rồi cậu không cần lúc nào cũng phải để ý túc trực bên cạnh quan tâm đâu.
- Trương Tử Kỳ đặt tay lên vai Thiên Tỷ nhắc nhở.
Nhưng Thiên Tỷ lại gạt tay anh ta ra nhíu mày nói.
- Sao trước đây các cậu không nói vậy đi? Niên Niên vừa mới quay về các cậu lại vạch rõ giới hạn, xin lỗi nhưng trong mắt tôi Niên Niên mãi là một đứa bé, đi trước đây.
- Thiên Tỷ nói xong thì quay người bỏ đi.
- Cậu ta cứ sốt sắng lên, cũng đâu có chuyện gì lớn, hai đứa nó nên học cách trưởng thành như Vân Sương để không làm người khác lo lắng.
- Trương Tử Kỳ xoa cánh tay bị hất ra, bình tĩnh nói.
Nhưng bọn họ không biết vì một hành động này của anh sẽ thay đổi rất nhiều thứ trong tương lai.
- Niệm Niệm, Hân Nghiên! - Thiên Tỷ vừa thấy bóng dáng hai người đã chạy về phía họ.
Hai người bất ngờ vì sự xuất hiện của anh, Hân Nghiên mở miệng lên tiếng trước.
- Sao anh lại ra ngoài này?
- Không phải hai đứa muốn đi mua sắm sao? Anh đi cùng hai đứa.
- Sao? - lần này cả cô và cô ấy bất ngờ đồng thanh, anh ấy không ở cùng một chỗ với những người kia, lại ra ngoài này nói muốn đi cùng hai cô?
- Không được à?
- Được chứ, sao lại không được.
Dù nói vậy nhưng hai người vẫn không được tự nhiên, đi qua một cửa tiệm trang sức hai người đi vào xem nhưng không lựa được món ưng ý nên đột nhiên mất hứng.
- Trang sức có lẽ tôi không cần đâu, ba mẹ đã đặt riêng cho tôi một bộ rồi, nếu cậu muốn mua chúng ta qua gian hàng khác.
- Không cần đâu, không biết tại sao từ lúc thấy mặt Phó Vân Sương tôi lại không còn tâm trạng, có lẽ tôi cũng sẽ đặt một bộ riêng, gần đây có nhà hàng, chúng ta đến đó ăn đi.
- cô ấy nhìn cô rồi nhìn về phía Thiên Tỷ hỏi ý.
- Được, vậy ta đi thôi.
Đi ra bãi đỗ xe là Thiên Tỷ chở hai cô đến nhà hàng ăn, món ăn dọn ra đều do hai cô gọi, còn Thiên Tỷ chỉ ngồi một bên uống rượu, cô và Hân Nghiên ngồi đối diện anh thấy anh chỉ uống rượu thì cô khuyên nhủ.
- Anh cũng nên ăn chút gì đó đi, uống rượu nhiều như vậy dạ dày sẽ không chịu nổi.
- Không cần, nhìn hai đứa ăn là được rồi.
- anh cười nhạt tiếp tục uống rượu, lúc uống vẫn luôn nhìn chằm chằm cô, khi bị cô phát hiện anh lại dời tầm mắt đi.
Cô thở dài cắt một phần bít tết của mình đưa về hướng anh, điều này làm cả Hân Nghiên và anh bất ngờ, chưa kịp phản ứng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...