Cô nằm lên chiếc giường quen thuộc của mình nhắm mắt lại ngủ một giấc thật ngon, trong giấc mơ thời gian như quay ngược trở lại vào thời điểm cô 6 tuổi còn Lý Hàn 7 thì tuổi, là thời điểm cô và các bạn chơi trốn tìm lúc đó cô đã trốn vào phòng thể dục nấp ở một góc nên không ai tìm thấy cô, trong lúc vô tình bác bảo vệ đã đi ngang qua và khoá cửa phòng học lại, lúc đó cô vẫn còn đang trốn mà không hay biết gì.
Vì thấy lâu rồi các bạn vẫn chưa tìm mình nên cô đã đi ra ngoài xem và thấy cửa phòng đã bị khóa, với tâm lý của một đứa con nít 6 tuổi tất nhiên sẽ sợ hãi la hét, nhưng tiếng la của cô không làm người khác nghe được, cô lúc đó đã sợ hãi ngồi co ro một góc chờ người đến mở cửa, chỉ vài phút sau cánh cửa đã được mở ra, người đầu tiên cô nhìn thấy lúc đó là Lý Hàn năm 7 tuổi, anh đã tiến lại gần ôm cô lúc đó đang sợ hãi dỗ dành.
- Tiểu Niên, đừng sợ anh tới rồi!
Chỉ một câu nói lúc đó của hắn đã trở thành động lực, ánh sáng của cô cho đến hiện tại, người duy nhất để ý đến sự biến mất của cô vào thời điểm đó nhưng bây giờ cô không còn là duy nhất của anh nữa rồi.
Trên hàng mi của cô vô thức có một giọt nước mắt rơi xuống, cô mở mắt ra đưa tay lên chùi đi giọt nước mắt nhìn ra cửa sổ thì thấy trời đã sáng rồi, cô thở dài thu lại dáng vẻ buồn rầu, đi rửa mặt, đánh răng rồi xuống dưới nhà thì đã thấy mẹ cô đang chuẩn bị bữa sáng.
- Sao mẹ không gọi con dậy để giúp? - cô đi nhà bếp giúp bà bưng thức ăn ra bàn.
- Con vừa mới về nước, nên nghỉ ngơi cho khỏe đã, mấy việc này mẹ làm được.
Sau khi dọn thức ăn ra bàn, một nhà ba người cùng ngồi ăn, mẹ cô mới nhìn cô hỏi.
- Hôm qua con mới về nước đã liên lạc với đám Thiên Tỷ chưa?
- Dạ? À chưa.
Âu Dương Thiên Tỷ, Trương Tử Kỳ và Kỷ Bác Văn là bạn thân của Lý Hàn, cả ba người họ và Lý Hàn đều cùng cô lớn lên từ nhỏ quan hệ cũng thân thiết, chuyện cô về nước chắc Lý Hàn đã nói với bọn họ rồi.
- Mấy đứa nó cũng rất nhớ con, nếu có dịp thì mấy đứa hẹn gặp nhau đi, còn có Hân Nghiên con bé cũng rất nhớ con.
- Vâng, con sẽ liên lạc với bọn họ sau.
Nói đến Hân Nghiên cô mới nhớ cũng lâu rồi cô không gặp cô ấy, trong tất cả những cái tên kia có lẽ cô nhớ cô ấy nhất, Hân Nghiên tên đầy đủ là Kỷ Hân Nghiên, là em gái của Kỷ Bác Văn cùng tuổi với cô và cũng lớn lên cùng cô, cũng đều xuất thân danh giá nhưng tính cách cô ấy lại quá mạnh mẽ giống như một đứa con trai nên thường bị chê là không nữ tính, không giống một đứa con gái nhưng cô ấy bỏ ngoài tai những lời đó mà vẫn sống thật với con người mình, điều này lại làm cô rất thích tính cách thẳng thắn của cô ấy.
- Cũng được, mẹ chỉ sợ con đi 2 năm lại xa lạ với mấy đứa nó.
- Mẹ không cần lo đâu, tụi con đều lớn lên cùng nhau, 2 năm không thể làm mối quan hệ này rạn nứt.
- về điều này thì cô có thể chắc chắn nhưng cô không biết chỉ sau hôm nay suy nghĩ này sẽ thay đổi.
- Được rồi không nói về chuyện này nữa con tập trung ăn đi.
Khi cả nhà ăn xong, cô ôm chén dĩa đi rửa, dù là tiểu thư nhưng trong nhà cô không có một người giúp việc nào cả vì mẹ cô cảm thấy những việc này bản thân còn làm được với lại trong nhà chỉ có ba người nên không cần thuê giúp việc, với lại lòng người khó đoán nếu thuê phải một người lòng không trung thực thì sẽ có rất nhiều rắc rối.
Cô vừa rửa chén xong thì điện thoại bên cạnh reo lên, cô lau tay rồi cầm lên xem thì thấy cái tên Lý Hàn nên nhấn nút nghe máy.
- Anh Lý Hàn, có chuyện gì sao?
- À, đám Thiên Tỷ nói muốn gặp em, em có rảnh không?
- Được, vậy gặp ở đâu?
- Quán bar nhà cậu ấy, em biết mà, 8 giờ tối anh đến rước em, còn có cả Hân Nghiên nữa lâu rồi hai người không gặp nhau mà, bọn họ muốn tổ chức bữa tiệc chào đón em về.
- Em sẽ chuẩn bị đúng giờ.
- Được, cứ như vậy đi.
- Là Lý Hàn gọi cho con sao? - mẹ cô nhìn cô hỏi.
- Vâng mẹ, anh ấy rủ con đến quán bar gặp nhóm anh Thiên Tỷ.
- Vậy con cứ đi đi nhưng nhớ phải về sớm đó.
- Con biết rồi.
Đúng 8 giờ tối, Lý Hàn đã đậu xe trước nhà cô, cô cũng đã chuẩn bị kỹ càng rồi bước ra nhưng cô phát hiện trên xe không chỉ có Lý Hàn mà còn Phó Vân Sương ngồi trên ghế phụ vẫy tay chào cô, điều này làm cô hơi nhíu mày, không phải hắn nói tụ tập mọi người sao? Sao lại còn đưa theo Phó Vân Sương? Từ khi nào mà cô ta lại thân thiết với nhóm người Thiên Tỷ chứ? Nhưng cô giấu thắc mắc trong lòng vẫn bước lên xe.
Phó Vân Sương vui vẻ nói chuyện với cô.
- Đây là lần đầu em gặp nhóm anh Thiên Tỷ sau 2 năm đúng không? Chắc em không biết họ nhớ em như thế nào đâu, nhưng không sao chị tin em cũng sẽ hòa nhập ngay thôi.
Cô nhìn cô ta ra vẻ mà gượng cười, bọn họ thân thiết đến mức cô ta có thể tùy ý gọi tên anh Thiên Tỷ sao? Xem ra trong 2 năm cô không ở đây thì có rất nhiều thứ thay đối.
Sau 15 phút cũng tới nơi cần tới, cô đi bên cạnh Lý Hàn và Phó Vân Sương bước vào, không gian ồn ào sôi động làm cô nhất thời chóng mặt nhưng Lý Hàn đằng trước chỉ lo vui vẻ nắm tay Phó Vân Sương bước vào mà không nhìn thấy sự khó chịu của cô.
Cô cũng lấy lại tinh thần đi theo hắn vào phòng VIP được sắp đặt sẵn thì gặp nhóm Thiên Tỷ lâu rồi không gặp đang ngồi uống rượu vừa nói vừa cười, vừa nhìn thấy cô thì mất cả đám sáng lên đứng dậy tay bắt mặt mừng.
- Xem ai đây, Niên Niên của chúng ta về rồi, có còn nhớ anh là ai không?
- Anh Bác Văn, sao em có thể quên anh được.
- cô vui vẻ bắt tay anh ấy sau bao ngày không gặp.
- Hân Nghiên cũng nhớ em lắm đó, lúc em vừa đi du học con bé khóc banh nóc nhà luôn đó.
- Hân Nghiên mà cũng biết khóc sao? Em không nghĩ vậy đâu.
- Em nhớ cậu ấy, vậy em có nhớ anh không?
Cô nhìn về phía phát ra giọng nói thì thấy Trương Tử Kỳ khoanh tay nhìn về phía cô, cô chỉ mỉm cười đáp lại.
- Sao có thể được, anh Tử Kỳ, mà còn anh Thiên Tỷ đâu rồi? - cô nhìn ngó xung quanh tìm hình bóng Thiên Tỷ.
- À, vừa rồi không biết con bé Hân Nghiên ăn uống như thế nào nên bị nôn, có lẽ là do nóng lòng chờ gặp em nên uống có chút nhiều, Thiên Tỷ là chủ quán nên đi xem con bé như thế nào.
- Sao anh không đi? Anh không phải anh trai cậu ấy sao?
- Em cũng biết anh với nó như nước với lửa, không thể nào hòa thuận được đâu, nên chỉ có thể để chuyện này cho Thiên Tỷ lo thôi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...