Lúc này sắc trời đã là hoàng hôn, mặt trời đã dần khuất bóng, khắp nơi đèn đuốc bắt đầu được thắp lên.
Ngọc Đan cùng Bảo Cường loay hoay khắp phố hỏi thăm thanh lâu nằm nơi nào, ai ai cũng bảo rằng tại Tô Nguyệt thành này thì Tuý Hương lâu chính là đặc sản, nghe nói hoa khôi đầu bài ở Tuý Hương lâu này là tuyệt sắc mỹ nhân đứng đầu phương Bắc, người được diện kiến dung nhan nàng chỉ đếm bằng đầu ngón tay, những kẻ may mắn được xem qua đều phải ngày đêm nhung nhớ giai nhân.
Điều này cũng đủ khiến Ngọc Đan, Bảo Cường tràn đầu hứng thú kéo nhau đi thưởng 'hoa'
Bên trong Tuý Hương lâu phi thường náo nhiệt, người người hận không thể giẫm lên nhau mà tiến lên phía trước, Ngọc Đan cùng Bảo Cường đứng giữa đã muốn bị bọn họ ép đến ná thở, ngay cả nhúc nhích cũng không được, mà càng quái gở là mặt mày ai ai cũng vô cùng phấn khích như trúng độc đắc một tỷ rưỡi, rốt cuộc chuyện quái gì đang diễn ra vậy?
"A...!đại ca cho ta hỏi, ở đây xảy ra chuyện gì mà người người thay nhau kéo đến ùn ùn thế này?" Ngọc Đan quay sang tóm lấy nam nhân bên cạnh dò hỏi
Nam nhân này xem ra tâm tình cao hứng dị thường, hắn nhiệt tình máu lửa kể: "Tiểu công tử xem ra là người phương khác mới đến nên không biết là phải rồi, lại nói số ngươi cũng không tệ, hôm nay Tuý Hương lâu treo bảng đỏ, Thu Hoa cô nương triệu nhập mạc chi tân"
Ngọc Đan không nghĩ tới, cô lần đầu dạo thanh lâu mà đã có thể may mắn chứng kiến hoa khôi bán đêm đầu trong truyền thuyết, số cô đúng là may mắn quá mà
"Thu Hoa?" Bảo Cường đứng một bên hóng chuyện, khó hiểu hỏi
Hắn ta thấy vẻ mặt hai người ngốc lăng ra thì càng phấn khích nói: "Thu Hoa cô nương chính là hoa khôi đầu bài của Tuý Hương lâu này" nói tới đây hắn ta đè giọng thủ thỉ vào tai hai người: "Nghe nói nhan sắc của Đệ nhất tài nữ Nhị công chúa cũng không sánh kịp nàng ta"
Ngọc Đan nghe xong liền rùng mình một cái, thầm nghĩ ngay cả Tảng băng công chúa đó cũng không sánh kịp thì chẳng lẽ Thu Hoa công nương này thành tiên rồi sao!
Không đợi Ngọc Đan suy nghĩ nhiều, Tú bà mặt đầy son phấn, hất hất cái mông tiến lên khán đài, giọng nói chanh chua chói tai vang lên cắt đứt suy nghĩ của Ngọc Đan: "Để các vị đại gia chờ lâu, đại hội tuyển nhập mạc chi tân của Thu Hoa cô nương chính thức bắt đầu"
Đám nam nhân dưới này lập tức nhốn nháo cả lên
"Các vị bình tĩnh, đừng nóng vội!"
Âm thanh chua chát của Tú bà lại vang lên, nhất thời làm toàn trường im như tờ, Tú bà lại nói tiếp: "Giá mà Thu Hoa cô nương ra là một ngàn lượng"
"Ta mua"
"Đây một ngàn lượng đây"
"Ta mua trước"
Tú bà còn chưa kịp nói xong thì đám nam nhân dưới này đã trực tiếp tranh nhau nuốt luôn cả lời bà ta đòi cướp mỹ nhân
"Trước khi giao bạc, Thu Hoa cô nương muốn các vị nghĩ ra một bài thơ, nếu khiến nàng vừa lòng thì các hạ chính là người được chọn"
Toàn trường bắt đầu xôn xao không ngừng, ngươi một lời ta một lời, chẳng ai chịu nhường ai, Ngọc Đan cùng Bảo Cường đáng thương cũng sắp bị bọn chúng dùng nước bọt nhấn chìm
"Im lặng! Lần lượt từng người một" Tú bà tức giận quát lên
Đám người bên dưới sợ tới độ im phăng phắc, ngoan ngoãn trật tự từng người đứng lên thể hiện trình độ cưa cẩm của mình
Ngọc Đan thấy phiền chết được, định mang Bảo Cường chuồn đi, nào ngờ lại bị cậu ta nắm vai kéo lại, cười khiêu khích nói: "Đan, mình thách cậu tán được hoa khôi đó"
"Đầu cậu chạm mạch rồi sao? Nghĩ sao lại bảo mình làm thơ vớ va vớ vẩn tán gái vậy!" Ngọc Đan liếc trắng mắt nhìn cậu ta
"Nếu cậu thắng, trở về hiện đại muốn thì mình cũng chiều....!thế nào?" Bảo Cường nhướng mắt nói
"200 cây kem?"
Bảo Cường thấy Ngọc Đan chơi lớn như vậy, mồ hôi lắm tắm đổ đầy đầu.
Cái gì vậy? cậu ta là heo chuyển kiếp sao? Nhưng mà lúc nãy lỡ mạnh miệng như vậy, nếu mà nói không chơi nữa chẳng phải là đang rước nhục về sao, với lại chắc gì cậu ta có thể thắng được chứ? Sau một màng đấu tranh tư tưởng quyết liệt, Bảo Cường liền sẳng giọng nói: "Được!"
Tinh thần Ngọc Đan lập tức phấn chấn lên hẳn, cô moi hết vốn từ ngữ hoa mĩ, thi từ ca phú trong đầu mình ra, vắt óc suy nghĩ xem nên làm thơ thế nào mới có thể dụ dỗ được hoa khôi
Ngọc Đan nhíu chặt mày, tay xoa cằm nhỏ suy tư
Nhìn dáng vẻ nan giải này của cô, Bảo Cường bèn cười trộm, thầm nghĩ Ngọc Đan chuyến này thua cậu là cái chắc rồi.
Còn chưa kịp vui mừng, bất ngờ lại thấy mắt Ngọc Đan bỗng sáng quắc lên, bước về phía khán đài, cô ho khan một tiếng, từ trong vạt áo lấy ra một chiếc quạt phiến, phất tay xoè quạt, ra vẻ thi nhân, nhàn nhã cất giọng ngâm thơ
"Bắc phương hữu giai nhân,
Tuyệt thế nhi cô lập.
Nhất cố khuynh nhân thành
Tái cố khuynh nhân quốc.
Ninh bất tri, khuynh thành dữ khuynh quốc,
Giai nhân nan tái đắc"
*Dịch thơ
(Phương Bắc có giai nhân
Tuyệt sắc nhất cõi trần
Liếc nhìn thành quách đổ
Ngoảnh đầu quốc gia vong
Không màng nước mất thành vong
Mỹ nhân đời này gặp được mấy người?
Gia Nhân ca - Lý Diên Niên)
Đọc xong Ngọc Đan nhẹ phe phẩy quạt, giả vờ như đang chìm đắm trong thi ca, như gió như mây nói: "Đây là Giai Nhân ca"
Đợi một lúc lâu chưa thấy ai hó hé tiếng nào, Ngọc Đan trán đổ mồ hôi lạnh, thầm nói không xong rồi, chẳng lẽ người ở đây đều biết cô dùng thơ của Lý Diên Niên thời Hán Vũ Đế sao! Nếu thực sự là vậy, thì tiền đâu mà cô đền tiền phạt bản quyền đây
"Hảo!"
"Thơ hay"
Xung quanh khen không ngớt lời, vỗ tay ầm ỉ ca ngợi cô, Ngọc Đan không khỏi trộm lau đi mồ hôi trên trán....Xem ra vẫn chưa ai nghe qua
Tú bà cười hí hửng nói: "Vị công tử này, Thu Hoa đã chọn ngươi" bà ta ra dấu mời Ngọc Đan: "Công tử, mời"
Bảo Cường trợn mắt khó tin nhìn Ngọc Đan.
Gì đây, cậu ta thắng rồi sao! Nếu để Lý Diên Niên biết được cậu ta dùng thơ ông ấy để dụ dỗ hoa khôi thế này, chắc chắn là bật tung mồ ngồi dậy để tìm cậu ta tính sổ cho bằng được
Dưới ánh mắt đố kỵ muốn ăn tươi nuốt sống cô của mọi người, Ngọc Đan cũng không lên tặng cho Bảo Cường một nụ cười đắc ý, sau đó xoè quạt phe phẩy đi theo Tú bà lên tầng cao nhất của Tuý Hương lâu để diện kiến hoa khôi đầu bài
Đứng trước nhã gian, Tú bà tươi cười xoè tay trước mặt Ngọc Đan, thấy Tú bà cứ để tay trước mặt mình, Ngọc Đan nhíu mày khó hiểu nhìn bà ta, rồi lại dường như nhận ra điều gì đó, cô liền nở nụ cười đúng chuẩn hoa hậu thân thiện, mỗi hàm chỉ hé tám cái răng, lịch sự vươn tay phải ra bắt lấy tay Tú bà, bày ra động tác bắt tay
Trời ạ, thật không ngờ tới, ở thời đại này người ta đã biết cách giao tiếp, chúc mừng người khác bằng cách bắt tay sang như Tây rồi, con người ở đây đúng thật là tiên tiến, thân thiện a
Chứng kiến một loạt hành động kỳ quái của Ngọc Đan, Tú Bà liền ban cho cô ánh mắt quái dị, bà ta ho khan một tiếng, nhắc khéo: "Một ngàn lượng"
Một ngàn lượng?
Ngọc Đan cứng ngắt cả người, nhục nhã ùa về khắp cõi lòng trong một khắc, bây giờ cô mới ý thức được Tú bà xoè tay là muốn đòi tiền, chứ chẳng có ai muốn bắt tay với cô cả
Nhục nhã đến tận cùng, Ngọc Đan vội lấy ra một sấp ngân phiếu thật dày đưa cho Tú bà, xong liền đuổi bà ta xuống lầu cho đỡ nhục
Cửa phòng được mở ra, trước mắt Ngọc Đan là một nữ tử lấy lụa mỏng che mặt, nằm nghiêng chống đầu bên ghế dài, nghe được tiếng đẩy cửa, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, chỉ thấy con ngươi mâu hàm thu thuỷ, sáng tựa trăng thu của nàng đang chăm chăm nhìn cô
"Công tử định đứng đó cả đêm sao?" âm thanh Thu Hoa trong trẻo vang lên
Ngọc Đan lúng túng đóng cửa lại, sau đó vẫn không chịu nhút nhích, đứng lỳ tại chỗ
Thu Hoa vươn tay trắng nõn cởi xuống lớp khăn che mặt, dung nhan hoạ thuỷ của nàng ta bày ra trước mắt Ngọc Đan, nhìn đến không khỏi khiến cô phải chấn kinh một phen, quả nhiên có thể làm cho đám nam nhân Tô Nguyệt thành không tiếc giẫm đạp lên nhau tranh mỹ nữ thế này, thì một từ xinh đẹp cũng không đủ để diễn tả nhan sắc kinh diễm của hoa khôi đầu bài Tuý Hương lâu này
Mi mục như hoạ, xinh đẹp tựa đoá phù dung, thậm chí Ngọc Đan chỉ muốn dùng hình ảnh Thuý Kiều do Nguyễn Du miêu tả để nói về nhan sắc nàng ta.
Thu Hoa so với Lý Minh Khuê sẽ quyến rũ, câu nhân, nhiễm lấy sương khói nhân gian hơn một phần, còn Lý Minh Khuê lại không nhiễm bụi trần dù chỉ một chút
Một người *mạo tự thiên tiên, một người **thiên kiều bá mị, quả là mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười
*xinh đẹp tự tiên nhân
**quyến rũ kiều mị
"Công tử định nhìn ta đến bao giờ?"
Ngọc Đan lấy lại tinh thần, cười xấu hổ xua tay: "Ta từ xa đến đã nghe danh Thu Hoa cô nương, nên chỉ muốn ghé ngang diện kiến, người thì cũng đã gặp....!tại hạ xin phép cáo từ"
Thu Hoa bất ngờ nhìn Ngọc Đan, từ xưa tới nay mỗi khi đám nam tử tục tằng kia nhìn thấy nàng đều hận không thể lập tức chiếm lấy giữ làm của riêng, còn người trước mắt này chỉ muốn ghé ngang diện kiến, không khỏi khiến tâm nàng chợt động.
Phàm là nữ tử sinh ra ở chốn phong hoa này, từ lâu tâm đã chết, đối với nam nhân trên đời đều không còn chút hy vọng, nào ngờ lúc này đây lại gặp được người khiến mình muốn giao cho hắn hy vọng nhỏ nhoi đó.
Thử hỏi xem, mấy ai chẳng động lòng?
"Công tử chớ vội"
Còn muốn gì nữa đây, chẳng lẽ thực sự muốn bán đêm đầu cho cô sao? cô là nữ tử đó có biết không hả! Ngọc Đan khó xử, tìm đại một lý do nào đó viện cớ chuồn đi: "Mẹ ta nói là phải về trước 9 giờ nếu không sẽ đánh gãy chân ta!", dứt lời cô mới nhận ra mình vừa mới lỡ lời ăn nói hàm hồ, vội vã khoát tay nói: "Ý ta là mẫu thân nhớ ta, nên bảo ta về sớm"
Thấy dáng vẻ Ngọc Đan lúng ta lúng túng, Thu hoa liền nổi lên hứng thú trêu chọc, nàng đứng lên, trên người khoác ngoại y lụa mỏng, thân hình rực lửa nóng bỏng lúc ẩn lúc hiện sau tà áo lụa dài, từng bước quyến rủ đến gần Ngọc Đan, yêu mị nói: "Công tử không vừa mắt Thu Hoa sao?"
Ngọc Đan sởn cả gai ốc, nhìn yêu tinh trước mắt đang câu dẫn mình, dây thần kinh từng sợi căng chặt, cảm giác được mũi có dòng nước ấm chảy qua như sắp chảy máu mũi, cô sợ hãi lui về sau không ngừng
Thu Hoa liên tục bước tới bám dính lấy Ngọc Đan, còn Ngọc Đan thì không ngừng lùi lại né tránh, kẻ tiến người lui tựa như cảnh Bạch Cố Tinh đang muốn lao tới ăn tươi nuốt sống Đường Tăng
Ngọc Đan liều chết lùi không ngừng, không cẩn thận giẫm lên tà áo của chính mình, cô trượt ngã ra sau, theo phản xạ có điều kiện mà bắt lấy cánh tay Thu Hoa để giữ thăng bằng, nào ngờ Thu Hoa trời sinh vốn đã mảnh mai yếu đuối làm sao có thể đỡ nổi cô? Thế là nàng ta liền vấp chân ngã nhào lên người Ngọc Đan
"Rầm"
Tiếng hai người ngã xuống cùng với tiếng cửa nhã gian bị ai đó đập tung ra, trùng hợp vang lên đồng điệu
Tiếp theo là truyền đến âm thanh lạnh lùng quen thuộc, nhưng đặc biệt hôm nay lại lạnh hơn gấp mười lần, lạnh đến thấu xương, lạnh đến có thể đông chết người khác: "Vũ Ngọc Đan!"
———đường phân cách hoa lệ
Tác giả lảm nhảm:
Một phút mặc niệm dành cho Ngọc Đan bắt đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...