Khoảng Cách Ngàn Năm
Sau hàng loạt chuyện xảy ra thì Vũ Ngọc Đan phải mất hết ba ngày để chấp nhận việc mình đã thực sự xuyên không về cổ đại.
Trước mắt cô vẫn chưa nghĩ ra cách để trở về hiện đại nên Ngọc Đan quyết định tiếp tục cải nam trang để thuận tiện cho việc sinh hoạt ở cái thời trọng nam khinh nữ khắc nghiệt này.
Với vóc dáng cao gầy cùng với gương mặt hoạ thuỷ này, thì khi Vũ Ngọc Đan vận nam trang thực sự trông cô rất là....giống tiểu bạch kiểm
Nhưng có một việc Vũ Ngọc Đan dám chắc chắn chính là Lê Bảo Cường cậu bạn của cô cũng đã xuyên về cổ đại như cô, nên tạm thời Ngọc Đan sẽ không tìm cách trở về mà thay vào đó cô sẽ tìm việc để thu vào một số bạc, sau đó lên đường đi tìm Bảo Cường.
May cho cô là cha con nhà Lão Mặc có một tiệm dệt nhỏ, cứ giữa tháng là lại đem vải lên Kinh Thành để giao cho các phường thuê một lần, vì thế mỗi lần Mặc Ngôn vào thành thì sẽ mang theo cô đi cùng, nhờ đó Ngọc Đan cũng kiếm được chút bạc riêng cho mình.
Nói về Mặc gia thì Lão Mặc và nữ nhi của lão là Mặc Ngôn dọn về sống cùng nhau kể từ khi tướng công của Mặc Ngôn qua đời sau một lần đi buôn bán ở thành Đông không may bị đạo tặc giết hại giữa đường.
Mặc Ngôn vì lưu luyến cố nhân nên nguyện nuôi con không tái giá, nàng coi Ngọc Đan như muội muội ruột của mình nên mặc dù trông Ngọc Đan có vẻ rất kì quái nhưng vẫn lưu cô lại trong nhà.
Còn Cao Dĩ Bình đứa nhỏ của nàng thì lúc nào cũng thích dán lấy Ngọc Đan để được xem những món đồ kì quái của cô, chẳng hạn như bây giờ
"Ngọc Đan tỷ tỷ, mau chui ra đi đừng ở trong đó nữa, Ngọc Đan tỷ tỷ" Cao Dĩnh Bình hoảng hốt kêu lên, có lẽ kêu mãi mà ai đó chưa chịu bước ra nên Dĩnh Bình ửng đỏ cả mắt kêu người tới giúp: "Mẫu thân, người mau cứu tỷ tỷ đi, cứ như vậy tỷ ấy phải làm sao bây giờ hu hu hu"
Bỗng nghe thấy tiếng tiểu gia hoả khóc ầm lên Ngọc Đan chạy vội vào phòng mình xem.
Trời ạ, ai lại biết được đứa bé này khóc ầm lên chỉ vì muốn kêu Ngọc Đan chui ra từ trong điện thoại sau khi nhìn thấy tấm ảnh selfie của cô.
Lạy Chúa của cô, Ngọc Đan thực sự đau đầu với Dĩnh Bình.
Nhưng mà thằng bé khiến cô đau đầu như vậy cũng có nguyên do cả thôi, bởi vì lần đó Dĩ Bình "tò mò" về chiếc quẹt lữa của cô mà xém làm cháy rụi cả cái nhà của Lão Mặc, thử hỏi xem có đủ khiến cô đau đầu chưa?
"Ta chui ra rồi đây đệ đừng khóc nữa có được không?" Để dừng lại tiếng khóc thê lương như tiểu tức phụ tiễn chồng ra chiến trận của Dĩ Bình, Ngọc Đan lập tức chạy lại đoạt lấy điện thoại của mình
"Hu hu hu tỷ đây rồi đây rồi" Cao Dĩ Bình giơi nắm tay bé xíu của mình mà quẹt đi nước mắt sau đó nhào vào lòng Ngọc Đan
"Được rồi, mau nín đi tỷ mang đệ ra ngoài ăn bánh quế hoa có được hay không?" Ngọc Đan lập tức tướt vũ khí đầu hàng khi nghe Dĩ Bình khóc nức nở mãi không chịu dừng
Đường phố An Nam không lớn như Kinh Thành nhưng cũng coi như khang trang, gần cổng thành có một trà lâu khá nổi tiếng, ở đấy cũng có rất nhiều các loại bánh ngọt đặc sắc, Ngọc Đan vốn là người thích náo nhiệt nên mỗi lần buồn chán thì sẽ kéo theo Cao Dĩ Bình đến đây ăn bánh phẩm trà
Ngọc Đan và Dĩ Bình còn chưa kịp đặt mông xuống ghế thì đã nghe được tiếng nói ngọt xớt muốn rụng cả xương người truyền tới: "Vũ công tử tới rồi sao, thực là khiến người ta nhớ mong mà, công tử muốn ăn gì mau gọi, ta lập tức bảo người mang lên cho công tử" tiếng nói này không ai khác chính là Tuyết Nương tiểu muội của lão bản trà lâu này
"Cứ mang lên cho ta một dĩa bánh quế hoa cùng một bình trà bích xuân loa là được" Ngọc Đan chỉ muốn trục khách ngay lập tức, vì cứ mỗi lần đến trà lâu này Tuyết Nương cứ bám lấy cô mãi không tha, sự là muốn bức chết cô mà
"Được được, Tiểu Thanh mau mang trà bánh lên cho Vũ công tử" nói xong Tuyết Nương thẹn thùn cúi mặt nhỏ giọng nói: "Vũ công tử tới thành này cũng đã lâu, còn không biết đã để mắt tới cô nương nhà ai chưa?"
"Ta không biết, cô đi ra đi!" Ngọc Đan vô ý thức thốt lên khi nghe nàng ta hỏi có thích "cô nương" nào không.
Ngọc Đan thực sự ám ảnh với những câu hỏi như thế này, bởi vì cô tới thành này chưa được bao lâu, thì đã hết nữa thành muốn mang nữ nhi gả gấp cho cô, hận không thể lập tức bắt Ngọc Đan về nhà mình ở rể,làm cô sợ toát cả mồ hôi hột.
Tuyết Nương nghe Vũ Ngọc Đan nói như vậy vành mắt liền đỏ ửng lên cứ như chờ thêm một phút nữa thì nước mắt sẽ lập tức rơi xuống, nàng ta uất ức mà chạy vội vào phòng
"Ngọc Đan tỷ tỷ, tại sao tỷ là nữ tử mà cô nương nhà nào cũng muốn gả cho tỷ vậy" Cao Dĩ Bình khó hiểu hỏi
"Suỵt! nhỏ giọng thôi, sau này ra ngoài không cho phép gọi ta là tỷ tỷ nữa" Ngọc Đan nhìn dáo dác xung quanh rồi lại quay đầu tỏ vẻ thần bí nói với Dĩ Bình: "Nếu không không chỉ có nữ tử mà còn có cả nam tử xếp hàng dài từ nhà đệ đến tận cổng thành để lấy ta đó"
Nghe Ngọc Đan nói thế xong Cao Dĩ Bình nhất thờ sợ xanh mặt
————đường phân cách hoa lệ
Tác giả: Ngọc Đan cô nương xin tự trọng
Ngọc Đan: Ta chỉ nói sự thật thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...