Khoảng Cách Ngàn Năm


Sau khi thành thân cùng Lý Minh Khuê, Ngọc Đan được Vĩnh Bình đế ban cho chức quan nho nhỏ biên soạn sử sách trong Hàn Lâm Viện.

Kể từ khi nhậm chức tới nay, số lần cô đến Hàn Lâm Viện chỉ đếm trên đầu ngón tay và hôm nay cũng không ngoại lệ, Ngọc Đan quyết định sống chết không chịu dậy đi làm
Tại Mộc Hà Cung, Lý Minh Khuê ung dung đứng bên đình viện pha trà.

Từ nhỏ nàng đã đặc biệt yêu thích việc pha trà này, nên đối với từng quy trình pha chế nàng đều vô cùng thành thục
Lữa trên lò đun nước đang sôi lên, nàng nhẹ vén ống tay áo cầm lấy ráo múc nước cho vào ấm trà.

Như Tuyết đứng bên cạnh đưa kẹp trúc đến cho nàng.

Lý Minh Khuê tiếp nhận kẹp trúc đem vài lá trà Thiết Quan Âm cho vào ấm, khuấy nhẹ một vòng rồi lại đổ nước đi.

Đợi nước trong lò lại sôi, Lý Minh Khuê lại dùng ráo múc nước vào ấm, lá trà trong ấm liền nở ra, nàng nhẹ đóng nắp lại, đợi trong một khắc rồi rót trà vào tách.

Lá trà trong tách như những chiếc lá ngày thu rơi vào trong mặt hồ tĩnh lặng
Thiên Thanh chậm rãi bước vào đình viện hành lễ, nói: "Điện hạ, thuộc hạ đã điều tra được chuyện hôm trước"
Lý Minh Khuê cầm lấy tách trà ngửi một cái, hương trà Thiết Quan Âm tựa hương thơm của hoa lan nhẹ bay, nàng giương mắt nhìn Thiên Thanh ý bảo nàng tiếp tục nói
Thiên Thanh vội đáp: "Theo thuộc hạ biết, hai tháng trước Hoàng hậu từng đến Kim Liên tự phía Bắc Nam Lang để cầu phúc"
Ly Minh Khuê dùng nắp tách vớt đi bọt trà: "Hẳn là cầu phúc, bản cung quả nhiên đoán không sai, chuyện này là do một tay mẹ con bà ta gây ra".


Tгải ????ghiệm đọc tг????yệ???? số 1 tại ⩶ TгùmT г????yệ????.v???? ⩶
Nhã Tịnh đứng một bên cũng xen miệng vào: "Thuộc hạ còn nghe được từ các cung nữ trong cung rằng, vũ công trong Lễ Trừ Tà đều được Tứ hoàng tử đích thân tuyển chọn, sau đó Bệ Hạ còn hạ lệnh Tứ hoàng tử ra biên cương trấn giữ hai năm không được bước chân vào Kinh Thành"
Lý Minh Khuê nhấp ngụm trà, cười nhạt nói: "Xem ra bà ta vẫn thích làm những chuyện mận chết thay đào này"
Nghe nàng nói vậy Như Tuyết một bên thở dài than tiếc: "Haizzz...Tứ hoàng tử thật đáng thương, chẳng lẽ Bệ Hạ thật sự nghĩ việc hành thích hôm đó là Tứ hoàng tử làm sao?"
Lý Minh Khuê nhàn nhạt nói: "Phụ hoàng làm như vậy hẳn là có nguyên do.

Bản cung đoán là phụ hoàng đã biết ai là kẻ chủ mưu" dừng một chút lại hỏi: "Chuyện trong Đào Nhạc sơn trang thế nào?"
Nhã Tịnh cười nói: "Thuộc hạ đã vận chuyển đủ số vũ khí người căn dặn đến sơn trang"
Lý Minh Khuê gật đầu nói: "Tốt"
———đường phân cách hoa lệ
Vĩnh Bình đế ngồi trên ngai rồng ngửa đầu ra sau nhắm mắt dưỡng thần, Trương công công đứng phía sau cẩn thận xoa nguyệt thái dương cho ông
Bỗng, Vĩnh Bình đế mở miệng nói: "Xem ra việc hành thích lần này đều do mẹ con Thái tử gây ra"
Trương công công cung kính hỏi: "Tại sao Bệ Hạ lại để Tứ hoàng tử chịu tội thay"
Vĩnh Bình đế ngồi dậy xoa xoa đầu mình: "Trẫm làm vậy là không muốn để Lão tứ bị mẹ con Thái tử tiếp tục tính kế, hy vọng Lão tứ có thể hiểu cho trẫm" nói xong ông lại nhìn xa xăm: "Có phải khanh cũng cảm thấy trẫm rất đáng thương không.

Trẫm tuy hoàng tử thì nhiều nhưng không kẻ nào có trí cầu tiến, trong đầu bọn chúng chỉ có cái ngai vị này.

Chỉ duy nhất Khuê Nhi là uyên tĩnh, đa mưu, thần sắc lúc nào cũng hờ hững, không ai biết nó đang nghĩ gì, nhưng đáng tiếc lại là nữ tử"

Trương công công vội cuối đầu: "Bệ Hạ chớ đau lòng làm liên luỵ đến long thể...chẳng phải Bệ Hạ vẫn còn Ngũ hoàng tử Minh Viễn sao, nô tài thấy ngài ấy cũng rất lanh lợi, đa mưu"
Nghe vậy Vĩnh Bình đế nghiêm mặt nói: "Đừng tưởng trẫm không biết rằng Minh Khuê lúc nào cũng ở trong tối bày mưu lập kế cho nó" ông ta lại thở dài: "Xem ra hai đứa nhỏ này vẫn còn rất hận trẫm"
Chiều tối đến, Lý Minh Khuê hồi Vũ phủ nhưng lại không thấy Ngọc Đan đâu, nàng đành đến hậu hoa viên tản bộ ngắm trăng
Đi được một lúc, nàng bắt gặp Ngọc Đan ngồi bên cạnh hồ nâng bầu rượu khoan khoái uống vào.

Ánh trăng hắt lên từng đường nét trên mặt cô, để lộ vẻ cô đơn hiếm có.

Gió thổi mấy sợi tóc mai rủ xuống trước mặt Ngọc Đan nhẹ phất phơ theo cơn gió, làm cho cô càng thêm vẻ phiêu lãng, phất trần
Lý Minh Khuê chăm chú nhìn Ngọc Đan, nhẹ bước đến gần đứng bên cạnh cô, nhàn nhạt hỏi: "Là nhớ nhà sao?"
Ngọc Đan gật đầu "Ân" một tiếng, suy tư nhìn ánh trăng, học theo mấy thư sinh cổ đại, buồn là lại xuất khẩu thành thơ:
"Trong tù không rượu cũng không hoa
Cảnh đẹp đêm nay khó hững hờ"
Đọc tới đây, Ngọc Đan nhận ra có gì đó hơi sai sai.

Hình như cô ngâm bài 'Nguyệt Vọng' lúc này không hợp tình huống cho lắm thì phải, cô đã đi tù bao giờ đâu chứ!
Nghĩ thế Ngọc Đan đảo mắt ho khan một tiếng: "Là ta đọc nhầm" sau đó lại ngâm một bài khác
"Sàng tiền minh nguyệt quang,
Nghi thị địa thượng sương.
Cử đầu vọng minh nguyệt,

Đê đầu tư cố hương."
*Dịch nghĩa:
(Đầu tường trăng sáng rọi,
Ngỡ mặt đất phủ sương.
Ngẩng đầu nhìn trăng sáng,
Cúi đầu nhớ cố hương.
Trích Tĩnh Dạ Tứ - Lý Bạch)
Lý Minh Khuê yên tĩnh đứng đó nghe cô ngâm thơ, rồi lại hỏi: "Có chuyện gì làm ngươi nhớ nhà sao?"
Nâng bầu rượu trong tay Ngọc Đan uống một ngụm: "Hôm nay là sinh thần của ta, cũng là lần đầu sinh thần nhưng lại không có người thân bên cạnh"
Lý Minh Khuê cuối đầu nhìn cô: "Hôm nay là sinh thần của ngươi?" nói xong kéo tay Ngọc Đan đứng dậy đi theo nàng
Ngọc Đan ngây ngốc không biết nàng định làm gì nhưng vẫn ngoan ngoãn theo sau.

Ngước mắt nhìn lên thì lại thấy nàng dắt cô đến phòng bếp, Lý Minh Khuê đặt cô ngồi xuống một chỗ, còn mình thì ung dung đi vào bếp
Nhìn dáng vẻ Lý Minh Khuê tay chân luống cuốn luộc mì, thái thịt, rửa rau.

Mặt mày thì dính đầy bột còn đâu dáng vẻ vị công chúa sơn băng ngày thường, Ngọc Đan thấy nàng thập phần đáng yêu, cô không tự chủ được nụ cười cũng tràn lên khoé môi
Sau một hồi nấu ăn như đánh trận, Lý Minh Khuê cũng đã hoàn thành xong bát mì trường thọ, liền lệnh cho thị nữ bưng vào phòng của hai người
Ngọc Đan nhìn chăm chăm bát mì đặt trên bàn được trang trí vô cùng tỉ mỉ, Lý Minh Khuê thấy cô cứ ngồi đó ngây ngốc nhìn bát mì không chịu động đũa thì nói: "Mau ăn đi, không phải ai cũng được bản cung đích thân nấu mì trường thọ cho đâu"
Ngọc Đan vội cầm đũa lên gắp vài sợi mì ăn thử, mì vừa được Ngọc Đan cho vào miệng, cô lập tức cứng đờ.

Đầu óc Ngọc Đan là một mảnh hoang mang, bát mì được trang trí tỉ mỉ lúc nãy cùng hương vị kỳ quái trong miệng cô xác thực là một sao!
Sợi mỳ tươi vẫn chưa luộc chín, cứng ngắt như hoá thạch, nước súp thì mặn hơn cả muối biển, Ngọc Đan khóc không ra nước mắt, cô nuốt xuống cũng không được, mà nhả ra cũng không xong

Lý Minh Khuê thấy cô mặt mày nhăn lại thành một khúm như bánh bao chiều, nàng lạnh lùng nói: "Không lẽ ngươi thấy bản cung nấu không ngon?"
Ngọc Đan sợ hãi vội nuốt vào, sau đó nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: "Ngon, ăn rất ngon, đây là lần đầu tiên ta ăn được bát mì ngon như vậy"
Lý Minh Khuê gật đầu tỏ vẻ tán thành: "Tốt, bản cung cũng thấy như vậy"
Ngọc Đan nhìn dáng vẻ thản nhiên của nàng, cô chỉ muốn ngay lập tức đúc cho Lý Minh Khuê một muỗng để nàng biết được hương vị của nó "ngon" như thế nào.

Ngọc Đan trong lòng đang thầm kêu cha gọi mẹ, lại nghe Lý Minh Khuê nói: "Khi đó, vào ngày sinh thần của mẫu hậu, bản cung từng lẻn vào Ngự Thiện phòng nấu cho người một bát mì trường thọ, mì trường thọ mà ngươi đang ăn là bát mì thứ hai được bản cung nấu", giọng nàng mang theo vẻ hoài niệm khó tả khiến Ngọc Đan trong lòng khẽ động, không nói hai lời cầm lấy bát, chịu chết húp sạch không còn một giọt nước.

Lý Minh Khuê nhìn cô có chút buồn cười: "Xem dáng vẻ ngươi ăn như vậy chẳng khác nào dân tị nạn"
Ngọc Đan cười nói: "Điện hạ nấu ngon như vậy nếu để nguội thì làm sao thưởng thức được mỹ vị"
Nghe cô nói chuyện không biết xấu hổ, nàng lườm cô một cái: "Miệng lưỡi trơn tru"
Ngọc Đan khẽ cười một tiếng
Lý Minh Khuê nhìn cô, ôn nhu nói: "Bản cung không có lễ vật gì cho ngươi, chỉ có cái này" vừa nói vừa cởi chiếc nhẫn ngọc bích trên ngón tay út được chạm khắc một một đoá hoa đào tinh xảo, đưa cho Ngọc Đan
Ngọc Đan cầm nhẫn trên tay ấp úng nói: "Cái...!cái này"
"Năm đó trước khi mẫu hậu *hoăng đã để lại cho bản cung" Lý Minh Khuê đạm nhiên như không có gì mà nói
*hoăng: qua đời
"Vậy thì ta càng không thể nhận được!" Ngọc Đan lắc đầu liên tục
Lý Minh Khuê cắt ngang lời cô: "Không sao, mẫu hậu để lại cho bản cung tận hai chiếc"
Nàng đã nói như vậy thì Ngọc Đan cũng không thể tiếp tục từ chối, cô vui vẻ đeo nhẫn ngọc bích vào ngón tay út của mình, cười nói: "Đa tạ Điện hạ"
Lúc này đây, Ngọc Đan cho rằng cô xuyên đến đây cũng không đến nổi tệ.

Mặc dù ở đây không có người thân, nhưng lại có một Lý Minh Khuê lúc nào cũng bên cạnh cô thế này, khiến cho lòng Ngọc Đan như được rót vào một dòng nước ấm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui