Tiểu Quyển đi hai bước, giả vờ bước vào cửa, “Vệ Tuyên?”
“Ta đây.
Công chúa điện hạ, phiền công chúa tới đây.” Kỷ Hằng tựa ở đầu giường, cất giọng lười biếng, hững hờ, hoàn toàn không hề có thái độ mà anh ta nên có đối với công chúa.
Tiểu Quyển tới bên giường, Kỷ Hằng bỗng khẽ vươn tay, nắm lấy cổ tay kéo cô xuống giường, rồi xoay người nằm lật lại.
Rõ ràng Tiểu Quyển có chuẩn bị tư tưởng, nhưng vẫn bị anh ta dọa một chút.
Anh đặt Tiểu Quyển dưới thân, ánh mắt sáng ngời nhìn Tiểu Quyển.
Tiểu Quyển có chút xấu hổ, để che giấu, cô nhìn thoáng qua kịch bản, “Ngươi muốn làm gì?”
“Thật thú vị, tới thời điểm như thế này mà công chúa còn hỏi ‘ngươi muốn làm gì’, ta muốn làm gì, không phải đã rất rõ ràng sao? Công chúa điện hạ, ta đến phủ công chúa đã mấy ngày, công chúa đã quên ta rồi sao?”
Kỷ Hằng ngừng một lát, hạ thấp giọng, hoàn toàn mất hết vẻ phóng đãng không trói buộc vừa rồi, đổi thành giọng điệu dịu dàng, “Tiểu Quyển, tôi sẽ hôn cô.”
Anh ta đột nhiên gọi cô là ‘Tiểu Quyển’ mà không phải là ‘Hạ Tiểu Quyển’ như trước đây, giọng nói nhẹ nhàng dụ dỗ giống như Kỷ Hằng đã gọi ‘Tiểu Quyển’ trong trí nhớ.
Tiểu Quyển có chút hoảng, nhẹ gật đầu.
Kỷ Hằng hơi cười, hôn cô.
Anh hôn rất thật, sau khi trêu chọc được một lúc thì Tiểu Quyển mới phản ứng lại, đẩy anh ta.
Kỷ Hằng biết phải rời đi, nhưng ánh mắt giống như đang hỏi: Làm sao vậy?
“Bây giờ anh hôn thật sao?”
Kỷ Hằng trả lời rất có thành ý, “Bây giờ cô lại có phản ứng này, nếu không thử trước, không biết ngày mai cô sẽ hoảng thế nào nữa?”
Anh liếc nhìn kịch bản trên tay Tiểu Quyển, “Sau đó thì sao?” Sau đó, anh tự hỏi tự trả lời, “À, cái này.
Tôi muốn cởi.”
Anh ngồi xuống, tiện tay cởi quần áo trên người, lộ ra phần thân trên với cơ bắp cuồn cuộn hấp dẫn.
“Anh cởi thật sao?” Tiểu Quyển hỏi mà không nhìn anh.
“Cô cũng đã nhìn không biết bao nhiêu lần rồi, cũng không phải chưa từng nhìn thấy qua.” Kỷ Hằng không quan tâm.
Tiểu Quyển sửa lại, “Không phải, ý của tôi là, lúc quay anh cũng cởi thật sao?”
Vì một bộ phim truyền hình kinh phí nhỏ mà anh tạm thời tự nguyện nhận lời, ảnh đế Kỷ định hiến thân như vậy sao?
Kỷ Hằng chăm chú nhìn Tiểu Quyển, bỗng nhiên cười, “Được, nghe cô, không cởi, đến lúc đó tôi mặc thêm một lớp bên trong.”
Tiểu Quyển nghiêng đầu tránh ánh mắt của anh, “Anh thích cởi thì cởi, chẳng liên quan gì đến tôi hết, tôi chỉ hỏi một chút mà thôi.”
“Được, chuyện không liên quan tới cô.” Kỷ Hằng bóp nhẹ cằm cô, kéo đầu của cô tới, “Chúng ta tiếp tục?”
Tiểu Quyển ừ một tiếng, cố gắng không nhìn anh, giơ kịch bản trên tay lên đọc lời thoại.
“Vệ Tuyên, ngươi buông ta ra!”
Kỷ Hằng lại khôi phục giọng điệu bất cần đời, “Tại sao phải buông ra? Công chúa, người là ai, ta là ai, chúng ta như thế này không phải rất bình thường sao?”
Nói xong, anh cúi đầu dò xét Tiểu Quyển, cười nói: “Sau đó anh muốn cởi quần áo của em.”
Tiểu Quyển đáp: “Anh dám!”
Chuẩn bị đi ngủ, trên người Tiểu Quyển chỉ mặc một bộ quần áo, nếu cởi sẽ không còn gì.
“Anh không dám.
Bỏ qua.” Kỷ Hằng hơi cười, “Tiểu Quyển, bây giờ anh muốn hôn cổ em.”
Tay anh tìm tới bàn tay không cầm kịch bản của cô, cùng cô mười ngón đan xen chặt chẽ, đè cô lên giường, cúi đầu hôn lên cổ cô.
Anh không mặc áo, cơ thể gần sát nóng đến bỏng người, càng hôn hô hấp càng loạn, Tiểu Quyển có chút không thở nổi.
Kỷ Hằng ngẩng đầu, nhíu mày, “Tiểu Quyển, bây giờ La Yên hẳn là bị Vệ Tuyên trêu chọc đến mức động tâm, em không nên có biểu cảm như tra tấn này.”
Kỷ Hằng nhìn cô một chút, tự kiểm điểm, “Là vấn đề của anh, anh làm không được tốt.
Để anh đổi lại.”
Lần này, lúc anh cúi thấp xuống thì mút vành tai của cô trước, dùng đầu lưỡi kiên nhẫn trêu chọc, rồi liên tiếp hôn xuống dọc theo bên tai, trượt trên xương quai xanh của cô, lưu luyến không rời.
Qua hơn nửa ngày, Kỷ Hằng mới lên tiếng nhắc nhở, “Tiểu Quyển, đến lượt thoại của em kìa.”
“Lời thoại gì?” Tiểu Quyển mở to mắt, nghiêng đầu tìm kịch bản không biết ở nơi nào.
Kỷ Hằng cười một tiếng, “Anh nhớ lầm, không có.”
Kỷ Hằng vươn tay ra sau lưng ôm lấy eo cô, lần này dùng lực chân, ép chặt cả người cô vào người mình, một lần nữa hôn lên môi cô.
Lần này hôn đến mê loạn, quên cả thời gian, không biết qua bao lâu, hai người đều thở hổn hển.
“Bảo bối, ngồi lên người anh.” Kỷ Hằng khàn giọng nói, cũng không biết là nói chuyện với Tiểu Quyển hay vẫn đọc lời thoại.
Anh vịn eo Tiểu Quyển để cô ngồi trên người mình, còn mình thì ngã ra phía sau.
Tiểu Quyển cúi đầu nhìn xuống anh, tai và cổ anh ta phủ một màu đỏ nhạt, ngay cả lồng ngực cũng bỏng rát, hơi thở phập phồng, nằm đó, như đang cầu xin điều gì đó, trông rất khác với Kỷ Hằng thường ngày.
Hai tay anh nắm lấy eo Tiểu Quyển, hầu kết nhấp nhô, giống như là rất không cam tâm, lại chống nửa người của mình lên, đưa tay kéo Tiểu Quyển thấp xuống, nhiệt tình hôn cô.
Tiểu Quyển nhịn không được mà ôm cổ anh.
Giống như bị động tác này của cô kích thích, Kỷ Hằng khẽ đảo người cô, hai người lại lăn ra giường cùng nhau.
Tay Kỷ Hằng luồn vào trong vạt áo của Tiểu Quyển, thăm dò lên phía trên.
Cảm giác có dòng điện chạy ngang, ngón tay và lòng bàn tay thô ráp khiến Tiểu Quyển ngay lập tức tỉnh táo lại, điều này chắc chắn không có trong kịch bản.
Cô né môi anh, gọi một tiếng: “Kỷ Hằng.”
Kỷ Hằng cảm giác được sự khác thường của cô, nụ hôn của anh dừng lại.
Anh chống người, nhìn Tiểu Quyển, khóe mắt đỏ ngầu.
Tiểu Quyển cắn cắn môi, nhỏ giọng nói, “Lúc này, có lẽ đã hô cắt từ sớm rồi mà đúng không?”
Kỷ Hằng nhìn cô hơn nửa ngày, bỗng nhiên cười, “Đúng thế.
Đã hô cắt.”
Anh rút tay ra, từ trên người cô đi xuống, rồi xoay người rời đi.
Tiểu Quyển không hiểu, “Anh đi đâu thế?”
Kỷ Hằng xoay người, dùng ngón tay cái chỉ hướng toilet, nửa cười như không cười, “Em định qua giúp anh sao?”
Tiểu Quyển có chút xấu hổ, nhìn đồng hồ trên tường, ra là đã qua mười một giờ.
Qua mười một giờ, cho dù anh muốn đi đâu, làm cái gì, Tiểu Quyển đều phải đi theo.
Kỷ Hằng cũng nhìn lướt qua đồng hồ, trên mặt đầy vẻ cười trên nỗi đau của người khác.
“Anh tắm nước lạnh không được à?” Tiểu Quyển đau khổ, nhỏ giọng hỏi.
“Được,” Kỷ Hằng thỏa hiệp, “Anh đi tắm nước lạnh.
Nhưng em cũng phải đi theo anh tới đây đi.”
Tiểu Quyển không còn cách nào khác, đành phải bò xuống giường, đi theo sau anh, mang theo quần áo, tiến phòng vệ sinh.
Kỷ Hằng không nói một lời bắt đầu cởi quần áo, Tiểu Quyển buồn bực ngán ngẩm tựa trên tường, nhắm mắt lại.
Tiếng nước vang lên, tí tách tí tách.
Từ khi Tiểu Quyển tỉnh táo lại đến bây giờ, mấy ngày nay bởi vì hai người đã sắp xếp thời gian ổn thỏa nên chưa bao giờ gặp phải tình huống khó xử khi phải cùng nhau tắm chung.
Anh yên lặng tắm rửa, không nói chuyện với Tiểu Quyển.
Tiểu Quyển nhắm mắt lại mơ mơ màng màng, nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Tiếng nước vẫn vang lên không ngừng, không biết qua bao lâu, Tiểu Quyển bỗng nhiên vô thức cảm thấy trước mặt mình có người.
Bờ môi đột nhiên bị ai đó chặn lại.
Tiểu Quyển nhanh chóng mở mắt ra, nhìn thấy anh dùng một tay chống đỡ tường, cúi người, nghiêng đầu hôn cô, giọt nước thuận theo tóc anh rơi xuống, lướt qua cổ, đọng lại trên xương quai xanh của cô.
Anh ướt sũng, trên người còn nước chảy.
Tiểu Quyển không dám nhìn xuống chút nữa, lại nhanh chóng nhắm mắt lại.
Phía sau là tường, không có chỗ có thể trốn, Tiểu Quyển do dự một lát có nên đánh anh hay không, nhưng lại cảm thấy, anh như bây giờ, thực sự không thể nào ra tay được, dù sao thì vừa mới nãy cũng bị hôn như vậy.
Cũng may anh vẫn giữ khoảng cách với cô, chỉ hôn cô thật sâu mà thôi.
Anh hôn đến nóng bỏng, lại càn rỡ, lại có vẻ nôn nóng, thở hổn hển quấn lấy Tiểu Quyển.
Qua rất lâu sau thì anh mới buông Tiểu Quyển ra, thầm thấp thở ra một hơi thật dài.
“Ai bảo em nhất định phải quay loại phim này, đáng đời.” Anh thấp giọng nói.
Sau đó là tiếng kéo cửa, tiếng nước ào ào, anh lại đi xả nước.
Một lát sau, tiếng nước ngừng, Manh sột soạt nửa ngày, không biết thu dọn cái gì, cuối cùng rốt cuộc cũng tới vỗ vỗ đầu Tiểu Quyển, “Mở mắt.”
Tiểu Quyển mở to mắt, nhìn thấy anh đã mặc quần áo xong, cả người nhẹ nhàng khoan khoái, thần sắc cũng rất thản nhiên.
Lúc Kỷ Hằng sấy tóc xong đi ra phòng vệ sinh, đột nhiên hỏi Tiểu Quyển: “Em có muốn tắm nước lạnh không?”
Tiểu Quyển đỏ mặt tức thì, “Tôi cần gì phải tắm nước lạnh, anh ít nói hươu nói vượn đi.”
Hai người tắt đèn lên giường, Tiểu Quyển nghiêng đầu nhìn anh một cái.
Trong bóng đêm, mắt anh bình tĩnh nhắm lại, giống như thật sự muốn ngủ.
“Ngủ không được? Muốn anh ôm em sao?” Anh bỗng dưng lên tiếng.
Tiểu Quyển à một tiếng, trở mình, đưa lưng về phía anh, rồi nhắm mắt lại.
*
Ngày hôm sau, tất cả các cảnh quay được thực hiện theo thứ tự.
Tiểu Quyển vẫn luôn lo sợ bất an, lo lắng đến mức bụng đau từng cơn.
Thấp thỏm đến xế chiều, rốt cuộc cũng quay đến đoạn giường chiếu kia với Kỷ Hằng.
Ánh sáng trong tẩm điện chuyển thành màu vàng ấm áp, Kỷ Hằng đi vào trước, nằm trên chiếc giường được che bởi những tấm rèm dày.
Lúc Tiểu Quyển đi vào, chỉ thấy bóng dáng mơ hồ của anh sau tấm rèm.
“Vệ Tuyên?” Tiểu Quyển cố gắng trấn định cảm xúc.
“Ta ở đây.
Công chúa điện hạ, làm phiền người tới đây đi.” Giọng nói của anh từ bên trong truyền tới.
Tiểu Quyển mở màn và bước đến giường.
Kỷ Hằng nghiêng người về phía trước, trầm ngâm nhìn Tiểu Quyển, đột nhiên ngước mắt lên, vươn tay nắm lấy cánh tay Tiểu Quyển, kéo cô lên giường.
Động tác kéo người của anh cũng giống như lúc diễn thử ngày hôm qua, Tiểu Quyển đã chuẩn bị tư tưởng, không quá bối rối.
Thế nhưng, động tác của anh lại không giống ngày hôm qua cho lắm, anh không đặt Tiểu Quyển dưới thân, mà hơi nghiêng, dùng lực trên tay để chống đỡ, ôm sát Tiểu Quyển.
Nhân viên quay phim ở ngay bên cạnh, ống kính đưa sát vào mặt Tiểu Quyển, so với hôm qua còn xấu hổ hơn gấp trăm lần, Tiểu Quyển nhanh chóng đọc lời thoại.
“Ngươi muốn làm gì?”
“Thật thú vị, tới thời điểm như thế này mà công chúa còn hỏi ‘ngươi muốn làm gì’, ta muốn làm gì, không phải đã rất rõ ràng sao? Công chúa điện hạ, ta đến phủ công chúa đã mấy ngày, công chúa đã quên ta rồi sao?”
Anh cúi đầu xuống, hôn Tiểu Quyển.
Nụ hôn này trông có vẻ sâu nhưng thật ra rất nhạt, anh chỉ chạm vào môi Tiểu Quyển mấy giây đã tách ra ngay, sau đó tiện tay cởi áo ngoài ra.
Thật đúng là hôm nay anh có mặc thêm một chiếc áo choàng bên trong, cho nên chẳng lộ gì cả.
“Vệ Tuyên, ngươi buông ta ra!”
“Tại sao phải buông ra? Công chúa, người là ai, ta là ai, chúng ta như thế này không phải rất bình thường sao?”
Anh ôm cô bằng một tay, một tay khác thì vén quần áo của Tiểu Quyển.
Tiểu quyển theo bản năng co rúm người lại một chút.
Kỷ Hằng đã nhìn ra, anh quay đầu, tóc dài xõa xuống che một phần mặt, mỉm cười với Tiểu Quyển ở góc độ mà máy quay không thể quay được.
Ánh mắt của anh sạch sẽ, làm cho người ta an tâm.
Tiểu Quyển để anh tháo thắt lưng, cởi áo ngoài xinh đẹp của mình.
Anh cởi xong, ném áo xuống sàn bên cạnh giường, không tiếp tục cởi quần áo bên trong của Tiểu Quyển.
Kỷ Hằng giống như ngày hôm qua, tìm được tay Tiểu Quyển, mười ngón đan vào nhau chặt chẽ.
Tiểu Quyển chuẩn bị tư tưởng xong, để anh chuẩn bị hôn tai mình.
Nhưng mà anh không làm.
Kỷ Hằng cầm tay Tiểu Quyển, chăm chú nhìn cô, một lần nữa đè cô xuống giường.
Đạo diễn Viên hô cắt.
Tiểu Quyển: ???
Tiểu Quyển ngồi dậy, vô cùng buồn bực, buộc miệng, “Cứ như vậy? Cứ như vậy là xong sao?”
Kỷ Hằng đặt ngón tay trên môi, làm động tác suỵt với cô, hạ giọng, “Đừng nói như vậy.
Để người khác nghe thấy còn tưởng rằng em mơ tưởng đóng cảnh này đó.”
Tiểu Quyển khó hiểu, để mặc anh kéo mình ra khỏi các lớp rèm.
Khi bước ra, anh mới giải thích: “Anh đã thương lượng với đạo diễn Viên một chút, cảnh quay này quay như vậy là được rồi.
Thế nào, em không đồng ý hửm?”
Tiểu Quyển không nói nên lời hồi lâu, nghi ngờ hỏi: “Hôm nay anh mới thương lượng với đạo diễn Viên sao?”
“Đương nhiên.” Kỷ Hằng đáp trôi chảy, “Nếu không thì lúc nào? Chẳng lẽ hôm qua anh sửa lại mà không nói cho em, cố ý muốn chiếm tiện nghi của em sao?”
Đạo diễn Viên đi tới, bảo Tiểu Quyển chuẩn bị cho cảnh tiếp theo.
Cảnh tiếp theo là cảnh ở giữa phim, nhưng vì là ngoại cảnh, cho nên quay hôm nay luôn cho xong.
Vẫn ở trong tẩm điện này, là cảnh chỉ có một mình Tiểu Quyển.
Trong phim, nguyên tác La Yên có một khuê mật, là con gái của đại tướng quân.
Sau khi La Yên xuyên thư, khuê mật này vẫn thỉnh thoảng tới chơi với La Yên, ở lại phủ công chúa mấy ngày.
La Yên không muốn đắc tội với cô ấy, cho nên hết thảy mọi thứ thuận theo tự nhiên.
Kết quả có một lần La Yên đến tìm Vệ Tuyên, trong lúc vô tình nhìn thấy Vệ Tuyên và con gái đại tướng quân lăn lộn trên giường.
Vệ Tuyên vì phục quốc mà không từ thủ đoạn, hao tâm tổn phí lừa cô ấy lên giường, biến cô ấy thành một quân cờ trong tay anh ta.
Cảnh này là quay cảnh La Yên bắt gặp tại trận.
“Cố lên.” Kỷ Hằng rảnh rỗi đứng bên cạnh đạo diễn Viên, vỗ vỗ sau lưng Tiểu Quyển để cổ vũ cô.
Cảnh quay bắt đầu.
Tiểu Quyển mở cửa, bước chân nhẹ nhàng đi vào bên trong, mới đi chưa được mấy bước thì bỗng chậm lại.
Bên trong rèm, trên giường không có người nhưng Tiểu Quyển lại giống như thấy bóng người quấn lấy nhau, nghe được tiếng nam nữ trêu chọc, cho nên cô dừng bước.
Cô nắm chặt tay, lấy hết dũng khí, hơi nhấc rèm lên một chút, nhìn vào bên trong, vành mắt dần đỏ lên.
Ngây ngẩn một lúc, Tiểu Quyển buông rèm ra, im lặng lui ra ngoài.
Quay xong, Tiểu Quyển như không có việc gì, đi lại chỗ đạo diễn Viên để xem hiệu quả.
Đạo diễn Viên cười nói: “Cảnh đặc tả này coi như không tệ.”
Chờ đạo diễn Viên chỉ đạo mọi người thay đổi máy móc, Kỷ Hằng mới quay đầu nhìn chằm chằm con mắt Tiểu Quyển, “Khóc thật? Sao nay kỹ thuật diễn tốt quá vậy?”
Tiểu Quyển trả lời, “Đây là cái gì, lấn trước diễn cảnh chó chết, không phải tôi còn khóc nhiều hơn cái này mà đúng không?”
Tiếp theo, mọi người quay cảnh tình hình bên trong rèm cửa mà La Yên vừa mới nhìn thấy —— Cảnh Vệ Tuyên và con gái đại tướng quân trên giường.
Tiểu Quyển chạy tới tìm đạo diễn Viên, thành khẩn hỏi: “Ngày hôm nay tôi không còn cảnh nào nữa, tôi có thể về khách sạn trước không? Cảnh ngày mai của tôi rất nặng, tôi muốn học lời thoại trước một lần.”
Đạo diễn Viên vội vàng đáp: “Đương nhiên có thể, mấy ngày nay cô Hạ vất vả rồi, sớm nghỉ ngơi một chút đi.”
Kỷ Hằng đi theo sau, thoáng nghe thấy, tiếp lời: “Cô Hạ, đi, tôi và cô cùng trở về.”
Hả?
Tiểu Quyển kinh ngạc nhìn anh: Anh ta cũng muốn đi? Không phải anh ta phải quay cảnh lăn lộn trên giường sao?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...