Đầu óc Tiểu Quyển có chút loạn, nửa ngày mới mở miệng.
“Sắp xếp thứ tự của tộc Thanh Loan chúng ta có chút đặc biệt.
Không chỉ con gái của cha ta là công chúa mà con gái của các chú, bác cũng được coi là công chúa, ta xếp thứ 33 trong nhà……”
Tiểu Quyển yên lặng tính toán một hồi lâu, mới nói, “…… Nhưng trong toàn bộ vương tộc thì xếp thứ sáu mươi tám.”
Kỷ Hằng gật đầu, “Thì ra là công chúa thứ sáu mươi tám của tộc Thanh Loan.
Ta lập tức cho người gửi thư để sửa lại.”
Tiểu Quyển bối rối không giải thích được, bật thốt lên: “Vậy vì sao ngươi không viết trực tiếp viết tên Hạ Tiểu Quyển?”
Kỷ Hằng chần chờ, “Cái tên ‘Tiểu Quyển’ là tên của ngươi, không phải là nhũ danh sao?”
Anh ta dám chất vấn tên của mình, Tiểu Quyển lập tức ném chút hoảng sợ ra sau đầu, phẫn nộ.
“’Tiểu Quyển’ thì thế nào? Không dễ nghe sao? Vừa đẹp lại đáng yêu, chẳng lẽ nhất định phải giống như ngươi sao, gọi cái gì mà Kỷ —— Hằng? Hằng Hằng Hằng, giống như con lợn rừng hừ hừ?”
Kỷ Hằng cũng không tức giận, đáp: “Được rồi, lần này sẽ viết tên Hạ Tiểu Quyển.”
Anh ta nói trực tiếp như vậy, hai người điều có chút xấu hổ, cùng nhau im lặng.
Qua nửa ngày, Tiểu Quyển mở miệng hỏi, “Làm sao mà…… đột nhiên lại muốn cưới ta? Hai chúng ta không có loại giao tình này mà nhỉ?”
Ánh mắt Kỷ Hằng rời khỏi mặt Tiểu Quyển, anh cúi đầu xuống, kéo vạt áo trên đầu gối.
“Mấy ngày trước, sư phụ có gọi ta, nói lúc ta sinh bệnh trên sườn núi, lúc hai chúng ta nằm chung trên giường, hình như…..
không mặc quần áo?”
Thì ra sư phụ ở ngoài cửa đã nghe thấy được.
Đúng thế, làm sao sư phụ có thể không nghe thấy được cơ chứ.
Khi Tiểu Quyển tức hổn hển bảo Kỷ Hằng biến thành lão hổ, có lẽ nhìn như thế sư phụ đã hiểu rồi.
Thì ra anh ta muốn cưới Tiểu Quyển là vì điều này.
Tiểu Quyển thở ra một hơi thật dài, trái tim vừa mới nhảy bình bịch bỗng nhiên trầm tĩnh lại.
“Đây mà coi là chuyện lớn gì? Khi đó ngươi bị sốt như thiêu vậy, không cần để trong lòng.”
Tiểu Quyển đứng lên, đi về phía trước mấy bước, cách xa anh ta một chút, mới quay người đối mặt với anh ta.
“Chuyện gì ngươi cũng không nhớ rõ đúng không? Yên tâm, thật ra ngươi không làm gì cả.
Nếu nhìn một chút phải cưới thì lần sau, khi ta vui vẻ, sẽ đi vào phòng tắm của các đệ tử nam, như thế chẳng phải sẽ thu được cả tam cung lục viện sao?”
Kỷ Hằng ngẩng đầu, vẻ mặt không nói nên lời, “Ngươi vui vẻ thì làm cái này sao?”
Tiểu Quyển cười cười, “Đàn ông các người để trần, không phải ta chưa từng thấy qua, từ nhỏ đến lớn, các anh ta và huynh đệ tốt của bọn họ, động một chút từ chim biến thành người rồi từ người biến thành chim, sao mà có thể không nhìn thấy cơ chứ, ta đều đã quen thuộc.”
Kỷ Hằng nhìn cô, nửa ngày cũng không nói gì.
Tiểu Quyển thành khẩn bổ sung, “Đương nhiên, so ra, thân hình của ngươi xác thực đặc biệt tốt hơn một chút.
Nhưng mà cũng không vì cái này mà thành thân chứ.
Không đến mức đó đâu.”
Rõ ràng là khen anh, nhưng mặt Kỷ Hằng lại biến sắc.
Qua một lúc lâu, Kỷ Hằng mới mở miệng: “Hạ Tiểu Quyển, ngoại trừ chuyện này, hai chúng ta còn có chuyện ở Khiển Khinh Cốc, chuyện này đã sớm lan truyền khắp 13 châu, không ai không biết.
Ta cảm thấy ngoại trừ ta, hẳn là không còn có người nào khác sẽ lấy ngươi?”
Cho nên anh ta cho là anh ta đang đại phát thiện tâm làm việc tốt.
Tại sao người này lại tự cảm thấy bản thân mình tốt như vậy chứ?
Tiểu Quyển cười một tiếng.
“Ngươi yên tâm, bây giờ, ở Uyển Khâu này, số người xếp hàng nói thích ta có thể thành một đội quân, mà mỗi người bọn họ sẽ thêm vào một câu cuối, đảm bảo tuyệt đối sẽ không nhanh như Kỷ Hằng, không tin thì trước tiên dùng thử rồi hãy bắt đầu.”
Lần này, mặt Kỷ Hằng hoàn toàn tái xanh.
Tiểu Quyển đứng đấy, xa xa nhìn anh ta, đưa ra kết luận, “Cho nên Kỷ Hằng, những lý do ngươi vừa mới nói kia tất cả đều không có giá trị, căn bản ngươi không cần phải cưới ta.”
Một trận gió thổi qua, những cánh hoa mai dại màu hồng nhạt rơi xuống lả tả.
Kỷ Hằng đoan chính ngồi trên tảng đá không nhúc nhích, cánh hoa rơi đầy trên người anh, nhưng những cánh hoa mềm mại kia không xua tan được đáy mắt lạnh lẽo của anh.
Rốt cuộc anh cũng lạnh lùng nói:” Hạ Tiểu Quyển, hai tộc Bạch Hổ và Thanh Loan là kẻ thù của nhau, thật vất vả mới thái bình ba ngàn năm, ta, thân là người của vương tộc, gánh trên vai an nguy của cả tộc, do dù có nguyện ý hay không, thì nhất định cũng phải làm thông gia với nhau.”
Tiểu Quyển nghĩ thầm: “Xem đi, xem đi, đi một vòng lớn cuối cùng đã nói ra lời thật lòng.”
Nói chuyện với người tộc Bạch Hổ bọn họ thật đúng là mỏi mệt.
Kỷ Hằng đứng dậy, cánh hoa trên vạt áo rơi xuống, “Tôi sẽ quay về gửi thư.”
Anh xoay người rời đi.
Tiểu Quyển ở sau lưng anh hỏi: “Thông gia thì thông gia, vì cái gì chỉ định muốn cưới ta?” Tiểu Quyển ngừng một lát, ngữ điệu trêu chọc, “Thích ta sao?”
Kỷ Hằng dừng lại, không quay đầu, giống như đang tìm lời để nói, cân nhắc một hồi lâu, cuối cùng nói: “Đừng tưởng rằng mọi người ở Uyển Khâu đều thích ngươi.
Phải cưới người có quen biết, dù sao so với tùy tiện cưới một người cũng có cái tốt hơn.” Hả.
Tiểu Quyển lập tức nói: “Ngươi muốn cưới liền cưới sao? Nghĩ hay lắm.
Thanh Loan của chúng ta sẽ không gả cho ngươi.”
Anh ta bỏ đi mà không ngoái đầu lại, cũng không biết anh ta có nghe thấy hay không.
Nhưng mà Tiểu Quyển còn bị bất hạnh khác.
Trong khi Kỷ Hằng còn chưa gửi lại lá thư khác thì Linh Trạch Châu đã xảy ra chuyện lớn.
Ngay sau khi biết phụ vương có ý định kết thông gia, tam thập tam tỷ bị anh ta điểm danh, đã bỏ trốn ngay trong đêm với người ta.
Người đã bắt cóc tỷ ấy chính là Bạch Trạch Vương.
Hai người chạy trốn một mạch, nửa đêm Bạch Trạch Vương gọi toàn dân tỉnh dậy, giăng đèn kết hoa cả nước cùng chúc mừng, làm lễ thành hôn hoành tráng, giải quyết dứt khoát.
Gạo nấu thành cơm, vừa rạng sáng ngày hôm sau, Bạch Trạch Vương mang theo tân hôn, ngoan ngoãn đến Linh Trạch Châu chịu tội với cha vợ.
Lúc lá thư của Kỷ Hằng đến, thì sự việc này đang gây xôn xao huyên náo cả Linh Trạch Châu.
Sau này, thập thất ca nói với Tiểu quyển, lúc phụ vương nhận được thư thì rất do dự.
Ông ấy nói, vừa nghe nói phải gả cho tộc Bạch Hổ, một người tính cách tốt như tam thập tam tỷ cũng bị dọa sợ đến mức phải bỏ trốn theo người ta, thì với tính tình kia của Tiểu Quyển, không biết sẽ náo loạn đến mức nào nữa.
Cho nên, cuối cùng, ông ấy đã chân thành viết một bức thư cho Bạch Hổ Vương, nói thông gia là chuyện tốt, mọi người có thể gắn kết với nhau, nhưng mà Tiểu Quyển còn nhỏ nên không vội vàng, chẳng phải hai đứa đều ở Uyển Khâu sao, vừa vặn để bọn họ bồi dưỡng tình cảm trước.
Chuyện thông gia cứ như vậy treo ở đó, không giải quyết được gì.
*
Năm đó, chuyện thông gia không vừa lòng đẹp ý Kỷ Hằng, bây giờ đến chuyện xào CP cũng không làm cho anh ta vừa lòng đẹp ý.
Nghĩ đến đó, Tiểu Quyển ở trong phòng làm việc của anh ta hả hê cho tới trưa.
Bên cạnh bàn làm việc của anh ta có một nơi rất thoải mái.
Ghế sofa đơn màu hồng to và rộng, ở trên có một cái đệm lông dê màu hồng phấn, phía trước còn có đồ gác chân, bên cạnh lại có một tủ nhỏ đựng đầy đồ ăn nhẹ và đồ uống.
Tiểu Quyển nhìn màu sắc thì biết ngay đây là đồ trước kia mình dùng.
Xem ra khi đó cô cũng thường theo Kỷ Hằng tới công ty.
Có một nơi thoải mái như vậy đặt bên cạnh chiếc bàn lớn của anh ta, giống như một đứa trẻ theo cha mẹ đi làm.
Tiểu Quyển ở trong trạng thái thoải mái cả buổi sáng, vừa chơi điện thoại vừa ngâm nga, nghĩ đến chuyện anh ta xào CP mà không nóng thì tâm tình khoái trá vô cùng.
Kỷ Hằng đang làm việc, thỉnh thoảng lại liếc cô một cái, rốt cục không nhịn được nữa, lên tiếng uy hiếp.
“Hạ Tiểu Quyển, cô cao hứng cái gì? Cô có tin hay không, đừng ép tôi, tôi sẽ xách cô ra cổng, hôn cô bên ngoài bảng hiệu của Avant, tôi không tin không lên được hotsearch.”
Người như anh ta, làm việc không từ thủ đoạn, loại chuyện này nói không chừng anh ta làm được.
Tiểu Quyển le lưỡi, không tiếp tục ngâm nga nữa.
“Các người muốn hôn cái gì?”
Nhiếp Trường Phong tới.
“Chớ vội hôn, Kỷ Hằng, bên JOLI tới đây, tiệc từ thiện tối nay cậu chắc chắn đi chứ?”
Kỷ Hằng cũng không ngẩng đầu lên, “Đi, trước kia tớ thiếu tổng biên tập của bọn họ một nhân tình.”
Nhiếp Trường Phong huýt sáo, “Vậy tớ phải nhanh chóng đi tìm quần áo.”
Kỷ Hằng nhíu mày, “Tìm quần áo cái gì? Nhiều như vậy, tùy tiện chọn một bộ mặc vào chẳng phải xong sao?”
Nhiếp Trường Phong đáp: “Dĩ nhiên không phải tìm quần áo cho cậu.
Chiếc váy hồng lần trước chuẩn bị cho em gái Tiểu Quyển của tớ khẳng định em ấy sẽ không mặc nữa, tớ phải đi đổi một bộ mới.”
Đến buổi chiều, quả nhiên Nhiếp Trường Phong đã mang tới một vài bộ váy mới đến.
Đều là lễ phục dạ hội, cái nào cũng rất xinh đẹp.
Nhiếp Trường Phong vẫn có chút tiếc nuối: “Thời gian quá gấp gáp, anh chỉ kịp chọn mấy cái này thôi, lần sau anh sẽ mua cho em những bộ váy từ Haute Couture (1).”
(1) Haute Couture là thiết kế may đo cao cấp và được thành lập bởi chính phủ Pháp.
Một số thành viên của Haute Couture như Chanel, Christian Dior, Givenchy, Louis Vuitton, Ralph & Russo, Hermès… (nguồn: elle.vn)
Kỷ Hằng hừ một tiếng, “Cậu mua?”
Nhiếp Trường Phong cũng chẳng để ý tới bộ dạng kia của anh, “Cậu là chồng giả của em ấy, tớ là người đại diện thực của em ấy, tớ mua thì có vấn đề gì? Tiểu Quyển, tới đây, thử một chút.”
Váy xinh đẹp ai mà không thích, Tiểu Quyển sung sức đi thử trang phục.
Cuối cùng cô chọn một chiếc váy màu xám bạc với một vài điểm nhấn màu xanh lam, phía trên hở vai, bên dưới được đính những hạt kim sa, giống như một chiếc váy sao lấp lánh.
Nhiếp Trường Phong nghiên cứu nhìn Tiểu Quyển, “Tóc không nên búi, phải để thế này mới có cảm thấy giống như cô tiên nhỏ.”
Tiểu Quyển quay một vòng, thuận miệng hỏi Kỷ Hằng: “Đẹp không?”
Kỷ Hằng không thèm nhìn, “Tạm chấp nhận.”
*
JOLI là một tạp chí thời trang nổi tiếng, hàng năm đều tổ chức tiệc từ thiện, toàn bộ số tiền đấu giá được trong buổi tiệc tối đều được quyên góp vào quỹ từ thiện.
Lúc Tiểu Quyển và Kỷ Hằng đến thì ở đó đã có không ít người.
Mọi người quần áo chỉnh tề, đa số đều bị phóng viên vây quanh, mọi người xếp hàng hàng dài chờ chụp hình và ký tên trên banner ở phía sau.
Những người xếp hàng, một là minh tinh nổi tiếng, hai là những đại gia giàu có, thân thiết chào hỏi nhau.
Tiểu Quyển lặng lẽ hỏi Kỷ Hằng: “Tôi cũng phải ký tên của tôi sao?”
Kỷ Hằng nhàn nhạt đáp: “Nếu không thì sao? Sau khi tôi đi lên ký tên thì cô đứng bên cạnh làm gì?”
Đến phiên Kỷ Hằng, đèn flash chớp nháy liên tục làm cho người ta hoa cả mắt, Kỳ Hằng thản nhiên nắm chặt tay Tiểu Quyển.
Đại khái là sợ cô chạy trốn đây mà.
Sau khi đi lên, đợi phóng viên chụp hình xong thì Kỷ Hằng mới buông Tiểu Quyển, bảo cô ký trước.
Ký thì ký, ai sợ ai.
Tiểu Quyển không khách khí chút nào, chọn nơi dễ thấy nhất, hạ bút ký ba chữ Hạ Tiểu Quyển như rồng bay phượng múa.
Kỷ Hằng nhìn một chút, nhận lấy cây bút, ký hai chữ Kỷ Hằng trên ba chữ Hạ Tiểu Quyển, đoan đoan chính chính ký ngay trên đầu cô.
Anh ta cho rằng có nhiều người nhìn như vậy, nhiều ống kính như vậy cô sẽ ngoan ngoãn bị anh ta đè ép bên dưới sao?
Ah.
Tiểu Quyển cầm cây bút, bình tĩnh xóa chữ ký vừa mới ký, sau đó viết ba chữ Hạ Tiểu Quyển lên trên hai chữ Kỷ Hằng.
Mọi người: “……”
Tiểu Quyển khiêu khích nhìn Kỷ Hằng: Anh có gan thì cũng ký lại một lần nữa? Hôm nay hai chúng ta đứng luôn chỗ này.
Kỷ Hằng cũng không có tiếp tục, anh ta bị đè ép mà còn giống như rất vui vẻ, trả bút cho cô, rồi tìm tay Tiểu Quyển, mười ngón đan xen rồi kéo cô đi xuống sân khấu.
Tiểu Quyển nghĩ thầm: Lần sau rút kinh nghiệm, nhất định phải để cho tên này ký trước.
Ở bữa tiệc tối, Tiểu Quyển an vị ngồi bên cạnh Kỷ Hằng.
Trên sân khấu, người người lần lượt thay phiên nhau đi lên, nhưng đều là những người Tiểu Quyển không hề quen biết, luyên thuyên không ngừng, thật vất vả mới đến lúc có thể ăn uống.
Kỷ Hằng vẫn luôn xã giao với mọi người.
Ngồi bên cạnh Tiểu Quyển là một đàn chị minh tinh điện ảnh kỳ cựu, năm xưa vô cùng nổi tiếng, là nữ thần thời thơ ấu của rất nhiều người.
Ấy thế mà đàn chị này rất hiền hòa, thân thiết, ngồi bên cạnh Tiểu Quyển vừa ăn vừa nói chuyện, tính ra thì cũng không tịch mịch lắm.
Rượu không tệ, đồ ăn cũng không tệ.
Tiểu Quyển lặng lẽ thọc Kỷ Hằng, “Tôi đi toilet một chút.”
“Tôi đi với cô.” Kỷ Hằng cầm khăn ăn lên, muốn đứng dậy.
Chỉ có học sinh tiểu học mới cần có người đi vệ sinh cùng.
Tiểu Quyển từ chối, “Không sao, mới hơn chín giờ, tôi đi một chút sẽ về ngay.”
Toilet ở ngay bên ngoài đại sảnh, Tiểu Quyển bước vào toilet nữ thì đã bật cười ngay lập tức.
Mấy cô gái ở bên ngoài thì xinh đẹp, vừa thận trọng vừa ưu nhã, nhưng khi tiến vào phòng vệ sinh thì tất cả đều phóng khoáng ôm váy dài cao lên.
Có mấy người còn phải nhờ trợ lý giúp bưng lấy váy để đi vào, cửa không thể đóng được nên đành phải đứng canh ở bên ngoài.
Có người không mang theo trợ lý, dứt khoát buộc váy đến ngang hông rồi trần truồng chạy vào.
Tiểu Quyển cũng học theo, buộc đuôi váy dài lại.
Chờ đến khi Tiểu Quyển ra khỏi toilet thì phát hiện chiếc váy thượng hạng đã bị gấp một mảng lớn, vuốt thế nào cũng không phẳng lại được.
Tiểu Quyển chỉ lo cúi đầu vuốt váy, hoàn toàn không chú ý phía trước, cho nên đã đụng đầu vào một người đàn ông mặc vest.
Đối phương nhanh chóng đỡ lấy Tiểu Quyển, “Cô không sao chứ?”
Giọng nói nhẹ nhàng, êm tai.
Tiểu Quyển ngẩng đầu, đập vào mắt cô là đôi mắt hồ ly hẹp dài.
Đôi mắt hai mí, đuôi mắt hơi nhếch lên, rõ ràng là đàn ông, nhưng mí mắt lại đỏ tự nhiên như được trang điểm phấn mắt.
Trời sinh đa tình, giống như nhìn thấy ai cũng lập tức muốn thổ lộ.
“Không có việc gì.
Thật xin lỗi, tôi không nhìn đường.” Tiểu Quyển nhanh chóng lùi ra sau một bước.
Người kia cười cười, buông Tiểu Quyển ra, “Không sao.”
Tiểu Quyển trở lại sảnh tiệc, ngồi xuống bên cạnh Kỷ Hằng, không khỏi nhiều chuyện, thấp giọng nói: “Kỷ Hằng, tôi vừa mới đụng phải một con hồ ly.”
“Hồ ly?” Kỷ Hằng không hiểu.
“Hồ ly thật, là hồ ly tinh.” Tiểu Quyển nói, “Bản chất loài chim của chúng tôi có thể ngửi thấy mùi của hồ ly, anh ta vừa đụng vào tôi, tôi đã biết ngay.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...