Khoảng Cách Của Người

Sau khi Bách Xương Ý nói ra câu “Để thấp camera xuống chút nữa, anh không nhìn thấy”, thì loa bluetooth bèn phát ra một tiếng: “Ngừng kết nối.”

Ngừng kết nối?

Chúc Ngao không nhúc nhích, chỉ có ánh mắt chậm rãi ngước lên, nhìn về phía trần nhà —— căn phòng ở ngay trên đầu ông chính là phòng ngủ của Đình Sương.

Nhìn trần nhà vài giây, tầm mắt của Chúc Ngao lại quay về chiếc loa đã im lìm kia.

Cả quá trình này, sắc mặt ông khó mà hình dung được.

Hộ lý nhìn loa bluetooth, lại nhìn Chúc Ngao, tuyệt nhiên không dám phá vỡ sự tĩnh mịch trong phòng ăn.

Chúc Ngao cầm chén trà, chậm rãi đưa lên bên mép, động tác dừng hình một hồi lâu, lại từ từ thả chén trà xuống mặt bàn. Cứ thế cầm rồi thả, thả rồi cầm, qua ba bốn lượt mà vẫn không mở miệng uống nổi một ngụm.

Mãi sau, ông mới mở miệng bảo: “Gọi Đình Sương xuống nhà ăn sáng đi.”

Hộ lý gật đầu, đang muốn chạy lên trên tầng, Chúc Ngao lại nói tiếp: “Đợi 15 phút, à không, đợi nửa tiếng nữa hẵng gọi.”

Thanh niên mà, nửa tiếng là đủ rồi.

Căn dặn xong, Chúc Ngao cũng trở lại bình thường, đã có thể yên trí đưa chén trà vào trong miệng.

Ai mà ngờ chưa tới hai phút sau, Đình Sương đã sảng khoái tinh thần bước vào trong phòng ăn.

(yum-cha: một bữa sáng kết hợp giữa dim sum và trà)

“Sáng nay ăn yum-cha cơ à? Về nhà phát là được ăn ngon ngay.” Đình Sương tùy tiện ngồi xuống bên cạnh Chúc Ngao, cầm đũa gắp một cái chân gà hấp xì dầu lên gặm.

Chúc Ngao liếc mắt nhìn đồng hồ để trên mặt tủ thấp, rồi lại nhìn Đình Sương đang hớn hở ăn uống, ánh mắt trở nên phức tạp vô cùng tận, ngắm thằng con ăn nửa ngày trời, ông mới hỏi một câu: “Con đi kiểm tra sức khỏe chưa? Mới có 24 tuổi đầu.”

“Kiểm tra rồi ạ.” Đình Sương đáp: “Năm nào con chẳng đi.”

Chúc Ngao hỏi: “Không có vấn đề gì chứ?”

Đình Sương: “Không ạ, hạng mục nào con cũng đạt chỉ tiêu tốt.”


Đình Sương khỏe mạnh, thế thì người có vấn đề là…

Chúc Ngao nhìn về phía loa bluetooth trên bàn, ánh mắt càng thêm phức tạp.

“Sao ba lại hỏi chuyện này?” Đình Sương đưa đĩa bánh cuốn rau cải cho Chúc Ngao: “Nhà mình có bệnh di truyền gì hả?”

“Không có.” Chúc Ngao giáo dục: “Thế nhưng từ 20 tuổi trở đi phải bắt đầu chú ý đến sức khỏe, chứ đợi đến 30 rồi thì bất lực tòng tâm.”

Nói đến thế chắc là hiểu rồi nhỉ, con trai có chỗ nào không ổn thì ông còn hỏi được, nhưng sức khỏe của con dâu, tốt nhất không nên biết quá nhiều.

“Vâng vâng vâng, dưỡng sinh càng sớm càng tốt.” Đình Sương cười đáp lời.

Trước đây cậu ngại phiền, không thích nghe Chúc Ngao lên lớp, cảm thấy mình như nhân viên quèn bị cấp trên giáo huấn. Thế nhưng hiện giờ cậu lại thích nghe, ăn yum-cha mất nửa buổi sáng, cậu ngồi nghe Chúc Ngao nói nửa buổi sáng. Đợi đến khi bọn họ đã ăn xong, Chúc Văn Gia mới xuống lầu, nhìn trông chẳng có chút tinh thần nào cả.

Chúc Ngao hỏi: “Thức đêm à?”

Chúc Văn Gia ngồi xuống ngẩn người một lúc, rồi đáp: “Vâng.”

Hôm nay là một ngày đẹp trời, cuối thu mát mẻ thoáng đãng, sau khi ăn cơm xong, hộ lý đẩy Chúc Ngao ra ngoài tản bộ.

Chúc Văn Gia nhìn bóng dáng của hộ lý và Chúc Ngao ở trong sân, nói với Đình Sương: “Em nhận được cuộc gọi từ luật sư của mẹ em, phiên tòa sẽ bắt đầu vào thứ tư tuần tới.”

“Ừ.” Đình Sương hỏi: “Em đến xem à?”

“Vâng.” Chúc Văn Gia nói: “Anh đi không?”

“Anh không thể đi.” Đình Sương rót thêm nước vào ấm trà, kêu bảo mẫu lấy dim sum nóng từ lồng hấp ra cho Chúc Văn Gia: “Anh phải đi làm.”

Đi làm thì vẫn xin nghỉ được, nhưng Chúc Văn Gia không hỏi thẳng, chỉ ‘ừm’ một tiếng, sau đó vùi đầu ăn sáng. Khoảng thời gian này cậu ta cứ luôn cảm thấy ngột ngạt, lúc không đề cập tới Ông Vận Nghi thì vẫn có thể nói cười đùa giỡn với Đình Sương, nhưng hễ nhắc đến một cái là lại bắt đầu im lặng.

Cậu ta không biết nên đối mặt ra làm sao.

Vốn dĩ Chúc Văn Gia cũng không biết nên đối mặt với ba mình thế nào, từ sau vụ con dấu cá nhân, cậu ta không dám bước vào phòng bệnh thăm Chúc Ngao, Chúc Ngao về nhà rồi cậu ta cũng thường xuyên trốn tránh, mãi đến khi Đình Sương bảo với cậu ta rằng: “Từ khi ba xảy ra chuyện, bất kể là việc liên quan đến công ty, liên quan đến mẹ em hoặc là đến anh đi chăng nữa, em đều không biết gì cả. Khoảng thời gian này em vẫn lo vụ hồ sơ xin học, ngoài ra chẳng làm cái gì hết.”

Khi ấy Chúc Văn Gia nghe xong liền sửng sốt: “Anh không nói với ba…”


Không nói. Đình Sương thầm nghĩ, không cần thiết, cũng không đáng giá.

“Vì thế em liệu mà xin vào trường đại học tử tế cho anh.” Đình Sương nói với cậu ta.



Đêm trước hôm phiên tòa diễn ra, Chúc Văn Gia không ngủ được, chạy đi gõ cửa phòng của Đình Sương.

Đình Sương đang gọi videocall bằng laptop, laptop để trên bàn học, camera thì quay về phía cửa sổ, còn cậu thì mặc đồ ngủ ngồi đọc sách bên song cửa. Gió đêm thổi khiến cho cây bách xanh vang lên tiếng xào xạc, trên màn hình máy tính là góc nghiêng của Bách Xương Ý khi đang nấu cơm, thỉnh thoảng ánh đèn vàng ấm áp của lò nướng lại phản chiếu lên tay anh, trong laptop còn truyền ra tiếng cắt nho nhỏ khi dao thớt chạm nhau.

Hai người bọn họ ai làm việc nấy, thỉnh thoảng Đình Sương lại hô to một tiếng, Bách Xương Ý liền giương mắt lên nhìn cậu, hai người cứ thế nhìn nhau chốc lát, sau đó Đình Sương vừa cười vừa cúi đầu đọc sách, còn Bách Xương Ý cũng xử lý tiếp đống nguyên liệu trong tay.

Thời điểm nghe thấy tiếng gõ cửa, Đình Sương còn liếc mắt nhìn thời gian trên laptop, cậu mải đọc sách quá nên không để ý hiện giờ đã muốn thế này.

“Sao anh không nhắc em đi ngủ?” Đình Sương vừa hỏi Bách Xương Ý, vừa đặt quyển sách trong tay xuống, chuẩn bị đi mở cửa.

“Không muốn cắt ngang em.” Bách Xương Ý đáp.

Đình Sương nở nụ cười với anh, nói: “Vậy em cúp máy trước nhé.”

Bách Xương Ý: “Ừm.”

“Yên lòng thế à?” Đình Sương ghẹo anh: “Không sợ nửa đêm nửa hôm em đi vụng trộm hả?”

“Vụng trộm với ai?” Bách Xương Ý buồn cười, nhóc khốn nạn này rõ ràng là đang ở nhà: “Ba em à?”

Đình Sương xua tay: “Ba em đến bước đi còn hết cả hơi, mấy chuyện khác thôi khỏi nghĩ tới dùm.”

Bách Xương Ý: “…”

Chỉ vì bước đi cũng hết cả hơi?


Thế bước đi mà không hết hơi là có thể ‘vụng trộm’ được hả?

Logic kiểu gì vậy?

Đình Sương nói xong cũng thấy có chỗ nào không ổn, nhưng cậu chẳng nghĩ nhiều, nhe răng cười với Bách Xương Ý rồi đi mở cửa.

Bình thường cậu sẽ không như vậy, chỉ những lúc ở cùng với Bách Xương Ý mới có thể vô tư không suy nghĩ kiểu này.

Giáo sư Bách có thể tính toán với cậu được chắc?

Quen thói từ lâu rồi.

Đình Sương ngắt máy xong thì đi mở cửa, trông thấy Chúc Văn Gia ủ rũ đứng ngoài đó.

“Em là gì thế? Nửa đêm không ngủ chạy tới đây làm gì?” Đình Sương để Chúc Văn Gia vào phòng.

Cậu nhớ sáng mai sẽ bắt đầu phiên thẩm vấn.

Chúc Văn Gia vào phòng rồi cũng chẳng ngồi xuống, không nói tiếng nào, cứ đứng im một chỗ, nửa ngày mới hỏi ra được một câu: “Anh cũng không ngủ à?”

“Anh đang chuẩn bị ngủ.” Đình Sương nói: “Sao em chưa ngủ? Ngày mai không thể dậy muộn đâu đấy.”

Chúc Văn Gia đứng hồi lâu, rồi như một con tôm bị ném vào chảo nóng, từ từ cuộn người lại: “… Em không ngủ được.”

Đình Sương yên lặng ngồi xuống cạnh cậu ta, không nói lời nào.

“Em vẫn nghĩ… nếu như…” Chúc Văn Gia vùi mặt vào trong đầu gối, giọng nói ngày càng nhỏ dần: “nếu như em…”

“Cho dù em không lấy con dấu đi, mẹ của em vẫn sẽ nghĩ biện pháp khác.” Đình Sương đặt tay lên đỉnh đầu Chúc Văn Gia, hiếm khi nhẹ nhàng xoa vài cái: “Được rồi, đừng tự tạo quá nhiều gánh nặng cho mình.”

“… Không phải.” Chúc Văn Gia ậm ừ phát ra hai tiếng từ cổ họng, một lúc lâu sau mới nói tiếp: “… Không phải chuyện đấy.”

Đình Sương không biết cậu ta muốn nói cái gì, nhưng cậu không hỏi, chỉ ừ một tiếng biểu thị mình vẫn đang lắng nghe.

Cậu kiên nhẫn hơn trước đây rất nhiều.

Không biết qua bao lâu, mới nghe thấy Chúc Văn Gia nói năng lộn xộn: “Em vẫn luôn nghĩ… nếu như trước đây em… trước đây em không nói với anh, còn có mẹ em nữa…”

Giống như có cơn gió đông thổi vào phòng ngủ, Chúc Văn Gia hơi rụt người lại, Đình Sương đứng dậy đi đóng cửa sổ, sau đó lại ngồi vào bên cạnh Chúc Văn Gia.

“Trong nhà có rượu không nhỉ?” Chúc Văn Gia đột nhiên hỏi.


“Không có.” Đình Sương nói: “Thuốc lá rượu bia cái gì cũng không có.”

“Chờ em một chút.” Chúc Văn Gia chậm rãi đứng lên, kéo lê bàn chân tê dại xuống nhà, lúc trở lên thì cầm theo nửa chai rượu gia vị trong tay.

“Anh, anh ngồi ra kia đi.” Chúc Văn Gia chỉ chỉ cái ghế chân cao bên cạnh cửa sổ.

Đình Sương định lấy chai rượu trong tay cậu ta đi, ai dè Chúc Văn Gia vừa mở miệng đã đầy mùi rượu, chắc nửa đường đã uống khá khá rồi đây, Đình Sương thầm nghĩ, thôi quên đi, uống thì uống, uống xong thì đi ngủ luôn.

Đình Sương ngồi vào bên cửa sổ, Chúc Văn Gia cũng ngồi xuống một cái ghế chân cao sát cạnh cậu. Đình Sương chợt nhớ cái hồi mình bị đá, Chúc Văn Gia có bay sang Đức tìm cậu, khi ấy cậu muốn tỏ ra mạnh mẽ có tôn nghiêm, kết quả nốc được vài ngụm thì thể diện lẫn tôn nghiêm đều chẳng còn.

Chúc Văn Gia nốc đến nửa chai rượu gia vị, chờ đến khi chất cồn phát tác, ánh mắt hấp háy đỏ, tim gan phèo phổi cũng nóng rực lên.

Lúc này mới mở miệng nói chuyện.

“Em luôn nghĩ, nếu như em không nói xấu anh với mẹ em, có khi bà ấy sẽ không vì em mà… làm những chuyện kia.” Chúc Văn Gia cúi đầu nhìn chằm chằm chai rượu trong tay, ợ một cái: “Nếu như em không nói xấu mẹ em với anh… có phải hai người sẽ không…”

Uống rượu lúc bụng rỗng, chẳng mấy chốc Chúc Văn Gia đã say rồi.

“Em… anh nói coi có phải em… kinh tởm lắm không…” Cậu ta thở ra một hơi cồn: “Em… từ nhỏ em đã như vậy rồi… em muốn mẹ chỉ thích mỗi mình em, muốn ba chỉ thích mỗi mình em, muốn anh… muốn anh cũng chỉ thích mỗi mình em. Sau này muốn thay đổi… nhưng đã thành thói quen mất rồi… vì sao mọi chuyện lại trở nên như vậy…”

Cậu ta bổ nhào về phía trước, ngã vào trong lồng ngực của Đình Sương, chẳng còn ý thức nữa nhưng vẫn nói luôn mồm: “Anh ơi… em sợ lắm… em rất hâm mộ anh… khi còn bé bọn họ ai ai cũng mắng em… mắng em là đồ con riêng của tiểu tam… bảo rằng chỉ vì em mà anh không có mẹ… bọn họ ai ai cũng yêu thích anh… Anh biết không, có một lần em nghe thấy ba bảo… năm đó ba lấy mẹ em… chỉ để chứng minh rằng ông ấy không sai, dù vợ có biến thành người khác thì ông ấy vẫn thế… Nhiều năm qua… anh… em sợ lắm… em sợ ba chỉ thích mỗi mình anh… em sợ mẹ em cũng hùa theo ba mà bênh anh… em sợ anh chỉ vì mẹ em mà ghét em… Anh có thể chỉ ghét mỗi mình bà ấy thôi được không, đừng ghét em…”

Cậu ta nói càng lúc càng chậm, giọng càng ngày càng nhỏ, mãi đến tận khi chỉ còn dư lại tiếng hít thở.

Đình Sương đỡ Chúc Văn Ngao đi tới cái giường của mình ở gần đó.

▬ Anh nói coi có phải em… kinh tởm lắm không…

Kinh tởm ư…

Đình Sương đứng bên cạnh giường một lúc lâu, rồi mới đi ra phía cửa, rời khỏi phòng ngủ.

Cậu muốn đi xuống phòng khách, nhưng không biết tại sao lại đi ra ngoài sân, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, tối nay là một ngày không trăng không sao.

Đình Sương đi tới chỗ cây bách xanh, nằm xuống, tàng cây như đám mây che khuất cả bầu trời.

Nhắm mắt lại, khắp trời đầy sao.

Không, không hề kinh tởm, Đình Sương thầm trả lời trong lòng, em không hề kinh tởm, em chỉ là một người bình thường, có điều em chưa tìm thấy một ngôi sao chiếu rọi đêm tối cho riêng mình mà thôi


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui