Khoan Thai Đến Chậm

Toà nhà “Tử Hưng” thuộc về khoa nhân
văn, phía trước có bãi đỗ xe lớn, vốn chuyên dùng làm bãi đỗ sẽ cho giáo viên, về sau cũng có những sinh viên liều đem xe đạp dựng ở đó, trường
học cũng không quản, dần dần biến thành bãi đỗ xe dùng chung của cả sinh viên và giáo viên.

Hàn Cố Diễn bảo San San chờ ở trước cửa
“Tử Hưng”, sau đó đi lấy xe. Hiện tại là thời điểm sinh viên tan giờ tự
học, nhất thời trước cửa người đến người đi rất náo nhiệt.

Ngoài khoa của mình và những phòng học
thuộc khoa có đăng ký môn tự học, từ trước đến nay San San rất ít qua
lại trong trường, ngay cả khi có tân sinh viên đến nhập trường cô cũng
không đưa người mới đi thăm quan trường học. San San quen thuộc với “Tử
Hung” vì Hà Kiệt chính là người thuộc khoa nhân văn, lại nói đến chuyện
lúc hai người còn đang yêu đương, có khi cũng tới rạp chiếu phim của
trường xem, cũng có khi hẹn đi ăn cơm, thời gian còn lại chính là hai
người rủ nhau tự học, Hà Kiệt ngại xa không muốn đến toà nhà khoa cô,
cho nên đều là cô phải đến “Tử Hưng.”

San San đối với đoạn tình cảm này bắt
đầu nhanh, kết thúc lại càng nhanh hơn khiến cho cảm giác lưu luyến vốn
đã không mặn mà biến mất rất nhanh, thời gian quá ngắn nên cũng không có gì lãng mạn khiến cô khắc cốt ghi tâm. Nhưng hiện tại đứng ở nơi này,
tình huống lại có chút khác biệt, cảm giác cổ quái xuất hiện trong đầu
khiến đầu óc nhanh chóng choáng váng. Cả người San San mơ mơ thực thực,
mặt cũng không hiện rõ, thế nhưng dù vậy tư thế của cô vẫn rất đẹp, bóng lưng tiêu chuẩn khiến người ở phía sau chỉ muốn vọt lên phía trên xem
người đó mặt mũi thế nào. San San bị người qua lại dò xét có chút ngượng ngùng, sợ bạn học của Hà Kiệt nhận ra cô liền nhanh chóng muốn đi đến
bãi đỗ xe tìm Hàn Cố Diễn. Đang tính toán thì bên cạnh đột nhiên vang
lên tiếng còi xe “tin tin”, San San hơi giật mình, nhìn rõ người phía

sau đến, trong lòng thở dài một hơi, chân tay thừa thãi nhanh chóng lên
xe.

San San không quan tâm lắm đến ô tô,
cùng lắm cũng chỉ phân biệt được ba loại, BMW, Mercedes và KIA, hai loại trước không cần nói nhiều, loại thứ ba chính là xe taxi. Xe của Hàn Cố
Diễn màu xám bạc, loại xe gì San San không biết rõ, nhưng nhìn cũng rất
có khí pháo, vị trí ngồi bên trong cũng rộng rãi thoải mái, chắc hẳn giá cả cũng không thường. San San nhớ đến bảng xếp hạng trong trường, từ
“Tình nhân trong mơ”, “Đối tượng hẹn hò lý tưởng”, “Kim cương vương lão
ngũ”… có vẻ như loại nào Hàn Cố Diễn cũng đứng trên top đầu. Lớn lên đẹp trai, có học vấn, có tiền, thái độ hoà nhã, vì thế được hoan nghênh
cũng là điều bình thường, San San thầm nghĩ trong lòng. {Hana: Vương lão ngũ, từ này lâu rồi không xuất hiện nhỉ, từ này ý chỉ những
anh chàng có năm thứ, tiền, sắc, nhà, xe và gia thế.}

Hàn Cố Diễn chăm chú lái xe, San San miên man suy nghĩ, ai cũng không nói gì, nhất thời không khí trong xe vô cùng yên tĩnh.

“Sao thế, lạnh à?” Hàn
Cố Diễm thấy cô mặc quá nhiều thứ, trên xe mà vẫn quàng khăn quàng cổ,
cả người co lại rúc vào một hóc, giống như lạnh quá mà run.

“Đúng a.” San San có chút ngượng ngùng, rụt người lại “Em rất sợ lạnh, ha ha.”

Hàn Cố Diễn liếc nhìn San San, sau đó khẽ hạ cửa xe hai bên xuống tầm mười phân.

“Thầy Hàn, không sao, em mặc rất nhiều đồ.” San San nhìn Hàn Cố Diễn mặc một chiếc áo bên trong có lông, cộng thêm
một chiếc áo gió không dày lắm, nhìn qua bản thân, cô thấy mình giống
như một chiếc bánh chưng.

“Đêm nay gió lớn, cũng có chút lạnh.” Hàn Cố Diễn nhìn hai má cô đã đỏ ửng, hô hấp cũng dần tăng lên, nhất thời có chút hoảng hốt.


Tinh thần San San vốn đang ủ rũ, hiện tại cả người dán lên ghế, mệt rã rời, đầu óc cũng bắt đầu hỗn loạn.

Đến khu phía tây, ký túc xá của San San đã ở phía trước, Hàn Cố Diễn đỗ xe, nghiêng người nhìn San San đang lim dim dán lên ghế “Em không thoải mái sao?”

“Gì cơ.” Giọng anh như
xa, nhưng lại giống như rất gần, San San mở mắt, phát hiện cơ thể anh
đang nghiêng về phía mình, khuôn mặt tự nhiên chắn trước mặt cô, “Đã đến chưa?” Cô có chút ngượng ngùng, mắt mờ sương, cố nhìn ra ngoài xe, muốn kéo cửa đi xuống.

Cả người cô nóng như có lửa, anh có thể
cảm nhận được, ngay cả nói chuyện thôi anh cũng cảm thấy hơi thở của cô
phủ lên cổ mình, ánh mắt của cô hồng hồng, mê man mang theo hơi nước,
đôi mắt vốn xinh đẹp lúc này ngập nước, khi nhìn anh lại càng có mị lực, càng kinh diễm.

Hàn Cố Diễn kéo tay San San, đợi cô chuyển người, trực tiếp đặt tay lên trán cô, “Em bị sốt!”

Đầu óc San San vốn đang mơ màng, toàn
thân cao thấp giống như bị bỏng, như có lửa đốt, hiện tại bị một tay Hàn Cố Diễn chạm vào, tiếp xúc với hơi lạnh khiến cô thoáng run rẩy. Hơn
nửa ngày mới phục hồi tinh thần, sờ lên trán mình “Hình như không phải, không có bị bỏng a.”

“Cả người em đều nóng rực, đương nhiên không cảm thấy gì rồi.” Hàn Cố Diễm đem cửa xe kéo kín, chỉ chừa lại một khe nhỏ cho không khí
lưu thông, sau đó cởi áo khoác của mình đắp lên người cô, lúc này mới
tiếp tục chạy xe.

San San híp mắt, đầu óc có chút trì độn, không kịp phản ứng chuyện trên người mình đang đắp chính là áo của Hàn

Cố Diễn, cô nhìn cửa sổ một hồi mới phát hiện đường anh đang đi không
phải đường về kí túc xá của cô “Thầy Hàn, em…”

“Đừng nói chuyện, em nghỉ ngơi chút đi.” Hàn Cố Diễn vừa lái xe, vừa đưa tay áp San San lại trên ghế, San San lần nữa dán vào thành ghế “Đến nơi tôi sẽ gọi em.”

San San há to miệng như muốn nói gì nữa, cuối cùng vẫn đành an tĩnh ngồi yên.

Trên đường đi, thỉnh thoảng Hàn Cố Diễn
quay đầu qua nhìn San San, đầu óc cô nặng như chì, không nhấc dậy nổi,
mệt mỏi dựa vào cửa sổ xe, khi xe đi qua những đoạn đường xóc thỉnh
thoảng bị đập “cốp” một cái vào cửa xe. Nhiệt độ cơ thể tăng cao, hai
tay ôm chặt áo của anh không ngừng run rẩy.

Hàn Cố Diễn đem San San đến bệnh viện,
cả người cô run rẩy, chỉ có thể tùy ý dựa vào người anh, làm cho anh
cũng bắt đầu cảm thấy nóng, xem ra sốt không nhẹ, nhanh chóng khám thôi.

Cách trường học không xa có một viện
quân y, thái độ phục vụ ở đây không tốt lắm, đo nhiệt độ cơ thể, hạ sốt, sau đó phàn nàn vì để bệnh tình kéo dài quá lâu, sao bây giờ mới đưa
đến, sau đó truyền vài chai nước và rời khỏi phòng bệnh.

Phòng cấp cứu lớn có hơn mười chỗ nằm,
gần như đã đầy, Hàn Cố Diễn sau khi sắp xếp ổn cho San San liền đi ra
ngoài máy bán hàng tự động mua nước.

“San San.” Hàn Cố Diễn ngồi ở bên giường khẽ gọi San San. “Dậy uống nước đi, nhiệt độ sẽ giảm nhanh hơn.”

“Ừ.” San San cau mày,
tay của anh hình như đang vỗ lên mặt cô, cũng không chắc, như có như
không, làm cô cảm thấy hình như không thật, có lẽ bị sốt làm hồ đồ rồi.
San San giãy dụa liền bị Hàn Cố Diễn áp xuống, mũi cô giờ đã nghẹt, hiện tại hô hấp phải dùng miệng, miệng lại khát khô, không chút nước bọt,

tiếp nhận một dòng nước, sau một hồi một chai nước chỉ còn nhìn thấy
đáy.

Hàn Cố Diễn lại dìu cô nằm xuống, trong
phòng bệnh không yên tĩnh lắm, có tiếng mấy bệnh nhân nhi đang cái nhau, cô nghe không rõ nội dung, ý thức mơ hồ, chỉ biết Hàn Cố Diễn một mực ở cạnh cô, thỉnh thoảng cho cô uống nước, cơ thể cô từ từ không cảm thấy
lạnh nữa, thỉnh thoảng anh giúp cô lau mồ hôi trên trán, lòng bàn tay
anh khẽ đặt lên trán cô, cảm giác lạnh lạnh làm cô thoải mái. Có đôi khi ngón tay anh như khẽ lướt qua mặt cô, thoáng ẩn thoáng hiện, San San
vẫn không thể xác định, loại cảm giác như có như không này, rốt cuộc có
phải đang mơ hay không?

Đầu ngón tay Hàn Cố Diễn nhẹ nhàng đảo
qua cằm cô, môi cô, chóp mũi, sau đó chảy xuống gò má. Cuối cùng anh đặt cả bàn tay lên trán cô, ở nơi đó nhiệt độ đã dần dần hạ, lúc này mồ hôi thấm ướt trán, vì thế bàn tay anh cũng đọng lại một mảng nước. “Tỉnh rồi?” Lòng bàn tay Hàn Cố Diễn có cảm giác ngứa ngứa, lông mi của cô khẽ nhúc nhích, mắt đã muốn mở to “Thoái mái hơn chưa?”

“Vâng.” San San nhìn
chai nước 250ML bên cạnh, thuốc bên trong còn lại hai phần ba, há hốc
miệng muốn nói chuyện, giọng khàn khàn, cuống họng cũng khó chịu không
yên.

“Lại muốn uống nước.” Hàn Cố Diễn thấy cô như thế, nhanh chóng nâng cô dậy, giúp cô uống vài ngụm nước.

“Thầy Hàn, làm phiền thầy quá.” San San uống vài ngụn nước, cuống họng đã khá hơn, nhìn thấy cố cà phê của Hàn Cố Diễn rất ý tứ nói “Muộn rồi, thầy Hàn, thầy về trước đi, em không sao, sẽ khoẻ nhanh thôi.”

“Cũng không mất nhiều thời gian lắm.” Hàn Cố Diễn nhìn bình thuốc bên cạnh “Còn muốn nằm sao? Đợi xong tôi sẽ gọi em.”

“Không cần.” San San lắc đầu, dù sao cũng đã tỉnh lại, làm sao có thể không biết xấu hổ đem anh bỏ một bên, chính mình lăn ra ngủ đây “Thầy hàn, thầy sẽ mệt?”

“Sẽ không, bình thường cũng không nghỉ sớm như thế.” Hàn Cố Diễn dịch người, đổi tư thế, ghế ở đây cứng quá, anh ngồi cảm thấy khó chịu.

“Vậy thầy còn…” San San chỉ lên cà phê trên tay anh “Buổi tối uống cái này, không tốt.”

Hàn Cố Diễn nhìn cà phê trên tay mình “Thói quen.” Nhìn thấy vẻ mặt không đồng ý của San San “Nghe lời em, không uống.” Tiện tay đặt lên ngăn tủ đầu giường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui