Khoan Thai Đến Chậm

“Bây giờ vẫn còn một ít thời gian.” Hàn Cố Diễn nhìn lướt ra ngoài, “Còn chừng một tiếng nữa, em có đói bụng không? Không thì lót dạ cái gì trước đã, em thấy thế nào?”

“Không đói bụng.” San San lắc đầu, “Bình thường anh cũng không dùng những thứ này mà.” Từ nhỏ San San đã giúp mẹ trông cửa hàng, vả lại, cũng tính
toán khá tỉ mỉ, những thứ này trong mắt cô giá cả quá cao, xa hoa có phần hơi thái quá. Có hơi khoa trương, cũng chỉ là một
món hàng mà thôi, đơn giản gắn thêm một cái mác vào thì giá
đã cao hơn nhiều khiến cho cô vô cùng không thế chấp nhận.

Hàn Cố Diễn ở chung với cô lâu làm sao mà không hiểu được ý nghĩ của cô chứ, “Bây giờ đã tính toán thay cho anh rồi sao?” Nhịn không được vuốt nhẹ lên chóp mũi của cô, “Đừng nóng vội, tương lai còn nhiều thời gian cho em làm một người
vợ luống tuổi, đi thôi, thoải mái lựa chọn, đã mua thì tất
nhiên sẽ cần dùng đến.”

Khí chất của San San cũng rất tốt, cộng thêm hôm nay ăn diện một chút nên lại càng làm rung động
lòng người. Trong trung tâm mua sắm có hệ thống sưởi ấm cho nên
vừa vào cửa San San đã cởi áo khoác ngoài ra vắt trên tay, lần trước Hàn Cố Diễn đi công tác về đã mua nó, kiểu áo khá
đẹp cộng thêm chất lượng siêu phàm, mặc vào rất ấm, chất liệu cũng khá tốt, thích hợp cho người sợ lạnh như San San. Đã
tặng được một thời gian nhưng hôm nay San San mới lấy ra mặc vì
không nỡ. Mẹ San San cũng mở cửa hàng bán quần áo, cô cũng
biết vài nhãn hiệu, chiế áo khoác này mắc hơn so với tất cả
các món quần áo của cô cộng lại, cho nên lúc đầu khi Hàn Cố
Diễn tặng cho cô, San San từ chối một lúc lâu, món đồ mắc như
vậy cô rất ngại nhận, nhưng mà Hàn Cố Diễn là ai chứ, nói
cũng nói không lại, đấu cũng đấu không lại, cuối cùng đành
phải khẽ cắn môi, tự an ủi chỉ đang thêm một khoản nữa vào sổ ghi chú thôi. (San San có 1 cuốn sổ ghi lại những thứ đã nhận của thầy Hàn)

Bách hóa Đông Phương được xem là
bách hóa sa hoa nhất, ở đây căn bản là nhãn hiệu nào cũng có, nhãn hiệu bình thường thôi cũng đã rất đắt, nhân viên bán
hàng vô cùng hiểu được gu thời trang của khách, nhìn thấy San
San cầm áo khoác hiệu KE thì hai mắt lập tức sáng lên, cộng
thêm bên cạnh còn có một người đàn ông khí chất bất phàm thì
trong lòng thầm vui sướng vì hôm nay đã gặp được thần tài, San
San bị bọn họ nhìn bằng đôi mắt như vậy thì có hơi ngượng
ngùng.

Bạn trai mua đồ tặng cho mình, trong lòng San San đương nhiên cũng thấy vui, nếu như Hàn Cố Diễn chỉ tặng cho cô những món quà nhỏ thì San San nghĩ mình sẽ rất
vui vẻ tiếp nhận, điều bất tiện là anh vừa vung tay đã vượt
qua khỏi phạm vi lí giải của cô, nhất thời thấy khó có thể

tiếp nhận được, trong lòng cảm thấy hơi lo sợ. Cô cũng hiểu rõ tính tình của bạn trai mình, từ chối cũng không xong, hơn nữa
trước ánh mắt của kẻ đến người đi trong trung tâm thương mại,
từ chối trước mặt công chúng thì cũng hơi khó coi. Không thì
đến lúc đó chọn đại một thứ vừa túi tiền là được, San San
một nghĩ ngợi một lát, trong lòng đã có chủ ý, bước chân
cũng nhẹ nhàng hơn trước một chút.

“Nghĩ thông suốt rồi sao?” Hàn Cố Diễn cũng cảm nhận được sự thay đổi của cô, nghiêng đầu sang nhìn cô, “Người ta ai cũng vui vẻ vì có bạn trai đẹp trai, em thì tốt rồi, cuối cùng cũng tỉnh ngộ.” Anh có vẻ hơi phản nàn nhưng trong lòng lại thấy rất ấm áp, “Em cứ thỏa sức mua đi, dùng nhiều tiền một chút anh mới vui, anh
chỉ sợ có quá nhiều tiền thôi, em mà dùng không hết là anh sẽ tìm người khác thay thế em đấy.”

“Đây là anh nói đó nha.” San San cũng biết Hàn Cố Diễn đang nói giỡn để dọa cô, khiêu khích một câu, “Đến lúc đó đừng có mà hối hận.”

“Để xem…” Hàn Cố Diễn nghe
thấy thì rất vui mừng, cũng không để ý xem xung quanh có người
không, nghiêng người cúi xuống chạm nhẹ vào môi của cô vài cái, “Nói xem, chuẩn bị vung tiền thế nào đây?”

San San bị người mặt dày như anh hôn trước mặt mọi người nên không dám nói gì, nhịn không được
trộm liếc nhìn xung quanh, thân hình Hàn Cố Diễn cao lớn, vừa
rồi mình đã được anh ôm lấy, người khác không phát hiện ra
nhưng mà như vậy cũng rất xấu hổ, hơi dịch người sang bên cạnh
duy trì khoảng cách an toàn với anh, “Tự nhiên sao anh lại làm hành động đó.” San San nhỏ giọng lầm bầm.

“Làm hành động đó.” Khóe
miệng Hàn Cố Diễn kìm không được cười thật tươi, lần nào cũng làm xong rồi tỏ ra không có gì cả làm cho San San nhịn không
được muốn bước lên kéo da mặt của anh ra, còn làm hành động
bất ngờ hôn hít kia, khiến cho cô thất thần rồi tiếp đó lại
vứt vấn đề kia cho cô, xem như San San cũng đã tổng kết được
một chân lý, lần nào anh cũng đúng, chỉ có cô là lần nào
cũng chịu thiệt.

Hàn Cố Diễn nhìn thấy dáng vẻ
này của cô thì càng vui hơn, bạn gái của anh bề ngoài giống
như một đóa mẫu đơn nở rộ nhưng tính tình bên trong thì lại
giống như một bông cúc non nớt, luôn không chịu nổi mấy trò
chọc ghẹo, anh nhìn qua đã biết mình nhặt được bảo bối
rồi.


San San trông thấy dáng vẻ xấu xa
kia của anh cũng không thèm để ý đến anh nữa, đi thẳng về phía trước, Hàn Cố Diễn cười lắc đầu, đi nhanh hơn nên chỉ vài
bước đã đuổi kịp cô, kéo cánh tay cô lôi về phía mình, “Em còn chưa nói em sẽ xài tiền thế nào mà.”

“Mua một thỏi vòng giấu dưới giường.” San San thuận miệng nói, “Đáy giường tràn ngập vàng, khi em cãi nhau với anh, nhìn những thứ kia sẽ vui vẻ trở lại.”

“Em yên tâm đi.” Hàn Cố Diễn trêu chọc cô, “Anh sẽ cãi nhau với em trên giường.”

San San cũng quen đấu khẩu với anh rồi, lâu lâu cũng sẽ chọc anh vài câu, “Vậy em sẽ xâu vàng lại rồi đeo lên cổ.”

“Tốt lắm, bà nội mà thấy thì nhất định sẽ rất vui.” Hàn Cố Diễn tỏ ra đứng đắn gật đầu.

“Bà nội?” San San khó hiểu.

“Bà nội của anh cũng rất thích giấu vàng thỏi.” Hàn Cố Diễn cũng đang tưởng tượng dáng vẻ San San đeo vàng thỏi trên cổ, nhịn không được bật cười, “Vừa thấy có người đồng đạo với bà, nhất định là vui chết đi
được, hai người có thể nghiên cứu xem làm sao để đeo thay trang
sức luôn, dù sao nhìn cũng thấy hay hay.”

Càng nói càng không ra sao, San San
quyết định không để ý đến anh nữa, dù sao cô cũng không nói
lại, cô quyết định về nhà tu luyện thêm. Nhưng mà nói đến bà
nội, “Anh…không phải?” San San càng nghĩ càng thấy rất có khả năng, bằng không sao lại đột nhiên đưa cô đi mua đồ, chẳng
lẽ thật sự chuẩn bị đi gặp người lớn sao? Chuyện này chuyện
này thật quá đột ngột, San San choáng váng, nhìn sang Hàn Cố
Diễn, “Em…em còn chưa chuẩn bị tấm lý tốt.”

“Em nói đi đâu vậy.” Hàn Cố Diễn nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của cô thì ôm lấy mặt cô ngay, “Yên tâm đi, không đi gặp bà nội đâu.” Thấy sắc mặt của cô tối sầm lại thì nhịn không được trêu chọc cô, “Nếu em muốn thì để xem lại, anh sẽ đi xem lịch, tìm một ngày tốt, khua chiên gõ trống đưa em đi.”

Hai người họ cười cười nói nói đi
đến một quầy hàng, nhân viên bán hàng đã chú ý tới bọn họ
từ xa, vừa đến gần đã mỉm cười thật tươi, “Hoan nghênh ghé thăm, hôm nay chúng tôi vừa có mấy mẫu mới, mời quý khách xem.” Cười nhìn Hàn Cố Diễn, ngoại hình cũng tương đối bỏng mắt,
cộng thêm cô ta cố gắng phóng điện với Hàn Cố Diễn, xem San San đứng bên cạnh là người mù.


Sắc mặt Hàn Cố Diễn có hơi lạnh
lùng, tuy nhiên vẫn nở nụ cười lịch sự, nhưng nhìn dáng vẻ
thì có vẻ hờ hững hơn, nhìn nhân viên bán hàng gật đầu nhẹ
rồi nhìn sang San San, “Muốn mua gì thì cứ chọn đi.” Lúc
mặt quay sàng nhìn San San thì lại trở nên dịu dàng, giọng
điệu cũng dịu đi, kéo cô vào trong quầy hàng rồi lui về phía
sau cô.

Ý này đả rất rõ ràng, cô nàng kia cũng nhận ra người đàn ông này là người thanh toán nhưng quyết định lại ở vị này, chính cô ta cũng có chút mơ tưởng nhưng
nhìn tướng mạo của người trước mặt thì phỏng chừng như cũng
không dễ dụ, thôi thì cứ lo kiếm tiền sẽ thực tế hơn, “Vị tiểu thư này…” Nhân viên bán hàng nhìn San San, mỉm cười, “Tiểu thư thật là có mắt nhìn nha, đây là sản phẩm mới nhất, số
lượng cũng có hạn, từng sản phẩm đề có đánh số phía sau,
cửa hàng của chúng tôi chỉ mới giành được có hai cái, mới
vừa treo lên đã được phu nhân kia mua về, bây giờ chỉ còn lại
một cái.” Nhân viên bán hàng vừa nói vừa đem chiếc hộp
thủy tinh trong suốt ra, bên trong chiếc hộp được phủ một lớp
vải nhung trắng, bên trên đặt một sợi dây chuyền và đôi hoa tai
hình cá heo, màu xanh, trên mặt còn đính rất nhiều đá, đáng
yêu nhưng không mất đi vẻ quý phái, dưới ngọn đèn laser của cửa hàng tản ra ánh sáng lấp lánh. Ánh sáng của đôi cá heo dù
chói mắt nhưng so ra vẫn chói mắt không bằn giá cả của nó. San San vừa nhìn lên đã chú ý đến bộ này là vì nó ít choáng
hơn mấy bộ khác, tuy giá cả có đắt nhưng vẫn còn rẻ hơn những món khác. Bây giờ nhân viên mang ra, San San nhìn kĩ rồi rút
lui, sợi dây chuyền và đôi bông tai này tính tiền riêng, San San
lặng lẽ kêu gào trong lòng, nhịn không được thè lưỡi, tuyệt
đối không rẻ nha.

Ban đầu nhân viên bán hàng thấy San
San rất chuyên chú, không biết thế nào, cô ta nói nói, người
trước mặt tỏ vẻ không yên lòng, nhân viên bán hàng cũng khá
hiểu tâm lí, rất nhanh đã có kết luận, sau đó thầm mắng mình
trong lòng, xem ra vị khách này khá khó tính, vừa nói đã bị
chê, không phải món nào cũng độc nhất vô nhị, nghe có vẻ vị
khách này rất không hài lòng, “Tiểu thư…” Nhân viên bán hàng tiếp tục cố gắng, con dê béo tới tay không thể bị vuột mất như vậy được nha.

“Không cần, cảm ơn!” San San nhẹ nhàng từ chối, “Tôi chỉ xem thôi.” Nhìn lướt qua, những con số chói mắt trên biển giá làm cho cô thấy
chóng mặt, cười cười với nhân viên bán hàng, bỏ lại Hàn Cố
Diễn phía sau, nhân viên bán hàng đi sau lưng cũng ảo não.

Hàn Cố Diễn chiều theo ý thích
của San San, cô bỏ đi nên anh cũng ngoan ngoãn theo sau, hai người
nắm tay nhau sang quầy hàng khác, cô gái kia cũng vẫn giữ nụ

cười sáng lạn nhưng lần này là cười với San San, cũng không
biết sao lại như vậy, San San nhìn người trước mặt thì đã cảm
thấy có ấn tượng tốt hơn người kia một chút.

“Tiểu thư mời xem qua, sản phẩm
mới của cửa hàng chúng tôi lấy chủ đề là “Hằng”, rất thích
hợp cho các cô gái trẻ.” Nhân viên bán hàng dẫn San San đến trước quầy hàng ôn hòa nói, “Cô xem, đây đều là sản phẩm mới của quý này…” Vừa nói vừa lấy mấy thứ kia ra, “Như cái này, cài này, còn có cái này cô đeo vào đều đẹp cả..”

Nhân viên bán hàng cầm một sợi dây chuyền kim cương xinh đẹp, San San nhìn sang nơi khác, “Đây là…”

Nhân viên bán hàng nhìn qua rồi cười, “Tiểu thư, cô thật có mắt nhìn.” Vừa nói vừa lấy sợi dây chuyền trong hộp ra, “Thật ra chiếc vòng cổ trân châu này xứng với cô nhất, cũng rất hợp với chiếc váy trên người cô, cái này có ba màu trắng nhạt,
màu trắng của trân châu và màu vàng kim, để tôi lấy cho cô
thử.” Động tác của nhân viên bán hàng cũng cực kì nhanh,
San San do dự một lát, cô gái kia lấy sợi dây chuyền trân châu
màu trắng kia ra, đi đến trước mặt San San đeo thử cho cô, “Tiểu thư thấy thế nào, cô xem có phải rất đẹp không, cô có làn da
trắng, rất hợp với ba loại màu sắc này, vừa nhìn đã thấy cô
rất thích hợp với màu này.”

“Rất đẹp.” Hàn Cố Diễn cũng phụ họa theo, dù sao mặc kệ San San có đeo cái gì anh cũng sẽ nói câu này, trong mắt anh, bạn gái của mình không bao giờ xấu cả.

San San nhìn vào gương, cũng cảm
thấy rất thích, lúc nãy cũng đã xem qua vài sợi, giá cả khá
choáng, ba màu sắc này nha, sờ lên sợi dây chuyền, nhất thời cô cũng cầm lòng không được.

“Không thì bảo vị tiên sinh này cho cô ý kiến đi.” Nhân viên bán hàng tốt bụng nhắc nhở.

San San không khỏi nhìn sang Hàn Cố
Diễn, anh thì có thể cho ý kiến gì chứ? Thấy Hàn Cố Diễn
cười híp mắt, đột nhiên San San nghĩ đến mấy ông lớn hào phóng mua đồ trong siêu thị.

Quả nhiên, San San đúng là nghi như vậy – “Không thì lấy cả ba…” Hàn Cố Diễn lên tiếng ngay.

San San nhanh chóng ngắt lời anh, “Tiểu thư, tôi chọn màu trắng, cảm ơn.”

“Tiểu thư thật có mắt thẩm mĩ, màu trắng bán rất chạy.” Dù sao nhân viên bán hàng luôn phải nói tốt.

Thật ra cũng không khó chọn, San San đột nhiên phát hiện màu trắng rõ ràng rẻ tiền hơn những màu khác.

Kết quả vẫn bị lừa, đúng là có
rẻ hơn một chút. Nhưng mà vì sao lại phải trả bằng đô la trong
một cửa hàng Trung Quốc chứ! – San San không thể nói gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận