"Nhất định ông ấy rất yêu em." Bởi vì, họ đều cùng là một kiểu người, cố chấp đối với tình yêu, chỉ nhìn về một mặt mình muốn nhìn, còn thứ không cần lập tức hủy diệt hoàn toàn! Họ đều như nhau, bao gồm cả cô.
"Ít nhất, ông ấy không ngăn cản tôi."
Làm sao ông ấy có thể ngăn cản đây? Ông ấy hận tất cả mọi người trên đời cũng như người bên cạnh ông ấy và Nhan Như đều biến mất. Thế giới chỉ còn lại hai người bọn họ, đơn thuần tự do, không người nào quấy rầy. Cô nghĩ đây mới là lý do duy nhất cha không ngăn cản Hạ Viễn Hàng? Ông ấy là kẻ vô tình nhất trên đời, nhưng cũng là người chung tình cực kỳ kinh khủng nhất trên đời! Trừ người yêu, còn lại đều là trở ngại.
Nếu như ông ấy yêu người kia, không thương ông ấy, đó chính là một chuyện ngay cả tưởng tượng cũng không dám tưởng tượng. Cho nên, cõi đời này chỉ có một Nhan Như, đây là may mắn của Diêu Dật Châu, cũng là may mắn của Nhan Như.
"Hạ Viễn Hàng, sao anh không buông tha cho chính anh?" Cô không nói buông tha cho cô, bởi vì anh ở bên cạnh cô, người bị thương sẽ chính là anh. Tính cách của cô quá dứt khoát, quá cực đoan, kỳ thật cô không thích hợp cùng người khác yêu nhau.
Nếu như chuyện xưa kết cục là vậy, bọn họ chia lìa mười năm, cả hai đều học được yêu ngược và được yêu, học được quý trọng và được quý trọng, có lẽ bọn họ còn có thể thử ở chung một chỗ. Nhưng cũng không phải.
Bạn cho rằng yêu là cái gì? Tình yêu có thể chiến thắng tất cả, đó là thần thoại, là truyền thuyết. Tính tình thiếu sót vẫn là thiếu sót, ý nghĩa vẫn là không thay đổi được, là sâu tận vào xương cốt. Cô chính là như thế, đổi không được vậy. . . . . . không muốn thay đổi! Nếu như mười năm trước, cô là tuổi trẻ, là kích động, vậy cô mười năm sau chỉ biết cố chấp hơn, đáng sợ hơn! Vì sao anh không buông tha chính mình? Vì sao còn phải nhất quyết không tha như vậy? Chẳng lẽ anh không biết, cô thật sự sợ hãi sao?
"Buông tha cho mình?" Anh cười lạnh. "Ai sẽ bỏ qua cho em đây?" Cô cho rằng trên đời này chỉ có cô là cực đoan, chỉ có cô là đáng sợ sao? Thật ra thì bọn họ đều như nhau.
"Diêu Thủy Tinh, nếu như có thể, so với yêu anh càng muốn muốn hận em hơn!" Yêu cô là một việc rất cực khổ, nhưng cũng là chuyện ngọt ngào nhất trên đời. Anh tình nguyện cực khổ.
"Tôi biết." Sao cô lại không biết? Suy cho cùng, cô cũng cảm thấy hận dễ dàng hơn so với yêu.
Cô mãi mãi không quên được bóng lưng anh xoay người đi lúc cô nói chia tay.
Trước anh đã nói rõ, cô chính là khó tính, cô chính là không đáng yêu, rõ ràng không muốn nhưng lại mạnh mẽ mãi mãi không nói ra khỏi miệng. Sau vô số lần anh dụ dỗ cô, vào lúc cô cần anh dụ dỗ nhất, anh lại thật sự buông tay.
Cô nhớ vĩnh viễn, ngày cô xuất viện ấy, anh xuất hiện. Cô từng ảo tưởng vô số lần trong đầu, cô nằm trên giường bệnh mở mắt là có thể nhìn thấy anh, nhưng anh vẫn chưa từng xuất hiện. Càng ngày cô càng thất vọng, càng ngày càng như sắp điên cuồng. Sau đó anh lại xuất hiện, nhưng chỉ đứng ở nơi xa xa đó nhìn cô đi mất, trong mắt của anh ngoài lạnh nhạt không còn thứ gì khác.
Sau đó, Từ Tĩnh Viễn cho cô xem đoạn thu hình kia. Thì ra anh đã buông tay, đấy là một chuyện sao mà dễ dàng.
Cái người nói vĩnh viễn sẽ không buông tay cô cuối cùng vẫn thật sự buông cô ra. Cái ngưới nói đời này chỉ thuộc về một mình cô cuối cùng cũng không quay đầu lại, chạy tới một nơi khác của địa cầu.
Cô ở sân bay, nhìn người con trai mình yêu đến phái điên đó dứt khoát đi thẳng đến cổng xuất cảnh, ngay cả quay đầu lại cũng không h. Cô cứ như vậy đứng ở sau lưng anh, anh đều. . . . . . không thấy được.
Một khắc kia, cô thật sự hận, hận thấu anh!
Cõi đời này, ai sẽ thật sự ở cạnh ai cả đời, ai sẽ thật sự tin tưởng nhau lâu dài? Nhưng năm đó, cô tin, cô thật sự tin! Cho nên sau khi anh đi, cô đã phát điên. Cô giận chó đánh mèo, cô mê muội, cô phá hủy tất cả những thứ cô muốn phá hủy, đồng thời cũng mất đi hứng thú với tất cả.
Khi mẹ đau lòng khóc lóc vì cô thì Diêu Dật Châu trực tiếp đưa cô đến Thụy Sĩ. Một mình cô ở trong thành phố xinh đẹp như vẽ, lẳng lặng sống, giả bộ bình tĩnh. . . . . . Mãi cho đến khi đôi song sinh kia xuất hiện ở trước mặt cô, bọn chúng ngủ say, non nớt vô tội. Nhìn thấy bọn chúng thì lần đầu tiên trong đời Diêu Thủy Tinh khóc lúc ý thức còn tỉnh táo.
Sau khi yếu đuối, rốt cuộc cô trở lại là chính mình, bình tĩnh mà tự chủ, không hề mờ mịt nữa, không hề mất phương hướng nữa. Cô là Diêu Thủy Tinh, vĩnh viễn sẽ không đi sai đường, lựa chọn sai.
Nhưng cô vẫn sai lầm rồi!
Ngã nhào hai lần ở cùng một chỗ, ngã quỵ hai lần ở trên cùng một người, thì ra kẻ ngu xuẩn nhất chính là cô.
Anh nói, anh hận cô nhưng hận của cô cũng không kém so với anh.
Bọn họ đều hận, quay đầu lại lại phát hiện, họ đều không có lỗi, hoặc là họ cùng sai lầm rồi. Như vậy, ai trách ai? Trách vận mệnh là hèn nhát, vậy cũng chỉ có thể trách đối phương.
"Diêu Thủy Tinh, đời này em nợ anh, từng chút từng chút đều phải trả lại cho anh!"
Bên môi nụ cười trên môi cô trở nên vừa lạnh vừa độc ác. "Đứa con, phải không? Tôi nợ anh một đứa con, phải không?"
"Đúng!" Anh nhẹ nhàng nói: "Em nợ anh một đứa con, mười năm trước chúng ta vốn phải có một đứa con!"
Cô quay đầu nhìn anh: "Đáng tiếc, anh mãi mãi cũng không chiếm được nó trên người tôi."
"Có ý gì?" Anh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sắc bén.
"Bởi vì, vào mười năm trước, tôi đã không thể sinh lại nữa rồi." Nụ cười của cô rực rỡ quá mức, chưa bao giờ rực rỡ hơn."Anh đời này, đừng mơ tưởng có được đứa con với tôi."
Tại sao cô phải đồng ý cái đề nghị làm người tình đó, cô vì cái gì chứ? Chính là vì hôm nay! Lòng anh luôn luôn nghĩ về việc trả thù, chẳng qua vì để cho cô đền bù anh một đứa côn, nhưng khi anh phát hiện anh vĩnh viễn cũng không thể đạt được ước muốn, thù hận của anh vĩnh viễn cũng không thể biến mất thì tim của anh, sẽ như thế nào đây?
"Ngày đó tôi nói qua chưa?" Cô tiến tới gần anh, gần đến mức có thể thấy rõ con ngươi tối đen của anh đang co lại vì nghe thấy lời của cô. "Tôi nói rồi, ngày anh hối hận, nhất định, nhất định phải để tôi thấy được, tôi sẽ từ từ thưởng thức."
Bây giờ cô nhìn thấy. . . . . . cô thấy được.
Đột nhiên anh vươn tay, một tay kéo lấy cô vào trong ngực. Cô bất thình lình kích động, dùng sức giãy giụa, sử dụng cả tay chân, thậm chí ngay cả hàm răng, móng tay đều dùng hết, nhưng cũng không thể lay chuyển anh chút nào. Anh cứ như vậy ôm cô, gần quá mức, ngay cả nhịp tim cũng có thể cảm nhận được.
"Diêu Thủy Tinh, em không cần tàn nhẫn đối với chính mình nữa." Anh mặc cho cô cắn, cắn đến máu tươi đầm đìa, cắn đến tê tâm liệt phế. "Không cần trừng phạt mình nữa, không cần căm hận chính mình." Cô lấy nỗi đau nhất của mình biến thành công cụ công kích anh, mặc cho bản thân đau đến thương tích đầy mình. Cô quá mãnh mẽ, quá cố chấp, quá đáng hận, quá. . . . . . làm cho anh đau lòng, làm cho anh yêu như điên!
Nước mắt, cứ như vậy mà chảy ra.
Từng giọt từng giọt từ từ trượt vào trong mái tóc của cô, thấm vào, ướt át. "Diêu Thủy Tinh, em hận anh đi! Vĩnh viễn, vĩnh viễn cũng không được tha thứ cho anh, cứ như vậy hận anh đi!"
Cô im lặng, sau đó, bộc phát!
***
Một cái tát nặng nề vung lên mặt của anh. "Hận! Tôi đương nhiên hận, có thể không hận? Hạ Viễn Hàng, anh đã đi đâu? Rốt cuộc anh đi nơi nào hả? Lúc trước một mình tôi nằm trên mặt đất, đầy đất đều là máu tươi, bụng của tôi rất đau, tôi rất sợ hãi, anh đã đi đâu? Tôi nằm trên giường bệnh, đau đến hận không thể chết được, anh đang ở đâu? Ở nơi nào? Bác sĩ nói cho tôi biết, vì tâm tình của tôi quá kích động, máu vẫn không ngừng được, thành tử cung trở nên mỏng, về sau xác suất mang thai thấp hơn 10%, anh đáng chết lại đang nơi đâu? Anh có biết hay không? Có biết tôi hy vọng anh có thể ôm tôi, hôn tôi, nói cho tôi biết tất cả đã có anh đến dường nào không! Nhưng anh thì sao? Anh chỉ biết để ý cái tự ái nực cười của anh, anh luôn luôn chủ động buông tôi xuống! Anh nói, có thời điểm lựa chọn, tôi chỉ biết chọn Diêu Thị, sẽ không chọn anh. Tôi nói cho anh biết, đúng là tôi chỉ cần Diêu Thị, tôi không cần anh! Bởi vì Diêu Thị sẽ không phản bội tôi, sẽ không làm cho tôi thất vọng, sẽ không làm cho tôi khổ sở! Tôi mãi mãi, mãi mãi đều không cần chọn anh! Anh cứ ôm tự ái đáng chết của anh lăn đến địa ngục đi!"
Nước mắt của cô, từng giọt từng giọt rơi xuống da của anh, mang theo tổn thương, mang theo đau đớn, nóng chảy vào chỗ sâu nhất trong trái tim của anh.
Trong mắt của anh tràn đầy khổ sở, tràn đầy hối hận, chất lỏng chua xót, đắng chát giống như nọc độc xâm nhập vào trái tim của anh. Anh đưa tay ôm cô, mặc cho cô giãy giụa thế nào cũng không buông tay. Anh hôn môi cô, nếm được vị mặn mặn mang theo khổ sở mang theo đau nhói ở đó. "Diêu Thủy Tinh, tất cả có anh, tất cả có anh! Anh vĩnh viễn sẽ không rời khỏi anh, cho dù chết cũng sẽ không rời khỏi anh."
"Vô dụng, vô dụng!" Cô cắn anh, ra sức, liều mạng cắn, rách da, chảy máu, hận không thể uống cạn máu tươi của anh. "Anh cút cho tôi, cút cho tôi!"
Anh ôm chặt cô, để cho vô cắn, để cho cô hận, nhưng sẽ không để cho cô lại rời khỏi anh.
"Thật xin lỗi." Anh nói
nhỏ, "Thật xin lỗi, bảo bối Thủy Tinh."
Cô sụp đổ, khóc lớn trong lòng anh, khóc đến khí cũng không kịp thở. Cuối cùng cô vòng tay ôm thật chặt cổ của anh, nước mắt rơi như mưa. "Hạ Viễn Hàng, con của chúng ta, nó đã chết.....đã chết! Đều là lỗi của em, em không nên rõ ràng không thoải mái vẫn còn cậy mạnh, em không nên đi công tac ở miền Nam, đều là sai lầm củ em, lỗi của em! Là em hại chết con, nhất định nó cảm thấy em là người mẹ xấu xa cho nên không quan tâm đến em, còn không bao giờ cho em có cơ hội đền bù nữa."
Anh từng chút, từng chút hôn nước mắt của cô. "Sẽ không đâu, chúng ta nói cho con biết, mẹ là một người mẹ tốt, đều là lỗi của cha, cha không bảo vệ tốt hai người, để con muốn hận cứ hận cha, con phải yêu mẹ."
Anh biết cô yêu đứa con nhỏ này đến cỡ nào, cô lấy tất cả tình yêu không kịp cho nữa, tất cả đều cho em trai, em gái mình, thật ra thì cô sẽ là một người mẹ tốt nhất, hoàn mỹ nhất.
Cô yếu đuối đi rốt cuộc phát hiện, thật ra thì mình có thể không cần cứ kiên cường như vậy, không cần cứ gượng chống như vậy. Anh đang bên cạnh cô, mặc cho cô giày vò cũng sẽ không buông tay cô ra. Năm đó đến bây giờ, toàn bộ mười hai năm, cô mong muốn chính là đôi tay vững chắc và mãi mãi không bao giờ buông ra kia.
Yêu gì đó, hận gì đó, đã không quan trọng nữa rồi. Quan trọng là vào giờ phút này, anh ôm cô, anh hôn cô, vuốt từng cái lên miệng vết thương mười năm trước của cô. Tới giờ cô mới phát hiện, thì ra nhiều năm như vậy, cô vẫn chờ đợi chính là anh nói với cô: "Tất cả có anh, em còn có anh."
Có anh, có anh....
Khóc mệt, đau thấu lòng, chỉ có ôm lẫn nhau mới có thể liếm láp vết thương mười năm trước lưu lại. Họ đều cho rằng mình đã khỏi, nhưng vừa xé ra nhìn, thì ra bên trong đã sớm thối nát đến không chịu nổi.
Bọn họ là thiếc tốt cưa lẫn nhau, chỉ có đối phương mới có thể chữa khỏi cung chỉ muốn trong ngực đối phương thấy đau. Toàn bộ tổn thương chôn sâu mười năm, kéo lên mở ra một lần, nhất định là đau, nhưng chỉ có đau như vậy, mới có thể có cơ hội phục hồi như cũ, mới có cơ hội....bắt đầu lần nữa.
Tiếng cô nức nở, từ từ hạ thấp xuống, mắt sưng lên như quả đào, gương mặt sưng to đỏ bừng, mái tóc xốc xếch, cơ thể run rẩy.
Trong ký ức của anh có vô số hình ảnh của Diêu Thủy Tinh tuyệt đẹp, lạnh lùng, yên tĩnh, khó chịu, còn có cả ngọt ngào, nhưng vậy mà anh lại cảm thấy Diêu Thủy Tinh vào giờ phút này là đẹp nhất.
Còn có thể động lòng hơn sao?
Đi lâu như vậy, đi xa như vậy, vừa quay đầu lại lại phát hiện, anh muốn, chỉ có cô, chỉ có cô......
Coi như ban đầu lấy danh là vì "hận", nhưng cũng chỉ là vì mình tìm một lý do trở lại bên cạnh cô mà thôi. Bởi vì ở nơi sâu nhất trong đáy lòng, anh vẫn luôn hiểu, anh không thể mất đi cô. Cùng như vậy, cô cũng không thể mất đia nh.
Bọn họ tương sinh gắn bó, thiếu một người cũng không được.
***
Luồng ánh sáng đỏ nhạt từ từ nhuộm hết mặt biển, biển Aegean đẹp đẽ, biển Aegean mỹ lệ giống như vô số lần anh đã từng mơ ước vậy. Anh ôm lấy cô nằm trên biển Aegean, không người nào quấy rầy, lẳng lặng yêu nhau.
"Diêu Thủy Tinh"
"Hả?"
"Anh yêu em."
Đi qua năm tháng dài đằng đẵng, em vẫn là tình yêu chân thành duy nhất từ tận đáy lòng.
Cô im lặng một khoảng thời gian thật dài, cuối cùng chậm rãi từ từ khẽ hừ nhẹ một câu: ".....Uh`m."
"Anh thật sự, thật sự rất yêu em."
"Em biết." Thật ra thì cô luôn cho rằng, tâm trí của nhau lấy danh là vì hận, nhưng bọn họ đều biết, đó là hận như thế nào.
"Chúng ta kết hôn đi!"
".....Em không thể sinh con nữa."
"Anh chỉ muốn em, chỉ cần em........"
"........."
"Gả cho anh, có được không?"
"..........."
"Diêu Thủy Tinh."
"Đừng ồn ào, em mệt, để cho em ngủ."
Anh bất đắc dĩ ôm cô, không nói thêm gì nữa.
Đôi mắt đen nhánh nhìn bánh xe mặt trời đỏ từ mặt biển nhô lên, khắp vùng biển lúc này bị mảng màu hồng chói lọi nhuộm lên, xinh đẹp đến nín thở.
Anh nhẹ nhàng hôn tóc của cô. Cô gái anh yêu trọn mười hai năm, cô gái anh yêu đến tận xương máu. Yêu nhau, căm hận và tổn thương, xa nhau, bọn họ lại có thể cứ như thế đi qua năm tháng dài như vậy.
Vào giờ phút này, rốt cuộc cô ở trong ngực anh, yên tĩnh, bình yên, anh mới chân chính cảm thấy mình đã hoàn chỉnh.
Cô không phải khối xương sườn anh mất đi, cô là trái tim dần biến mất đi của anh, nơi trái tim đó vĩnh viễn chỉ vì một mình cô mà đập.
"Diệu Thủy Tinh, anh yêu em, thật sự yêu em!"
Người trong ngực lặng lẽ nhếch miệng, hạnh phúc mặc dù đi rất chậm, nhưng rốt cuộc vẫn phải tới.
Cái đó. . . . . . đàn ông có thể làm cho phụ nữ không thể mang thai mang thai được, đây là. . . . . . dạng đàn ông như thế nào?
Nghiêm Quân Nghiêu quan sát tỉ mỉ Hạ Viễn Hàng từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, vẻ mặt cảm thán.
"Nghiêm, bảo anh xem em dâu của tôi, anh nhìn em tôi làm gì?" Từ khi em dâu té xỉu trước mặt mình thì hoảng sợ đến cực kỳ luống cuống, vội vàng gọi điện thoại cho Nghiêm Quân Nghiêu tới đây. Ông trời phù hộ, ngàn vạn cũng đừng làm cho em dâu khó tới được một lần của em trai xảy ra chuyện gì!
Ai biết, Nghiêm Quân Nghiêu bắt mạch xong lập tức bắt đầu mãnh liệt nhìn chằm chằm em trai cô. Chuyện này. . . . . . chẳng lẽ Nghiêm Quân Nghiêu bị cô vợ bảo bối và con gái làm cho tức đến đầu óc mê muội, dự định từ nay về sau yêu đàn ông, cách xa phụ nữ sao?
"Chậc chậc chậc, tôi chỉ cảm thán một chút thôi!" Nghiêm Quân Nghiêu thở dài, thật sự cũng muốn bắt mạch cho Hạ Viễn Hàng một cái, có thể cậu ta có "phương diện kia" trời phú tự nhiên, cũng khó nói.
"Rốt cuộc vợ tôi bị sao vậy?" Hạ Viễn Hàng lo lắng đến sắc mặt cũng thay đổi, nếu như không phải hiểu rõ tài chữa bệnh của Nghiêm Quân Nghiêu, anh thật sự muốn đẩy người đàn ông quỷ dị này ra, ôm vợ mình chạy như điên đến bệnh viện. Cuối cùng là xảy ra chuyện gì? Anh cũng sắp lo lắng gần chết rồi, vậy mà người đàn ông này vẫn ở đó quan sát anh.
"Không có gì." Nghiêm Quân Nghiêu thu tay lại.
"Không có gì? Tại sao cô ấy lại ngất
đi?" Danh hiệu "quỷ y" của anh ta là thứ thiệt sao? Không phải là hư danh nói chơi chứ?
"Cái này phải hỏi cậu." Nghiêm Quân Nghiêu rảnh rang sửa sang lại cúc tay áo.
"Hỏi tôi?" Hạ Viễn Hàng sắp bị người đàn ông này quay đến muốn nổi giận nếu như không phải có việc cầu người, anh thật sự muốn hung hăng cho người đàn ông này một đấm, nói chuyện không nói rõ ràng, không biết bây giờ anh lo lắng muốn chết sao?
"Di chứng sau ân ái, chính là bảy tháng sau anh luôn phải cẩn thận một chút.
Khuôn mặt của Hạ Di Hàng lập tức đỏ lên, cái người Nghiêm Quân Nghiêu này, không mở miệng thì thôi, vừa nói là lại nói thẳng như vậy! Thật may là các con cũng chưa tan học về.
"Cái gì mà bảy tháng?" Sao Hạ Viễn Hàng cảm thấy khả năng lý giải của mình trở nên kém đi, tại sao Nghiêm Quân Nghiêu nói anh nghe đều không hiểu?
"Em vợ này của cậu thật đúng là thiên tài?" Nghiên Quân Nghiêu hoài nghi quay đầu, hỏi Bách Lăng Phong một mực im lặng ở một bên.
Bách Lăng Phong không để ý đến châm chọc của Nghiêm Quân Nghiêu, nói với Hạ Viễn Hàng: "Chúc mừng cậu, em dâu mang thai."
"Cái gì?"
Hạ Viễn Hàng trực tiếp ngây dại, anh không ngờ sẽ có kết quả như vậy.
"Viễn Hàng, chị thật sự rất vui, thì ra Thủy Tinh có con!" Hạ Di Hàng kích động một tay nắm lấy tay em trai. Trời mới biết kể từ nửa năm trước khi bọn họ kết hôn, cô đã ngày ngày mong đợi một ngày này, hiện tại cuối cùng đợi được rồi!
"Viễn Hàng có thật không?" Hạ Viễn Hàng chỉ cảm thấy không thể tin nhưng cũng nghĩ đến cơ hội cơ thể Diêu Thủy Tinh mang thai rất nhỏ, nếu như cô ấy thật sự mang thai vậy thì cơ thể của cô ấy liệu có thể...
"Không được nghi ngờ khả năng chữa bệnh của tôi, tôi sẽ...." Nghiêm Quân Nghiêu cười nhạt, "Rất không vui."
"Cơ thể của cô ấy...."
"Tôi biết rõ tình trạng cơ thể của cô ấy." Nghiêm Quân Nghiêu mở miệng, mặc dù anh là trưởng khoa ngoại nhưng cũng nghiên cứu không ít đối với Trung y. Cơ thể Diêu Thủy Tinh như thế nào, anh vừa bắt mạch đã rõ ràng. "Chẳng qua, thế giới này có rất nhiều chuyện thật ra thì khoa học cũng không thể hoàn toàn giải thích được, chúng ta không ngại gọi nó là kỳ tích." Cơ hội Diêu Thủy Tinh mang thai là rất nhỏ, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có khả năng, có lẽ là duyên phận. Có lẽ là đứa bé có duyên với bọn họ. Loại chuyện như vậy, sao giải thích rõ ràng được đây?
"Tôi biết rồi." Hạ Viễn Hàng cảm thấy bàn tay mảnh khảnh trong lòng tay hơi động, lập tức cúi đầu nhìn xuống. Đôi mắt nước trong veo chậm rãi mở ra. Anh vuốt tóc cô, dịu dàng mở miệng: "Em đã tỉnh?"
Diêu Thủy Tinh nhíu nhíu mày, "Em sao vậy?" Chẳng qua đột nhiên cô chỉ cảm thấy đau đầu quá, sau đó cái gì cũng không biết.
Tay Hạ Viễn Hàng dịu dàng xoa bụng của cô, "Bảo bối Thủy Tinh, em chuẩn bị tốt để đón vui mừng chưa?"
Anh sẽ không nói ra sự lo lắng về cơ thể cô, không cần con, vì anh biết rõ trong lòng cô có cái bóng mờ, chỉ có sinh mệnh nhỏ này mới có thể chiếu sáng. Nếu như cô vì cục cưng mà có chuyện gì, anh đã nói, anh vĩnh viễn cũng sẽ không buông tay cô ra. Cho dù là....chết.
Tay cô nắm thật chặt lòng bàn tay của anh, rất chặt, vĩnh viễn cũng sẽ không bị tách ra.
Niềm vui này là trời xanh ban ơn cho bọn họ, bất luận như thế nào, bọn họ cũng sẽ quý trọng thật tốt.
Nhưng họ không ngờ tới, ơn đức của trời xanh không chỉ có một.
Lúc bảo bối của Hạ gia ba tuổi, ngày đầu tiên của mùa hạ đó em trai của cô bé vội vàng đến với nhân thế.
Hạ Viễn Hàng nhẹ nhàng ôm vợ, cùng nhau đứng ngoài phòng trẻ sơ sinh trong suốt, nhìn đứa nhỏ ra đời trước nửa tháng quơ múa nắm tay nhỏ của nó, tập hô hấp trong giường nhỏ.
Tim của anh lại một lần nữa bị một thứ tên là "hạnh phúc" gì đó đánh trúng, mềm thành một mảng.
Nhẹ nhàng hôn mái tóc vợ, "Bảo bối, cảm ơn em."
Cảm ơn em vẫn yêu anh cũng cảm ơn em đã không đi xa, để cho anh có thể đuổi kịp em, cảm ơn em.
Đầu Diêu Thủy Tinh nhẹ nhàng tựa vào vai anh, nhìn con trai, nhìn ngũ quan nhỏ nhắn của nó, cảm thấy thật sự quá tốt đẹp! Trên môi cô mang theo nụ cười nhàn nhạt. "Hạ Viễn Hàng, không khách sáo."
Bọn họ đã từng bị lạc, đã từng để vuột mất, nhưng thật ra đó cũng không phải là lỗi của bất kỳ ai, chỉ là bởi vì lúc đó chính họ vẫn còn quá trẻ tuổi, bản thân chưa học xong cách quý trọng.
Có người nói: ở sai thời gian gặp đúng người, là một tiếng thở dài. Thật may là thở dài qua đi, bọn họ vẫn có thể lần nữa nhận được ân huệ của thần tình yêu. Họ bây giờ còn có thể ôm nhau, có thể yêu nhau, có thể làm bạn, thật sự là một loại hạnh phúc khó có được nhất,
Ở đúng thời gian, gặp đúng người, là một điều hạnh phúc.
Lần này cuối cùng họ gặp được hạnh phúc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...