Hiện tại anh biết hai đứa bé kia là của em trai và em gái của cô, ra đời sáu năm trước ở Thụy Sĩ. Sau khi ra đời sau vẫn ở lại bên cạnh cô, do cô chăm sóc. Còn vợ chồng họ Diêu vẫn định cư ở Đài Loan như trước, một năm thỉnh thoảng đến Thụy Sĩ thăm mấy lần.
Có điều một tháng trước, vợ chồng họ Diêu quyết định định cư ở Thụy Sĩ, Diêu Thủy Tinh tức thì bị Diêu Dật Châu gọi về Đài Loan quản lí, đôi song sinh kia ở lại Thụy Sĩ đi học, chẳng qua thỉnh thoảng có đến Đài Loan.
Đó là em trai và em gái của cô! Khó trách, diện mạo giống cô như vậy, giống đến mức làm cho anh hiểu lầm là con của cô.
Cái gai trong lòng không khỏi biến mất, nhưng tiếc nuối lại nhiều hơn, cũng làm cho thù hận trong anh khó ổn định lại. Nếu như đứa con năm đó của bọn họ không có. . . . . . mà nói, vậy thì đến bây giờ so với hai đứa bé kia còn phải lớn hơn.
Đứa con của bọn họ, sẽ có dáng vẻ gì nhỉ? Khi đó, mỗi ngày, mỗi ngày anh đều ôm cô tưởng tượng. Tốt nhất là con gái, tốt nhất là dáng dấp giống như cô, như vậy anh nhất định sẽ nâng niu nó trong lòng bàn tay, cẩn thận yêu thương, cưng chiều tính tình xấu đến cực điểm, t'r'uyện của d'iễn đ'àn l'ê q'uý đ'ôn cho dù tính cách nó ngang bướng, điêu ngoa tùy hứng anh cũng vui vẻ chịu đựng. Vì con gái, cái gì anh cũng nguyện ý làm.
Nhưng vẫn là không kịp.
Anh thậm chí còn không biết đó là con trai hay con gái, cứ như vậy mà rời bỏ anh.
Cũng chỉ là bởi vì trong lòng cô, cái gì cũng không sánh bằng Diêu Thị.
Có lẽ phải nói, từ khi vừa mới bắt đầu cô cũng chưa từng để mắt đến anh. Cùng anh yêu nhau cũng chỉ là vì đẳng cấp anh và cô khác nhau, có cảm giác mới mẻ mà thôi. Cô xem thường anh, sao lại coi trọng đứa con của anh?
Lời nói của Từ Tĩnh Viễn, anh biết thật ra thì không có một chút khoa trương, duy nhất, anh hiểu rất rõ tính cách Diêu Thủy Tinh, cô mãi mãi chỉ nhìn thấy chính cô, thứ quan trọng trong lòng cô mãi mãi cũng sẽ chỉ là cái vị trí ở Diêu Thị kia.
Đã như vậy, như vậy thì không ngại chơi một cuộc đi!
Anh đã khác với anh mười năm trước, anh có tiền vốn để cùng cô chơi một cuộc lớn. Xem cuối cùng, rốt cuộc là ai thua ai thắng!
Đèn xe ở xa sáng lên, còn có tiếng chào hỏi cung kính của nhân viên nhắc nhở anh, người anh đợi kia đã tới rồi.
Khóe miệng mang theo cười lạnh, dụi tắt thuốc lá trong tay vào gạt tàn thuốc, mở cửa xe đi ra ngoài đón.
Diêu Thủy Tinh, trò chơi của chúng ta bắt đầu!
***
Thời điểm xe của cô ra ngoài thì nhìn thấy người đàn ông kia đứng thẳng ở giữa đường. Ánh đèn trắng sáng chiếu vào đôi mắt anh một mảnh sắc bén, anh cứ đứng ở nơi đó như vậy, giống như quốc vương đang nhìn xuống vương quốc của mình, đương nhiên, khí thế bất phàm.
Đạp chặt chân ga dưới chân, đâm thẳng về phía anh. Anh muốn khiêu khích cô như vậy, dĩ nhiên là cô cũng không sợ. Xe thể thao xinh đẹp gầm thét, xông về anh bằng tốc độ kinh người.
Anh vẫn đứng ở đó, không né không tránh, khóe miệng thoáng cười làm cho trong lòng cô căng đầy tức giận. Anh cho rằng cô không dám chạy tới, có đúng không?
Khoảng cách giữa bọn họ càng lúc càng gần, ánh đèn chiếu lên làm gương mặt của anh vô cùng rõ ràng. Thời gian mười năm làm một chàng thanh niên biến thành một người đàn ông thâm trầm. Thật ra thì cô cũng không quen với Hạ Viễn Hàng này, anh năm đó chuyện gì cũng sẽ nhường cô, ngay cả cãi nhau cũng là cô làm anh giận đến sập cửa đi ra ngoài.
Vậy mà hôm nay, anh mang theo hết lửa giận mà đến, nói rõ là trả thù. Anh xuống tay với cô đã không còn mềm mỏng cũng không có quyến luyến, có chỉ có hành hạ tàn khốc.
Tình yêu biến mất, hận ý tích tụ, con đường họ đi đã là đường cùng.
Anh lạnh lùng nhìn cô, giống như cười nhạo cô không dám cứ thế mà đâm vào anh.
"Két" một tiếng, tiếng phanh xe sắc bén đặc biệt rõ ràng trong bầu trời đêm an tĩnh, đầu xe của cô khi cách trước chân anh khoảng cách không tới một cm, khó khăn lắm để mới dừng lại được.
"Hạ Viễn Hàng, cái tên bệnh thần kinh!" Cô hạ xuống cửa sổ xe, nhìn chằm chằm người đàn ông ghê tởm đó, giọng điệu mạnh mẽ: nếu như cô thật sự đâm thì đó là chuyện**** sảng khoái cỡ nào, đáng hận!
Anh đi tới "Cô trực tiếp đâm tới thì thật tốt." Như vậy bọn họ cũng giải thoát.
"Vì thứ người như anh mà ngồi tù?" Cô khinh thường hừ lạnh "Anh cũng xứng?" Cô luôn biết ranh giới cuối cùng của anh, giống như anh luôn công kích nhược điểm của cô.
Quả nhiên, đôi mắt sắc bén của anh thoáng qua ánh lạnh, ngay sau đó anh giương lên nụ cười tràn đầy ác ý: "Lúc cô ở dưới người tôi rên rỉ, thở gấp có nghĩ tới vấn đề xứng hay không xứng không hả?"
"Tôi nghĩ tấm chi phiếu kia đã nói rõ tất cả."
Anh kháng cự bị chọc giận, dù sao sổ nợ này anh sẽ từng khoản, từng khoản tính rõ ràng với cô.
"Toàn bộ của anh, coi như là hoàn thành trách nhiệm."
Đôi mắt cô quét qua kính chiếu hậu, người mặc đồng phục bảo vệ đã chạy tới bên này. Rất rõ ràng là vì nghe được tiếng phanh xe chói tai vừa rồi nên mới chạy đến xem thử.
"Đuổi hắn đi."
"Anh dám ra lệnh cho tôi?"
"Có lẽ cô thích để cho hắn tham gia thảo luận cùng chúng ta một chút, xem hai ngày kia chúng ta vượt qua kịch liệt như thế nào. . . . . . thời gian tốt đẹp, hả?"
"Tổng giám đốc, cô không sao chứ?" Thở hổn hển chạy vù vù tới đây, bảo vệ trẻ tuổi nghe thấy bên ngoài có cái gì không đúng nên ghé đầu nhìn, phát hiện là xe thể thao của tổng giám đốc xinh đẹp lạnh lẽo của công ty mình, lập tức bị dọa cho sợ đến mức bước chân đã chạy nhanh tới.
Anh uy hiếp cô? Coi Diêu Thủy Tinh cô thành ai vậy?
"Báo cảnh sát!" Cô lạnh lùng ra lệnh với bảo vệ "Người này quấy rầy tôi."
"Cái gì?" Người trẻ tuổi còn chưa kịp thở thì hô hấp với không khí lập tức bị nghẹn lại lần nữa.
"Thủy Tinh." Hạ Viễn Hàng giống như vô cùng bất đắc dĩ than thở, tựa như không có biện pháp nào với cô. "Em tức giận với anh cần gì giận lây sang cấp dưới vậy?"
Bảo vệ nghi ngờ nhìn bọn họ, không biết nên như thế nào cho phải. Chuyện này. . . . . . sao thấy rất giống tình nhân đang cãi nhau nha? Có phải là anh không nên tham dự vào không? Nhưng. . . . . . chưa từng nghe nói tổng giám đốc Diêu có bạn trai đấy! Vẫn phải nói, người của xã hội thượng lưu bây giờ kỳ thực đều thích tình yêu trong bóng tối? Anh sẽ không xui xẻo như vậy, bắt gặp bí mật của tổng giám đốc chứ?
Vậy anh sx phải lăn khỏi đây sao? Hu hu hu, không cần đâu! Phúc lợi nhận được từ Diêu Thị rất tốt, anh còn chưa muốn thất nghiệp!
Tên đần độn này! Diêu Thủy Tinh khẽ liếc cũng biết trong lòng bảo vệ đang suy nghĩ gì. "Anh không nghe thấy. . . . . . Ưmh!"
Chưa hoàn tất lời nói đã bị Hạ Viễn Hàng một miệng chặn lại.
Anh lấy tay giữ cô, cúi đầu hôn lên, đầu lưỡi thô lỗ đi vào, càn rỡ trong miệng cô.
Cô liều mạng giãy giụa, rốt cuộc cũng đẩy anh ra được. "Bốp" một cái tát vang dội mà thanh thúy, "Khốn kiếp!"
Anh không bị ảnh hưởng chút nào, lại ôm cô, tiếp tục hôn.
Đây là cái hôn đầu tiên giữa bọn họ sau khi gặp lại. Ngay cả đêm đó, từ đầu cuối anh cũng muốn là cô nhục nhã, không hề hôn môi của cô.
Hai môi chạm nhau, ngọt ngào đã sớm bị khổ sở dày đặc thay thế, giống như tình cảm ngọt ngào lạc điệu sai nhịp, ngay cả hôn cũng biến vị.
À? Đây, đây, chuyện này. . . . . . bảo vệ sợ đến mức liên tục lui lại vài bước.
Đây cũng là quá kịch liệt rồi chứ? Anh chưa bao giờ biết, tổng giám đốc lãnh nhược băng sương sẽ có bộ dạng dữ dằn như vậy! Cái hôn của bọn họ hoàn toàn cũng không phải là hôn một cái bình thường, đây chính là hôn lưỡi thứ thiệt, nóng hừng hực đấy! Mặc dù tổng giám đốc một mực giãy giụa nhưng người sáng suốt vừa nhìn đã thấy tuy giữa bọn họ văng tia lửa khắp nơi nhưng lại lộ ra thân thiết làm cho người ta đỏ mặt!
Vậy rốt cuộc anh có nên báo cảnh sát hay không a a a. . . . . .
Vào giờ phút này, anh thật sự vô cùng hối hận vì mình đã chạy tới.
Diêu Thủy Tinh nặng nề cắn đầu lưỡi của anh nhưng đã chảy máu mà anh vẫn không chịu buông cô ra. Không gian bên trong xe thật sự quá chật hẹp rồi, cô hoàn toàn giãy dụa không thoát khỏi nụ hôn như hình với bóng của anh. Quả đấm, bàn tay, ngay cả móng tay cô xem thường nhất cũng đã dùng đến nhưng anh vẫn hôn cô bình thường.
Rốt cuộc anh cũng thoả mãn rồi, buông môi cô ra, ngón tay đưa vào trong môi bị hôn sưng của cô, lục lọi cái lưỡi thơm mềm. Quay đầu, nhìn khuôn mặt bảo vệ hoảng sợ, nhàn nhạt nói: "Tâm tình của cô ấy không tốt lắm."
Ngón tay của anh lập tức bị cắn đau, xem ra, uh’m, không phải là không tốt bình thường.
Bảo vệ lập tức lộ nụ cười khôn ngoan, hiểu rõ gật đầu: "Vậy tôi sẽ không quấy rầy nữa, chúc hai vị có một đêm vui vẻ." Thở phào nhẹ nhõm, tranh thủ rút lui, chuyện tư mật của cấp trên, tốt nhất biết được càng ít càng an toàn!
Cô dùng sức bấm bàn tay của anh, rốt cuộc cũng từ từ rút ra ngoài từ trong miệng của cô. Đầu ngón tay dắt dợi tơ trong suốt, nâng ngón tay, bỏ vào trong miệng, mút từng chút từng chút, cúi đầu, thì thầm ở bên tai của cô: "Bảo vệ thật tốt?"
Ngày mai đến công ty chuyện cô phải làm đầu tiên chính là sa thải hắn ta!
"Anh cút ngay cho tôi!" Tin tưởng không cần chờ đến trời sáng, tin tức Diêu Thủy Tinh cô có một người tình thần bí có thể truyền cho bay đầy trời.
"Cút?" Anh nâng tay một cái mở cửa xe, kéo cô ra ngoài. "Tốt thôi, cô theo cùng tôi."
"Đừng mơ tưởng. . . . . . Ưmh."
Người đàn ông đáng chết, lại dùng một chiêu đó!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...