Khoan Đã Kịch Bản Này Tôi Biết

Tống Thời Việt cứ thế mà hôn mê bất tỉnh.

Thẩm Tri Ý nhẫn nhịn chịu đựng làm gối cho anh ôm, kết quả ôm một lúc lâu cũng không thấy anh buông tay, thậm chí một câu cũng không thèm nói.

Lúc này cô mới muộn màng nhận ra mà thoát khỏi lồng ngực của anh.

Sờ vào người của thiếu niên thấy rất lạnh, trên mặt lại ửng hồng không bình thường, duỗi tay sờ thử thấy nhiệt độ nóng đến đáng sợ.

Sức khỏe của anh không gánh chịu được cảm xúc kịch liệt như vậy, đương nhiên là đổ bệnh.

Cũng còn may sắp tới có bảy ngày nghỉ lễ Quốc khánh, Thẩm Tri Ý như bà mẹ già cùng với người trong nhà bôn ba qua lại ở bệnh viện.

Thân thể Tống Thời Việt thiếu hụt vô cùng, sốt cao liên tục nhiều lần, hạ rồi lại sốt, sốt rồi lại hạ.

Cho nên Thẩm Tri Ý để anh nằm luôn ở viện, để anh điều dưỡng sức khỏe ổn định mới cho anh về.

Vì để tiết kiệm tiền, cơm Tống Thời Việt ăn đều do cô về nhà lấy. Trước khi đi làm, Liễu Mai sẽ nấu đồ ăn sẵn rồi đặt trong tủ lạnh, lúc cô trở về hâm nóng lên rồi đóng gói mang đi là được.

Lúc cô mở cửa, bất ngờ phát hiện Liễu Mai và Thẩm Ngọc Sơn ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sofa. Vẻ mặt hai người nghiêm túc, cô vừa vào trong nhà, ánh mắt hai người đã khóa chặt lên người cô, nhìn đến mức trong lòng Thẩm Tri Ý nổi da gà.

Gần đây cô không làm chuyện gì khác người... nhỉ?

Thẩm Ngọc Sơn ngoắc ngoắc tay với cô: “Tuế Tuế, con tới đây, bố mẹ có việc muốn thương lượng với con.”

Thẩm Tri Ý nuốt một ngụm nước bọt, chậm rì rì ngồi xuống đối diện bọn họ: “Có... Có chuyện gì ạ?”

Thẩm Ngọc Sơn giơ tay nhấp một ngụm trà, ông chẹp chẹp miệng phun bã trà ra ngoài, vẻ mặt khó lường thở dài.

“Tuế Tuế à...”

Thẩm Tri Ý bị ông gọi đến mức cả người run lên, run rẩy nói: “Bố! Mẹ! Rốt cuộc là làm sao? Không phải là bố mẹ bị bệnh nan y chứ?”

Liễu Mai trừng mắt liếc nhìn cô một cái: “Con không thể nghĩ được cái gì tốt à?”

Bà trở tay đánh Thẩm Ngọc Sơn một cái: “Anh xem anh đi, nói một chuyện thôi mà ấp a ấp úng hồi lâu vẫn còn chưa thả rắm ra.”

“Là thế này, chúng ta thấy Tiểu Việt thực sự đáng thương, mẹ và bố con thương lượng một chút xem có thể nhận nuôi thằng bé không?”

“Hả??” Thẩm Tri Ý ngơ ngác.


Liễu Mai cũng thở dài: “Tuy nhà chúng ta không phải gia đình giàu sang nhưng bố và mẹ đều có công việc ổn định, trong nhà cũng chỉ có một mình đứa con gái là con. Nhận nuôi nó cũng không phải là thật sự khó khăn, cũng không biết nó nghĩ thế nào...”

Trong lúc nhất thời Thẩm Tri Ý không phản ứng lại, vẻ mặt nhìn qua có chút ngốc.

“Sao bỗng nhiên bố mẹ có suy nghĩ này?”

“Cũng không phải bỗng nhiên...” Thẩm Ngọc Sơn nói: “Từ lúc ông nội thằng bé đi, bố mẹ đã nghĩ đến vấn đề này rồi. Con thấy gia đình nó ngay cả người thân cũng không có, sau này nó phải làm sao? Cũng không thể còn chưa tốt nghiệp cấp ba đã đi làm công được đúng không?”

Liễu Mai lại nói: “Mẹ thấy bệnh của Tiểu Việt mấy ngày nay cũng sắp khỏi rồi, con xem lúc nào tinh thần nó tốt thì đề cập tới việc này với nó.”

“Chúng ta có thể cho nó hai lựa chọn. Thứ nhất là chúng ta nhận nuôi thằng bé, để nó làm con trai chúng ta, nếu như vậy tiền cho nó mượn không cần trả lại. Thứ hai chính là chúng ta chu cấp cho nó học xong cấp ba, đại học cũng được, nhưng tiền đã cho nó mượn, tương lai sau khi nó đi làm phải trả lại tất cả cho chúng ta không thiếu một xu.”

Thẩm Tri Ý nghe có chút không hiểu: “Hai điều này khác gì nhau? Nếu như là Tống Thời Việt, chẳng cần bố mẹ nhận nuôi cậu ấy thì nhất định cậu ấy sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để kiếm tiền trả lại bố mẹ.”

Thẩm Ngọc Sơn lại nhấp ngụm trà, giữa hai lông mày đều là ưu thương của người cha già.

“Đại khái... khác nhau là có tên trên hộ khẩu hay không thôi.”

Thẩm Tri Ý: "?"

Liễu Mai chỉ tiếc rèn sắt không thành thép chọc chán cô: “Mẹ thấy heo cũng thông minh hơn con! Con chớ hỏi tại sao, con cứ nói lời này cho nó là được, tự nó sẽ chọn.”

Mãi đến tận khi thấy Thẩm Tri Ý cầm bình giữ nhiệt đi ra cửa, Liễu Mai thở dài, đứng dậy dọn dẹp nhà cửa.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Thẩm Ngọc Sơn nói: “Em xem đi, đây không phải là chuyện tốt sao? Em thở dài cái gì?”

Liễu Mai trừng ông: “Vậy anh thở dài cái gì?”

Thẩm Ngọc Sơn không nói lời nào.

Một lát sau, ông lại không nhịn được hỏi Liễu Mai: “Em nói xem... Nó sẽ chọn cái nào?”

“Làm sao mà em biết được.”

Cho dù chọn cái gì, là một người mẹ già, chung quy trong lòng bà vẫn không thoải mái.

Thẩm Tri Ý không hiểu lời nói vừa rồi của bà không có nghĩa là Tống Thời Việt không hiểu.


Một đứa bé thông minh như vậy, nhất định có thể hiểu ý bà muốn nói.

Nếu chọn cái thứ nhất, hai người bọn họ có tên trên cùng một sổ hộ khẩu, trên cơ bản có thể ngăn chặn bất cứ khả năng gì xảy ra.

Bọn họ cứ coi anh là con trai mà yên tâm nuôi dưỡng.

Nếu như anh chọn cái thứ hai, chẳng khác nào sau này Liễu Mai giao con gái của mình cho anh.

Trên đời không có bữa cơm nào miễn phí. Tuy bọn họ lương thiện nhưng cũng không ngu đến mức dùng tiền mồ hôi nước mắt cực khổ kiếm được để giúp cho một người hoàn toàn không có quan hệ máu mủ ruột già.

Bà nhìn Tống Thời Việt từ nhỏ đến lớn, đương nhiên là biết phẩm hạnh của anh.

Chỉ cần anh chọn cái thứ hai, cho dù sau này Thẩm Tri Ý có xấu hay đẹp, phẩm hạnh như thế nào thì cả đời này anh đều chỉ có thể theo cô.

Không thể phủ nhận, cách làm này của bả có chút giậu đổ bìm leo nhưng là mẹ của cô, dù sao làm gì cũng phải suy xét đến Thẩm Tri Ý.

Nếu như sau này Thẩm Tri Ý không thích Tống Thời Việt...

Liễu Mai lạnh mặt ném rác không dùng nữa vào trong thùng rác.

Con cái không nghe lời, đánh một trận là được.

“Hắt xì!”

Thẩm Tri Ý hắt hơi một cái.

Cô ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang trên không trung, đưa tay xoa xoa mũi. Trong lòng cô phỉ nhổ, rốt cuộc là ai không có mắt mắng trộm cô?

Lúc cô đến phòng bệnh, Tống Thời Việt còn đang ngủ.

Mấy ngày nay anh sốt rất cao, ban đêm liên tục tỉnh dậy nhiều lần từ cơn ác mộng, căn bản không thể nào ngủ ngon được.

Cũng may bình giữ nhiệt cô mua loại đắt tiền, hiệu quả giữ nhiệt rất tốt, để một hai tiếng đồng hồ cũng không thành vấn đề.

Cô ngồi trên giường, dùng tăm bông nước chấm lên đôi môi khô khốc của thiếu niên cho mềm, sau đó cầm cốc nước bên cạnh định đi ra hành lang lấy nước nóng cho anh.


Vừa quay lại bỗng nhiên phát hiện không biết từ lúc nào đã có ba người đứng ở cửa.

Hai người đứng trước nhìn qua khoảng ba mươi, bốn mươi tuổi, bọn họ chắc là vợ chồng. Người đứng phía sau tuổi tác hơi lớn hơn một chút, ông ấy cúi thấp đầu, giả vờ như bản thân không nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Đôi vợ chồng kia nhìn chòng chọc vào Tống Thời Việt trên giường, ánh mắt cực kỳ quái dị. Có hưng phấn có đau khổ còn có xót thương khôn kể.

Đặc biệt là người phụ nữ kia.

Bà ấy trông rất đẹp, dù cho bà chỉ mặc một cái váy trắng đơn giản thanh lịch nhưng vẫn đẹp đến kinh người. Khuôn mặt xinh đẹp làm cho Thẩm Tri Ý có một loại cảm giác quen thuộc nhưng lại không nhớ ra gặp được ở đâu.

Người phụ nữ lảo đảo đi về phía trước mấy bước, vẻ mặt ngây dại nhìn Tống Thời Việt, hai hàng lệ lặng lẽ chảy xuống từ khóe mắt.

Lúc này Thẩm Tri Ý mới phản ứng được, cô đứng trước mặt Tống Thời Việt, hạ thấp giọng, nói: “Các người là ai? Muốn làm gì?”

Người phụ nữ không trả lời cô, chỉ ngây dại nhìn Tống Thời Việt.

Người đàn ông bên cạnh hồi phục tinh thần lại trước, ông đi tới trước ôm lấy vợ của mình.

“Cháu là người nhà của thằng bé sao? Chúng ta có thể nói chuyện với cháu một chút được không?”

*

Thời tiết tháng Mười vẫn cực kỳ nóng bức, nhưng hơi lạnh trong quán cà phê xa hoa lại rất vừa phải.

Một đôi nam nữ ngồi đối diện dù mang theo vẻ mệt mỏi cũng không che lấp được sự ung dung quý khí trên người họ.

Quán cà phê rất cao cấp, còn cao cấp hơn rất nhiều so với quán cà phê cô và Khương Nhạn đã đi. Ngay cả cái kim cài áo trước ngực của người phục vụ cũng đắt hơn tất cả những gì cô đang mặc từ đầu xuống chân.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nhưng Thẩm Tri Ý vốn không có tâm tư quan tâm những thứ này. Cô hoàn toàn không màng tới hoàn cảnh thanh nhã xung quanh, đột nhiên đứng lên khỏi vị trí, giọng nói vì quá mức kinh ngạc mà có chút sắc bén.

“Chú nói cái gì? Chú nói hai người là bố mẹ của cậu ấy?”

Tống Lẫm có hơi lúng túng đưa tay lau mặt.

“Đúng vậy, dù chưa có kết quả giám định ADN nhưng khoảnh khắc vừa nhìn thấy thằng bé ở bệnh viện chúng tôi đã có thể chắc chắn, nó là con trai chúng tôi, là con trai chúng tôi tìm kiếm mười mấy năm nay.”

Nhìn khuôn mặt hưng phấn của đôi vợ chồng trước mặt, Thẩm Tri Ý hoàn toàn không có tâm trạng vui vẻ.

Bọn họ nói, bọn họ là bố mẹ của Tống Thời Việt. Nhưng lúc thiếu niên khổ sở nhất, tuyệt vọng nhất, bọn họ chưa từng kéo anh lên một lần nào. Bây giờ khi tất cả đều đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp thì bọn họ đột nhiên xuất hiện, nói bọn họ nhọc nhằn khổ sở tìm anh hơn mười mấy năm.

Vậy sao bọn họ không tới sớm một chút...

Tại sao không tới tìm anh sớm một chút? Sao phải đợi tới tận lúc này?


“Cô bé...”

Cấp dưới đã đưa tài liệu cho ông xem, người trước mắt này là hàng xóm của Tống Thời Việt, từ nhỏ tình cảm của bọn họ đã rất tốt.

Cho nên Tống Lẫm nói chuyện với cô rất khách sáo.

“Chú biết những năm qua nhà cháu giúp đỡ thằng bé rất nhiều. Cháu yên tâm, vợ chồng chú nhất định sẽ bồi thường cho nhà cháu, bây giờ chỉ mong cháu để chúng tôi gặp thằng bé một lần, nói chuyện với nó một chút.”

Thực ra nói là thỉnh cầu nhưng chẳng thà nói là thông báo, dù sao cô cũng chỉ là một hàng xóm, căn bản không thể thay anh quyết định điều gì cả.

Người đàn ông cao lớn đối diện có hơi thở rất mạnh mẽ. Cho dù ông đã cố gắng hạ thấp tư thái xuống trước mặt Thẩm Tri Ý nhưng khi đối diện với ông cô vẫn sẽ vô thức cảm thấy sợ hãi.

Dù sợ hãi nhưng mặt cô vẫn bình tĩnh nhìn thẳng vào đôi mắt ông, mở miệng vẫn nói một câu.

“Cháu không đồng ý, Tống Thời Việt không muốn gặp hai người.”

Nghe cô nói như vậy, Lê Sân nóng nảy. Đột nhiên bà đứng lên nhìn thẳng Thẩm Tri Ý, giọng nói có chút sắc bén.

"Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì cháu nói không gặp là không gặp? Cháu có thể quyết định thay nó được sao?”

Trong mắt bà có điên cuồng, vẻ mặt dọa Thẩm Tri Ý giật mình nhưng cô vẫn không hề rút lui khi đối diện với ánh mắt của bà.

“Dựa vào bao nhiêu năm qua cậu ấy ở nhà cháu, ăn của nhà cháu, mặc của nhà cháu, cháu còn nuôi cậu ấy... Chỉ bằng cái này, cháu có thể quyết định thay cậu ấy.”

“Cháu... Cháu...”

Lời nói của cô mạnh mẽ đâm vào nơi đau nhất trong lòng Lê Sân, lập tức làm bà đỏ cả hốc mắt. Bà đưa tay che miệng lại, nước mắt ào ào tuôn rơi.

Thấy bà khóc, Thẩm Tri Ý có chút không đành lòng. Cô mím mím miệng, cảm giác lời vừa rồi của mình có hơi xúc động.

“Không phải không để cho hai người gặp cậu ấy, mà là bây giờ cậu ấy bị bệnh còn chưa khỏi, hai người tới đó chỉ có thể kích thích cậu ấy.”

“Dì là mẹ của thằng bé mà...” Lê Sân khóc lóc nói: “Gặp mẹ thì sao mà kích thích đến nó được?”

Lúc bọn họ nói họ là bố mẹ của Tống Thời Việt, thực ra Thẩm Tri Ý đã tin hơn một nửa.

Bởi vì Tống Thời Việt thật sự quá giống người phụ nữ đang khóc sướt mướt ở trước mặt. Chỉ là khuôn mặt Lê Sân khá nhu hòa còn khuôn mặt Tống Thời Việt lại kế thừa sự sắc bén của bố.

Nhưng chỉ cần anh và Lê Sân đứng với nhau thì không ai tin bọn họ không phải là mẹ con.

Thẩm Tri Ý ngơ ngác nhìn Lê Sân giống Tống Thời Việt năm, sáu phần ở trước mặt, bỗng nhiên nghĩ đến trong căn phòng nhỏ hẹp, thiếu niên dùng sức ôm cô, nước mắt lặng lẽ chảy trên vai của cô.

Cô nghe thấy tiếng thiếu niên khóc hỏi cô.

“Cậu nói xem, tôi có phải là một đứa trẻ làm cho người ta ghét bỏ không? Nếu không thì sao bọn họ lại muốn bỏ tôi lại?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận