Khoan Đã Kịch Bản Này Tôi Biết

Đã lâu rồi mới có một ngày thời tiết tốt như hôm nay, gần đến giờ tan học, trên không trung đầy nắng vàng, những tầng mây trải dài đến tận chân trời, gần như toàn bộ khuôn viên trường học chìm trong một thế giới màu vàng óng.

Thẩm Tri Ý dùng tay chống đầu đánh giá cảnh sắc ngoài cửa sổ, một tay khác lại gõ lên mặt bàn theo nhịp, đến cái gõ cuối cùng của cô, chuông tan học đúng giờ kêu vang.

Cô đứng bật dậy, tay tóm cặp sách, không hề quay đầu lại mà lao ra khỏi phòng học.

Trong phòng làm việc, chủ nhiệm lớp của Tống Thời Việt đang đợi cô.

Trong tay bà ấy cầm danh sách và tiền các bạn học cùng quyên góp, trên bàn bày tiền của các giáo viên góp nhau mua giỏ hoa quả, định đợi lát nữa sẽ cùng Thẩm Tri Ý đến bệnh viện.

Thẩm Tri Ý và chủ nhiệm lớp cùng nhau ra khỏi văn phòng.

Vườn trường lúc chạng vạng, ánh chiều tà nhuộm một màu vàng cam, gió thổi cây long nhãn đong đưa, âm thanh êm tai từ loa phát thanh trường học vang vọng khắp nơi.

“Thanh xuân chính là trang sách nổi bật và rực rỡ nhất, là máy bay giấy cầm trong tay chờ khoảnh khắc phóng lên cao, là lá thư tình còn ngần ngại chưa kịp trao tay. Đây là bài hát do một bạn học lớp 12-3 chọn...”

Lắng nghe giai điệu u buồn, Thẩm Tri Ý hơi ngửa đầu lên, xuyên qua kẽ hở của cây long nhãn, nhìn thấy trời xanh càng thêm mênh mông.

Cô lấy điện thoại trong cặp ra, chớp mắt đã quên đi tuyên ngôn tuyệt giao với Tống Thời Việt một ngày, định nói tin tức tốt này cho anh.

Ngay khi cô lấy điện thoại ra, bất ngờ phát hiện trên màn hình điện thoại cô đã điều chỉnh tắt âm nhảy ra thông báo, là Tống Thời Việt gọi tới.

Cô nghĩ, ở vài phương diện, cô và Tống Thời Việt khá tâm linh tương thông.

Cô không thể chờ được mà nhận điện thoại.

“Tống Thời Việt, tôi nói cho cậu biết, ông nội cậu có...”

"..."

*

Trong trí nhớ của Thẩm Tri Ý, cô gần như mãi mãi không bao giờ quên được buổi chiều rực rỡ kia.

Trong ánh nắng chiều vàng ruộm rực rỡ phủ kín toàn bộ không trung, hương hoa dâm bụt theo làn gió chạm qua đầu mũi người đi đường, tiếng hát du dương theo đài phát thanh của trường học càng bay càng xa.

Tháng Chín hạ màn với một tư thế đầy oanh liệt, tháng Mười hối hả thông báo mình đã đến bằng ánh mặt trời chói chang.

Mùi thuốc sát trùng của bệnh viện vẫn rất nồng nặc, nồng đến mức làm cho Thẩm Tri Ý buồn nôn. Vẻ mặt của những người xung quanh mờ dần trong mắt của cô, biến thành trống rỗng, sự trống rỗng này làm nổi bật lên tấm vải trắng cực kỳ dễ nhìn trên giường bệnh kia.

Cô nghĩ lan man chẳng với mục đích gì, chung quy màu trắng không hợp với ông nội, có vẻ làm cho cánh tay lộ ra bên ngoài kia của ông càng đen hơn.


Màu đen xen màu xanh trắng, trên đó chi chít đầy lỗ kim, vừa khô vừa gầy.

Chỉ mới mấy ngày không gặp, ông đã gầy thành dáng vẻ mà thậm chí cô nhận không ra.

Tống Thời Việt ngồi bên mép giường, thiếu niên hơi cúi đầu xuống, không nhúc nhích, dường như là một pho tượng cứng ngắc.

Thẩm Tri Ý đứng bên cạnh anh, lẳng lặng nhìn chiếc giường.

Hai người đều không lên tiếng, không khí hoàn toàn yên tĩnh, trầm lặng đến mức làm cho người ta ngột ngạt.

Rất nhiều chuyện Thẩm Tri Ý đều không nghĩ ra.

Cô không hiểu nổi tại sao bố mẹ Tống Thời Việt sinh ra anh rồi lại bỏ rơi anh không màng?

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cô không hiểu nổi vì sao thiếu niên kiêu ngạo của cô lại phải chịu đựng tất cả những điều này?

Cô không hiểu nổi rõ ràng mọi việc đều sắp theo chiều hướng tốt đẹp rồi mà tại sao lại phát triển thành như vậy?

Trên đời này có rất nhiều chuyện đều không thể giải thích rõ ràng được, cho nên Phật nói nhân quả, thế gian nói báo ứng. Vì vậy cũng mới có chuyện nhà dột gặp mưa suốt đêm, dây thừng chuyên đứt chỗ mỏng nhất.

Ánh hoàng hôn rực rỡ đi qua, kéo đến sau đó là một cơn mưa to xối xả.

Mặt đất bị phơi dưới nắng gắt gặp mưa bốc lên một mùi gay mũi.

Không hiểu sao lại rất trùng hợp với trận mưa tầm tã không lâu trước đây.

Trong bệnh viện người đến rồi đi, bởi vì cơn mưa ập xuống, trong hành lang đâu đâu cũng đầy vết chân ướt, không khí dần dần trở nên ẩm ướt.

Thẩm Tri Ý nhìn chằm chằm cái tay kia, chớp mắt một cách vô cùng chậm chạp.

Cô nghĩ tới khoảng lặng trước cơn mưa to ngày ấy.

Thiếu niên gần như sụp đổ quỳ trên mặt đất, xốc vải bố màu trắng lên, cố chấp nắm lấy cánh tay kia.

Cánh tay kia cũng giống như cánh tay này, trên đó vẫn là màu đen sạm do quanh năm làm lụng vất vả. Dần dần, màu đen trở nên càng lúc càng nhạt, màu trắng xanh ốm yếu càng ngày càng thấy rõ. Cứng ngắc như một khúc gỗ già, nhiệt độ của con người sao mà ủ ấm được nhiệt độ lạnh lẽo kia.

Nhưng lần này anh không nắm lấy cánh tay kia nữa, chỉ ngồi bên giường lẳng lặng nhìn, bình tĩnh đến mức căn bản không giống một thiếu niên mười bảy tuổi.

Khác với lần trước là…


Lần này Thẩm Tri Ý tận mắt thấy thân thể cứng đờ của người kia được đưa vào lò thiêu, đợi đến lúc đi ra chỉ còn lại một cái bình nho nhỏ đặt vào tay thiếu niên.

Tống Thời Việt vẫn rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức cực kỳ trầm lặng.

Ngày hôm nay gió ồn ào gào thét, anh đứng trong gió như cô đơn tách biệt với thế giới này.

Anh ôm lấy cái bình, quay đầu nhìn Thẩm Tri Ý, chậm rãi chớp đôi mắt. Trong đôi mắt kia trống rỗng, chẳng có gì cả.

“Nóng...”

Anh nói.

“Thẩm Tri Ý, nóng.”

Ngày đầu tiên của tháng Mười, cả nước hân hoan trong ngày Quốc khánh, trước mắt Thẩm Tri Ý lại là màn mưa mù mịt.

Cuối cùng, cái bình kia được ôm về nhà Thẩm Tri Ý, đặt trong phòng kho, đặt song song cùng một chỗ với cái bình trước đó, sóng vai bên nhau.

Tống Thời Việt ngồi khoanh chân dưới đất, Thẩm Tri Ý ngồi bên cạnh anh.

Liễu Mai ở bên ngoài đang xào rau, bà tạo ra tiếng động rất to, dường như muốn thông qua tiếng ồn ào náo nhiệt này xua tan điều gì đó.

“Tốt quá...” Bống nhiên Tống Thời Việt mở miệng.

Tiếng nói của anh rất nhẹ, ngay cả vẻ mặt của anh nhìn qua cũng cực kỳ mỏng manh.

“Rốt cuộc bọn họ cũng đoàn tụ.”

Thẩm Tri Ý dịch lại gần anh hơn một chút, yên lặng nắm lấy một bên tay rũ xuống của anh.

"Thẩm Tri Ý..."

Tống Thời Việt nói.

"Tôi có thể ôm cậu một cái được không?”

Thẩm Tri Ý ngoan ngoãn ghé nửa người qua.

Cô vừa tới gần thiếu niên đã bị anh ôm lấy. Ngay sau đó, cô đã vùi vào trong một lồng ngực ấm áp.


Hai tay thiếu niên siết chặt bả vai cô, sức lực rất lớn, lớn đến mức thậm chí cô có thể nghe thấy được tiếng xương cốt vì dùng sức mà phát ra tiếng rắc rắc.

Vai trái của cô trĩu xuống, tiếp theo đó sau gáy truyền tới xúc cảm ấm áp, hơi thở mỏng manh phun lên cần cổ đang lộ ra ngoài của cô.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Có hơi ngứa, nhưng cô không tránh đi.

"Tuế Tuế..."

Anh gọi cô.

Thẩm Tri Ý đưa tay vòng lấy eo anh, hận không thể làm cho mình và anh gần hơn chút nữa, chia bớt độ ấm của mình cho anh.

“Tôi đây, Tống Thời Việt.”

Cô trả lời anh.

Tiếng Liễu Mai xào rau bên tai cô càng lúc càng xa...

Tai trái của cô vang lên tiếng hít thở nhẹ nhàng của anh, tai phải là nhịp tim đập của anh, chóp mũi bị hơi thở của anh bao vây.

Giây phút này, cô hoảng hốt cảm giác rằng trên đời này anh chỉ còn lại một mình cô.

Thực ra không phải là cảm giác...

Anh ôm chặt lấy cô giống như nắm lấy cọng cỏ cứu mạng duy nhất của mình, không chừa ra một khoảng cách nào.

Dường như chỉ có thể dán lại càng gần một chút, gần thêm chút nữa mới có thể làm anh cảm giác được anh không bị vứt bỏ, còn có người đang chờ anh.

Cho tới giờ phút này, anh hít lấy hương cam sạch sẽ của thiếu nữ, đầu óc chết lặng mấy ngày nay mới thoáng hồi phục lại tinh thần.

Nhưng vừa lơ đãng, những hồi ức kia lại mãnh liệt ùa về.

Chóp mũi vẫn là cái mùi thuốc sát trùng nồng nặc đến gay mũi, dì lao công cầm theo bao ni lông màu đen trong tay chậm rãi đi xa ra khỏi tầm mắt của anh. Trước mắt anh có bác sĩ đang đứng, cặp mắt kia có cảm xúc mà anh không hiểu được.

Tiếc hận?

Xót thương?

Hay là bình tĩnh khi đã nhìn quen chuyện sống chết?

Anh chỉ có thể nhìn thấy miệng người đó lúc đóng lúc mở, ông ấy nói gì nhỉ?

À...

Ông ấy nói.

“Xin lỗi, chúng tôi không ngờ bệnh nhân đột ngột chảy máu não, chúng tôi đã cố gắng hết sức, xin hãy nén bi thương.”


Hãy nén bi thương...

Trước đây Liễu Mai nói anh hãy nén bi thương, bây giờ bác sĩ lại nói anh hãy nén bi thương.

Tất cả mọi người đều nói với anh hãy nén bi thương, rốt cuộc anh phải làm thế nào mới có thể nén được bi thương đây?

Tống Thời Việt không hiểu.

Anh tức tối cầm điện thoại lên gọi cho Thẩm Tri Ý.

Giọng nói của cô ở đầu bên kia vẫn luôn tràn đầy sức sống như vậy, nghe đến sẽ khiến người ta không nhịn được mà nghĩ…

Thực ra thế giới vẫn tốt đẹp.

Cô nói: “Tống Thời Việt, tôi nói cho cậu biết, ông nội cậu có...”

Không quan trọng, anh nghĩ.

Anh nói đầy cay đắng.

“Thẩm Tri Ý, ông nội đi rồi.”

Cảm giác tiếng nói ở đầu bên kia điện thoại bỗng nhiên dừng lại, anh ti tiện mà nghĩ:

Xem đi, rốt cuộc không phải chỉ có một mình anh ở trong địa ngục.

Ánh mặt trời sau giữa trưa quá chói mắt.

Anh đắm chìm trong ánh mặt trời, không nhìn thấy được ánh sáng ngày mai rốt cuộc sẽ chiếu đến từ phương nào.

"Xin lỗi, Thẩm Tri Ý."

Anh lẩm bẩm.

Thẩm Tri Ý không biết tại sao Tống Thời Việt muốn nói xin lỗi với cô.

Rõ ràng cô còn ôm anh mà sao cảm giác giờ phút này anh lại cách cô cực kỳ xa xôi. Rõ ràng cô đã ôm chặt lắm rồi nhưng vẫn có ảo giác rằng anh sắp tan biến.

“Tống Thời Việt...”

Cô cắn răng nói: “Sẽ qua thôi Tống Thời Việt, tất cả đều sẽ tốt thôi Tống...”

Rốt cuộc bờ vai thiếu nữ cũng có hạt mưa rơi xuống, nhiệt độ nóng bỏng như khoét một lỗ thủng trong trái tim cô.

Lỗ thủng kia quá lớn, rót vào gió lạnh vô biên.

Trong khoảnh khắc này, lạnh lẽo đến thấu xương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận