Đêm Noel đã đến, quả là đêm đại hàn, thời tiết rét buốt đến cùng cực.
Tại nhà thờ lớn thành phố, dòng người đi lễ đông đúc chen lấn nhau, từng hơi thở hòa quyện sưởi ấm đêm đông này.
Nhưng vẫn có những kẻ lại không được an yên tận hưởng niềm vui ngày đặc biệt này như người khác.
Sở Vân Chính là một trong số đó.
Tuy rằng hắn không cho rằng bản thân là bất hạnh, nhưng vào một ngày tuyệt vời thế này, hắn lại chọn làm thời điểm để bản thân có thể rời khỏi thế giới.
Khối u trong cơ thể hắn đã bành trướng ảnh hưởng rất nặng đến thân thể. Những ngày vừa qua đều là hắn cố gắng gồng gánh thân thể bệnh tật này chạy ngược xuôi giải quyết mọi chuyện. Đến hôm nay hắn chỉ còn có thể nằm bẹp dí trên giường bệnh.
Cơ thể hắn không hề cắm những thứ dây nhợ lằng nhằng đến những thiết bị y tế điện tử khó biết tên, mà hắn chỉ đơn giản là nằm đấy, chờ đợi cái chết đã được sắp đặt trước.
Bố mẹ hắn cũng đã chào rồi, thời điểm ra đi, hắn không muốn họ nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của bản thân.
Sở Vân Chính nằm trên giường bệnh, bên ngoài cửa sổ có thể thấy được những ánh đèn chiếu xuyên trời của một buổi biểu diễn ca nhạc ngoài trời nào đó. Tiếng nhạc đêm giáng sinh vang vọng đến tận phòng bệnh bé nhỏ này.
Hắn lại chẳng để ý quá nhiều đến những thứ phù phiếm ấy, mà chỉ tập trung nhìn vào sợi chỉ đỏ kết nối giữa hắn và Ngọc Thiên Minh.
Đêm nay, cậu ở cạnh hắn chờ đợi khoảnh khắc đối phương lìa xa cõi đời.
Trước khi bác sĩ đến làm thủ tục trợ tử, cậu có thể cùng hắn nói chuyện.
Bọn họ nói những thứ nhỏ nhặt đơn thuần, kể cho nhau nghe những điều mà sau hôm nay sẽ trở thành quá khứ. Ngọc Thiên Minh biết khi bước sang kiếp người mới, Sở Vân Chính sẽ quên hết tất cả những ký ức này, nhưng cậu vẫn kiên trì cùng hắn nói mấy điều vẩn vơ kia.
Giống như là một phương thức bồi dưỡng tình cảm, dù rằng trong tâm cậu hiện tại, Sở Vân Chính sớm đã có một vị thế quan trọng rồi.
Thời gian lẳng lặng trôi, chẳng ngắn chẳng dài, cho đến khi cánh cửa phòng bệnh mở ra, vị trưởng khoa phụ trách bệnh án của Sở Vân Chính bước vào, tức là đã đến lúc thực hiện trợ tử.
Phương pháp này Ngọc Thiên Minh cũng từng trải qua khi nhận án tử hình, không hề đau đớn một chút nào. Chỉ cần tiêm một liều thuốc độc, cơ thể sẽ tự động chìm vào một giấc ngủ ngàn thu.
Sở Vân Chính chẳng còn lưu luyến gì thế gian, rất sẵn sàng để cho bác sĩ thực hiện thao tác.
“Tôi từng gặp rất nhiều bệnh nhân điềm tĩnh trước trợ tử, nhưng cậu là người đầu tiên có biểu hiện vui vẻ như vậy.” Bác sĩ vừa lấy thuốc vào kim tiêm vừa nói.
“Thế à…” Hắn điềm tĩnh cười, rất lâu rồi hắn mới có thể nở nụ cười thoải mái đến vậy.
“Tôi bắt đầu đây.” Bác sĩ thông báo một câu ngắn ngủi rồi bắt đầu tiêm thuốc vào cơ thể hắn.
Từng giọt dung dịch truyền vào trong da thịt, hoàn toàn không có cảm giác gì. Rất nhanh kim tiêm được rút ra, bác sĩ cũng bước ra ngoài phòng bệnh, cho hắn một khoảng không của chính mình.
Sở Vân Chính nằm đó, thuốc dường như đã có tác dụng, hắn cảm thấy buồn ngủ. Nhưng đôi mắt kẻ si tình vẫn cứ kiên định mở to, chờ đợi một khoảnh khắc kỳ diệu nào đó.
Thân thể hắn dần mất đi cảm giác, tay chân vô lực tê liệt. Khoảnh khắc giữa sự sống và cái chết thực sự rất mong manh.
Và trong vài giây ngắn ngủi trước khi mắt nhắm vĩnh viễn, hắn đã được nhìn thấy nhân duyên của mình.
Ngọc Thiên Minh xuất hiện mờ ảo và chớp nhoáng, linh hồn cậu đang phân tách thành những luồng sáng và tan dần đi, sợi chỉ đỏ cũng theo cậu mà tan biến mất.
Linh hồn đã được siêu thoát.
Cậu nhìn Sở Vân Chính vẫn đang cố gắng mở đôi mắt của hắn, khẽ nói một lời:“Hẹn anh kiếp sau.”
Hắn mỉm cười đáp lại:“Chờ anh nhé.”
Cho đến khi Ngọc Thiên Minh tan biến hoàn toàn, hắn mới có thể an tâm nhắm mắt, trên môi vẫn còn vương nụ cười mãn nguyện.
Một kiếp người, cứ như vậy mà đơn giản chấm dứt.
Nhưng thế giới thì chẳng bao giờ ngừng phát triển cả. Dù hàng trăm hay hàng nghìn người chết đi, thì cũng có hàng trăm hàng nghìn đứa trẻ được sinh ra.
Luân chuyển rất nhiều thế hệ, chưa bao giờ dừng lại.
Thế giới chẳng mấy chốc từ thời đại máy móc đã dần phát triển thành một hành tinh công nghệ chỉ trong vài chục năm ngắn ngủi.
Mọi thứ phát triển nhanh một cách chóng mặt, con người không những đã khai phá được những bí ẩn bên ngoài vũ trụ, mà cũng đã bước đầu xây dựng hệ sinh thái thử nghiệm bên ngoài hành tinh.
Có lẽ, người trái đất sẽ sớm đến được một kỷ nguyên mới.
Nhưng tất cả đã bị chững lại bởi một cơn đại dịch kinh hoàng.
Đại dịch không đến từ bệnh truyền nhiễm, mà ngay từ khi nó xuất hiện, con người đã bị định sẵn kết cục diệt vong.
Một thứ virus khuẩn não vô cùng khó phát hiện lan truyền khắp các đại lục thế giới, không rõ nguồn gốc virus lây lan từ đâu, nhưng thứ quái quỷ này chỉ gây nhiễm bệnh trên cơ thể bào thai.
Người mang thai không hề bị ảnh hưởng, mà thai nhi thì chẳng bao giờ được phát hiện là đã nhiễm virus khuẩn não.
Cho đến khi đứa trẻ được sinh ra, cơ thể đã bị virus làm biến đổi. Không chỉ bộ não non nớt bé nhỏ kia, mà toàn bộ đặc tính con người cũng bị thay thế.
Chúng biến đổi thành bộ dáng kì dị, bị virus điều khiển, bản năng khát máu có từ khi chào đời. Ngay lúc cất tiếng khóc đầu tiên, sự cơ khát của những đứa trẻ bị nhiễm virus đã bộc phát, khuôn miệng nhỏ nhắn đáng lẽ chỉ có lợi non yếu ớt lại tồn tại răng nanh. Chúng chẳng cần đến nhận thức, sẽ lập tức cắn người chảy máu.
Nhân loại không phòng bị trước những nhát cắn đơn sơ ấy, chưa một ngày nghĩ đến trong khuôn miệng của những bé con nhỏ nhắn kia chứa một loại virus sẽ ăn mòn bản tính con người.
Cứ thế, virus bắt đầu lây lan ra từ những đứa trẻ biến dị, chúng cắn người, người bị chúng cắn biến dị, rồi người biến dị lại đi cắn người. Vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại, bệnh dịch phát tán mà không hề có một phương pháp phòng tránh, lan ra theo cấp số nhân.
Càng lâu, người bị nhiễm virus biến đổi càng nhanh, biến dị càng kinh khủng.
Từ cắn người, trở thành ăn thịt người. Nhân loại rơi vào đại dịch xác sống!
Những kẻ biến dị ăn thịt con người bình thường đã thành một giống loài mới gọi là tang thi. Chúng gớm ghiếc với cơ thể thường đã bị cắn cho nham nhở, thân thể với từng phần bộ phận bị hoại tử xanh xao, những đường mạch máu tím thâm nổi chằng chịt trên da thịt, hốc mắt thối rữa chảy đầy dịch đen bầy nhầy.
Bệnh dịch tang thi mới chớm bùng phát, con người lập tức trở nên khốn khổ. Bị chủng loài khát máu kia săn đuổi, mọi hoạt động trên thế giới vì bị bọn chúng phá hoại mà trở nên đình trệ, nhân loại bị cô lập trong những vùng biệt lập. Tuy rằng những khu vực bị cô lập rất nhanh đã phát triển thành những cứ điểm an toàn nhưng tang thi cũng tiến hóa rất nhanh.
Trong mười năm đại dịch, tang thi từ động vật ăn thịt người cơ bản, đã trở thành loài mang biến dị năng lực. Chúng có được sức mạnh kỳ lạ mà không ai có thể nghiên cứu ra được nguồn gốc.
Năng lực kỳ lạ của chúng được gọi là dị năng.
Tang thi cũng từ bầy đàn vô tri trở nên có tổ chức hơn, những con mạnh chỉ huy những con yếu, bản năng dã thú bởi vì sự phòng bị của loài người mà trở nên khôn ngoan.
Từ lúc tang thi có biến dị dị năng, các cứ điểm của nhân loại thường xuyên bị đánh phá hơn, có rất nhiều căn cứ an toàn đã vỡ trận.
Tất nhiên con người cũng không thể để yên cho thiên địch của mình, sau những lần đánh giết tang thi, nhân loại đã phát hiện ra dị năng của tang thi có được trong viên tinh hạch nằm tại ót của chúng. Sau khi điều chế và hấp thu, con người sẽ có khả năng đột phá dị năng.
Cuộc chiến sống còn trên trái đất tưởng sẽ thất bại, lại không ngờ có một ngày sẽ lật ngược được tình thế như vậy.
Đại dịch kéo dài chục năm khiến thế giới đình trệ, nay lại vì có dị năng mà tiếp tục phát triển. Mà thứ nhân loại tập trung nhất chính là hoàn thành hệ sinh thái ngoài địa cầu.
Thời gian liên tục kéo dài thêm nhiều năm nữa, con người đã sống chung với tang thi đến cả nửa thế kỷ cuối cùng cũng đã xây dựng xong hệ sinh thái ngoài hành tinh.
Bước tiếp theo, chính là đưa nhân loại còn sống sót ra ngoài vũ trụ.
Một thử thách vô cùng lớn.
…----------------…
…[KẾT THÚC THẾ GIỚI THỨ TƯ]…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...