Khoái Xuyên Công Lược Cậu Nam Phụ Pháo Hôi Ấy


Màn đêm buông xuống, ánh sáng và bóng tối giao hòa, hai bóng người phản chiếu trên mặt đất, một cao một thấp, giống như đang dựa sát vào nhau, bảo hộ lấy người kia.
Làn gió đêm thổi qua những luống hoa, khơi dậy từng gợn sóng diễm sắc, quyện vào với hương tulip, nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt hai người.
Đôi mắt thanh niên giống như những vì sao lấp lánh, hơi nước mờ mịt, ánh mắt sóng sánh.
Đôi tay bị người nọ nắm lấy cũng không kháng cự rụt đi, cậu lẳng lặng ngẩng đầu nhìn người nọ, vẻ mặt vừa giống khóc vừa giống cười.
"......!Em không muốn anh nói những lời như vậy vào lúc này."
"Anh muốn dùng viên đạn bọc đường để trấn an, thuyết phục em."
"......!Tâm cơ anh nặng thật đấy." Còn dùng hết trên người cậu.
Cố tình lại khiến cậu không muốn cự tuyệt.
Úc Chỉ mím môi không nói, kéo người vào trong lòng, thở dài một tiếng, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười: "Đừng nghi ngờ, đừng hiểu lầm, đừng không tin."
"Em biết tôi không nói dối."
"Tôi đã nói như vậy, đương nhiên là xuất phát từ chân tâm."
Doãn Hủ bị hắn ôm vào trong ngực, cảm nhận được nhịp tim của Úc Chỉ, cảm nhận được hơi thở, cùng với sự phập phồng khi hắn cất lời.
Cậu vô thức vươn tay ôm lấy đối phương, hai mắt nhắm lại.
Giây phút này, dù là thật hay giả cậu cũng không muốn quan tâm nữa, chỉ muốn lặng lẽ cảm nhận sự dịu dàng say lòng người này.
Bàn tay Úc Chỉ xoa nhẹ sau gáy cậu, giọng điệu bình thản mà chân thành, chậm rãi nói: "Em nên tin tưởng chính mình, em thích tôi chân thành tha thiết đến vậy, nồng nhiệt đến vậy, mỹ lệ chói mắt đến vậy, làm sao có thể không đả động được tôi chứ."
"Tôi là người."
"Không phải thần."
"Tôi cũng có yêu ghét có vui buồn, có thất tình lục dục*, đừng coi tôi như một tín ngưỡng em có thể tôn thờ."
(*)Thất tình lục dục: thất tình: bảy sắc thái biểu cảm khác nhau của con người; lục dục: sáu nguyên nhân khiến con người đem lòng yêu mến một ai đó.
Úc Chỉ chưa từng cảm thấy mình khác với người thường, hắn chỉ sống lâu hơn người khác một chút, trải nghiệm nhiều hơn một chút, hiểu biết nhiều hơn một chút.
So với một vị thần siêu nhiên nhưng lại vô dục vô cầu, hắn vẫn thích làm một người có thể cảm nhận được vạn vật trên thế gian hơn.
Thích thì cứ thích, trải qua biết bao nhiêu năm tháng, điều Úc Chỉ có thể hiểu rõ ràng nhất chính là phải trân trọng mỗi một quãng thời gian.

Nếu chỉ có thể ở bên cậu một đời, thế thì nên cho cậu một đời vui vẻ hạnh phúc.
Không phải vì nhiệm vụ, chỉ là hắn muốn như thế.

Vòng ôm ấm áp khiến Doãn Hủ nhận rõ đây không phải mơ, cũng không phải ảo giác.

"Anh nói thật sao?"
Úc Chỉ mỉm cười, hơi đẩy cậu ra, nhìn cậu: "Không muốn à?"
Doãn Hủ cũng không rảnh che đi hai mắt đỏ bừng, vội vàng nói: "Đương nhiên không phải!"
Cậu kéo tay hắn, nắm thật chặt trong tay mình.
Khóe môi cong lên.

"Tôi đáp ứng rồi."
Bạn trai của tôi.
Úc Chỉ đưa tay vuốt tóc mái trên trán cậu, nhẹ giọng nói: "Cho nên bạn trai mới nhậm chức à, em có thể đồng ý những gì tôi vừa nói không?"
Tâm tư còn đang nhộn nhạo của Doãn Hủ lập tức đông cứng lại, nụ cười trên môi cũng khẽ tắt, cậu dời tầm mắt đi không muốn nhìn hắn.
"Có đồng ý không nào?" Úc Chỉ lại cứ không buông tha.
Doãn Hủ tức giận liếc hắn một cái: "Sao cứ một mực phải nói những thứ em không thích nghe vào lúc này?"
Úc Chỉ nhẹ thở dài, bất đắc dĩ cười cười: "Có lẽ là vì, tôi hi vọng em có thể vui vẻ hạnh phúc."
Doãn Hủ sửng sốt, ngẩng đầu khó hiểu hỏi: "Chuyện đó thì liên quan gì?" Nếu muốn cậu thực sự hạnh phúc, thì chỉ cần được ở bên cạnh hắn là đủ rồi.
Úc Chỉ nghiêm túc nhìn cậu, nhẹ nhàng chúc phúc: "Nếu yêu tôi khiến em hạnh phúc, vậy thì hãy yêu tôi lâu hơn một chút."
Cho dù năm tháng dài lâu, cho dù hắn không còn.
Đây có lẽ là món quà duy nhất hắn có thể để lại cho cậu sau khi rời đi.
Doãn Hủ buồn bực, tâm tình kích động, muôn vàn cảm giác khó có thể miêu tả cứ xoay vần trong lòng.
Đột nhiên Úc Chỉ lại cười, thản nhiên nói: "Nhưng em cũng không cần lo lắng quá đâu, thế sự vô thường, ai có thể đoán được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo? Biết đâu ngày nào đó lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ai đi ai ở cũng khó nói rõ."
Mặc dù những chuyện ngoài ý muốn đó sẽ khó mà xảy ra với họ.
Doãn Hủ nghe vậy cũng thấy nhẹ nhõm hơn chút, trong lòng dường như cũng không còn thấy quá nặng nề nữa.
"Vào đi thôi, bên ngoài gió lớn." Úc Chỉ lôi kéo người vào nhà.
"Cũng muộn rồi, nhớ nghỉ ngơi sớm một chút."
Doãn Hủ lắc đầu, kéo tay hắn không muốn buông ra.


"Em không muốn."
Người này có hơi quá đáng, bây giờ vừa mới xác định quan hệ, thế mà không có tí lưu luyến nào, vô tình tàn nhẫn bảo bạn trai mới nhậm chức đi ngủ đi.
Phải biết rằng bây giờ còn chưa đến 9 giờ, đối với người trẻ tuổi mà nói, cuộc sống về đêm giờ mới bắt đầu thôi.
Người trẻ tuổi...
Nghĩ đến cái từ này trong lòng Doãn Hủ lại nặng thêm, còn thấy buồn bực nữa.

Cậu là người trẻ tuổi, nhưng người đàn ông này đã không còn trẻ nữa rồi.
Cậu nuốt xuống những lời định nói.
Nghĩ một hồi, lại bảo: "Mới ăn tối xong đã đi ngủ, dễ béo lắm."
Úc Chỉ đề nghị: "Vậy vào phòng tập thể dục cho tiêu cơm?"
Doãn Hủ đồng ý, chỉ cần họ ở bên nhau là được hết.
Sau khi xác định quan hệ hình như cũng không có thay đổi gì, vẫn sinh sống với nhau, vẫn đến công ty rồi về nhà cùng nhau như cũ.
Chỉ là Doãn Hủ càng trở nên cực kỳ quang minh chính đại, cực kỳ đúng tình hợp lý mà dính lấy hắn, không cần biết đi đâu cũng phải nắm tay đối phương, dù có người ngoài cũng không né tránh.
Trợ lý đã đi theo Úc Chỉ nhiều năm thấy thế thì khâm phục không thôi.
Anh cũng không ngờ đã qua nhiều năm như vậy, ông chủ sẽ thật sự ở bên Doãn Hủ, rõ ràng năm đó còn không thừa nhận, thậm chí mấy năm qua cũng không liên hệ.
Duyên phận thật sự là một điều kỳ diệu.
Nói đi cũng phải nói lại, người quen thuộc lên làm bà chủ kiểu gì cũng tốt hơn một người xa lạ, đặc biệt là cái người quen này còn cực kỳ tốt tính.
Khi không khí trong văn phòng cực kỳ nặng nề cậu còn có thể làm dịu đi, mới đến Úc thị không bao lâu đã có quan hệ tốt với các nhân viên trong tầng này.
Mọi người cũng không mù, nhìn thái độ của chàng trai này với ông chủ nhà mình là biết cậu thích Úc Chỉ, mà nhìn ông chủ cũng không có vẻ gì là chối bỏ, nghe có vẻ có hy vọng rất lớn, mọi người cũng rất vui lòng thân thiện với cậu.
Bây giờ nhìn thấy hai người nắm tay nhau suốt một đường, ngọt ngọt ngào ngào, ra vào cùng nhau, mọi người đều biết đây là thành đôi rồi.
Nhất thời cũng không ai biết phải nói gì.
Mặc dù người khác có thể dễ dàng bị lừa bởi vẻ ngoài như mới đầu 30 của Úc Chỉ, nhưng làm nhân viên sao có thể không biết tuổi thật của ông chủ được?
Một cậu trai vừa trẻ vừa đẹp như vậy ở cùng một chỗ với ông chủ nhà họ, thật sự rất khó để không nghĩ nhiều.
Lúc này lại có một số nhân viên lâu năm nhìn thấy ảnh đồng nghiệp gửi vào trong nhóm chat, chợt nhận ra thanh niên có phần quen mắt này.

"Có vẻ giống thiếu niên tôi từng gặp vài lần mấy năm trước.

Lớn rồi, càng ngày càng đẹp."
Mọi người lại bắt đầu xì xào, sôi nổi dò hỏi những nhân viên lâu năm còn nhớ rõ Doãn Hủ, thế là từ miệng họ lại biết được chuyện năm nào.
Hóa ra là vị Doãn tiên sinh này đã ở bên ông chủ nhà họ từ mấy năm trước rồi, nhiều năm đã qua mà vẫn chưa bỏ đi, lại còn tu thành chính quả.

Đây gọi là gì?
Chắc chắn là tình yêu đích thực rồi!
Trong lúc nhất thời, một số lời đàm tiếu nhanh chóng biến mất, thay vào đó mọi người bắt đầu sôi nổi bàn tán về cái tình yêu thần tiên vượt qua tuổi tác này, thậm chí còn vì nó mà kích động rớt cả nước mắt.
Doãn Hủ lặng lẽ tham gia vào nhóm chat nhân viên từ lúc nào không biết, thấy thế thì vui lắm, thỉnh thoảng còn cho Úc Chỉ xem mấy đoạn truyện người ta viết, đã thế còn ở trong văn phòng đọc diễn cảm thành tiếng.
Hôm nay Doãn Hủ đọc một đoạn về cầm tù play.
"...!Cạch một tiếng, còng tay lạnh lẽo bị khóa vào song sắt đầu giường, cổ tay mảnh khảnh không thương tiếc bị khóa trên đầu.

Thiếu niên kịch liệt giãy dụa lại khiến cổ tay bị mài ra vết máu, sắc đỏ lộng lẫy chảy xuống theo cổ tay trắng nõn......"
"Xem ra bọn họ rảnh quá rồi, còn có thời gian viết mấy thứ này." Úc Chỉ mặt không biểu cảm gì ngẩng đầu lên, nói với Doãn Hủ đang nằm trên sô pha đọc diễn cảm.
Ánh mắt Doãn Hủ lưu luyến rời khỏi màn hình, có hơi hâm mộ chính mình trong truyện lại được đãi ngộ kiểu đó.
Phải biết rằng, anh già trong hiện thực sẽ không dùng vũ lực chiếm lấy thiếu niên trẻ tuổi nhỏ yếu bất lực, thậm chí còn bắt cậu phải chủ động theo đuổi, chủ động dâng hết cả bản thân lên rồi hắn mới động tâm, miễn cưỡng chấp nhận mình.
Nghĩ đến đó, cậu đứng dậy kéo sô pha một người đến bên cạnh Úc Chỉ, dùng ngón tay chọc chọc cánh tay Úc Chỉ, chờ hắn quay đầu lại mới lộ vẻ tò mò, hai mắt chờ mong dò hỏi: "Anh có muốn thử không?"
Úc Chỉ khó hiểu: "Thử cái gì?"
"Thì......" Doãn Hủ lấy điện thoại ra, chỉ chỉ vào đoạn truyện trên màn hình: "Cái này này."
Úc Chỉ: "......"
Doãn Hủ trong lòng còn có chút hy vọng, nhịn không được cố thuyết phục: "Tiên sinh, chắc là cả đời này anh chưa từng làm chuyện như vậy đâu? Chẳng lẽ anh không muốn thử một chút sao? Làm tổng tài bá đạo chiếm đoạt người ta một lần?"
Úc Chỉ giơ tay gõ nhẹ lên trán Doãn Hủ, cười nói: "Đầu tiên, cầm tù là phạm pháp."
"Tiếp theo, hành vi cưỡng ép quan hệ bất chấp mong muốn của đối phương được gọi là hiếp dâm, cũng là hành vi vi phạm pháp luật."
"Cuối cùng, không giành được lại nghĩ đến chuyện cưỡng ép người ta, thì chỉ có thể là kẻ thất bại vô dụng thôi."
Mấy câu nói ngắn ngủi đã đổi từ kênh tổng tài bá đạo qua kênh luật sư tôn trọng pháp luật.
Mong muốn chơi cưỡng đoạt play đang ngo ngoe trong lòng Doãn Hủ lập tức tắt cái phụp, cậu cạn lời liếc Úc Chỉ, nghĩ thầm chuyện gì mới có thể khiến người đàn ông này thay đổi sắc mặt được nhỉ?
Vẻ mặt của người này khi làm chuyện đó trên giường sẽ thế nào?
Nghĩ lại lời hắn nói với cậu, đừng coi hắn là tín ngưỡng, Doãn Hủ không khỏi nghĩ.
Tiên sinh, muốn em không coi anh thành thánh nhân thì đơn giản lắm, chỉ cần anh đừng trở thành người như thế.

Hơn nữa, bây giờ hai người là người yêu rồi, không phải làm chuyện đó mới là điều đương nhiên sao?
Doãn Hủ cắn môi, lâu lâu lại dùng ánh mắt mơ màng nhìn về phía Úc Chỉ đang nghiêm túc làm việc.
Úc Chỉ đặt tài liệu đã kiểm tra xuống, nhìn thời gian, định mang người xuống nhà ăn ăn trưa, quay đầu lại thấy Doãn Hủ không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Có chuyện gì à?"
"Không......"
"Vậy đi ăn cơm thôi."
"Vâng."
Buổi tối, Doãn Hủ lôi kéo hắn muốn xem phim, Úc Chỉ liền đọc mấy cái tên phim cho cậu chọn.

Doãn Hủ chọn đi chọn lại, cuối cùng bỏ qua hết, thay vào đó lại mở một bộ phim cậu đã chọn sẵn.
Đến khi nhạc phim vang lên, cậu mới muộn màng nhận ra mà hỏi Úc Chỉ: "Sao anh còn biết giới thiệu phim ảnh nữa vậy? Bình thường đâu có thấy anh xem đâu."
Úc Chỉ bình tĩnh nói: "À, mấy cái tôi vừa nói đều là do công ty giải trí trực thuộc Úc thị sản xuất."
Doãn Hủ: "......" Thế nên người này đang coi đây là kiểm tra thành quả của nhân viên đấy à?
Đương nhiên không phải, quá trình kiểm tra thành phẩm phải được hoàn thành trước khi đưa sản phẩm ra thị trường, Úc Chỉ đề cử những bộ phim đó là vì hắn có thể đảm bảo chất lượng của chúng.
Nhưng nghĩ lại Doãn Hủ bảo xem phim, có lẽ cũng không thật sự muốn xem, nên hắn cũng thức thời không nói nhiều.
Tuy nhiên, Úc Chỉ đã đánh giá quá cao sức chịu đựng của mình.
Đối với một bộ phim đầy bug và thiếu sót trong cốt truyện, Úc Chỉ theo bản năng nhíu mày, vừa xem vừa bình luận: "Cảnh quay dài vừa rồi quay không tốt, cũng không thích hợp xếp vào đoạn này, hơi thừa thãi."
"Nam chính vừa vào phòng đã thét chói tai, chắc là đạo diễn không biết khi một người bất ngờ đối mặt với sợ hãi sẽ có một đoạn đệm ngắn trước khi có thể phản ứng lại.

Hơn nữa đối với rất nhiều người, sợ hãi trong im lặng mới càng đáng sợ, cậu ta hét sớm quá, cảm xúc của khán giả còn chưa kịp lên cao."
"Hai cảnh vừa rồi không khớp, trang điểm của nữ chính khác nhau......"
"Úc, tiên, sinh!" Giọng nói khó chịu của Doãn Hủ vang lên bên tai Úc Chỉ, cậu hít sâu một hơi, ngoài cười trong không cười nhìn hắn: "Trời cho ta một cái miệng, không phải chỉ dùng để nói chuyện thôi đâu."
Úc Chỉ nghe vậy không khỏi mỉm cười, chậm rãi nói: "Tôi biết."
"Còn có thể dùng để hôn em."
Dứt lời liền xoay người, phủ lên đôi môi đang dẩu lên vì tức của cậu.
Trằn trọc triền miên, dịu dàng vô cùng.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui