Úc Chỉ ở bệnh viện một tuần, sức khỏe đã khôi phục gần hết, nhưng hắn vẫn chưa xuất viện ngay mà còn nằm đó một tuần nữa mới ra ngoài.
Sau khi xuất viện hắn cũng không về nhà luôn mà trực tiếp ở lại Úc thị.
Công việc chất đống rất nhiều, hắn liền lấy việc phải giải quyết làm lý do để khỏi phải về nhà.
Không về nhà, đương nhiên cũng sẽ không dạy kèm cho Doãn Hủ được, Úc Chỉ gọi điện thoại cho cậu: "Tôi mời gia sư khác cho cậu, mấy ngày nữa người ta sẽ đến.
Trong thời gian này tôi không ở nhà, cậu tự chăm sóc bản thân, cũng đừng trì hoãn chuyện học hành.
Sắp đến cuối kỳ rồi, tôi hi vọng cậu sẽ đạt được kết quả như ý."
"Em ở nhà có người chăm sóc rồi, tiên sinh ở công ty có thoải mái không ạ?" Doãn Hủ bên kia điện thoại ậm ừ một lúc mới hỏi.
Thật ra cậu muốn hỏi là, khoảng cách ngắn như vậy vì sao lại không về nhà, nhưng do dự một lát cuối cùng vẫn không hỏi được.
Úc Chỉ đứng trước cửa sổ sát đất, hai mắt mông lung nhìn phong cảnh thành phố dưới chân, nghe được lời quan tâm, giọng điệu cũng dịu dàng hơn một chút.
"Tôi vẫn ổn, Tiểu Hủ, cậu với nhóc mập đều phải tự chăm sóc bản thân, đừng để tôi phải phân tâm lo lắng."
"Vâng ạ......"
Úc Chỉ cúp máy, thở dài trog lòng.
Hắn không phải vì quá bận mà không thể về nhà, thực ra hắn có thể giải quyết hết công việc tồn đọng trong hai ngày, những việc còn lại ở công ty chỉ là công việc thường ngày.
Chỉ là hắn không muốn về nhà.
Không muốn nhìn thấy Doãn Hủ.
Hắn đến giờ vẫn chưa quên đôi mắt hắn thấy khi vừa tỉnh lại, cùng với cảm tình chất chứa trong đó.
Rõ ràng hắn đã làm nhiều như vậy, nhưng dường như chẳng thay đổi được gì.
Một vụ tai nạn giao thông, hình như lại khiến Doãn Hủ tỉnh táo hơn trước.
Nhưng sự tỉnh táo này khiến hắn đau đầu.
"Tiên sinh, đã điều tra vụ tai nạn, chỉ là ngoài ý muốn, cũng không có dấu hiệu có người nhúng tay.
Ngài còn muốn tiếp tục tra không ạ?" Sau khi vết thương tốt hơn trợ lý cũng quay trở lại làm việc, có khoản bồi thường kếch xù nên niềm đam mê với công việc của anh không giảm một chút nào.
"Không cần, coi như là tai nạn, kết án thôi." Úc Chỉ biết rõ trong lòng, đó thật sự là tai nạn, có điều tra tiếp cũng không ra được cái gì, coi như là làm thủ tục cho người ngoài xem mà thôi.
Trợ lý đi xuống gọi điện thoại cho phía cảnh sát, đồng thời gửi lịch trình hai ngày tới cho Úc Chỉ.
Úc Chỉ còn đang suy nhĩ mình phải ở lại công ty bao lâu mới về nhà, không ngờ chỉ mới hai ngày biện pháp này đã mất tác dụng.
Cuối tuần được nghỉ, Doãn Hủ ở nhà nấu canh gà với dì giúp việc.
"Tiểu Hủ, cháu có biết công ty của Úc tiên sinh ở đâu không?" Dì giúp việc hỏi.
Doãn Hủ: "Cháu không biết, nhưng tài xế sẽ biết, nhóc mập cũng biết."
Dì giúp việc giờ mới yên tâm, cười bảo: "Dì chỉ lo cháu không biết đường thôi."
Nói xong, bà cho canh gà vào bình giữ ấm, sau đó còn gói thêm cơm và các món khác.
"Cháu muốn ăn trước ở nhà hay là đến đó rồi ăn?"
Doãn Hủ: "Ở công ty họ chắc là có nhà ăn, dì yên tâm đi ạ, cháu không đói được đâu."
Nhóc mập đêm qua thức khuya chơi game, bây giờ mặt trời lên ba sào mới mơ màng rời giường.
"Thơm quá đi mất!"
"Em có muốn đi gặp ba không?" Doãn Hủ hỏi nhóc.
Đến lúc Úc Chỉ đã gần khỏi rồi nhóc mập mới biết chuyện hắn gặp tai nạn, đã đến viện thăm hai lần rồi, lúc này nhóc do dự: "Tui có phải đi không? Nhỡ ba tui lại tịch thu điện thoại của tui thì sao?"
Doãn Hủ: "......"
"Ba em quan trọng hay là điện thoại quan trọng?"
Nhóc mập ôm bụng, còn tự cho là rất thông minh mà bảo: "Đương nhiên là ba quan trọng rồi, nhưng bây giờ ba khỏi rồi còn gì, còn điện thoại của tui đang rất là không ổn đó."
Doãn Hủ: "......!Nếu bây giờ em không đi, anh nói với ba em là em mê game đến điên rồi, còn trộm đi lấy lại điện thoại.
Nếu em đi, anh sẽ nói tốt cho em trước mặt ba em."
Nhóc mập lập tức thay đổi sắc mặt, nghiêm túc nói: "Hủ ca anh nói gì vậy, ba em yêu em như thế, nếu ba có chuyện em đương nhiên là phải quan tâm ba rồi."
"Một câu thôi, có đi hay không?"
"Tui đi!"
Doãn Hủ đưa nhóc mập đi thay quần áo, lúc đứng trước gương nhóc mới muộn màng nhận ra: "Hủ ca, anh cứ sai sai sao á!"
Cái tay đang chọn quần áo của Doãn Hủ ngừng lại.
"Sai sai kiểu gì?"
Nhóc mập dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn cậu: "Đó giờ anh đâu có quan tâm tui nhiều vậy đâu, tự tay chọn quần áo cho tui lại càng không!"
Doãn Hủ làm bộ như không có chuyện gì, tay lật qua từng bộ từng bộ đồ, nhưng không dừng lại quá lâu ở bộ nào.
"Anh không được quan tâm đến em à? Chẳng lẽ trước nay anh không quan tâm đến em sao?"
Nhóc mập gãi gãi đầu.
"Nhưng mà không giống, bây giờ anh kiểu...!ân cần? Đúng rồi, chính là ân cần hơn nhiều!"
Nếu không phải ba già không cho nhóc nói lung tung, nhóc còn muốn hỏi Doãn Hủ có phải muốn làm ba nhỏ của nhóc hay không đó.
Đừng nói chứ, cảnh Doãn Hủ tìm quần áo cho nhóc này nhìn kiểu gì cũng thấy giống ba nhỏ tìm đồ cho con ghẻ lắm.
Doãn Hủ tùy tay ném một bộ quần áo lên đầu nhóc mập.
"Nói nhảm vừa thôi, mặc vào đi."
Nhóc mập nhìn cậu một cái, lại lẩm bẩm: "Quả nhiên là ba nhỏ."
Trở về phòng mình, Doãn Hủ cảm thấy bản thân thật sự không biết xấu hổ, thế mà lại muốn nhờ nhóc mập để đạt được mục đích của mình.
Nếu tiên sinh thật sự không thích cậu, không muốn chấp nhận cậu, chẳng lẽ cậu còn muốn hai cha con họ quay lưng lại với nhau sao?
Lấy oán trả ơn.
Doãn Hủ, mày thật tồi tệ.
Hơn mười phút sau, hai người được tài xế chở đi Úc thị.
Đây là lần đầu tiên Doãn Hủ đến đây, nhóc mập cũng mới tới vài lần.
Hai người đến quầy lễ tân.
"Xin chào, tôi......" Doãn Hủ do dự một chút, sau đó đẩy nhóc mập lên trước, cười nói: "Đây là con trai của chủ tịch Úc, chúng tôi đến gặp anh ấy."
Nhóc mập trừng cậu một cái, tự cho là đã tìm ra chân tướng, thực ra tui chỉ là công cụ cho anh thôi phải không?
Doãn Hủ lại đang thất thần, vừa mới rồi, cậu thực sự không biết phải nói thân phận của mình là gì.
Cậu dựa vào cái gì đến gặp Úc Chỉ?
Cậu là gì của hắn?
Người thân? Gia đình? Khách? Người yêu?
Đều không phải.
Thì ra cậu thậm chí còn không thể tìm được thân phận và lý do phù hợp để đến gặp người đó.
Cậu ngây người một lúc nên không để ý, lễ tân và nhân viên đi ngang qua đều đang nhìn trộm cậu.
Hai người được sắp xếp đưa lên trên, người đi rồi, nhóm nhân viên mới bắt đầu bàn tán sôi nổi.
"Em trai vừa rồi có phải là người mà kẻ gây rối đợt trước nhắc đến không?"
"Mấy người thấy được mặt không? Cậu ta đẹp khiếp! Nếu tui là đàn ông, tui cũng sẵn sàng cong vì ẻm!"
"Tui không tin, bên người có một đại mỹ nhân hoạt sắc sinh hương(*) đến vậy mà vẫn còn thờ ơ cho được, chủ tịch Úc quả nhiên có diễm phúc lớn!"
(*) Hoạt sắc sinh hương (活色生香): ẩn dụ miêu tả nhan sắc xinh đẹp
"A a a a a!!! Tui không biết nên ghen với chủ tịch Úc vì có được em trai ngon nghẻ đến thế, hay là nên ghen với em trai có thể khiến chủ tịch vì yêu mà cong vòng như nhang muỗi đây!!"
"Ghen cái gì mà ghen, ghen nữa cũng đâu phải của thím được."
"Lòng đau như cắt nước mắt đầm đìa!"
Doãn Hủ lần đầu tiên đến đây, cậu và nhóc mập được dẫn vào phòng chờ, nghe nói Úc Chỉ còn đang thảo luận hợp tác với người khác.
Nhóc mập chờ đến chán rũ cả người, tay mò vào trong túi sờ điện thoại, trong lòng bắt đầu ngo ngoe muốn chơi.
Úc Chỉ tiễn khách đi rồi mới nghe trợ lý báo Doãn Hủ đã đến, chân chuẩn bị bước vào cửa dừng lại.
"Đến từ lúc nào? Sao lại không đưa bọn họ vào văn phòng tôi?"
Trợ lý thành khẩn nói: "Có lẽ là sợ làm phiền đến ngài."
"Tôi biết rồi, lần sau đưa họ vào thẳng phòng tôi mà chờ." Úc Chỉ vừa nói vừa đi đến phòng chờ.
Trợ lý đáp: "Vâng, thưa ngài."
Đẩy cửa phòng chờ ra, Úc Chỉ liếc mắt một cái liền thấy thiếu niên đang đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, cửa sổ sát đất khổng lồ không có gì ngăn cản, bày ra khung cảnh bên ngoài tòa nhà cao tầng.
Người đứng trước cửa sổ, thoạt nhìn như ở trong mây, lung lay sắp ngã.
Úc Chỉ bước nhanh về phía trước, vươn tay nắm lấy cổ tay thiếu niên, kéo người khỏi cửa sổ.
Doãn Hủ không kịp đề phòng đột nhiên bị kéo đi, thân thể không ổn định, bước chân lộn xộn ngã vào vòng tay của người đàn ông.
Mùi oải hương thoang thoảng như thấm vào ruột gan, khiến cậu dù chưa nhìn rõ đó là ai đã thấy thoải mái rồi, trong lòng kêu gào muốn được dừng lại tại khoảnh khắc này, ở lại trong vòng tay này.
Nhưng chuyện tốt đến mấy cũng sẽ đến hồi kết, Úc Chỉ duỗi tay đẩy cậu ra, đỡ cậu đứng thẳng, thấp giọng nói: "Đứng cạnh cửa sổ làm gì? Không thấy nguy hiểm sao?"
Doãn Hủ sửng sốt: "Tiên sinh, đây là chỗ của anh mà, anh còn cảm thấy nguy hiểm ư?"
Trong lòng Úc Chỉ khẽ động, trên mặt lại không lộ ra, làm như bình tĩnh buông tay: "Ở đâu cũng thế, chỗ nguy hiểm đều nguy hiểm thôi."
Doãn Hủ nhoẻn miệng cười: "Em biết rồi ạ."
"Cảm ơn tiên sinh quan tâm."
Hiển nhiên cậu rất hưởng thụ sự lo lắng của Úc Chỉ, tâm trạng cậu không tồi.
Úc Chỉ xoay người ngồi trên sô pha, quay đầu lại thấy nhóc mập nằm trên sô pha ngủ ngon lành, hơi nhíu mày hỏi: "Đêm qua nó lại thức khuya chơi game à?"
Rõ ràng hắn cũng hiểu rất rõ nhóc con kia, không mong chờ gì chuyện nhóc ở nhà ngoan ngoãn học hành được.
Doãn Hủ biết mình lợi dụng nhóc mập, đành nói tốt giúp nhóc: "Hôm nay em hỏi nhóc có muốn đến không, nhóc còn bảo rất nhớ anh, thà rằng không chơi game cũng hi vọng anh khỏe mạnh."
Úc Chỉ: "......"
So sánh hắn với trò chơi, hắn thắng, chắc hắn vui?
Đứa nhỏ này rốt cuộc là muốn nói tốt giúp nhóc mập hay là muốn mách lẻo vậy? Úc Chỉ thế mà không phân biệt được.
Doãn Hủ cũng cảm thấy không ổn, lập tức sửa sai: "Hôm nay nếu không có nhóc mập, có khi em còn phải chờ dưới đại sảnh không đi lên được, tiên sinh cũng đừng giận nhóc.
Trẻ con bản tính ham chơi, ít ra bây giờ nhóc cũng đang học hành chăm chỉ."
Cậu vừa nói vừa mở bình giữ ấm, soạn đồ ăn ra cho Úc Chỉ.
"Không đi lên được là sao?" Úc Chỉ hỏi, gọi điện là được rồi mà.
Động tác Doãn Hủ dừng lại, mơ hồ định nói một câu giữa hai người không có quan hệ rõ ràng gì, nhưng nghĩ đến chuyện hắn từng nói muốn nhận nuôi cậu, trong lòng lại nghẹn, lời muốn nói đều bị nuốt trở về.
Cậu thà không có quan hệ còn hơn làm cha con.
"Không có chuyện gì, tiên sinh mau ăn đi.
Đây là em nhờ dì nấu, gần đây anh không về nhà, em lo anh ở bên ngoài ăn không ngon, không an toàn nên muốn đến đưa cơm."
Doãn Hủ dịu dàng cười: "Nếu em không ở nhà cũng có thể nhờ dì đi đưa cơm, cơm nhà làm dù sao cũng an toàn hơn bên ngoài, tiên sinh thấy đúng không?"
Cậu nhìn hắn, ánh mắt không chút kiêng dè.
Tình cảm trong mắt không cố ý giấu giếm, cũng chẳng tùy ý để lộ ra, chỉ lặng lẽ như vậy, canh giữ ở một bên, sắp xếp mọi thứ vì hắn.
Lo lắng nhóc mập cảm lạnh, còn tìm một chiếc chăn mỏng đắp cho nhóc.
Úc Chỉ trợn mắt nhìn, không biết nói sao.
Hắn rốt cuộc nhận ra vấn đề ở đâu.
Thiếu niên bây giờ dường như không che giấu, sắp xếp mọi chuyện cho hắn, giải quyết nỗi lo về sau.
Nhìn lời nói việc làm của cậu, không khác gì một người mẹ hiền vợ đảm.
Chính hắn đã từng cố gắng tinh tế thay đổi quan hệ giữa hai người, bây giờ thiếu niên lại dùng cách tương tự để xâm nhập cuộc sống của hắn, để hắn không thể tách rời khỏi cậu.
Dưới tình huống như vậy, phát hiện việc thiếu niên đã hiểu rõ đồng thời đang cố gắng theo đuổi chính mình, trong lòng Úc Chỉ chỉ thấy, xong rồi.
Cái này phải nói sao đây?
Thiên lý rành mạch, báo ứng rõ ràng?(*)
—
Tác giả có lời muốn nói:
Úc Chỉ: Đau đầu.
Doãn Hủ: Em xoa bóp giúp anh.
Úc Chỉ:......!Đầu càng đau.
(*)Thiên lý chiêu chiêu, báo ứng bất sảng (天理昭昭,报应不爽): Ông trời biết rõ ràng, ở hiền gặp lành ở ác gặp ác, nhân quả sẽ không có sai lầm.
Tương tự câu "lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó thoát".
Gốc từ câu "Thiên lý chiêu chiêu, nhân quả bất sảng" trong "Tăng Quảng Hiền Văn" (tuyển tập những áng văn hay, dạy cho ta những điều tốt lành và mở rộng thêm kiến thức về mọi mặt của cuộc sống).
Ý nghĩa hai câu về cơ bản là như nhau.
Đá: Nói chung là nghiệp quật đó ông =3=
Báo trước là thế giới 1 phát triển tình cảm cực chậm, kéo suốt 30 chương mới hết Q A Q nên bây giờ mới đi được hơn nửa TG1 một chút thôi Q A Q.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...