Khoái Xuyên Công Lược Cậu Nam Phụ Pháo Hôi Ấy


Sau khi nghe giáo viên trong văn phòng nói từ đầu đến cuối vụ bán bài tập đồng thời dạy bảo, Úc Chỉ mới dắt hai đứa một lớn một nhỏ đi ra khỏi trường.

Đứa nhỏ lưu luyến nhìn bạn cùng bàn đồng mệnh tương liên của mình, trông không khác gì một đôi uyên ương bị chia rẽ.

Đứa lớn thì cúi đầu, không dám nhìn Úc Chỉ chút nào.

"Cậu sao lại nghe lời nó vậy, một đứa học sinh tiểu học lừa cậu đem bán, cậu còn giúp nó đếm tiền cho được." Úc Chỉ nhìn cậu một cái, trong mắt đầy buồn cười và tò mò.

Doãn Hủ không nói nên lời, cậu cảm thấy giờ nói cái gì cũng sẽ có vẻ bản thân ngốc cực kỳ, thế là dứt khoát giả điếc luôn.

Úc Chỉ cũng không tiếp tục trêu chọc cậu, hắn để cậu lên xe rồi cũng một tay xách nhóc mập lên, chuyện này kết thúc trong cảnh nhóc mập lấy lòng và Doãn Hủ thờ ơ.

Đúng lúc Úc Chỉ cũng chuẩn bị lên xe, từ xa đột nhiên vang lên một giọng nói, khiến hắn phải dừng lại.

"Chủ tịch Úc!"
Úc Chỉ quay đầu lại, ngạc nhiên nhướng mày.

Lâm Noãn bước tới với nụ cười ngọt ngào, nhẹ giọng nói: "Chủ tịch Úc, được gặp lại anh thật tốt quá.

Lần trước quá vội vàng, tôi nghĩ chúng ta có một chút hiểu lầm cần được làm rõ, mong anh đừng cảm thấy tôi lỗ mãng."
Úc Chỉ nhìn đôi mắt vừa cố gắng che giấu tính toán muốn lấy lòng, vừa cực kỳ lộ liễu của Lâm Noãn, trong lòng hiểu rõ, chỉ cảm thấy buồn cười.

"Có hiểu lầm hay không tự cậu biết rõ, không cần phải làm rõ làm gì."
Úc thị không cho cậu ta vào, thế là Lâm Noãn mới đến trường rình mấy ngày, cuối cùng cũng đợi được lúc Úc Chỉ xuất hiện.

Cậu ta làm sao mà dễ dàng từ bỏ cơ hội này cho được, thấy Úc Chỉ định lên xe thì vội vàng nói: "Chủ tịch Úc! Tôi thật sự có chuyện muốn nói với anh, cho dù là chuyện có liên quan đến anh hai...!đến Doãn Hủ, anh cũng không quan tâm sao?"
Úc Chỉ không rõ cậu ta biết chuyện gì về Doãn Hủ, thế nhưng hắn ít nhất biết người này là ý của Túy Ông không phải ở rượu(*) nên không muốn để ý.

Hắn định lên xe, lại thấy một bóng người từ trên xe bước xuống, dùng động tác vừa nhanh vừa mạnh đá một cái, đạp Lâm Noãn ngã xuống đất!
(*) Ý của Túy Ông không phải ở rượu (醉翁之意不在酒): có dụng ý khác.

Thành ngữ tiếng Trung, điển tích ở cuối chương.

"A!"
Lâm Noãn ngã xuống đất, cánh tay chà xát trên mặt đất đau nhức, mông cũng như bị ngã mà nở hoa, còn cái bụng bị đá cũng bắt đầu đau nhói.

Cậu ta hai mắt rưng rưng, vừa nhịn đau còn không quên thể hiện sự nhu nhược đáng yêu của mình, nhìn thấy mà thương.

Đáng tiếc hai người trước mặt đều không rảnh đi nhìn cậu ta.


Úc Chỉ nhìn cậu thiếu niên mặt tối sầm vừa xuống xe, mở miệng muốn nói, lại bị cậu cầm lấy cổ tay mình, nghe thấy giọng nói trầm thấp của cậu vang lên bên tai: "Không phải tiên sinh đã bảo...!đối với người không muốn gặp thì có thể tùy hứng một chút sao?"
"......!Cần gì phải nghe cậu ta nói."
Doãn Hủ kiềm chế bản thân không được kích động quá mức, nhưng lại không quên được cơn tức trong lòng khi nhìn thấy vẻ mặt Lâm Noãn đối với người đàn ông vừa rồi, cũng có một chút cảm xúc khó nắm bắt.

Cậu theo ý mình xuống xe, theo ý mình đạp Lâm Noãn, theo ý mình nói ra câu nói hơi mang ý chất vấn kia.

Chắc cậu cũng không biết vẻ mặt của mình khó coi đến mức nào, tức giận lại uất ức, buồn bực mà tủi thân, giống như có hàng ngàn hàng vạn loại cảm xúc bị đè nèn dưới đáy lòng, chỉ chờ một cơ hội được bùng nổ.

Úc Chỉ lại thấy được.

Không chỉ nhìn thấy, hắn còn cảm nhận được.

Bàn tay quanh cổ tay hắn nắm rất chặt, còn hơi phát run.

Một cảm giác kỳ lạ truyền ra cả người từ nơi hai tay gặp nhau, giống như muốn biểu đạt điều gì, như muốn báo trước điều gì.

Hắn sửng sốt, theo bản năng đặt cảm giác đó qua một bên, không nghĩ về nó.

Hay là nói, hắn không dám nghĩ về nó.

Hắn cử động ngón tay, cuối cùng cũng đưa tay kéo Doãn Hủ qua, giọng nói vẫn trầm ổn và bình tĩnh như mọi khi: "Cậu nói đúng lắm, lên xe đi, chúng ta về nhà."
Hai chữ "về nhà" chọc vào trái tim Doãn Hủ, làm nguội đi nội tâm đang xúc động của cậu.

Lúc này cậu mới nhận ra mình đang cầm tay Úc Chỉ nên lập tức buông ra, cúi đầu che mặt: "Vâng ạ."
Hai người coi cái người dưới đất như không tồn tại, cùng nhau lên xe.

Lâm Noãn nhịn đau bò dậy, hô to với chiếc xe đang khởi động: "Chủ tịch Úc! Chủ tịch Úc!"
Nhìn xe rời đi, để lại một đám khói bụ mịt mù, Lâm Noãn không kiểm soát được vẻ mặt mình, tức muốn học máu mà giậm chân.

Nhóc mập đã dựa vào cửa xe mà ngủ, còn ngáy một chút, trở thành tiếng động duy nhất giữa cảnh yên lặng trong xe.

Hai mắt Doãn Hủ trống rỗng, dường như bây giờ mới thoát được ra khỏi trạng thái vừa rồi, khiến cho cậu thất thần.

Những chiếc nửa khô rải khắp lối về, tượng trưng cho ngày hè sắp qua, tiết thu sắp tới.

Úc Chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, trông như đang thưởng thức cảnh đầu thu của buổi chiều hôm, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy chẳng có gì được phản chiếu trong đôi mắt hắn.

Khi về đến nhà, tối nay Úc Chỉ phá lệ không giảng bài cho hai đứa nhỏ, để hai đứa nghỉ ngơi.

"Hôm nay cũng mệt mỏi rồi, ăn tối xong thì nghỉ ngơi sớm một chút đi." Úc Chỉ cười nói.


Nhóc mập mới tỉnh ngủ đã nghe được tin tốt, lập tức hoan hô nhảy nhót, hô to: "Ba là tốt nhất!"
Sau đó chạy lẹ vào phòng gọi điện cho bạn cùng bàn.

Doãn Hủ vẫn đứng nguyên tại chỗ.

Tay cậu không ngừng xoa xoa dây đeo cặp, dường như làm thế có thể giải tỏa nỗi lo lắng trong lòng.

Thấy cậu đứng yên, Úc Chỉ hỏi: "Sao vậy, còn chuyện gì nữa?"
Doãn Hủ nhìn hắn, một lúc lâu sau mới do dự hỏi: "Tiên sinh, anh có giận tôi không?"
Úc Chỉ kỳ quái nói: "Việc gì phải giận? Sao cậu lại nghĩ thế?"
Bàn tay nắm dây đeo cặp của Doãn Hủ cứng lại, ánh mắt buồn bã, hắn không hỏi vì sao lại nghĩ thế trước, mà là hỏi giận cái gì trước.

"Tôi tự ý đi họp phụ huynh cho nhóc mập."
"Là nó lừa cậu, cái đó tôi biết, muốn giận cũng là giận nó thôi." Úc Chỉ không thèm để ý nói.

"Tôi còn xen vào lúc anh đang nói chuyện với người khác."
"Tôi cũng không muốn nói chuyện với cậu ta, không tính là xen vào." Úc Chỉ tiếp tục nói.

Doãn Hủ nhìn hắn, cắn môi không nói nên lời.

Trong mắt Úc Chỉ thoáng hiện lên vẻ không đành lòng, hắn do dự vươn tay xoa đầu cậu, dịu giọng nói: "Đừng nghĩ nhiều như vậy, ăn uống xong thì đi nghỉ đi."
Doãn Hủ nhỏ giọng "vâng" một tiếng.

"Tiên sinh cũng vậy."
Úc Chỉ lại không định làm thế, sau bữa tối, hắn nhốt mình lại trong thư phòng, nhớ lại cảm giác kỳ lạ ngày hôm nay, trong lòng không khỏi vừa hoài nghi vừa buồn cười.

Sao có thể.

Nhất định là mình nghĩ sai rồi.

Hắn bỏ điếu thuốc mới cháy được một nửa xuống gạt tàn, bật máy lọc không khí, xua tan mùi khói trong phòng.

Nguyên chủ thường xuyên hút thuốc, hắn thì không thích, trừ những lúc trong lòng khó chịu.

Hút thuốc không thể giải sầu, nhưng có thể làm người ta bình tĩnh hơn.

Úc Chỉ quyết định xem xét lại.


Nếu hắn nghĩ sai, bản thân hắn xấu hổ cũng không sao, nhưng hiểu lầm nhóc con nhà người ta thì lại không tốt.

Úc Chỉ ôm ý nghĩ đó đi ngủ.

Nhóc mập ở trong phòng chơi game online với bạn cùng bàn, nhóc vốn cho rằng hôm nay mình xong đời rồi, kiểu gì cũng bị đánh cho mà xem, nhóc còn định về đến nhà trước tiên phải thay một cái quần dày dày đã, không ngờ thế mà về đến nhà lại được thả đi.

Nhóc cảm tạ trời đất, quyết định chơi game với bạn cùng bàn để chúc mừng.

Nhưng bạn cùng bàn lại không được may mắn như nhóc, cậu bé bị ba mình dạy dỗ một trận.

Chơi game với nhóc mập là để chúc mừng, đối với bạn cùng bàn lại để an ủi tâm hồn bị tổn thương.

Đến lúc mấu chốt giết quái trong game, cửa phòng lại đột ngột mở ra.

Nhóc mập vội vàng nói: "Ba tớ đến rồi!"
Nhóc tắt máy, giả vờ ngủ.

Doãn Hủ bước đến bên giường, nhấc chăn lên.

"Đừng có giả vờ ngủ, không là anh bảo ba em tịch thu điện thoại bây giờ đấy."
Nhóc mập giận dữ bò dậy.

"Anh, anh không có lương tâm! Mệt tui hôm nay còn bênh vực anh nhiều như vậy!"
Doãn Hủ bảo: "Em còn lừa anh cơ mà."
Nhóc mập chột dạ, ậm ừ nói: "Thì ngoài ý muốn...!ngoài ý muốn thôi.

Hôm nay tui đã bênh anh mà, huề nhau huề nhau."
"Bênh kiểu gì?" Doãn Hủ khó hiểu nói, cậu có gì đáng để cho nhóc mập bênh không?
"Thì do ba tui đó, không muốn cho anh danh phận với người ngoài, tui chỉ giới thiệu anh một chút thôi, không cần phải cảm ơn đâu." Nhóc mập nói mấy câu kể lại chuyện hồi chiều.

Doãn Hủ không nghe thấy mấy câu khác, chỉ nghe rõ một câu ngọn nguồn chuyện tăng địa vị, mí mắt khẽ rũ xuống.

Hóa ra không phải là thử.

Trong lúc nhất thời, cậu không phân biệt được trong lòng thả lỏng hay là gì khác.

Một cảm giác bất lực không dễ chịu nảy lên trong lòng, không nhiều lắm, nhưng cũng khiến cậu im lặng.

Rốt cuộc bản thân cậu đang muốn điều gì đây?
Sáng sớm hôm sau, Úc Chỉ bị dọa sợ quá phải tỉnh dậy.

Hắn gặp ác mộng, cơn ác mộng quá khủng khiếp quá lạ lùng, đến lúc tỉnh rồi hắn vẫn chưa quên được.

Đặc biệt là hình ảnh thiếu niên trần truồng trên giường gọi hắn là ba ở trong mơ cứ quanh quẩn trong đầu hắn, làm hắn sợ đến mức không cần phải giải quyết vấn đề chào cờ buổi sáng, sợ đến héo luôn.

Úc Chỉ chưa từng mơ kiểu này bây giờ, tin chắc rằng ban ngày nghĩ đến cái gì thì ban đêm mơ đến cái đó thôi, chờ đến lúc chuyện này được giải quyết, hoặc là quên đi theo thời gian, mọi thứ sẽ được khôi phục lại như ban đầu.


Có người đang ở trong bếp, Úc Chỉ vốn tưởng là dì giúp việc, ai ngờ lúc vào phòng khách lại thấy dì đang dọn dẹp ở đó, con robot hút bụi(*) cũng đang làm việc chăm chỉ.
(*) chắc là mấy con kiểu này:
"Ai ở trong bếp vậy?" Hắn hỏi thế nhưng trong lòng cũng đã có đáp án.

Dì giúp việc cười nói: "Là Tiểu Hủ đấy.

Tiểu Hủ sáng sớm dậy bảo muốn tự nấu cơm cho Úc tiên sinh.

Mấy ngày nay Tiểu Hủ học rất tốt, Úc tiên sinh chờ một chốc là sẽ nếm được thôi."
Bàn tay đang sửa lại tay áo của Úc Chỉ dừng lại.

"Cậu ấy học nấu ăn?"
Dì giúp việc gật đầu.

"Đúng vậy, đợt trước Tiểu Hủ nói với tôi là muốn học nấu cơm, tôi đã dạy cậu ấy nấu một ít món cơm nhà đơn giản."
Úc Chỉ hiểu rõ, hóa ra lúc trước thấy cậu giúp việc ở trong bếp, thực ra không phải rảnh quá không có gì làm mà là đang học nấu ăn.

Hắn chỉ tình cờ thấy được một lần, cũng không biết cậu bắt đầu học từ lúc nào.

Úc Chỉ hơi nhíu mày, lại nhanh chóng giãn ra.

Bữa sáng khá đơn giản, chỉ có cháo và đồ ăn kèm.

Doãn Hủ bắt chước món cháo Úc Chỉ nấu lần trước, bề ngoài nhìn không đến nỗi, hương vị chỉ ở mức tạm chấp nhận được.

Úc Chỉ rất nể tình ăn nửa bát, sau đó bánh bao mới được bưng ra.

Vỏ bánh không đều, nhân hơi mặn, một số gói nhiều quá không bao lại được.

Doãn Hủ chọn cái đẹp mắt đưa cho Úc Chỉ: "Tiên sinh nếu ăn không được thì đừng cố ăn."
Nói cũng đúng, Úc Chỉ đã ăn vô số đồ ăn ngon, mấy món này cho dù có ngon đến mấy thì cũng chỉ là thứ tầm thường với hắn, mà tài nấu nướng của Doãn Hủ thì còn lâu mới gọi là ngon được.

Chỉ là hắn không đành lòng nhìn cậu thất vọng.

Úc Chỉ nhận bánh bao ăn một miếng, cười khen: "Ăn ngon."
Được khen ngợi, Doãn Hủ không khỏi mỉm cười: "Tiên sinh đừng như vậy, cho dù bây giờ tôi làm không tốt, về sau sẽ làm càng tốt hơn."
Tuy nói thế nhưng niềm vui trong mắt cậu cũng không giấu diếm được ai.

Úc Chỉ nhìn chút tình cảm như có như không trong mắt cậu, mà có lẽ chính cậu cũng chưa phát hiện ra, hắn cười không nổi, bánh bao cũng thấy không ngon nữa mà chỉ thấy nóng bỏng tay.

Suy đoán trở thành sự thật, trong lòng hắn tựa như bị một ngọn núi lớn đè lên.

Muốn chết quá.

—.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui