Mạnh Thu Ngư lúc tiến vào, sửng sốt một chút, bởi vì y phát hiện trong lòng Tịch Đăng cư nhiên có một đứa bé, tiểu nam hài kia đang cầm bút lông trên tay, luyện chữ trên giấy.
“Đây là con của ai?” Mạnh Thu Ngư đi tới, liền nhéo mặt Chu Thận Hiên một cái, trực tiếp làm cho gương mắt đứa nhỏ đỏ lên.
Tịch Đăng ngay lập tức đánh tay Mạnh Thu Ngư, “Động tác của ngươi mạnh quá đấy, đây là con của Chu tướng quân, ta quyết định để trong cung nuôi nấng.”
“Nuôi nó?” Thần sắc Mạnh Thu Ngư lộ ra mấy phần châm chọc, bất quá lại không tiếp tục nói gì nữa, “Em thích tiểu hài tử sao?”
Chu Thận Hiên ngẩng đầu lên nhìn Mạnh Thu Ngư, liền nhanh chóng nhút nhát cúi đầu. Tịch Đăng hơi cúi đầu, nhẹ nhàng xoa nhẹ má Thận Hiên vừa mới bị bấm hồng, “Sao vậy?”
“Thúc thúc, ta muốn về nhà, ta nhớ mẫu thân.” Tịch Đăng để cho Chu Thận Hiên trực tiếp kêu mình là thúc thúc.
Tịch Đăng sờ sờ mái tóc mềm mại của đứa nhỏ, “Thận Hiên buổi chiều đã đáp ứng gì với thúc thúc?”
Chu Thận Hiên nghe vậy liền đáp, “Thận Hiên đáp ứng thúc thúc, ở lại chỗ này bồi thúc thúc, miễn cho thúc thúc một mình cô đơn.”
Tịch Đăng nói tiếp: “Thận Hiên đã đọc sách rồi, biết sau quân tử nhất ngôn là cái gì không?”
“Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy.” Chu Thận Hiên nhanh nhẹn đáp.
Tịch Đăng cười cười, “Cho nên Thận Hiên muốn?”
Chu Thận Hiên trong mắt trở nên kiên định, “Vậy ta liền ở chỗ này bồi thúc thúc, mẫu thân còn có bà nội bồi.”
Cách Tịch Đăng lừa đứa nhỏ làm cho Mạnh Thu Ngư bật cười, y nói với Chu Thận Hiên: “Thúc thúc ngươi không cô đơn chút nào, có ta bồi đây, hàng đêm đều không hề cô đơn.”
Tịch Đăng để Chu Thận Hiên xuống, “Thận Hiên viết lâu như vậy, vào bên trong ngủ một hồi đi.” Tịch Đăng kêu một cung nữ tới hầu hạ Chu Thận Hiên ngủ.
Cậu lúc này mới nhìn về phía Mạnh Thu Ngư, trong mắt có mấy phần sinh khí, “Ngươi sao lại nói những lời như thế trước mặt tiểu hài tử?”
Mạnh Thu Ngư mím môi, “Được rồi, coi như ta sai, ngược lại nó cũng nghe không hiểu, bất quá em sao lại muốn nuôi nó trong cung?”
“Còn có một biện pháp khác là giết.” Tịch Đăng cúi đầu sửa sang lại đống giấy Chu Thận Hiên vừa viết, “Nhưng mà ta thấy tội trạng của cha không liên quan gì đến con cả, cho nên đành phải để dưới mí mắt mình mà nuôi.”
Mạnh Thu Ngư trầm mặc một hồi, mới đi tới phía sau Tịch Đăng, nhẹ nhàng ôm cậu, “Em không giết Tịch Tổ Lâm cũng vì nguyên nhân này?”
“Cũng không phải.” Tịch Đăng hơi nghiêng đầu, tay nhẹ nhàng đặt lên cánh tay Mạnh Thu Ngư, “Ngươi hôm qua có phải bị thương không?”
Mạnh Thu Ngư nghe vậy, cúi đầu hôn khóe miệng Tịch Đăng một cái, “Hôm qua chỉ hơi mệt chút.”
Tịch Đăng cười cười với y, “Vậy thì tốt rồi.” Cậu quay đầu ra chỗ khác, đột nhiên có chút buồn nôn, nhíu mày lại, sau đó liền không nhịn được nôn ra một trận. Mạnh Thu Ngư đỡ lấy Tịch Đăng, “Sao vậy?”
Tịch Đăng che miệng, sắc mặt lập tức trở nên trắng. Mạnh Thu Ngư thấy thế, trực tiếp bế người từ trên ghế lên, “Em lên giường nằm một chút, ta đi gọi thái y lại đây.”
Tịch Đăng kéo góc áo Mạnh Thu Ngư, nỗ lực đè xuống cảm giác buồn nôn, “Không cần mời thái y.”
Mạnh Thu Ngư bước chân không ngừng lại, “Em đã bị vậy rồi, còn không chịu để thái y khám?”
Mạnh Thu Ngư ôm Tịch Đăng tiến vào bên trong, nhìn thấy cung nữ đang giúp Chu Thận Hiên cởi áo khoác, liền nói: “Ôm hắn đến Thiên điện ngủ.”
Chu Thận Hiên lúc này cũng có chút buồn ngủ, dụi dụi con mắt, nhìn thấy Tịch Đăng được Mạnh Thu Ngư ôm, không khỏi hỏi: “Thúc thúc làm sao vậy?”
Thái độ Mạnh Thu Ngư có chút lạnh nhạt, “Thúc thúc ngươi bị bệnh.”
Cung nữ kia không dám nhiều lời, ôm Chu Thận Hiên lui xuống.
Tịch Đăng lúc được đưa tới trên giường, trán đã tràn đầy mồ hôi lạnh, Mạnh Thu Ngư hơi chút trách cứ nhìn Tịch Đăng một cái, “Em cứ ở đây nghỉ một hồi, ta đi gọi thái y.”
Tịch Đăng vốn còn muốn ngăn lại, thế nhưng bụng truyền tới đau đớn làm cho cậu cơ hồ không nói được gì, chỉ có thể vô lực nhìn Mạnh Thu Ngư đi ra ngoài.
Chờ Tịch Đăng tỉnh lại, mới phát hiện mình cư nhiên ngất đi, Mạnh Thu Ngư an vị bên cạnh cậu, sắc mặt không vui, Tịch Đăng nhìn qua một bên, mới phát hiện bên ghế có đặt một chén cháo tỏa hơi nóng nghi ngút.
“Ta ngủ bao lâu rồi? Thái y đã tới chưa?” Cậu hỏi Mạnh Thu Ngư.
Mạnh Thu Ngư bế Tịch Đăng lên, để người dựa vào lồng ngực của mình, “Thuốc nấu lại ba lần, em nói xem em ngủ bao lâu?”
Tịch Đăng thuận thế cầm lấy ống tay áo Mạnh Thu Ngư, tùy ý dựa vào lồng ngực đối phương, “Thái y có nói gì không?”
“Thái y nói e ăn quá ít, hơn nữa giữa ngày hè còn ăn nhiều đồ ăn tính lạnh.” Nghe được lời Mạnh Thu Ngư, Tịch Đăng cũng cảm thấy an lòng, nhưng mà sau đó liền cảm thấy có gì đó không đúng lắm, cái tên tiện nghi nhi tử kia ở trong bụng mình cũng được hai tháng rồi, chẳng lẽ còn chưa phát hiện ra?
“Ta biết rồi, đại khái là sáng nay tham ăn ăn hết hai chén chè hạt sen ướp lạnh.”
Mạnh Thu Ngư bưng thuốc tới, “Mau uống thuốc đi, còn sức không?”
Tịch Đăng đã đưa tay ra, nhận lấy chén thuốc, so với lần trước, cậu cũng không còn tình trạng không chút sức lực nữa, nhìn thuốc đen sì trong chén, liền không nhịn được nhíu mày, lấy muỗng sứ khuấy khuấy mấy cái, “Nhất định phải uống thuốc?”
“Đương nhiên, không uống thuốc làm sao có thể khỏi bệnh?”
Tịch Đăng cũng không biết được rốt cuộc nguyên nhân là gì, chẳng lẽ là bởi vì nam tử mang thai là chuyện nghịch thiên, cho nên mới có thể đau thành như vậy? Ai, sớm biết lúc trước cũng đừng xin tác giả quân thuốc. Nghĩ tới đây, cậu đột nhiên nhớ tới nam nhân phía sau chính là người hại mình biến thành như vậy, lập tức nghiêng đầu trừng Mạnh Thu Ngư một cái.
Mạnh Thu Ngư cho là Tịch Đăng không chịu uống thuốc mới trừng mình, liền ung dung nói: “Em nếu không chịu uống, ta đành tự mình dùng miệng đút em thôi.”
Tịch Đăng mím môi, đưa cái muỗng cho Mạnh Thu Ngư, hai tay bưng chén, trực tiếp một hơi uống xuống.
Sau khi uống xong, Tịch Đăng không nhịn được le lưỡi một cái, “Thật là đắng.” Vừa dứt lời, trong miệng liền bị nhét vào một vật.
Mạnh Thu Ngư nhận lấy chén, bỏ qua một bên, “Ngậm cái này trọng miệng cũng sẽ không thấy đắng như vậy nữa.” Trong miệng Tịch Đăng là một viên mứt mai.
Tịch Đăng ngậm lấy viên mứt mai kia, nhìn Mạnh Thu Ngư một cái, bất quá nhanh chóng thu hồi ánh mắt, Mạnh Thu Ngư cũng không để ý. Sau đó, Tịch Đăng liền hiện ra vẻ buồn ngủ, được Mạnh Thu Ngư hầu hạ rửa mặt tắm rửa sau, liền nói với đối phương: “Ngươi đi về trước đi, ta một mình nghỉ ngơi là được rồi.”
Mạnh Thu Ngư nhưng lại cởi áo khoác ra, trực tiếp đi tắm, một lát sau mới trở về, tóc hơi ẩm ướt, y lau khô tóc, nói với Tịch Đăng: “Mọi khi không nói, em hôm nay bệnh thành như vậy, vạn nhất nửa đêm bị đau bụng thì phải làm sao?” Y lên giường, nằm nghiêng người ôm lấy Tịch Đăng, nhẹ nhàng vỗ Tịch Đăng, tựa hồ muốn dỗ cậu ngủ.
Tịch Đăng hướng mặt vào bên trong, qua hồi lâu, đột nhiên nghiêng đầu nói với Mạnh Thu Ngư: “Thu Ngư ca ca, Tịch Tổ Lâm vẫn không có một chút tung tích sao?”
Mạnh Thu Ngư thuận thế hôn khóe môi Tịch Đăng một cái, “Vẫn không có.”
Tịch Đăng nghiêng đầu lại, trầm mặc một hồi, sau đó trực tiếp vặn người trở tay bóp lấy cổ Mạnh Thu Ngư, ánh mắt lạnh lẽo, “Mạnh Thu Ngư đang ở đâu? Tịch Tổ Lâm.”
Người nọ bị cậu bóp cổ lại không bối rối gì mà còn cười nói, “Ta không phải đang ở đây sao?”
Tịch Đăng khẽ nheo mắt lại, “Tịch Tổ Lâm, ngươi thật sự nghĩ rằng trẫm sẽ không giết ngươi sao.”
“Ngươi đương nhiên sẽ giết ta, bất quá bây giờ ngươi giết được ta sao? Tịch Đăng, xem ra tình cảm của ngươi với Mạnh Thu Ngư cũng không có sâu như vậy, nếu không thì sao lâu như vậy mới phát hiện?” Lúc này phải gọi là Tịch Tổ Lâm, khóe môi hắn hơi nhếch lên.
Tịch Đăng nghe vậy, lập tức phóng tầm mắt tới chén thuốc đã trống rỗng, “Ngươi hạ độc?” Dứt lời, thân thể liền lung lay ngã xuống.
Tịch Tổ Lâm dùng một tay liền dễ dàng gỡ bỏ tay Tịch Đăng ra, sau đó tiếp được người ngã xuống, “Dược hiệu này phát huy chậm hơn so với ta tưởng.” Hắn hôn một cái lên trán Tịch Đăng, “Vốn ta không định động thủ sớm như vậy, thế nhưng ta không nghĩ tới ngươi lại sai Mạnh Thu Ngư giết ta. Ngươi bây giờ không cần nhớ tới y nữa, y đã bị ta giết, thi thể của y ta đã ném tới bãi tha ma, sợ rằng đã bị thú hoang phân thây.”
Tịch Đăng cả người vô lực, miễn cưỡng đưa tay muốn đẩy đối phương ra, đương nhiên là không làm được.
“Ngươi muốn giết ta, thay lão già kia báo thù sao?”
Tịch Tổ Lâm ánh mắt sâu thẳm, lắc đầu, “Đương nhiên không, hoàng gia gia tuổi tác đã cao, cũng nên bảo dưỡng tuổi thọ. Đúng rồi, ta còn nhớ ngươi ngày đó nói với ta câu nói kia, thắng làm vua thua làm giặc, ngươi đoán xem ta sẽ làm gì với ngươi?”
Tịch Đăng mím chặt môi, không nói lời nào.
“Ta làm hoàng đế, ngươi làm hoàng hậu của ta được không?” Tịch Tổ Lâm cười to, cười đến mức nước mắt cũng rơi xuống. Hắn đưa tay phóng tới cần cổ trắng nõn thon dài của Tịch Đăng, “Tịch Đăng, ngươi hại ta thật thê thảm, cho nên ta sẽ không dễ dàng buông tha ngươi như vậy, còn có tiểu quái vật trong bụng ngươi.”
Nụ cười của Tịch Tổ Lâm vô cùng ác ý, “Cái loại quái vật có thể mang thai như ngươi làm sao có thể làm hoàng đế? Quái vật bên trong bụng ngươi là của Mạnh Thu Ngư đúng không? Ta sẽ giúp ngươi diệt trừ nó.” Hắn lấy tay từ trên cổ Tịch Đăng ra, phóng tới trên bụng, động tác không chút ôn nhu nhấn xuống, phát hiện Tịch Đăng lập tức nhíu mày lại, liền bỏ tay ra.
Tịch Đăng cắn răng nói: “Ngươi không được chạm vào nó.”
Tịch Tổ Lâm đẩy quần áo ra duỗi tay tiến vào, tay của hắn cũng không lạnh, nhẹ nhàng đặt trên bụng Tịch Đăng, không làm cho Tịch Đăng cảm thấy khó chịu, “Mới hai tháng, vẫn chưa thành hình.” Ánh mắt hắn có chút phức tạp, cuối cùng rút tay ra, một lần nữa mặc quần áo kín lại, còn kéo chăn mỏng bên cạnh đắp lên bụng Tịch Đăng, “Ngươi liền từ từ mà nhìn ta từng bước một đoạt lại những gì của ta đi, còn có, một lưới bắt hết đám tâm phúc của ngươi, đặc biệt là Bạch Nhạc.”
Tịch Tổ Lâm bỏ lại câu này, liền từ trên giường xuống, mặc quần áo vào rời đi.
Tịch Tổ Lâm sáng sớm ngày thứ hai mới trở về, trên tóc có chút sương lạnh, hắn vẫn mang gương mặt Mạnh Thu Ngư, bưng một bát cháo hoa đi tới, đặt lên bàn, nhìn về phía giường, phát hiện Tịch Đăng đang mở to mắt nhìn ngoài cửa sổ, mà đôi mắt kia che kín tơ máu, hắn không khỏi nhíu mày, đi tới, “Ngươi một đêm không ngủ?”
Tịch Đăng không để ý tới hắn, cậu bây giờ không một chút khí lực.
Tịch Tổ Lâm cười lạnh một tiếng, “Ngươi còn đang vọng tưởng có người có thể tới cứu ngươi sao? Hôm nay ngươi nhưng vẫn lâm triều như mọi khi.”
Tịch Đăng lập tức liếc mắt nhìn hắn, “Ngươi có ý gì?”
“Ngươi trước ăn sáng, ăn xong ta mới nói cho ngươi biết.” Tịch Tổ Lâm lạnh lùng nhìn cậu.
Chờ đến khi Tịch Đăng được Tịch Tổ Lâm hầu hạ rửa mặt, ăn xong chén cháo, Tịch Đăng mới biết lời Tịch Tổ Lâm nói có ý gì.
Cậu nhìn thấy thiếu niên dung mạo vô cùng giống mình, thiếu niên kia thật nhanh nhìn Tịch Đăng bị Tịch Tổ Lâm ôm vào ngực một cái, liền cúi đầu.
Tịch Tổ Lâm hạ dược trong chén cháo, khác với dược tối hôm qua, bên trong tựa hồ là tán công phấn, cậu cảm thấy cả người lúc này mềm nhũn, mà vùng đan điền đã trở nên rỗng tuếch.
“Hắn vốn có dung mạo tương tự ngươi tới bảy tám phần, hơn nữa dịch dung xong, cơ hồ sẽ không có ai nhìn thấu.” Tịch Tổ Lâm thấp giọng nói bên tai Tịch Đăng, “Cho nên ngươi liền hết hi vọng đi, sẽ không có ai tới cứu ngươi.”
******
PS: Có lẽ nhiều bạn không thích vì mình đổi xưng hô xoành xoạch, nhưng mà mình thật sự không thích xưng ta – ngươi trong chuyện tình cảm, vậy nên mình sẽ đổi thành ta – em vào những đoạn mình thấy đã có mang theo tình cảm trong đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...