Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê

Tịch Đăng vốn có một đôi mắt phượng, lúc này nghe được lời Mạnh Thu Ngư, khóe mắt càng thêm bén nhọn, lộ ra một vẻ đẹp sắc sảo, “Thu Ngư sư phụ hôm nay thật sự muốn phạm thượng?”

Mạnh Thu Ngư nhẹ cười một tiếng, liền áp lên người Tịch Đăng, “Hai năm vừa rồi Thế tử thật sự thay đổi rất nhiều, nếu là hai năm trước, Thế tử có lẽ đã sợ tới mức phát khóc.” Khóe miệng y mập mờ nở nụ cười.

Tịch Đăng hừ một tiếng, “Nặng muốn chết, mau tránh xa ta ra.”

Mạnh Thu Ngư không chỉ không ngồi dậy, thậm chí còn phạm thượng lấy tay đưa vào giữa cả hai, vuốt ve phần đuôi con rồng ngay đốt xương cụt trên lưng Tịch Đăng, “Nếu không thì sao?”

Tịch Đăng nhanh chóng xoay người, trong chớp mắt, cả hai đã vượt qua mấy chiêu, bất quá Mạnh Thu Ngư ra chiêu thôi thì không nói, đã vậy còn một đường phạm quy, ăn rất nhiều đậu hũ, trêu Tịch Đăng tới mức phát giận, đá Mạnh Thu Ngư một cước, liền nói: “Không đánh nữa, vô vị.”

Mạnh Thu Ngư mỉm cười, “Vậy thì phải làm một chút chuyện thú vị mới được.” Y dùng tay trực tiếp đè Tịch Đăng xuống, sau đó tách hai chân Tịch Đăng ra ngồi vào giữa, cúi đầu xuống.

Đôi mắt Tịch Đăng lập tức trợn tròn, vốn định đẩy ra, nhưng lúc đụng tới đầu đối phương lại muốn đè mạnh hơn một chút, ý thức được điều này Tịch Đăng nhanh chóng thu tay lại.

Tịch Đăng quay đầu nhìn ra bên ngoài, ánh nến mờ mờ ảo ảo, cậu nhìn chằm chằm ngọn nến, cảm giác như mình là một con thuyền nhỏ lênh đênh trên biển rộng, không thể không chìm chìm nổi nổi theo từng gợn nước.

Đột nhiên Tịch Đăng khẽ rên một tiếng ngắn ngủi, xung quanh lập tức chìm vào yên tĩnh, hồi lâu sau, Mạnh Thu Ngư xuống giường, một lúc sau mới trở về.

Tịch Đăng nằm trên giường, ánh mắt vẫn còn mê ly, thấy Mạnh Thu Ngư trở về, cũng chỉ liếc nhìn đối phương một cái.

Mạnh Thu Ngư khẽ cười một tiếng, liền lên giường ôm Tịch Đăng vào trong ngực, lấy tay sửa lại mái tóc hơi lộn xộn của Tịch Đăng, “Sung sướng tới mức không còn tỉnh táo nữa?”

Tịch Đăng nhẹ nhàng gật đầu một cái, ngữ khí mang theo vài phần châm chọc, “Thu Ngư sư phụ tự mình dùng miệng hầu hạ bản Thế tử, bản Thế tử đương nhiên vô cùng sảng khoái.”

Mạnh Thu Ngư không những không tức giận, còn hôn lên gò má Tịch Đăng một cái, ngay lúc y chuẩn bị hôn lên môi, trong mắt Tịch Đăng toát ra một tia chán ghét, liền nghiêng đầu qua một bên. Đôi mắt Mạnh Thu Ngư lóe lên một tia tối tăm, sau lại hôn vào sau cổ Tịch Đăng.

Tịch Đăng không để ý tới y, nhắm hai mắt lại.

Mạnh Thu Ngư hôn một hồi mới kéo chăn lên đem mình và Tịch Đăng bọc lại chặt chẽ, đồng thời ôm chặt Tịch Đăng thêm chút nữa.

“Gần đây lão hoàng đế kia thân thể càng ngày càng không tốt, phỏng chừng cũng sớm lìa trần, ngươi có tính toán gì không?”


Tịch Đăng trầm mặc một hồi mới nói: “Phụ vương ta bị giam cầm ba năm, sống hay chết bị thương hay tàn phế, ta ngay cả mặt cũng không được nhìn, ngươi nói ta muốn làm gì?”

Tay Mạnh Thu Ngư cũng không an phận, nhẹ nhàng vuốt ve bên eo Tịch Đăng, “Chuẩn bị lâu như vậy, cũng đã đến lúc ra tay rồi.”

Trong mắt Tịch Đăng hiện ra ý cười, “Ta đã không thể chờ đợi được muốn dùng máu của tên lão hoàng đế kia cùng với đám tôn tử vô dụng của hắn thanh tẩy hoàng cung.” Cậu xoay người, gương mặt tràn đầy khoái chí kia ngay lập tức nhảy vào trong đôi mắt Mạnh Thu Ngư, “Ngươi nói xem, đến lúc đó nếu ta đem cái đầu của hắn treo lủng lẳng ngay trước cửa thành như vậy thì có ổn không?”

Mạnh Thu Ngư không chút nể mặt mà nở nụ cười, “Ngây thơ.” Nhìn thấy Tịch Đăng có vẻ có chút khó chịu, mới nói tiếp, “Ngươi muốn cha ngươi không ngồi vững được trên vị trí kia sao? Đừng hành động theo cảm tính, nâng cờ khởi nghĩa còn cần một lý do tốt, ngươi định làm cho người khắp hạ nghĩ rằng ngươi đang tạo phản sao?”

Tịch Đăng hừ một tiếng, “Nếu vậy thì ít nhất ta cũng phải lén lút đánh lão một trận ra trò!”

Mạnh Thu Ngư ôm cậu, không chút để ý dỗ dành, “Được, vậy thì đánh một trận, ngươi còn muốn gì nữa không?”

“Còn muốn biến ngươi thành thái giám của ta, phụ vương ta làm hoàng đế, vậy thì ta chính là Thái tử, bên người vẫn còn thiếu một tên thái giám hiểu ý ta, ta thấy Thu Ngư sư phụ cũng không tệ.” Tịch Đăng khẽ nâng khóe môi như cười như không nói.

Mạnh Thu Ngư trầm thấp cười một tiếng, “Thì ra thế tử đã giúp ta tìm tốt lý do ra vào cung dễ dàng rồi, yên tâm, ta không chỉ hiểu ý, còn biết rõ hầu hạ người như thế nào nữa.”

Tịch Đăng căn bản không mặc quần áo, một thân trần trụ nằm bọc kín bên dưới lớp chăn, Mạnh Thu Ngư chỉ cần đưa tay ra là có thể sờ tới làn da mềm mại.

Tịch Đăng bị sờ tới sờ lui, ngược lại dấy lên mấy phần hỏa, lập tức trừng Mạnh Thu Ngư một cái, bất quá đôi mắt tràn ngập tức giận kia rơi vào mắt Mạnh Thu Ngư lại như thẹn quá hóa giận.

“Ngươi có định ngủ hay không? Không ngủ thì cút ra ngoài.”

Mạnh Thu Ngư lần này thành công hôn một cái lên môi Tịch Đăng, đáp một tiếng “Ngủ.” rồi phất tay dập tắt ngọn nên, kéo màn giường lại.

Tịch Đăng xoay người, mặc kệ Mạnh Thu Ngư ôm, yên tĩnh đi tìm chu công.

Mạnh Thu Ngư ngược lại mở to hai mắt, biểu tình suy tư, bất quá cũng không quầy rầy Tịch Đăng ngủ.

———

Trong thư phòng.


Vừa mới đầu xuần, trong phòng đã trở nên ấm áp, nha hoàn từ sớm đã điểm hương, làn khói như những sợi tơ tản ra từ trong lư hương.

Tịch Đăng mặc y phục màu vàng nhạt ngồi trên ghế, gương mặt mang theo một nụ cười không rõ tâm tình, vuốt ve ngọc thạch trên tay. Mạnh Thu Ngư đang đứng bên cạnh cậu, đối diện cậu là bốn nam tử mặc đồ thường dân.

Bốn người này đều là người của Vĩnh An vương gia, mà nam tử đứng phía trước ước chừng ba mươi tuổi, ánh mắt ôn nhu, khí chất văn nhã chính là vai chính thụ Bạch Nhạc.

Tịch Đăng thấy bốn người cung kính chào xong, liền ném ngọc thạch lên bàn, “Không quản thế nào, lúc này ta thật muốn giết hổ cứu cha. Bạch tướng quân trong tay có bao nhiêu binh?”

“Mười vạn tinh binh.” Bạch Nhạc đáp.

Tịch Đăng khẽ nghiêng đầu, “Bây giờ người mà lão hoàng đế tín nhiệm nhất Chu tướng quân đang cầm binh đánh chiến với ngoại tộc, nhưng mà quốc khố đã cạn, cộng với một vài quan quân bên trong lén lút trục lợi, đao kiếm so với trước đây tệ hơn một phần, ngay cả áo giáp cũng vậy, hơn nữa thời tiết khác biệt, chúng ta lúc này đang đầu xuân, tiết trời ấm áp, nhưng mà ở bên kia vẫn còn mùa đông giá rét, bọn họ cư nhiên dùng rơm rạ thay thế lớp bông bên trong áo của binh lính dẫn đến chết không ít người, cuộc chiến cứ mãi giằng co, trong thời gian ngắn không về được triều. Mà bên trong kinh thành, nắm giữ binh quyền ngoại trừ Bạch tướng quân cũng chỉ còn sót lại Đô úy cùng với Ngự lâm quân Tổng Thống lĩnh Phan Mạch phụ trách bảo vệ kinh thành.” Tịch Đăng dừng một chút, mới tiếp tục nói, “Lý Đô úy làm người cổ hủ, muốn câu kéo cũng rất khó.”

Tịch Đăng mỉm cười, lập tức có một nam tử tiến lên nói: “Hạ quan nguyện ý vì Thế tử phân ưu.”

Người nói chuyện là Ngô Thanh, hơn bốn mươi tuổi, bình thường vẫn hay cười híp mắt, là người quản lý cũng như sử dụng cực hình trong ngục, trong tay hắn có một nhóm người phụ trách tra xét nhà cùng với làm một số chuyện hoàng đế không muốn người khác biết. Bất quá Ngô Thanh là điển hình của loại người tham vọng, nếu không phải Vĩnh An vương gia đã từng giúp đỡ hắn lúc còn trẻ, hơn nữa hắn cũng có dã tâm lớn, muốn trèo lên cao hơn, cũng sẽ không đến giúp Tịch Đăng tạo phản, bên trong nguyên văn, ngoại trừ vai chính thụ Bạch Nhạc, hắn cũng là người thứ hai phản bội, bất quá cuối cùng bị vai chính công Tịch Tổ Lâm chém chết.

Tịch Đăng gật đầu, “Đừng làm rõ ràng quá, Phan Mạch là miếng xương cứng, khó gặm, hơn nữa Ngự lâm quân dưới tay hắn cũng không phải phế vật, chúng ta phải cố gắng nghĩ ra một kế sách vẹn toàn.”

Tịch Đăng vừa dứt lời, bốn người lập tức bắt đầu thảo luận, tất cả vây quanh trên bản đồ kinh thành trên bàn, thảo luận phương án tấn công tốt nhất, Tịch Đăng nghe một hồi, chậm rãi xoay người, Ngô Thanh là người đầu tiên phát hiện, lập tức cười dài nói: “Thế tử mệt mỏi sao?”

Mạnh Thu Ngư cũng nhìn sang.

Tịch Đăng từ trên ghế đứng lên, “Các ngươi cứ tiếp tục, ta vào bên trong nghỉ một lúc.” Cậu vỗ vai Mạnh Thu Ngư, “Thu Ngư sư phụ, xong rồi nhớ gọi ta.”

Biết trước nội dung vở kịch Tịch Đăng thực sự cảm thấy mệt mỏi, nhưng nội dung vở kịch phải từ từ mà đi. Khác với nguyên văn, cậu hoàn toàn tín nhiệm Mạnh Thu Ngư, ngược lại mấy người tâm phúc kia, có hai tên cậu đã hoàn toàn không thể tin tưởng.

Lúc cậu đi vào bên trong, liền quay đầu lại nhìn một cái.

Bạch Nhạc đang cầm một cái cờ nhỏ màu đỏ đặt lên trên bản đồ, hắn là võ nhân, tự nhiên đặc biệt mẫn cảm với tầm mắt người khác, vừa ngẩng đầu, liền thấy Tịch Đăng nở nụ cười một cái.


Nụ cười kia mang theo ý tứ sâu xa, Bạch Nhạc chưa kịp lấy lại tinh thần, Tịch Đăng đã đẩy rèm che đi vào.

Mạnh Thu Ngư đem toàn bộ tình cảnh này thu vào trong mắt, mi tâm lập tức hơi nhíu lên, bước tới mấy bước, chặn lại tầm mặt Bạch Nhạc.

“Bạch tướng quân, đang lúc ban ngày còn thất thần?”

Bạch Nhạc bị nói tới mặt đỏ lên, khẽ ho khan hai tiếng.

———

Mạnh Thu Ngư sau khi đưa bốn người kia đi liền trở về thư phòng, đẩy ra rèm che, liền thấy Tịch Đăng đang trùm kín chăn ngủ say sưa, gò má hồng hồng. Y đi tới, ở bên cạnh ngồi xuống, lẳng lặng nhìn Tịch Đăng.

Vẫn còn là con nít.

Mạnh Thu Ngư đột nhiên nở nụ cười, đưa tay đến bên mặt Tịch Đăng, nhẹ nhàng dùng mu bàn tay cà cà, “Tịch Đăng, tỉnh lại đi.”

Y hô mấy câu, Tịch Đăng mới mơ mơ màng màng mở mắt ra, đôi mắt vẫn chưa hoàn toàn mở, liền hỏi: “Đi hết rồi sao? Thảo luận xong chưa?”

Mạnh Thu Ngư ôm cả người lẫn chăn lên, Tịch Đăng không giãy dụa, mà ở trong lồng ngực Mạnh Thu Ngư tìm vị trí thoải mái dựa vào, mấy năm qua đã thành thói quen với một vài hành vi của đối phương. Mạnh Thu Ngư đem kết quả thảo luận nói chung chung lại cho Tịch Đăng, Tịch Đăng nghiêm túc lắng nghe, liền gật đầu một cái, “Bọn họ lúc ra khỏi phủ có bị ai nhìn thấy không?”

Mạnh Thu Ngư giúp Tịch Đăng sửa lại mái tóc hơi loạn một chút, “Không có. Đúng rồi, ngươi vừa rồi có ý định gì với Bạch tướng quân?”

“Bạch tướng quân tuấn lãng bất phàm, thật sự là một nam nhân vĩ đại.” Tịch Đăng nghiêng đầu cười liếc nhìn Mạnh Thu Ngư một cái.

Mạnh Thu Ngư rũ mắt xuống nhìn người trong ngực, “Thế tử thực sự là có mới nới cũ, hôm qua còn yêu thích ta, hôm nay liền coi trọng Bạch tướng quân, ta thấy Bạch tướng quân cũng chẳng “hùng vĩ” bằng ta.”

Tịch Đăng bị Mạnh Thu Ngư không biết xấu hổ làm nghẹn lại một câu, sau đó lập tức phản bác lại, “To nhỏ không quan trọng, phù hợp hay không mới quan trọng.”

“Ồ, ta lại cảm thấy “kiểu” như của thái tử, trong thâm tâm lại thích những thứ to lớn.” Mạnh Thu Ngư nghiêm trang nói, “Thế tử, ngươi thấy ta nói có đúng không?”

Tịch Đăng trừng y, trực tiếp từ trong lồng ngực của y hất chăn ra ngồi dậy, chuẩn bị xuống giường, bất quá chân còn chưa chạm xuống đất, tâm tư xoay một vòng, đôi mắt chợt lóe lên ý xấu, sau đó liền đĩnh đạc khoát chân lên đùi Mạnh Thu Ngư, “Mạnh Thu Ngư, giúp bản Thế tử mang giày.”

Cậu gọi thẳng họ tên Mạnh Thu Ngư.

Mạnh Thu Ngư hơi nhíu mày, Tịch Đăng thấy y bất động, còn lấy chân đạp y một chút, “Nhanh!”

Mạnh Thu Ngư nở nụ cười, còn thật sự cúi người xuống giúp Tịch Đăng mang giày.


Buổi tối ngày hôm sau, Tịch Đăng liền mời một đám bằng hữu đi dạo thanh lâu.

Mấy năm qua, thân thể lão hoàng đế càng ngày càng xuống cấp, Tịch Đăng cũng không giống như trước đây giả bộ bệnh tật đầy mình nữa, thế nhưng mỗi khi có cung yến vẫn sẽ giả vờ bệnh tật không thể tham dự, bởi vì cậu sợ nếu như mình bị lão hoàng đế phát hiện, nói không chừng kết cục sẽ giống như Vĩnh An vương gia, dù sao Vĩnh An vương gia đã bị bọn họ dằn vặt đến chết, đứa lớn chết rồi, đương nhiên phải nhìn chằm chằm đứa nhỏ.

Tịch Đăng đành phải giả vờ làm một tên công tử bột vô tâm vô phế, lúc trước cũng chỉ cùng đám hồ bằng cẩu hữu cưỡi ngựa bắn cung, hôm nay cậu cố ý tổ chức tiệc ở thanh lâu cũng vì muốn thăm dò tình hình, đám hồ bằng cẩu hữu của cậu phần lớn là đám nhi tử chỉ thích ăn chơi đàn đúm của đại thần trong triều, cả ngày ăn no rồi lại nằm kềnh, ăn chơi chè chén. Say rượu nhớ dâm dục, muốn thăm dò việc gì cũng dễ dàng hơn, bên trong nguyên văn quá trình nguyên thân đạp cửa cung đi lên cũng quá khốc liệt, chân chính mà nói phải là tàn sát một đường, Tịch Đăng không định làm như thế, hơn nữa, trong đám người kia còn có đệ đệ của Phan Mạch.

Bởi vì tổ chức tiệc trong thanh lâu, cậu mới cố ý hướng Mạnh Thu Ngư dùng điều kiện phần thưởng.

Đêm đã khuya, Tịch Đăng được người hầu nâng xuống xe ngựa, từ cửa sau trở về phủ, cậu đoán Mạnh Thu Ngư lúc này nếu chưa ngủ thì chính là vô cùng tỉnh táo chuẩn bị tìm mình gây sự, nếu như ngửi thấy được mùi rượu cộng với mùi son phấn trên người mình, không biết Mạnh Thu Ngư sẽ làm cái gì nữa. Ai, một tên chủ nhân như mình cũng đủ xui xẻo, hay là giết chết Mạnh Thu Ngư?

Tịch Đăng vừa nghĩ xong, liền tự cười một cái.

Gã sai vặt dìu Tịch Đăng đến trước cửa phòng, nha hoàn bên cửa lập tức tiến lên đón, “Thế tử đêm nay sao về muộn như vậy? Mạnh tiên sinh đã phái người đến hỏi mấy lần.”

Tịch Đăng hơi chút say rồi, nghe vậy liền phun ra bốn chữ, “Khuê phòng oán phụ.” Cuối cùng vung tay, “Còn không dìu bản Thế tử đi vào, ta muốn tắm rửa.”

Nha hoàn lập tức đỡ Tịch Đăng, kêu gã sai vặt lui xuống.

Tịch Đăng mới vừa tắm xong, dưới sự hầu hạ của nha hoàn chỉ mặc trung y, liền cảm thấy đầu càng ngày càng choáng, không những choáng còn nóng lên, cả người như bị thiêu đốt, cậu dùng tay vịn trán, hơi nhíu mày, “Tối nay sao lại nóng như vậy? Mau mở hết cửa sổ ra.”

Nha hoàn nghe vậy, chỉ cho rằng Tịch Đăng vì say rượu mới cảm thấy nóng, liền đi mở cửa sổ, còn rót nước ấm cho Tịch Đăng, Tịch Đăng chỉ uống một hớp liền ngừng lại, “Nóng quá.”

Cậu kéo cổ áo xuống, liền đi về phía giường, nha hoàn kia lập tức đi theo, muốn hầu hạ Tịch Đăng ngủ.

Tịch Đăng le lưỡi một cái ngồi bên giường, để cho nha hoàn giúp mình cởi giày, lúc này hơi nóng từ bụng dưới truyền đến làm cho cậu càng thêm không tỉnh táo, cậu thở hổn hển nói, “Tối nay làm sao nóng như vậy? Cửa sổ mở ra hết chưa?”

Nha hoàn đang giúp Tịch Đăng cởi giày liền ngừng lại, nàng vừa rồi cũng đã ngửi được mùi vị son phấn trên người Tịch Đăng, lập tức liền đoán được Tịch Đăng đi đâu. Tịch Đăng thân là Vĩnh An thế tử, thế nhưng lại không có bất cứ nha hoàn thông phòng nào. Nàng thấy Mạnh tiên sinh nam nữ đều đưa tới, thế nhưng thế tử ngay cả một người cũng không muốn.

Nha hoàn ngẩng đầu nhìn gương mặt đỏ bừng của Tịch Đăng, có lẽ trước đó đã bị ai đó hạ dược, chỉ là dược kia kích phát chậm, đôi mắt nha hoàn giật giật, dần dần nổi lên tâm tư, nếu cùng Thế tử một đêm hoan hảo, như vậy nàng cũng sẽ không cần làm nha hoàn nữa.

Có lẽ là vì đêm khuya nên lá gan cũng lớn hơn, nha hoàn giúp Tịch Đăng cởi giày sau, liền đứng dậy uốn thân nhẹ nhàng ở bên giường ngồi xuống, “Thế tử, nô tỳ giúp người giải nhiệt một chút có được hay không?”

Tịch Đăng ánh mắt mê ly nhìn nàng một cái, không lên tiếng.

Nha hoàn khẽ mỉm cười, vô cùng lớn mật áp ngã Tịch Đăng trên giường, sau đó bắt đầu chậm rãi mở ra vạt áo mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui