Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê

Edit: Thảo Lê

Tu vi của Sư Linh bị thụt lùi, thêm vào vết thương còn chưa hoàn toàn khép lại, trong nhà đành sử dụng nguyên hình dưỡng thương. Sư Linh mỗi ngày đều dùng nguyên hình nằm trên giường, Tịch Đăng bị vây trong nhà không ra được, liền nằm nhoài bên cạnh Sư Linh, tình cờ ngứa tay liền sờ lỗ tai Sư Linh một cái, lại sờ đuôi một cái.

Sư Linh rốt cục quyết định ra ngoài, bởi vì nhận được một lời nhắn, trong phủ một phú hào có chuyện ma quái, mà phú hào có một người bạn đã từng nhờ Sư Linh giải quyết chuyện trong phủ, Sư Linh đã từng đã cho hắn một tấm phù, có chuyện có thể trực tiếp viết chữ lên bùa, sau đó đốt là được.

Tịch Đăng ngày ấy đang ngồi dưới đất cắn hạt dưa, giữa không trung đột nhiên hiện lên một tấm phù, cậu sửng sốt một chút, đang chuẩn bị với tay lấy, tấm phù liền trực tiếp bay về hướng Sư Linh.

Sư Linh tỉnh dậy, một móng đè phù xuống giường, nhìn chữ trên phù.

Tịch Đăng thấy Sư Linh rốt cục tỉnh rồi, vội vã bay qua, trên gương mặt thanh tú, liền có chút ai oán kèm theo mừng rỡ.

“Ngươi rốt cục tỉnh rồi, có thấy khá hơn chút nào không?” Tịch Đăng duỗi một ngón tay ra chọt vào móng Sư Linh.

Sư Linh quay đầu, lạnh lùng liếc cậu một cái, Tịch Đăng ngay lập tức ho khan vài tiếng, chột dạ quay đầu.

Sư Linh đột nhiên biến lại thành người, lấy quần áo bên cạnh khoác lên, “Có người mời ta đi bắt quỷ.”

Tịch Đăng nhíu mày, “Vết thương của ngươi lành chưa?”

Sư Linh lắc đầu, “Ta không thể duy trì hình người lâu.” Ánh mắt y phóng tới trên người Tịch Đăng, “Cho nên phải nhờ ngươi.”

Tịch Đăng chỉ mình, vẻ mặt không dám tin, “Ngươi kêu một con quỷ như ta lại đi bắt một con quỷ khác?”

Sư Linh lạnh nhạt nói: “Ngươi có thể biến ảo thành bộ dáng của ta, ta cho ngươi phù, ngươi có phù tự nhiên có thể bắt được con quỷ kia, để ngừa vạn nhất ngươi liền ôm ta cùng đi.”

Tịch Đăng từ dưới đất bò dậy, đặt mông ngồi bên cạnh Sư Linh, “Không phải, ta đi bắt đồng loại có vẻ không tốt.”

Sư Linh liếc nhìn cậu một cái, đẩy tay Tịch Đăng vừa mới đặt lên trên đùi y ra, “Ta tuy là yêu quái nhưng vẫn diệt trừ yêu quái tà ác, ngươi thân là quỷ trừ khử một con ác quỷ phá hoại nhân gian thì có sao?”

Tịch Đăng rút tay về, “Được rồi.” Tròng mắt của cậu đảo mấy vòng, “Ta phải ôm ngươi ra ngoài, nhưng mà trên đời này có người ôm heo sao?”


Sư Linh như cười như không nói, “Mấy ngày trước là ai ôm ta không chịu buông, lúc ta dưỡng thương là ai nhéo tai và đuôi ta?”

Tịch Đăng chột dạ dời mắt, “Không phải là vì ta không có nên mới làm vậy sao? Được rồi, ôm một cái, heo đại gia của ta.”

Sư Linh hơi nhíu mày, bất quá lực lượng tinh thần của y không đủ, miễn cưỡng nói một câu, “Ngày mai ôm ta tới nơi viết trên lá bùa.” Liền biến trở về nguyên hình.

Tịch Đăng đầu tiên là đào Sư Linh từ trong quần áo ra, rón rén để qua một bên, mới đi lấy tấm bùa kia.

Tịch Đăng phát hiện địa chỉ viết trên bùa, lại là nơi cậu lần trước nhìn thấy Tân Nùng, có phải là Tân Nùng gây chuyện không?

Tịch Đăng suy tư một phen, liền ném phù qua một bên, cởi quần áo đặt sang bên cạnh, một cách tự nhiên nằm uỵch xuống giường, kéo con heo tới bên tay.

Sư Linh mệt mỏi mở mắt, nhìn Tịch Đăng một cái, liền nhắm hai mắt lại, tận lực không nhìn cái tay con quỷ khoác lên mông y.

Tịch Đăng ngáp một hồi, cuối cùng rơi vào giấc ngủ, mơ mơ màng màng xoay người, trực tiếp kéo Sư Linh ôm vào trong lòng mình.

Lỗ tai Sư Linh giật giật, mũi quay quanh một vòng trong ngực Tịch Đăng, không động đậy.

———

Ngày thứ hai, lúc Sư Linh tỉnh lại, Tịch Đăng đang nhàm chán biến đầu lưỡi mình dài ra, như vậy còn chưa đủ, cậu còn quay đầu mình ra sau.

Sư Linh chỉ liếc mắt nhìn, không để ý bộ dáng quái dị của Tịch Đăng, biến trở về hình dáng nhân loại, khoác quần áo lên, liền lấy vài tờ phù, dùng bút viết xong, đưa cho Tịch Đăng.

“Ngươi lúc vào cửa liền dán một tấm ngay cổng chính, lại để người nhà bọn họ dán ba hướng khác, để ngừa con quỷ kia chạy trốn, một tấm ngươi để trong người, che giấu quỷ khí trên người, tấm phù còn lại ngươi ném vào con quỷ đó là được.”

Tịch Đăng tiếp nhận phù, “Phù này sẽ không nhốt ta bên trong luôn đi?.”

Sư Linh nói: “Vậy thì lúc ngươi nhận lấy phù đã có chuyện rồi, ngươi cho rằng tấm phù ta dán lên người ngươi chỉ có tác dụng khống chế thôi sao?”

“Được rồi.” Tịch Đăng nói, “Ta bây giờ ôm ngươi ra ngoài sao?”


Sư Linh lập tức biến trở về nguyên hình, Túi Càn Khôn lại bị Tịch Đăng treo lên cổ Sư Linh.

Tịch Đăng biến thành bộ dáng Sư Linh, bất quá cậu vẫn thích y phục đen hơn, cố tình không thay y phục, trực tiếp ôm Sư Linh ra ngoài.

Tịch Đăng toàn bộ hành trình đều bay, một tay ôm Sư Linh, tay còn lại còn rãnh rỗi cắn hạt dưa.

Sư Linh lạnh lùng liếc cậu một cái, không khách khí dùng móng đánh Tịch Đăng một chút, Tịch Đăng bị đánh liền sửng sốt, cúi đầu nhìn thấy đôi mắt nhỏ của Sư Linh.

“Ngươi cũng muốn ăn?”

Sư Linh lại quay đầu qua một bên.

Tịch Đăng cười cười.

Tịch Đăng vừa tới cổng phủ, đã có người tiến lên đón, “Đại sư, ngài cuối cùng cũng đến.” Người kia là người đã từng mời Sư Linh đến phủ bắt quỷ, hắn chớp mắt một cái, liền thấy Sư Linh trong lòng Tịch Đăng.

“Đại sư hôm nay sao lại mang theo một đầu heo, chẳng lẽ là noi theo những người khác, đầu tiên cúng một con lợn cho con quỷ kia?”

Phú hào đứng phía sau, nhìn thấy đầu heo cũng cảm thấy kỳ quái.

Tịch Đăng nhịn cười, nghiêm trang nói: “Hương heo heo là thú sủng của bỉ nhân.”

Sư Linh liếc Tịch Đăng một cái.

Người kia liền nói: “Lão phu đã đắc tội, bất quá, đại sư mau vào bên trong.”

Tịch Đăng mới vừa vào phủ, liền phát hiện không phải Tân Nùng, quý phủ này cũng không có khí tức Tân Nùng.

Tịch Đăng đầu tiên kêu người dán phù, sau đó hỏi thăm tình huống.


Phú hào sầu mi khổ kiểm nói tình huống ra, tháng trước có một nha hoàn chết, rơi vào trong giếng chết đuối, sau đó liền che miệng giếng lại, mời người tới cúng bái hành lễ, nhưng mà mười mấy ngày trước, không biết vì sao, lại bắt đầu xuất hiện chuyện ma quái, rất nhiều người hầu đều nói buổi tối nghe được tiếng khóc, sau đó mấy ngày trước, một nha hoàn đột nhiên biến mất không thấy, mà con rể của hắn đột nhiên trở nên kỳ quái, bắt đầu giả trang thành nữ, nhìn thấy hắn không gọi bố vợ lại gọi lão gia.

Tịch Đăng hơi cười, “Không biết có thể gặp tiểu thư quý phủ một lần không?”

Phú hào kia liền nói: “Mấy ngày trước tiểu nữ đã bồi mẫu thân lên núi thắp hương rồi.”

Hiện tại không ở? Nhưng mà mùi gà rừng tinh cũng không nhạt đi, hơn nữa cảm giác ở đây, không giống như là có chuyện cổ quái. Một tháng trước không sai biệt lắm là thời điểm cậu cùng Lục Ngọc Ngang rời đi.

Sư Linh cũng phát hiện quý phủ này có vấn đề, một cái móng nhấn giữ tay Tịch Đăng, Tịch Đăng rút tay ra, vỗ nhẹ đầu Sư Linh hai lần, ra hiệu mình biết rồi, hoàn toàn không để ý tới nhãn thần Sư Linh bắn ra tia băng lãnh.

Tịch Đăng nhìn quanh một vòng, liền nói với phú hào: “Lão gia, ngươi kêu toàn bộ người ra ngoài, chỉ cần lưu lại con rể ngươi là được, ta thi pháp sợ sẽ đả thương người khác.”

Phú hào lập tức kêu tất cả mọi người ra khỏi phủ, Tịch Đăng đi tới phòng con rể kia, trên cửa có một cái khóa lớn, Tịch Đăng trực tiếp phá hủy khóa ném sang một bên, vừa vào nhà liền thấy gà rừng tinh.

Gà rừng tinh nhìn thấy Tịch Đăng cũng không kinh sợ, còn cúi chào, “Đã lâu không gặp.” Gà rừng tinh nhận ra Tịch Đăng, ánh mắt còn nhìn Sư Linh mấy lần.

Tịch Đăng nở nụ cười, “Ngươi sao lại làm chuyện này?”

Chú rể Tịch Đăng đã từng nhìn thấy đột nhiên từ bên trong vọt ra, quả nhiên mặc nữ trang, tô son điểm phấn, nhìn thấy Tịch Đăng liền muốn xông tới.

“Cầu đại sư cứu giúp ta, người này là yêu quái a!”

Gà rừng tinh cười lạnh một tiếng, liền đưa tay ra bắt được chú rể kia, “Hảo phu quân, ngươi nói ai là yêu quái?”

Chú rể run lập cập, nhưng vẫn nổi giận đùng đùng nói: “Ta đã nhìn thấy nguyên hình của ngươi, ngươi không phải yêu quái thì là cái gì?”

Gà rừng tinh bóp cổ chú rễ, khuôn mặt rõ ràng yêu kiều xinh đẹp lại dần trở nên vặn vẹo, “Nếu không phải ngươi và tiện tỳ kia thông đồng, bị nha hoàn bên cạnh ta phát hiện, các ngươi không chỉ giết người, còn vọng tưởng đoạt đi gia sản nhà ta, ta sao có thể trong cơn tức giận biến về nguyên hình?”

Chú rể đẩy tay gà rừng tinh ra, trong miệng còn kêu, “Ta… nhất định mời đại sư diệt trừ… yêu quái như ngươi, ngươi đã giết người.”

Gà rừng tinh ngửa mặt lên trời nở nụ cười, trang sức trên đầu cũng lay động, “Tiện tỳ kia là bị ngươi giết, ngươi tự tay chôn trong vườn rau, ta không hề giết người.”

Tịch Đăng bay qua, nhìn chú rể một cái, “Ngươi định xử trí hắn thế nào?”

Chú rể nghe được câu này, đôi mắt trừng lớn, mặt đỏ bừng lên.


Gà rừng tinh cười lạnh, “Ta vốn định để người ngoài nghĩ rằng hắn trúng tà, sau đó tìm một cơ hội, tạo thành bộ dáng tự sát. Tiểu nhân thế này, chết bao nhiêu lần cũng không dập được lửa giận của ta, nha hoàn đáng thương của ta, cũng bởi vì phát hiện gian tình của hắn và tiện tỳ kia, bị người đánh ngất, lại bị ném vào trong giếng, tươi sống chết đuối, đồng thời hắn còn liên hợp tiện tỳ kia hạ độc cha mẹ ta, nếu không phải ta phát hiện dị thường, liền để tiểu nhân này thực hiện được.”

Tịch Đăng nghe vậy, nhíu mày, nhìn về phía Sư Linh, Sư Linh gật đầu một cái.

Gà rừng tinh lúc này lại nói, “Công tử và vị tiền bối đến đây là để bắt quỷ, tên tiểu nhân này coi như bị tà khí nhập vào thân thể, không trị được đành phải bỏ mình.”

Tịch Đăng không nghĩ tới chủ rể tướng mạo đường đường chính chính nội tâm lại dơ bẩn như vậy, lại nhìn biểu tình gà rừng tinh, liền gật đầu, “Người này ngươi xử lý đi, ta rời đi, nói với phú hào đã diệt trừ được quỷ.”

Gà rừng tinh dịu dàng nở nụ cười, “Thiếp tự nhiên sẽ xử lý thích đáng.”

Tịch Đăng từ gian nhà đi ra, liền nghe được tiếng kêu thảm thiết của chú rể, câụ thở dài, theo thói quen giơ móng Sư Linh lên, lắc lắc, “Ngươi nói… Thôi, không nói, bất kể là loài gì, đều có tốt xấu.”

Tịch Đăng đi ra khỏi phủ, phú hào lập tức tiến lên đón, Tịch Đăng liền giả vờ bộ dáng thế nhân cao nhân nói: “Lão gia yên tâm, quỷ đã diệt trừ, bất quá con rể quý phủ bị tà khí xâm nhập lâu, đã bất hạnh bỏ mình, mong rằng lão gia xử lý hậu sự thích đáng.”

“A?” Phú hào kinh sợ vô cùng, vành mắt liền đỏ, “Không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.”

Tịch Đăng hơi gật đầu một cái, đang chuẩn bị cáo từ, bên cạnh đột nhiên có một người lao tới.

“Các ngươi tới đây bắt quỷ?”

Lục Ngọc Ngang trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm phú hào, lại nhìn chằm chằm Tịch Đăng, “Bắt được?”

Lục Ngọc Ngang còn dắt theo con lừa hai người mua lúc trước.

Tịch Đăng sửng sốt một chút, Lục Ngọc Ngang không phải nên trên đường tới kinh thành sao?

“Ngang ~ ”

Con lừa trong tay Lục Ngọc Ngang trực tiếp chạy tới chỗ Tịch Đăng, Sư Linh vừa nhìn, ánh mắt lạnh ba phần, không khách khí chút nào cho con lừa một móng.

Lục Ngọc Ngang liền vội vàng kéo con lừa ra, “Thật không tiện, thực sự xin lỗi.”

Tịch Đăng nở nụ cười, “Đại con lừa, ngươi sao lại tới đây?”

Lục Ngọc Ngang lập tức dừng lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui