Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê

Triệu Vu Quy đột nhiên bình tĩnh lại, đứng thẳng người, nói với người phía sau: “Ngươi không cần giữ chặt ta, ta sẽ không phản kháng.”

Người kia không đồng ý, thế nhưng Vưu Hạt đã phất phất tay, bốn người Triệu Vu Quy đếu được buông ra.

Biểu tình Triệu Vu Quy rất bình tĩnh, nói với Vưu Hạt: “Vưu Hạt, ngươi thả A Tịch ra, ta ở lại.”

Ba người Tả Viên Chi nghe vậy liền phản đối, Phượng Hòa cười lạnh: “Cùng lắm liều chết.”

Triệu Vu Quy lắc đầu: “Ta biết ý tốt của các ngươi, thế nhưng an toàn của A Tịch quan trọng hơn.” Nói xong dời tầm mắt tới chỗ Tả Viên Chi: “Lúc đó chỉ mong Viên Chi có thể trị bệnh cho A Tịch, nếu như không chữa được, mong ngươi mang hắn về lại kinh thành.”

Tả Viên Chi còn muốn nói gì, thế nhưng Triệu Vu Quy chỉ cười một cái, liền quay đầu nhìn Vưu Hạt: “Vưu Hạt, ngươi đáp ứng không?”

Vưu Hạt yên lặng nhìn Triệu Vu Quy, nửa ngày, mới nở nụ cười: “Ta đương nhiên là đồng ý, có ngươi, ta còn muốn tên ngốc kia làm gì?”

Triệu Vu Quy nói: “Vậy thì tốt, ngươi định khi nào thả hắn đi?”

Vưu Hạt giấu đi tâm tình trong mắt, chậm rãi nói: “Không vội, trước tiên phải giải quyết ràng buộc giữa ngươi và hắn đã.”

Vưu Hạt hoan nghênh Triệu Vu Quy, cũng không có nghĩa là hoan nghênh ba người còn lại, ngày hôm đó liền đuổi khách.

Triệu Vu Quy nhìn Vưu Hạt, tâm tình lại hoàn toàn đặt ở chỗ người khác, hồi lâu mới nói: “Ta có thể gặp hắn một chút không?”

“Hắn đã không nhớ rõ ngươi, ngươi còn muốn gặp làm gì?”

Triệu Vu Quy thảm đạm nở nụ cười: “Sau này sẽ không còn được nhìn thấy hắn nữa, bây giờ không gặp, thì khi nào gặp?”

Vưu Hạt cũng không phải kẻ hẹp hòi, kêu người mang Triệu Vu Quy đi gặp Tịch Đăng, mà bản thân lại đi tới đi lui trong đại sảnh, hắn cảm thấy lòng mình lúc này rất rối loạn, rõ ràng tâm nguyện đã đạt được cần phải vui vẻ mới đúng, thế nhưng… Hắn tại sao lại không quá muốn cho tiểu quỷ kia rời đi?

Hắn trước kia đúng là nhất kiến chung tình với Triệu Vu Quy, vì vậy mới hạ cổ độc xuống người đối phương, hiện tại hắn lại đột nhiên bắt đầu hoài nghi mình nhất kiến chung tình lúc đó, dường như bản thân mình với Triệu Vu Quy chỉ là một loại chấp niệm không có được, bây giờ người này đang ở bên cạnh mình, lại cảm thấy chán nản, không có chút tâm tình muốn thân cận, ngược lại lại muốn tìm tiểu quỷ kia, lại còn dám nói sinh bảo bảo rồi khóc trước mặt nhiều người như vậy, nhất định phải đánh đòn.

Nghĩ tới đây, bước chân Vưu Hạt dừng lại, hắn quay đầu nhìn hai thiếu nữ đứng cách đó không xa, hỏi: “Các ngươi nói nhất kiến chung tình cùng với lâu ngày sinh tình thì cái nào thật hơn?”


Hai thiếu nữ liếc nhìn nhau, trăm miệng một lời mà nói: “Lâu ngày sinh tình.”

Vưu Hạt ngừng một chút: “Kia… Kia…” Vưu Hạt còn chưa nói xong, liền có một mũi tên vọt tới, lao thẳng vào lồng ngực Vưu Hạt: “Thối Hạt Tử, ta khóc lâu như vậy, ngươi cũng không đi dỗ ta.”

Vưu Hạt vốn định kể ra tâm sự thiếu nam, bị một hơi chen vào, liền giận, đẩy người ra ngoài: “Dỗ ngươi làm gì?”

Mắt Tịch Đăng vẫn chưa hết hồng, thấy Vưu Hạt không chỉ không an ủi, còn ghét bỏ mà đẩy mình ra ngoài, tiến lên một bước, đá một cái: “Ngươi là cái đồ bội bạc, ta không chơi với ngươi nữa.” Liền như mũi tên phóng đi.

Lần thứ hai bị đá trúng chỗ đòi mạng Vưu Hạt ngay cả hừ một tiếng cũng không rên nổi ngã xuống đất.

Hai thiếu nữ liếc nhìn nhau, lập tức yên lặng lui xuống.

Cổ chủ cả ngày trêu hoa ghẹo nguyệt, rốt cục bị trả thù a.

Tịch Đăng chạy không bao lâu, liền gặp được Triệu Vu Quy đang đi tìm.

Triệu Vu Quy trong mười mấy ngày này gầy đi trông thấy, khuôn mặt mập mập vốn còn nét trẻ con giờ hoàn toàn biến thành gương mặt trái xoan, thế nhưng Triệu Vu Quy lại cao lên, so với Tịch Đăng, tựa hồ không thấp hơn mấy phần.

Triệu Vu Quy nhìn thấy Tịch Đăng, liền đỏ mắt chạy tới, Tịch Đăng thấy thế chuẩn bị trốn, lại bị Triệu Vu Quy kéo tay, sau đó bị ôm vào lòng.

Triệu Vu Quy ôm eo Tịch Đăng thật chặt, chôn đầu trên bả vai đối phương, âm thanh buồn buồn: “A Tịch, ta rất nhớ ngươi.”

Vừa dứt lời, liền cảm nhận được người trong lòng giãy dụa, nghĩ tới A Tịch quả nhiên không nhớ rõ mình liền ôm chặt hơn nữa: “A Tịch, ta sẽ chữa khỏi cho ngươi, ngươi sẽ nhớ lại tất cả.”

Tịch Đăng mấy lần giãy dụa, lại càng bị ôm chặt hơn, mi tâm hơi nhíu: “Ngươi thật vô lễ, ôm ta làm gì? Chẳng lẽ còn chưa cai sữa?”

Triệu Vu Quy bật cười: “Ta đã lâu rồi không được nghe A Tịch độc miệng, có chút hoài niệm a.”

Tịch Đăng la: “Này, ta ra lệnh ngươi buông ta ra, không được phép ôm.”


“Trước đây A Tịch cũng chỉ cho mình ta ôm.” Triệu Vu Quy càng thêm hận Vưu Hạt.

“A Tịch là ai?”

Triệu Vu Quy nói: “A Tịch chính là ngươi, ngươi chính là A Tịch, ngươi với ta trước kia là một đôi.”

Tịch Đăng ngẩn ra: “Nhưng Tiểu Hạt Tử nói với ta, người ta thầm mến là hắn.”

Vưu Hạt chạy ra chuẩn bị bắt tên tiểu quỷ này về, liền thấy hai người Triệu Vu Quy cùng với Tịch Đăng vô cùng thân mật ôm nhau, còn nghe được câu nói kia của Tịch Đăng.

Triệu Vu Quy căm hận nói: “Đó đều là hắn lừa ngươi, ngươi nói đi, ngươi có thích hắn?”

Tịch Đăng “A” một tiếng, còn chưa kịp nói, liền nghe thanh âm âm trầm của Vưu Hạt.

“Buông ra, A Ngốc ngươi còn không buông Vu Quy ra.”

Tịch Đăng nghe vậy liền giãy giụa, Triệu Vu Quy cũng không muốn lộ ra tâm tình đàn bà trước mặt Vưu Hạt, liền buông lỏng tay ra, ánh mắt nhìn thẳng Vưu Hạt: “Ngươi đừng gọi hắn là A Ngốc, tên của hắn là Tịch Đăng, còn có những lời ngươi lừa hắn cũng nên bỏ đi.”

Tịch Đăng xoay người, nhìn Vưu Hạt, ánh mắt mê mang: “Tiểu Hạt Tử, hắn đang nói gì vậy? Ta nghe không hiểu?”

Vưu Hạt chậm rãi đi tới, lục lạc trên người vang lên, đi tới bên cạnh Tịch, giơ tay, đem người đánh ngất.

Triệu Vu Quy vội vã tiếp được thân thể mềm mại ngã xuống.

“Ngươi…”

Vưu Hạt nhìn Tịch Đăng một cái, tâm tình trong mắt lưu chuyển vạn lần, cuối cùng vẫn bị giấu đi, đôi môi khẽ nhếch: “Giải quyết xong chuyện giữa hắn với ngươi, hắn liền có thể rời đi nơi này khỏi chướng mắt ta.”


Triệu Vu Quy không nói gì, chỉ là ôm Tịch Đăng chặt hơn.

Vưu Hạt dẫn Triệu Vu Quy tới một cái phòng, trong lúc đi muốn kêu người khác tới ôm Tịch Đăng, nhưng đều bị Triệu Vu Quy cự tuyệt.

Vưu Hạt chỉ vào thùng thuốc đang bốc lên nhiệt khí trong phòng: “Ngươi mau cởi quần áo vào trong thùng, đặt người trên giường nhỏ là được.”

Triệu Vu Quy như đang ôm lấy trân bảo của mình nhẹ nhàng đặt người lên giường nhỏ, sau đó liền đi tới bên cạnh thùng thuốc, nhìn Vưu Hạt đang đứng đó một cái, ánh mắt lóe lên khuất nhục, sau bắt đầu cởi quần áo.

Dựa theo lẽ thường, cơ hội thân cận người yêu như vậy Vưu Hạt phải cố gắng nắm, nhưng là Vưu Hạt cũng không thèm nhìn một cái, mà đi tới bên cạnh bàn, trên bàn đặt rất nhiều chai lọ, nhìn một hồi, liền lấy một cái ra, đi tới bên cạnh Tịch Đăng, ngồi xuống giường.

Triệu Vu Quy lúc này chỉ mặc áo đơn ngồi trong thùng thuốc, nhìn thấy hành động Vưu Hạt, lập tức cảnh giác nói: “Ngươi định làm gì hắn?”

Vưu Hạt hừ một tiếng: “Ta sẽ không giết hắn, ngươi còn nói thêm nữa, ta liền thật sự giết.”

Trước kia tại sao không phát hiện Triệu Vu Quy nhiều chuyện như thế

Triệu Vu Quy im miệng, nhưng vẫn trừng Vưu Hạt một cái, trong lòng oán thầm không thôi.

Hai người cư nhiên càng nhìn đối phương càng chán ghét, chuyện này…

Vưu Hạt đổ một viên thuốc từ trong lọ ra, bóp lấy cằm Tịch Đăng, nhét viên thuốc vào.

Sau đó nhìn sang Triệu Vu Quy: “Ngươi ngâm một chút là được, lúc đó ta cắt một đường trên tay hắn, bức cổ độc trong người ngươi ra ngoài, cổ độc bị máu hắn hấp dẫn, lúc đó ta sẽ khiến cho cổ trùng quay về bên người ta.”

Bọn họ ở đây từ nhỏ đều đã nuôi cổ độc, mà cổ độc hạ xuống Triệu Vu Quy là đồng tâm cổ độc, được nuôi trong cơ thể vật chủ từ nhỏ, loại cổ độc này cũng giống như tên gọi, nếu gặp được người mình thích, liền hạ cổ độc vào cơ thể đối phương, dùng máu mình tiếp tục nuôi, mà đồng tâm cổ độc này, nếu người cung cấp máu chết đi, cổ độc sẽ cảm ứng được, trực tiếp tự sát bên trong chủ thể, chủ thể tự nhiên cũng không sống nổi.

Đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện hạ cổ độc xong, người nuôi cổ độc lại là người khác.

Vưu Hạt từ sau khi Triệu Vu Quy trốn đi mà vẫn không chết, liền đọc thêm nhiều sách cổ độc, cuối cùng biết được một biện pháp, có thành công hay không, Vưu Hạt cũng không rõ lắm, nhưng là đã có một phương pháp, Vưu Hạt đương nhiên phải thử một lần.

Triệu Vu Quy ngâm xong, cởi áo, nằm xuống bên người Tịch Đăng.

Vưu Hạt đầu tiên là rạch một đường trên cổ tay Tịch Đăng, sau đó rạch một đường đồng dạng trên tay Triệu Vu Quy, bắt đầu vận công bức cổ độc đi ra.

Triệu Vu Quy nhìn thấy tầng da bên ngoài của mình đột nhiên nhô lên một cái vật nhỏ, hơn nữa theo đầu ngón tay Vưu Hạt đi ra, liền biết đó là cổ độc vẫn luôn giấu trong cơ thể mình.


Đột nhiên cổ độc vừa mới di chuyển tới bả vai liền ngừng lại, đồng thời còn chuẩn bị quay về, Vưu Hạt mím chặt môi, với tay bắt được cái tay đang chảy máu kia của Tịch Đăng, để gần miệng vết thương của Triệu Vu Quy.

Cổ độc kia tựa hồ bị máu hấp dần, lại tiếp tục đi, đi đến gần miệng vết thương. Vưu Hạt thì thấy đầu cổ độc kia, lập tức thở phào nhẹ nhõm, đang chuẩn bị bỏ tay Tịch Đăng ra, liền thấy cổ độc nhanh chóng chui từ trong cơ thể Triệu Vu Quy ra, trực tiếp chui vào miệng vết thương của Tịch Đăng.

Vưu Hạt ngẩn người, dựa theo lẽ thường, tuy rằng cổ độc được máu Tịch Đăng nuôi một thời gian, thế nhưng chỉ cần đi ra, nó sẽ ngửi được khí tức chủ nhân nuôi mình mấy chục năm, sẽ trở về cơ thể của chủ nhân.

Triệu Vu Quy đương nhiên cũng nhìn thấy, lập tức ngồi dậy, sắc mặt tái nhợt nhìn chằm chằm vết thương của Tịch Đăng: “Chuyện này… cổ độc kia sao lại chui vào cơ thể hắn?”

Sắc mặt Vưu Hạt cũng khó coi: “Ta không biết rằng máu hắn nuôi cổ độc mới một thời gian ngắn, đã có sức mê hoặc lớn thế này với cổ độc.”

Triệu Vu Quy ngây ngẩn cả người: “Vậy còn có thể dẫn ra một lần nữa không?”

Vưu Hạt vừa định nói chuyện, liền nghe Tịch Đăng khẽ rên một tiếng, sau đó tỉnh lại.

Tịch Đăng trực tiếp bỏ qua Triệu Vu Quy ở gần mình, nhào tới trong lòng ngực Vưu Hạt: “Tiểu Hạt Tử, tay ta đau quá.”

Thanh âm mơ mơ màng màng.

Triệu Vu Quy bên cạnh đột nhiên cảm thấy chua xót, trước đây Tịch Đăng chỉ ôn hòa với một mình mình, hiện tại lại không hề nhìn mình một cái, nhào vào lồng ngực người khác, nửa người dưới vẫn còn đang đặt trên người mình.

Vưu Hạt nhất thời không quan tâm người mình nhất kiến chung tình bên canh, không nhịn được dỗ người bên trong lồng ngực mình: “Sẽ lập tức giúp ngươi ngăn lại miệng vết thương cho khỏi đau, ngươi chờ một chút.”

Nói xong định tiếp tục đánh ngất Tịch Đăng, Tịch Đăng tỉnh nhanh như vậy là vì cổ độc vừa mới gia nhập vào chủ thể vô cùng đói bụng.

Tịch Đăng đột nhiên nắm lấy tay Vưu Hạt, sau đó cắn một cái. Tịch Đăng cắn rất nhanh, cũng rất mạnh, trực tiếp cắn ra máu, sau đó một mặt si mê hút máu Vưu Hạt.

Vưu Hạt lập tức rút ta ra, Tịch Đăng đã nhắm chặt mắt lại, tựa như ngửi thấy mùi hương gì, thẳng tắp duỗi cổ hướng về phía tay Vưu Hạt: “Thơm quá, thơm quá.”

Trong lòng Vưu Hạt đột nhiên không biết nên vui hay nên buồn, cái tên quỷ đáng ghét này rốt cuộc vì cổ độc mà sau này không thể rời bỏ mình.

Cổ độc một khi vào trong chủ thể khác, hút máu chủ nhân nuôi lớn mình, liền sẽ cắm rễ ở bên trong, không bao giờ đi ra nữa.

Vưu Hạt nghe được thanh âm của mình: “Triệu Vu Quy, cổ độc trong cơ thể hắn không lấy ra ngoài được nữa.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui