Cầu thang.
Lý Bảo Dung dựa vào tường, ngước nhìn người mặc đồ đen trước mặt.
Trong khi một tay đối phương chống lên tường, đôi mắt dưới vành mũ yêu dị mà xinh đẹp. Ngay cả với khuôn mặt bình thường, người nọ vẫn có khả năng quyến rũ tâm hồn người khác. Tịch Đăng hơi cúi đầu xuống, môi đỏ khẽ nhếch, “Ngươi có quên ta không?”
Lý Bảo Dung nuốt nước miếng, vội vàng lắc đầu.
Tịch Đăng phát ra một tiếng cười khẽ từ sâu trong cổ họng khiến Lý Bảo Dung có chút mất tự nhiên quay mặt đi, lại bị hai ngón tay xoay lại. Ngón tay cái của Tịch Đăng xoa nhẹ lên chiếc cằm mịn màng của Lý Bảo Dung, nhưng ánh mắt của cậu rất lạnh lùng. “Ngươi can đảm hơn ta nghĩ, khi đặt thiết bị định vị vào cơ thể ta, tay ngươi có run không?”
Cổ họng của Lý Bảo Dung bị siết chặt, gần như nói không ra lời.
“Đừng vội vã bác bỏ, đừng nói rằng ngươi không làm điều đó, tối hôm đó trong bể bơi, chúng ta…” Tịch Đăng tiến đến bên tai Lý Bảo Dung và thì thầm, “Sau khi cùng trải qua vài phút thời gian không tồi, nếu đó không phải do tên vệ sĩ chướng mắt đó, ngươi có thể chết trong tay ta. Ánh mắt ngươi lúc đó ngập tràn sự tự nguyện nhỉ. Nhưng mà, ngươi lại dám đặt thứ gì đó vào vết thương do súng gây mê gây ra trong cơ thể ta. Lá gan của ngươi thật lớn, những người đó đã hứa gì với ngươi điều gì? Nếu Mạnh Phi Nguyên biết nguồn gốc của tất cả những chuyện này đều do ngươi gây ra, hắn ta sẽ làm gì đây?”
Thanh âm Lý Bảo Dung khàn khàn nói không cần.
Tịch Đăng hơi lùi lại và mỉm cười, “Tiểu khả ái, nói với những người đó, đừng cố bắt ta lại, nếu không ta sẽ giết sạch tất cả bọn họ.”
Lúc này Lý Bảo Dung liếc nhìn phía sau Tịch Đăng, rồi đột nhiên ghé sát vào Tịch Đăng, khuôn mặt cậu ta cũng tiến lại gần hơn.
Tịch Đăng nhìn gương mặt gần gũi trong gang tấc, không né tránh.
Tiếu Phương Nhiên nhìn hai người hôn gián tiếp ở cầu thang, trợn trắng mắt, thầm mắng ghê tởm rồi quay đầu đi.
Lý Bảo Dung thấy Tiếu Phương Nhiên đã rời đi, mới lùi lại, đồng thời, lấy ngón tay đè trên môi Tịch Đăng rời đi. Tịch Đăng lau môi dưới bằng mu bàn tay, ánh mắt thực ghét bỏ, “Ngươi sợ ta giết hắn à?”
Lý Bảo Dung ngập ngừng, “Thêm một chuyện, chi bằng bớt một chuyện, tránh gây thêm phiền phức cho ngươi, không phải à?”
Tịch Đăng hừ lạnh một tiếng, “Không, giết người đối với ta mà nói, chẳng phiền phức tí nào.”
Tịch Đăng không biết đám nhà nghiên cứu kia làm sao biết Mạnh Phi Nguyên đã đưa mình đi, cũng không biết bọn họ làm thế nào mua chuộc được Lý Bảo Dung, nhưng cậu biết thời điểm Lý Bảo Dung đặt thiết bị định vị vào cơ thể mình tối hôm đó, nên đã ngầm đồng ý. Đến khi bị người khác đưa đến địa điểm đấu giá, cậu không ngạc nhiên chút nào, chỉ móc thiết bị định vị ra khỏi cơ thể.
Tịch Đăng không giáo huấn Lý Bảo Dung, chỉ sử dụng cậu ta để truyền lời. Dù sao thì Mạnh Phi Nguyên sẽ sớm điều tra rõ chuyện này.
Nghe tiếng chuông cửa reo lên, Dương Xác lập tức đứng dậy và mở cửa. Sau khi thấy Tịch Đăng rõ ràng đã thay một bộ quần áo khác đứng ngoài cửa, y sững người một lúc, mới hỏi, “Tối qua ngươi đi đâu vậy?”
“Nhà của bạn.”
“Ngươi còn có bạn?” Dương Xác dừng lại, “Ngươi hiện tại có bạn bè, phải không?……”
Tịch Đăng ngắt lời Dương Xác nói, “Ngươi không muốn ta ở chỗ này?”
Dương Xác: “Cũng không phải, chỉ là ta là một con người, còn ngươi là một con rắn. Ngươi quanh năm ở cùng xã hội loài người cũng không tốt. Đúng rồi, ngươi có đồng loại không?”
“Có a.” Tịch Đăng nói có vài phần ý vị thâm trường, “Nhưng ta cần phải giải quyết xong một số rắc rối trước khi đi tìm bọn họ.”
Khi cậu nói điều này, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tô Vân Vĩ, người vừa mới ra khỏi phòng.
Tô Vân Vĩ nhìn thấy Tịch Đăng đôi mắt hơi mở lớn, sau đó mím môi dưới, “Cậu về rồi à?”
Khi Dương Xác nhìn thấy Tô Vân Vĩ liền lập tức kết thúc chủ đề trước đó. Thay vào đó, y hỏi Tịch Đăng để di động ở đâu, Tịch Đăng nói rớt rồi, Dương Xác liền tức giận.
“Cái đồ phá sản này, ngày đầu tiên liền làm mất, người nhặt được di động của ngươi còn nhận điện thoại của ta, nhưng lại cúp máy.”
Tịch Đăng thành thật ở nhà Dương Xác mấy ngày không đi ra ngoài. Mấy ngày nay cậu phát hiện Tô Vân Vĩ thường xuyên nhìn lén mình. Một khi cậu nhìn lại, Tô Vân Vĩ lập tức quay mặt đi. Số lần nhiều, Tịch Đăng liền đem chặn người lại.
Chỗ đó là nhà bếp, Tô Vân Vĩ mới lấy một chai nước từ tủ lạnh ra vừa quay đầu lại liền thấy khuôn mặt của Tịch Đăng. Bị sốc không kịp chuẩn bị, anh ta lập tức bóp chặt chai nước trong tay, chai nước phát ra tiếng kêu rào rạo.
“Ai da ai da, tại sao ngươi lại hoảng loạn khi nhìn thấy ta vậy?” Tịch Đăng nghiêng đầu nhìn Tô Vân Vĩ, còn chớp chớp mắt, “Có gì không ổn à?”
“Không có.”
“Nhưng ngươi cứ nhìn ta hoài.” Tịch Đăng mỉm cười, nụ cười hết sức lưu manh, vô lại, “Ngươi cảm thấy ta quen mắt lắm hả? Hay là đã gặp ở đâu đó rồi?”
Tô Vân Vĩ đặt chai nước trong tay xuống và đi sang chỗ trống bên cạnh, “Không có, ngươi nghĩ nhiều rồi.”
“Nghe anh họ của ta nói ngươi đang thực hiện nghiên cứu. Nghiên cứu gì thế? Nghiên cứu cơ thể người hay là… nghiên cứu động vật?” Tịch Đăng ở phía sau anh ta hỏi.
Bước chân của Tô Vân Vĩ lập tức dừng lại.
“Ta cũng thích nghiên cứu. Ngươi có muốn chia sẻ nó không?” Tịch Đăng đột nhiên xuất hiện phía sau Tô Vân Vĩ, nói xong cậu còn liếm hàm răng, đặc biệt là hai chiếc răng nanh.
Hành động liếm răng của cậu bị Dương Xác, người đang đi về phía phòng bếp thấy được. Dương Xác lập tức kéo Tịch Đăng đi vào phòng. Y khóa cửa phòng, rồi hạ giọng nó, “Không phải đã nói là sẽ không đả thương, không ăn thịt người à? “
“Ta không muốn ăn anh ta a.” Tịch Đăng biểu tình vô tội.
“Thế ngươi định đả thương anh ấy?”
“Cũng không có.”
“Vậy ngươi vừa mới làm gì?”
“Đột nhiên ngứa răng.”
Dương Xác: “……”
Y có chút bất lực, thở dài một hơi, “Tịch Đăng, ta hiểu giữa ngươi và loài người chúng ta có điểm khác nhau, nhưng ta hy vọng chúng ta có thể chung sống hòa bình, dù sao thì một nửa cơ thể của ngươi cũng là một con người.”
Tịch Đăng đột nhiên lạnh mặt, “Không, chúng ta sẽ không bao giờ có thể chung sống hòa bình, cho dù là ngươi và ta.”
Nói điều đó xong, Tịch Đăng liền không thèm nói chuyện với Dương Xác nữa. Sau khi Dương Xác lấy cá dỗ dành mãi không được, y cũng nổi nóng. Nhất thời quên rằng Tịch Đăng là một nhân vật nguy hiểm. Dương Xác thay quần áo và đi ra ngoài tìm bạn tốt Nghiêm Hâm của mình, rủ hắn đi câu lạc bộ.
Vì thế trong nhà cũng chỉ còn lại Tô Vân Vĩ và Tịch Đăng ngốc tại bồn tắm.
Nửa đêm, khi Dương Xác trở lại, người đang say bí tỉ vừa mở điện phòng khách, liền ngốc ngây ngẩn cả người, lập tức tỉnh rượu hơn phân nửa.
Có rất nhiều máu trong phòng khách, trên tường cũng có rất nhiều.
Hơn nữa cả nhà y đều rối tung rối mù, tựa như vừa trải qua một trận chiến khốc liệt.
“Tịch Đăng! Tịch Đăng!”
Dương Xác vội vã vọt vào phòng. Không có ai trong phòng. Y lại chạy vào phòng tắm, nhìn vào bồn tắm không có nước, lại vội vã chạy đến phòng của Tô Vân Vĩ. Căn phòng không khóa, cũng không có ai bên trong.
Cả Tịch Đăng và Tô Vân Vĩ đều biến mất.
Dương Xác chợt nghĩ đến câu cuối cùng Tịch Đăng nói với y hôm nay.
“Chúng ta sẽ không bao giờ có thể chung sống hòa bình, cho dù là ngươi và ta.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...