Dung Diệc bị đánh thức bởi tiếng mưa. Khi mở mắt ra, hắn thấy cửa sổ phòng ngủ không đóng. Mưa bên ngoài xối vào, màn cửa bị thổi cuộn lên. Dung Diệc nhấc chăn ra khỏi giường, chờ cho chân mình rơi xuống sàn nhà lạnh lẽo, lúc này hắn mới phát hiện thời tiết đã thay đổi.
Có lẽ sắp bước vào mùa thu. Dung Diệc bước đến cửa sổ bằng đôi chân trần, hắn đóng cửa sổ và buộc rèm cửa, cuối cùng trở lại giường để chuẩn bị ngủ tiếp.
Nhưng hắn không nhắm mắt được bao lâu liền đột nhiên mở mắt ra, sau đó nhanh chóng quay đầu lại.
Một người xuất hiện bên cạnh Dung Diệc ôm lấy đầu hắn, con ngươi yêu dị thẳng đứng nhìn thẳng vào hắn.
Hô hấp của Dung Diệc cứng lại, sau đó đè xuống cái đuôi rắn tự do ở trên đùi mình.
“Ngươi tới lúc nào vậy?”
“Lâu lắm rồi, ta thấy ngươi không tỉnh nên mở cửa sổ để thoáng khí, không nghĩ rằng lại đánh thức ngươi, hì hì.”
Tiếng cười của Tịch Đăng trong đêm khuya yên tĩnh có vài phần quỷ dị. Cậu đưa tay ra vui vẻ búng búng cằm đùa giỡn Dung Diệc, “Ngươi không phải rất muốn nhìn thấy ta sao? Cho nên ta tới nè, nhưng biểu tình này của ngươi không cao hứng lắm đâu.”
Dung Diệc nghiêng đầu và tránh động tác ngả ngớn của Tịch Đăng. Ngữ khí bình tĩnh, “Trí thông minh của ngươi không thua kém một người trưởng thành bình thường. Tại sao chứ? Con người cũng cần phải học. Ngươi tựa như được trời sinh ra vậy.”
“Đoán xem, ta sẽ không nói đáp án cho ngươi đâu. Sau khi nghiên cứu ta nhiều năm như vậy, ngươi hẳn phải hiểu rất rõ ta mới đúng. À đúng rồi, khi các ngươi theo dõi ta, ta cũng theo dõi các ngươi nha. Là một lão sư đáng kính, không có ai biết bí mật của ngươi nha.”
Câu nói của Tịch Đăng khiến Dung Diệc hơi biến sắc mặt.
“Nói là thiên tài, không bằng nói là biến thái. Sự khát máu tận trong xương cốt của Dung lão sư rất khó có thể che giấu.” Tịch Đăng mỉm cười, “Gạt những đồng nghiệp khác làm thí nghiệm, là xuất phát từ tư tâm hay là vì… thứ gì khác đây?”
Dung Diệc thu lại thần sắc khẽ biến vừa rồi, “Ngươi sai rồi, ta không có thí nghiệm gì gạt các đồng nghiệp khác cả.”
Tịch Đăng không để bụng mà vẫy tay, “Tùy ngươi, bất cứ thứ gì bị ngươi vứt bỏ vào thùng rác đều là những thứ có thể thực sự tồn tại. Ta không thảo luận về đạo đức với ngươi, ta cũng không quan tâm đến việc đòi công lý cho những thứ đó. Ta chỉ là…” Tịch Đăng nhe răng cười.
Một tia sét bên ngoài bỗng xẹt qua, nháy mắt làm sáng cả căn phòng. Hàm răng của cậu ở dưới ánh sáng chợt lóe kia trông vô cùng lạnh lẽo.
Cơn mưa bên ngoài ngày càng lớn. Dung Diệc dán vào trên cửa sổ. Tay phải của hắn dính đầy máu. Bởi vì vừa nãy hắn đã dùng bàn tay để ngăn chặn, máu nhiễm đỏ cả cánh tay, tí tách rơi trên mặt đất. Thanh âm này không bị bao phủ bởi tiếng mưa đập bên ngoài cửa sổ. Dung Diệc có thể nghe thấy nhịp tim của mình cùng tần số với nhịp đập của các mạch máu trong cơ thể.
“Bịnh… Bịch… Bịch…”
Khác với sự chật vật của Dung Diệc, vị khách không mời mà đến tối nay có vẻ tốt hơn nhiều.
Tịch Đăng ngồi ở mép giường, cái đuôi của cậu chầm chậm lướt trên mặt đất, mái tóc đen dài buông xuống nhẹ nhàng trên má, tay cậu vẫn ở tư thế tấn công, có vết máu li ti trên những chiếc móng tay dài màu xanh. Da thịt cũng vô tình bị lấm tấm vấy bẩn.
“Ngươi đã từng nghĩ sẽ có ngày này không?”
Giọng nói của Tịch Đăng tựa như thân thể của cậu đều lạnh như băng.
“Không.” Dung Diệc thành thật nói, “Nhưng ta đã đánh giá thấp dã tính của ngươi.”
Tịch Đăng nghe những lời của Dung Diệc nói liền mỉm cười xa xăm. Đôi ngươi yêu dị thẳng đứng vừa quyến rũ lại vừa xinh đẹp. “Không phải do ngươi đánh giá thấp, mà do ngươi không bao giờ nghĩ rằng ta không phải do các ngươi tạo ra.”
Đồng tử của Dung Diệc hơi co lại.
Tịch Đăng mạnh mẽ xoay cổ của mình mấy cái, còn truyền ra mấy tiếng răng rắc. Cậu đứng dậy khỏi giường và dùng cái đuôi đỡ cơ thể mình từ từ bò về phía Dung Diệc. “Rất ngạc nhiên phải không?”
“Ta muốn biết một việc trước khi chết, ngươi rốt cuộc là cái gì?”
“Ta sẽ nói với ngươi sau khi ngươi chết.” Dứt lời, Tịch Đăng đã bước tới ngay trước mặt Dung Diệc, mà Dung Diệc cũng với tay lấy được khẩu súng hắn giấu sau tấm màn. Lúc hắn đang định lấy nó ra, chuông cửa bỗng vang lên.
“Tính tong…”
Có người bấm chuông cửa.
Động tác của Tịch Đăng đột ngột dừng lại, tay của Dung Diệc cũng cứng lại.
***
Cánh cửa được mở ra từ bên trong, nhân viên bảo vệ Tiểu La mỉm cười khi nhìn thấy người mở cửa. “Dung tiên sinh, xin lỗi vì đã làm phiền, tôi nhận được một cuộc gọi từ người hàng xóm ở đối diện nhà anh, họ nói rằng nhà của anh có chút động tĩnh.”
Dung Diệc đang mặc áo choàng tắm, tay trái hắn đặt trên tay nắm cửa, cũng không bật đèn.
“Tôi ngủ rất ngon, có lẽ nhà hàng xóm bị đánh thức bởi tiếng mưa.”
Nghe vậy, nhân viên bảo vệ Tiểu La quơ quơ cây gậy kích điện trong tay, “Cơn mưa này lớn thật. Đã lâu rồi không có trận mưa nào lớn như vậy.” Anh ta dừng lại, thấy Dung Diệc không nói gì liền nói, “Làm phiền anh rồi, tôi đi trước.”
Nhân viên bảo vệ Tiểu La đi đến thang máy, Dung Diệc cũng đóng cửa. Ngay khi vừa đóng cửa, hắn liền cởi áo choàng tắm. Quả nhiên, lớp bên trong đã dính đầy máu. Hắn liếc vào phòng, nơi đó đã không có bất luận động tĩnh gì.
Dung Diệc đứng đó một lúc rồi mới trở về phòng. Không có ai trong phòng, chỉ có cửa sổ mở rộng, và khẩu súng mà hắn giấu sau tấm màn bị ném trên mặt đất trước cửa sổ.
Hắn tại chỗ đứng sẽ, mới một lần nữa đi trở về phòng. Trong phòng không có người, chỉ có mở rộng ra cửa sổ, mà hắn phía trước giấu ở bức màn sau thương chính ném ở phía trước cửa sổ trên mặt đất.
Tịch Đăng đã rời đi.
Dung Diệc bước tới và nhặt khẩu súng với bàn tay không bị thương, đôi mắt mơ hồ khó đoán. Mưa bụi từ bên ngoài bay ào và lạnh lẽo rơi xuống người hắn.
“Không phải do chúng ta tạo ra? Vậy thì nó là gì?” Hắn lẩm bẩm tự nói.
Lúc này, âm thanh của tiếng nhạc chuông điện thoại đột nhiên vang lên liền thu hút sự chú ý của Dung Diệc. Hắn chưa bao giờ nghe tiếng nhạc chuông này.
Dung Diệc đi theo âm thanh và tìm thấy môt chiếc điện thoại trong chăn của mình. Một chiếc điện thoại hắn chưa từng thấy trước đây, cái tên nhảy lên khiến hắn nhíu mày, một cái tên hình như đã được nghe thấy ở đâu đó.
Dung Diệc do dự giây lát rồi nhấc điện thoại lên tiếp máy, đồng thời cũng nghe thấy tiếng người nói trên điện thoại…
“Tiểu Tịch Đăng, hành vi đêm khuya không về nhà ngủ mà không báo là rất xấu biết không? Ngươi rốt cuộc khi nào mới chịu trở về?”
***
“Tiểu Tịch Đăng?”
Giọng nam trầm thấp khiến Dương Xác sững sờ. Chờ đến khi y định hỏi người bên kia là ai thì điện thoại đã cúp máy, sau đó liền tắt máy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...