Ánh mắt Lạc Duy nhìnTịch Đăng rõ ràng lạnh đi, thân thể cứng lại, mới quay đầu nói với Harris, “Xin lỗi, Harris.”
Harris tựa hồ không nghĩ rằng Lạc Duy sẽ xin lỗi mình. Một chút bối rối xuất hiện trên khuôn mặt nghiêm trang, “Thiếu gia không cần xin lỗi tôi.” Harris nói xong, liếc nhìn Tịch Đăng.
Tịch Đăng sao có thể không biết lỗ chân lông toàn thân của đứa con nuôi đang dựng đứng này đều nói rõ y không tình nguyện chứ. Luôn được cưng chiều lên tận trời giờ lại bị ném xuống, ai cũng sẽ không quen với điều đó.
“Lạc Duy, con ra ngoài trước đi, đừng để Heller ở ngoài một mình, bây giờ con không phải đến lớp, ngày thường đưa Heller đi chơi trong lâu đài đi.” Tịch Đăng nâng lên tay chạm vào một sợi tóc vàng vểnh lên trên đầu Lạc Duy, nhẹ nhàng vuốt xuống.
Hành động theo bản năng này ngay lập tức làm Lạc Duy sống lại một lần nữa. Y quay đầu và mở to hai mắt, giống như một con vật nhỏ dễ thương, vì y biết cha nuôi của mình thích loại này nhất.
“Ba ba, Heller không có nhà sao?”
Heller Sterling, không phải không có nhà, vốn cậu ta được huấn luyện để trở thành một thanh kiếm chống lại gia tộc Wood. Luôn có một số người biết sở thích đặc biệt của tộc trưởng hiện tại của gia tộc Wood, và họ sẵn sàng lợi dụng sự yêu thích này.
“Heller chỉ tới nơi này ở với chúng ta vài ngày.”
Lạc Duy nghe vậy, liền nói, “Chỉ ở vài ngày? Đến lúc đó ba ba sẽ không luyến tiếc khi Heller rời đi chứ!”
Năm đó khi Heller đến, cậu ta được trực tiếp ở trong phòng của ba ba. Hai người họ tựa như những đứa trẻ dính liền nhau. Lúc có người còn ổn, nhưng lúc không có ai ở đó, Heller sẽ nhanh chóng trườn lên người ba ba, quấn chặt không buông. Heller giống như một con thú cưng được ba ba vô vàn sủng ái. Nếu không phải một lần bị Lạc Duy vô tình bắt gặp, y nghe thấy ba ba của mình ôm khuôn mặt của Heller và gọi tên y. Lạc Duy sợ rằng y thực sự nghĩ rằng cha nuôi của mình thích Heller.
Tịch Đăng lạnh lùng liếc nhìn Lạc Duy, Lạc Duy âm trầm, đây chẳng phải rõ ràng nói cho chính mình, Heller có khả năng sẽ ở lại trong một thời gian dài sao.
“Ba ba, Heller ở đâu vậy? Có một căn phòng bên cạnh phòng con. Để cậu ấy ở đó đi.”
Ở bên cạnh y, xem thử tên yêu tinh xấu xí Heller kia làm sao bò lên giường ba ba.
Tịch Đăng đồng ý, Lạc Duy cảm thấy tâm lý của mình đã ổn định hơn, sau đó y bị Tịch Đăng đuổi ra khỏi cửa. Lạc Duy cũng không tức giận, y định đi xuống dưới lầu để bắt nạt tinh thần Heller. Khi Lạc Duy đi đến cầu thang tầng hai, y liền nhìn thấy Heller đang đứng ở bên dưới, với một nụ cười nhỏ trên khuôn mặt thanh tú. Heller thậm chí còn vẫy vẫy tay với Lạc Duy, “Lạc Duy, cậu lại đây nè.”
Lạc Duy dừng lại, từ trên cao nhìn xuống Heller, “Chuyện gì?”
Y nhớ tới những gì người này làm đời trước, chỉ hận không thể giết chết cậu ta ngay lập tức. A ha, nếu cậu ta vô tình chết trong lâu đài này, mặc dù lúc đầu ba ba có thể hơi buồn, nhưng nỗi buồn này sẽ sớm qua đi, bởi vì người ba ba thích là mình – Lạc Duy Wood.
Heller nghiêng đầu và duỗi tay chạm vào làn váy của mình, “Tớ không biết phải làm gì cả, tớ rất chán, cậu có cái gì chơi vui không?”
Đôi mắt của Lạc Duy lóe lên, sau đó xuất hiện một nụ cười, “Lâu đài có một cái gác mái, nghe nói nó rất bí ẩn, muốn cùng đi thám hiểm không?”
“Được a.” Heller đồng ý.
***
Tịch Đăng mới vừa thay quần áo xong, liền có một người hầu vội vã bước vào.
“Lão gia, thiếu gia đã xảy ra chuyện.”
Lúc Tịch Đăng chạy tới, cậu nhìn thấy Lạc Duy đang yên bình đứng đó. Khuôn mặt vô cảm, ánh mắt thâm trầm nhìn vào Heller đang khóc thút thít trên mặt đất. Chân của Heller bị thương, máu tươi vươn vãi trên chiếc váy trắng tinh của Heller. Ngay khi vừa thấy Tịch Đăng, Heller lập tức vươn tay về phía cậu, “Sid, em đau.”
Tịch Đăng nhìn Lạc Duy, rồi bước tới ngồi xổm xuống và nắm lấy bàn tay Heller vươn tới, “Đừng sợ, bác sĩ sẽ tới đây ngay lập tức.”
Trên mặt Heller còn vươn nước mắt, ủy khuất co rụt lại trong ngực Tịch Đăng, “Sid, em đau quá, chân em đau quá, liệu nó có bị tàn phế không?”
Bàn tay của Lạc Duy dưới ống tay áo siết chặt, đặc biệt là khi y nhìn thấy Tịch Đăng nhỏ giọng thì thầm an ủi Heller. Lạc Duy muốn đi lên tách hai người kia ra, nhưng lý trí bảo y không được xúc động, Heller đã chơi y một vố.
Bác sĩ rất nhanh liền tới, cẩn thận xử lý vết thương trên đùi Heller, rồi tiêm cho Heller mấy mũi. Tịch Đăng đang ngồi cạnh giường, tay của Tịch Đăng vẫn bị Heller nắm. Khi bác sĩ xử lý vết thương cho Heller, cậu ta khóc vô cùng thê thảm, lại muốn Tịch Đăng dỗ dành. Tịch Đăng đành phải đưa tay của mình cho đối phương nắm. Lúc này, Heller đang giữ chặt tay Tịch Đăng bằng cả hai tay, đầu còn dựa vào ngực Tịch Đăng. Đôi má trước đây luôn ửng hồng như quả táo giờ đã chuyển sang trắng bệch, trông cực kỳ yếu đuối.
“Chân của cậu ấy có sao không?” Tịch Đăng hỏi bác sĩ gia đìnhđang thu thập dụng cụ.
“Không có vấn đề gì lớn. Vết thương trên đùi không quá nghiêm trọng. Thoạt nhìn có chút kinh khủng mà thôi.” Bác sĩ gia đình cũng coi như quen biết Tịch Đăng nhiều năm, có đôi khi nói chuyện ngữ khí cũng sẽ tùy ý một chút, “Sid, cậu từ chỗ nào tìm ra một đứa trẻ nũng nịu như vậy? Tôi vừa mới nhìn thấy Lạc Duy, nó đứng ở cửa, cậu không gọi nó vào sao?”
Bác sĩ gia đình vừa dứt lời, Heller liền rên rỉ, lại bắt đầu kêu đau.
Tịch Đăng hơi nhíu mày, nhưng chỉ nói: “Lát nữa ra ngoài anh nói với Lạc Duy, bảo nó hôm nay đi ngủ sớm một chút.”
“Sắc mặt Lạc Duy tựa hồ không tốt lắm, cậu không đi dỗ nó à?” Bác sĩ gia đình mỉm cười.
“Con trai không phải con gái. Dỗ cái gì mà dỗ. Tộc trưởng tương lai của gia tộc Wood không thể là một đứa bé thích khóc nhè được.”
Bác sĩ gia đình nghe câu này, đôi mắt anh lóe lên sự ngạc nhiên, “Sid, cậu không định kết hôn à?”
Tịch Đăng nhìn Heller, Heller dường như khá mệt mỏi đã ngủ thiếp đi, nhắm hai mắt lại, “Tôi sẽ không có con, anh không biết điều đó à? Năm đó đưa tới nhiều đứa trẻ như vậy, ánh mắt đầu tiên của tôi liền nhìn trúng Lạc Duy, cũng coi như là duyên phận đi.” Tịch Đăng rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay của Heller, đối phương giật giật, không tỉnh dậy.
***
Lạc Duy đứng ở cửa một lúc lâu, kết quả chỉ nhìn thấy bác sĩ gia đình từ bên trong đi ra. Bác sĩ gia đình đóng cửa lại, mỉm cười với Lạc Duy và hạ giọng, “Lạc Duy, ba con bảo chú nói với con, bảo con đi ngủ sớm, ngày mai ba con sẽ kiểm tra bài tập về nhà của con.”
Đôi mắt của Lạc Duy tối sầm lại, tựa như không có chút ánh sáng nào, lời nói của y chẳng mấy lịch sự, “Ba ba ở trong phòng với cái tên thích mặc đồ con gái biến thái đó à?”
“Lạc Duy, cậu ấy hình như là khách quý ba con mời đến. Con phải hòa thuận với cậu ấy.” Bác sĩ gia đình đưa tay ra muốn sờ đầu Lạc Duy, lại bị đối phương tránh đi.
“Con sẽ. Hôm nay chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn.”
Một tai nạn ngoài ý muốn do đối phương gài bẫy chỉnh mình.
Có một cái gác mái trong lâu đài cổ này. Lạc Duy thường lẻn đến đó chơi. Rất ít người có thể tìm thấy y. Y thường ở trên gác mái cả buổi chiều. Bình thường không ai đến cái gác mái đó, vì vậy nó rất hoang tàn cũ kỹ, gỗ cũng đã bị mục nát.
Heller luôn đi theo phía sau Lạc Duy, ban đầu cậu ta còn huyên thuyên gì đó, nhưng một lát sau cả hai người đều im lặng. Sau khi đi lên cầu thang một lúc lâu, Heller đột nhiên nói, “Lạc Duy, chúng ta còn phải đi bao lâu?”
“Không lâu đâu.” Giọng Lạc Duy lạnh lùng.
“Tớ mệt rồi, tớ không muốn đi nữa, tớ sẽ tìm Sid.” Heller lẩm bẩm rồi xoay người muốn đi xuống. Nhưng Lạc Duy sao có thể đồng ý cho cái tên tai họa này rời đi. Y lập tức liền tiến tới kéo tay đối phương. Nhưng không ngờ cơ thể của Heller đột nhiên chao đảo, nhoáng một cái cậu ta ngã xuống cầu thang, lăn vài vòng. Heller đụng vào các song sắt của cầu thang và bị cào một vết thương rất dài.
Trên cầu thang, cánh tay của Lạc Duy đang còn vươn ra, vẫn giữ tư thế muốn kéo Heller lại, nhưng trong mắt người hầu hốt hoảng chạy lại đây bởi tiếng khóc của Heller, thì Lạc Duy chính là người đã đẩy Heller xuống. Tuy nhiên Lạc Duy đã tận mắt nhìn thấy. Heller cố tình tự mình ngã xuống. Ngay cả khi cậu ta khóc, cậu ta vẫn không quên liếc mắt nhìn Lạc Duy. Sự châm chọc và chế giễu trong mắt Heller vô cùng rõ ràng.
Chính mình lại thua bởi cái thủ đoạn thấp hèn như vậy!
Lạc Duy nghĩ đến ánh mắt Tịch Đăng lúc ôm Heller, tức giận đến nỗi khóe mắt đỏ lên.
Bác sĩ gia đình nhìn thấy bộ dáng này của Lạc Duy, thở dài, “Lạc Duy, con cần gì phải tranh chấp với cậu ấy, cậu ấy chỉ là một con chim hoàng yến mà ba con nhất thời tâm tình tốt đem về nuôi thôi. Những con chim như vậy thế giới này rất nhiều, con bóp chết một con, lồng chim sẽ lại có con thứ hai.”
Chú không hiểu, Lạc Duy nghĩ thầm, thực ra y mới là con chim hoàng yến đó.
Chim hoàng yến không hài lòng với không gian của chiếc lồng chim, cũng bắt đầu ghét việc cho ăn và sự trêu đùa của chủ nhân. Vì vậy nó đã cố gắng tìm mọi cách trốn thoát khỏi chiếc lồng chim đó. Nhưng khi nó thực sự rời đi, đối mặt với thế giới đáng sợ bên ngoài, ngược lại nó lại muốn quay trở về chiếc lồng chim kia. Tuy nhiên, chiếc lồng chim xinh đẹp và lộng lẫy đó đã hỏng rồi, chủ nhân cũng đã chết.
***
Khi Tịch Đăng ra khỏi phòng, bước chân mới nhấc lên, liền dừng lại. Cậu nhìn người ôm đầu gối ngồi một góc bên cạnh cửa và bình tĩnh nói: “Lạc Duy, tại sao con lại ở đây?”
Người mà Tịch Đăng gọi một lát sau mới ngẩng đầu khỏi ra khỏi đầu gối, mở to đôi mắt trong trẻo nhìn Tịch Đăng, “Ba ba, đêm nay con có thể ngủ với ba ba không?”
Mơ à con. (¬‿¬)凸
Tịch Đăng nhấc chân rời đi. Lạc Duy quá bất ngờ, dưới tình thế cấp bách y vội vàng nhào qua ôm lấy bắp chân Tịch Đăng, ngữ khí sợ hãi, “Ba ba, ba ba đi đâu vậy?”
“Lạc Duy, đứng lên.”
“Con không đứng!”
Người đàn ông có vẻ không kiên nhẫn. Hắn kéo tay chàng trai đang ôm bắp chân của mình ra, đôi mắt bình tĩnh đến mức lạnh lùng, “Lạc Duy, con là một người đàn ông, con muốn ta nói bao nhiêu lần nữa hả?”
“Vậy cậu ta thì sao? Cậu ta ở trên giường được ba ba dỗ dành lâu như vậy? Cậu ta có phải là một người đàn ông không?” Lạc Duy tức giận đến mức ngực liên tục phập phồng, có lẽ y không thể chịu đựng được khi nhìn thấy Heller. Sau khi Lạc Duy trọng sinh, lần đầu tiên, y nổi giận với Tịch Đăng.
“Sid, hai người đang làm gì vậy?”
Không biết Heller đứng dậy rời khỏi giường khi nào. Cậu ta mặc một chiếc váy ngủ màu trắng đứng ở cửa, trên đùi còn quấn băng gạc. Hình như cậu ta bị đánh thức, giơ một tay dụi dụi mắt, còn ngáp một cái nho nhỏ.
Lạc Duy vừa mới chuẩn bị trách móc ba ba, bỗng phát hiện chiếc váy ngủ trên người Heller rất quen mắt. Y nhìn kỹ lại. Hả? Đây chẳng phải là chiếc váy ngủ đời trước mỗi lúc mặc y chỉ muốn nôn sao? Hiện tại cư nhiên mặc ở trên người thằng đó!
“Mày cởi váy ra ngay!” Lạc Duy gầm lên dữ dội, còn tiến lên xé quần áo của Heller.
Chiếc váy ngủ này rõ ràng là của y!
Heller tỉnh táo ngay lập tức, vội vàng che lại ngực của mình còn trốn sang bên cạnh, “Cậu điên rồi à? Đừng kéo váy của tớ.”
Tịch Đăng nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mặt, có chút đau đầu đỡ trán. Harris không biết từ đâu xuất hiện, vẻ mặt nghiêm túc nhìn một màn tiểu chủ nhân bắt nạt khách quý. Chờ đến khi tiểu chủ nhân đem khách quý đè ở dưới người, ông ấy mới thong thả nói, “Lão gia, không ngăn cản sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...