Tịch Đăng tránh đi đôi môi đang hôn tới của Aoki, lấy cái tay đang sờ loạn của đối phương trên lưng mình ra. Thiếu niên đem y phục bị kéo xuống kéo lại trên vai, trên mặt không có biểu tình gì, “Đủ rồi chứ.”
Aoki hơi tiếc nuối thu hồi tay, nhưng nhìn thấy biểu tình Tịch Đăng đã chuyển biến tốt liền thôi, “Ngươi trở về nhớ bôi thuốc, ở cổ thoa một ít phấn……”
Hắn chưa nói xong, liền đối diện với ánh mắt phẫn nộ rõ rệt của Tịch Đăng.
Aoki hơi dừng, kỳ thật cũng không trách được hắn, làn da Tịch Đăng quá non quá mềm, hắn nhịn không được sờ soạng nhiều hơn mấy cái, nhân tiện hôn một cái, kết quả không nghĩ tới ngẫu nhiên xuyên thấu qua ánh trăng nhìn đối phương, mới phát hiện lưu lại ấn ký ở trên người đối phương rõ ràng như vậy.
Bất quá, hình như toàn thân của Tịch Đăng đều bị hắn hôn hết.
Vì vậy, ngay cả phần bên trong đùi cũng có ấn ký.
Tịch Đăng khôi phục tâm tình xong, cúi đầu sửa sang lại y phục, liền đứng lên chuẩn bị rời đi, đi đến một nửa, thiếu niên chợt ngừng lại, “Mấy ngày tới ta sẽ không đến, Suzuki hình như có điểm không thích hợp, ta không muốn để cho hắn phát hiện cái gì.”
Trên mặt Aoki lộ ra cười lạnh, nhưng vẫn đứng lên từ phía sau ôm lấy Tịch Đăng, giả bộ ôn lương hiểu chuyện, “Được, ta đã biết. Ngươi mấy ngày tới đừng tắm nước lạnh nữa, cũng phải ăn cơm đầy đủ.”
Tịch Đăng đối với cái dạng này của Aoki quả thực không thể làm gì được, thiếu niên thở dài, kéo tay đối phương xuống. Nhưng Aoki không thuận theo, siết chặt tay không buông, còn đưa môi chạm vào tai Tịch Đăng.
“Aoki Chiyoda!”
Tịch Đăng gầm nhẹ ra tiếng.
Aoki lúc này mới chịu buông thiếu niên ra, hắn tùy ý kéo lại y phục, che khuất lồng ngực rắn chắc vẫn đang lộ ra bên ngoài của mình.
“Được rồi, ngươi đi đi.”
Tịch Đăng quay đầu lại trừng mắt liếc nhìn Aoki một cái, mới kéo cửa đi ra ngoài.
//
Vừa nghĩ đến cảm giác trơn trượt lưu tại trên người lúc nãy, Tịch Đăng liền đẩy nhanh tốc độ hơn, chuẩn bị trở về phòng lấy quần áo rồi đi đến phòng tắm.
Thế nhưng Tịch Đăng chưa đi được mấy bước, liền ngừng lại.
Sắc mặt Tịch Đăng lập tức trở nên trắng bệch, môi giật giật, nhưng cái gì cũng không nói ra được. Nếu nói trong mắt hắn luôn tồn tại một tia sáng, thì cho đến khi hắn nhìn thấy người trước mặt, ánh sáng kia liền vụt tắt.
Một nửa khuôn mặt Suzuki giấu dưới mái tóc dài, lộ ra cặp mắt đỏ bừng, gắt gao nhìn chằm chằm Tịch Đăng.
“Tí tách.”
Có máu từ trong tay Suzuki nhỏ xuống, máu kia chảy ra từ trong khe hở ngón tay, lại nhỏ xuống mặt đất.
Nhãn thần Tịch Đăng lay động, thiếu niên nhìn Suzuki chậm rãi đi tới phía mình, bản thân phảng phất như bị ếm vu thuật, không thể động đậy.
Suzuki đi đến trước mặt Tịch Đăng, lẳng lặng nhìn đối phương một hồi, rồi đột nhiên vươn tay bắt lấy tay Tịch Đăng.
Tịch Đăng bất chợt đụng phải một chất lỏng ấm áp, đó là máu của Suzuki.
Thiếu niên cũng không nói gì, tùy ý Suzuki lôi kéo mình xuống lầu, đi đến phòng tắm.
Suzuki trầm mặc kéo Tịch Đăng đến phòng tắm, lại đột nhiên đem người đẩy mạnh vào trong nước lạnh.
Tịch Đăng lập tức ngã vào trong nước, nhịn không được sặc mấy ngụm, sau đó y phục trước ngực liền căng thẳng, rồi bị kéo ra.
Thanh âm Suzuki tựa như ở đâu đó rất xa truyền đến, “Chishima, nói cho ta, chỉ là ta hiểu lầm.”
Tịch Đăng nhắm mắt.
Sau đó thiếu niên lại lần nữa bị hung hăng đẩy ngã vào trong nước, rồi bị kéo lên.
“Chishima, nói cho ta, chỉ là ta hiểu lầm thôi, hiểu lầm ngươi và Aoki đã xảy ra chuyện gì đó.” Suzuki từ trong kẽ răng bài trừ một câu.
Môi Tịch Đăng biến sắc đến trắng bệch, hắn run rẩy môi, miễn cưỡng phun ra hai chữ, “Không có.”
Trong mắt Suzuki hiện lên hận ý, phẫn nộ, chán ghét, rất nhiều cảm xúc hỗn tạp ở trong mắt hắn. Hắn liếc mắt nhìn cổ Tịch Đăng, đột nhiên đem y phục đối phương kéo xuống, phong cảnh bên dưới lớp y phục làm hắn cơ hồ nói không nên lời.
Tại sao lại như vậy?
“Vì sao?” Thanh tuyến Suzuki run rẩy, “Ngươi nói cho ta biết, vì sao?”
Tịch Đăng cắn chặt răng, không nói.
Suzuki lại lần nữa ném người vào trong nước, chỉ là lần này hắn cũng nhảy vào, qua một hồi lâu, hai người mới từ trong nước đứng lên.
Tóc đen ướt át dán ở trên mặt Suzuki, y phục ướt đẫm lộ ra đường cong duyên dáng. Môi của hắn rất đỏ, tựa như mới uống qua máu, hắn đẹp đến nỗi tựa như một diễm quỷ.
Suzuki đem mái tóc dài tùy ý hất ra phía sau, bọt nước trong suốt từ trên khuôn mặt trơn bóng của hắn chảy xuống.
“Ta cho rằng hai người chúng ta ít nhất có một người có thể sạch sẽ mà tồn tại, như vậy ta sẽ cảm thấy ta cũng sạch sẽ, cho dù bị bán vào Chi Viên, trước nay ta chưa từng hận, nhưng hiện tại ta rất hận, hận kẻ đã hủy hoại ngươi, Aoki……”
“Nhưng… ta càng hận ngươi, ngươi hủy diệt tất cả giữa chúng ta……”
“Ngươi quá bẩn, làm ta ghê tởm.”
Suzuki buông y phục Tịch Đăng ra, nhìn người kia không có chống đỡ lại lần nữa té ngã vào trong nước. Hắn cắn môi từ dưới nước bò ra ngoài.
Lúc đi ra ngoài, hắn nhẹ nhàng chớp mắt, nước mắt lại đột nhiên rớt xuống.
Lời hắn nói chỉ là nói dối, kỳ thật hắn càng hận chính mình, hận chính mình không bảo vệ tốt Chishima.
Chishima của hắn đã chết.
Hiện tại Chishima kia chẳng qua chỉ là yêu quái đang bá chiếm thân thể Chishima của hắn mà thôi.
***
Rất nhanh, người nhà Aoki phát hiện Suzuki và Tịch Đăng cãi nhau. Hình như không phải cãi nhau bình thường.
Suzuki không còn cười nữa, mà Tịch Đăng thì cả ngày đều ngây người ở trong phòng.
Kurihara phe phẩy chiếc quạt tinh xảo trong tay, môi đỏ hơi nhấc lên, lộ ra một nụ cười, “Tiểu Suzuki và tiểu Chishima hình như đang giận dỗi.”
Bên cạnh có người nói: “Đây là lần đầu tiên, cũng không biết hai người này muốn nháo bao lâu.”
Kurihara cười nói: “Sắp đến Hoa Khôi Chi Dạ rồi, hai người bọn họ nháo, lỡ như ảnh hưởng đến sự phát huy của tiểu Suzuki đêm đó thì không tốt.”
“Ta cảm thấy Kurihara kun đêm đó mới là tiêu điểm của mọi người a.”
Kurihara liếc mắt nhìn người vừa nói, người nọ liền lập tức im miệng.
“Đêm đó là ngày tiểu Suzuki chính thức tiếp khách, các ngươi không nên tùy tiện lắm miệng.” Hắn nói xong lời này, lại đột nhiên cười, “Các ngươi tiếp tục trò chuyện đi, ta đi xem tiểu Chishima đáng thương.”
***
Kurihara đi đến cửa phòng Tịch Đăng, đầu tiên gõ gõ cửa, sau đó nói: “Tiểu Chishima, ca ca Kurihara của ngươi tới xem ngươi nè, nếu ngươi không nói lời nào, vậy thì Kurihara ca ca sẽ đi vào đó.”
Hắn nói xong đợi một lát, phát hiện trong phòng một chút thanh âm cũng không có, liền đẩy cửa ra, đi vào.
Sau khi Kurihara đi vào, hắn liền nhìn chung quanh phòng một vòng, quả nhiên phát hiện một thân ảnh đang ngồi ở một góc phòng.
Kurihara đi qua, ngồi xuống bên cạnh thân ảnh kia. Đầu tiên nhìn đối phương một lát, rồi mới nhẹ giọng nói: “Tiểu Chishima.”
Thiếu niên vùi ở góc tường, đôi tay ôm đầu gối, là một trạng thái cực kỳ chống cự thế giới bên ngoài đồng thời cũng là tự bảo hộ chính mình.
Kurihara gọi đối phương xong, lại nhìn thấy đối phương vẫn đem đầu vùi vào giữa đầu gối không nhúc nhích, thở dài, “Các ngươi hai đứa nhóc cãi nhau, tại sao lại nháo lớn như vậy? Nếu muốn giảng hòa, thì đi nói lời xin lỗi đi.”
Thanh âm thiếu niên trầm thấp mà khàn khàn vang lên, “Không thể giảng hòa.”
“Vì sao?”
“Hắn đã chán ghét ta.”
Kurihara nhíu mi, đang chuẩn bị hỏi Tịch Đăng vì sao, bất chợt nhìn thấy trên cổ thiếu niên có một ít dấu vết ái muội linh tinh.
Tựa như là bị muỗi đốt, nhưng lúc này cũng không có muỗi.
Kurihara do dự một chút, ngón tay chầm chậm đưa tới, xoa lên những dấu vết đó. Hắn nhẹ đẩy ra cổ áo, lại phát hiện dưới cổ áo cũng có, thậm chí còn có cả dấu tay.
Thần sắc Kurihara biến đổi, thanh âm càng nhẹ hơn lúc trước, “Tiểu Chishima, những dấu vết trên người ngươi từ đâu ra?”
Thiếu niên không đáp lời, chỉ co rúm lại, đem bản thân ôm càng chặt hơn.
Kurihara thu hồi tay lại, đau lòng ôm lấy đối phương, đè xuống phản kháng rất nhỏ của thiếu niên, “Tiểu Chishima, đừng đau lòng, con người có đôi khi phải trải qua một ít tối tăm, mới có thể gặp được ánh sáng. Sau đêm tối sẽ là bình minh.”
Kurihara vỗ vỗ lưng Tịch Đăng, cố gắng truyền ấm áp cho đối phương.
Thật lâu lúc sau, Kurihara mới cảm giác được thân thể trong ngực không còn cứng ngắc nữa, thậm chí nơi bả vai có một cái đầu nhỏ tựa vào.
“Kurihara kun, cảm ơn ngươi an ủi ta, nhưng mà ta…… Ta trở về không được nữa, Suzuki chê ta bẩn.”
Kurihara sững sờ, “Tại sao?… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tiểu Chishima, kẻ nào làm vậy với ngươi?”
Thiếu niên trầm mặc, Kurihara chỉ có thể nói: “Ngươi không muốn nói cho ta cũng được, nếu ngươi thích người nọ, cũng không có gì, nếu không thích, người nọ uy hiếp cưỡng ép ngươi ở cùng với hắn, ngươi đừng ngại nói cho ta, Kurihara ca ca vẫn luôn đứng về phía ngươi.”
Kurihara nói xong, liền cảm giác được thân thể trong lòng ngực giật giật, tiếp đó hắn bị đẩy ra.
Tịch Đăng duỗi tay đỡ lấy tường, chậm rãi đứng lên, gương mặt không mấy khỏe mạnh của thiếu niên đỏ bừng, hai mắt như giếng cạn, chẳng có nửa phần thần thái.
“Cảm ơn Kurihara quân, nhưng không ai có thể cứu ta cả… Suzuki… Hắn… Đã chán ghét ta rồi.”
*********
Trúc: Huhu. Mị muốn khóc. Tiểu Tịch Đăng của mị. Suzuki của mị. Thương quá T^T