Lục Lê trở lại tẩm điện ngã đầu liền ngủ, cách ngày tỉnh lại liền phát hiện Kê Thủy ngồi ở trước bàn đọc sách, hết sức chuyên chú phê duyệt tấu chương.
Lục Lê không khỏi cảm thán, kỳ thực Kê Thủy là Quân Chủ rất có tài, nếu như Bạch Đinh Ca không dây dưa đến cùng, còn muốn đem y dạy dỗ thành tiểu biến thái giống như mình, đời này y sẽ trải qua rất thuận lợi.
Kê Thủy nghe được tiếng động, quay đầu nhìn thấy nam nhân tỉnh lại, lập tức thả tấu chương xuống, đi tới trước mặt Lục Lê nói: “Tiên sinh tỉnh rồi, bên ngoài xe ngựa đã chuẩn bị tốt, bất cứ lúc nào tiên sinh cũng có thể rời đi.”
Nói xong liền muốn thoát y phục Lục Lê.
Lục Lê nhẫn nhịn không vỗ bay y, vừa nghĩ tới lập tức mình sẽ rời đi, tâm tình mới trở nên có điểm dễ chịu.
Sẽ không ai nghĩ tới Quân Chủ bọn họ nóng lòng hầu hạ người, mà không phải là bị người hầu hạ.
Chờ Lục Lê chỉnh đốn xong, hắn liền không thể chờ đợi được nữa bước lên xe ngựa hồi phủ, Kê Thủy còn tự mình đưa hắn ra, sau đó hướng về Lục Lê bái lễ, dáng vẻ nho nhã nói: “Cung tiễn tiên sinh.”
Lục Lê toàn thân đều không thoải mái, thuận miệng đáp một tiếng, liền thả xuống tấm mành dày nặng, đem hắn ngăn cách ở ngoài xe ngựa.
Sau khi Lục Lê trở lại phủ đệ, nhận được tin tức Quý Thanh Hoan đã sớm mang theo một đám người hầu ở cửa chờ đợi, nhìn thấy từ vương cung cho đến xe ngựa mắt liền sáng lên, vội vã tiến lên nghênh tiếp.
Quý Thanh Hoan nhìn thấy Quốc Sư giẫm lên lưng người hầu đi xuống, y phục bóng loáng cùng cổ tay nắm chặt quyền trượng, tiếp theo ngữ khí quan tâm nói: “Đại nhân, thân thể ngài không có gì đáng ngại chứ?”
Quản gia cung kính đứng ở một bên, nhìn thấy Quý Thanh Hoan động tác thân mật, trong mắt lóe ra tia sáng quỷ dị.
Lão ở phủ Quốc Sư nhiều năm như vậy, chưa từng thấy vẻ mặt Quốc Sư xa cách lạnh nhạt dung túng qua một ai.
Lục Lê nhẹ nhàng trả lời: “Vô sự.”
Kỳ thực Lục Lê không phải là không muốn tìm người đến dẫn đường hắn, mà là tên biến thái Bạch Đinh Ca này không cho bất luận người nào tiếp cận hắn, đương nhiên chỉ ngoại trừ Quý Thanh Hoan.
Ở trong lòng Bạch Đinh Ca, Quý Thanh Hoan là đặc biệt nhất.
Ở trong lòng Lục Lê, Quý Thanh Hoan cũng là đặc biệt nhất.
Quý Thanh Hoan không chỉ là đồng hương hắn, còn làm cơm nước hợp khẩu vị hắn, hơn nữa quan trọng nhất chính là, Quý Thanh Hoan sẽ không làm hắn lo lắng mỗi khi bị ám sát.
Sau khi Lục Lê trở lại phủ đệ, hắn lại được thảnh thơi qua ngày tháng, bỗng nhiên hắn liền phát hiện số người đến ám sát hắn đột nhiên ít đi rất nhiều, bên ngoài phủ Quốc Sư thị vệ tuần tra cũng từ từ tăng lên.
Ngoài ra, Kê Thủy tìm đến hắn số lần quả thực có thể đếm được trên đầu ngón tay, chuỗi thay đổi này khiến Lục Lê suýt chút nữa cảm động đến phát khóc.
Thế nhưng hắn bất an nhất chính là, độ HE sau đó tùy ý tăng lên hai điểm, liền không còn động tĩnh nữa.
Hệ thống cảm thấy không khoa học, thế nhưng cũng không có cách nào tra ra căn nguyên.
Hệ thống chần chờ nói: “Cậu có muốn chủ động, hướng về cậu ta lấy lòng không?”
Lục Lê phẫn nộ trả lời: “Tao mà lấy lòng không phải vỡ thiết lập à? Tao phát hiện các trình tự của mày đều bị BUG, tao đã chịu đựng đủ lâu rồi.”
Hệ thống không tiếp tục nói nữa, Lục Lê nghĩ coi như nó sai lầm đến an ủi mình.
Lục Lê biểu thị không tiếp tục nghĩ muốn lý giải hệ thống cay gà nữa.
Tháng ngày trong ấm trì trôi qua, Lục Lê cũng từ từ thích ứng y phục đến thì đưa tay, cơm đến thì há mồm, chỉ là hắn phát hiện căn bệnh ung thư lười càng ngày càng lợi hại, hầu như đến mức độ hết thuốc chữa.
Trên căn bản mỗi ngày đều như một con cá mặn nằm ở trên nhuyễn tháp.
Không có người đến ám sát hắn, đồng thời Quý Thanh Hoan hầu như đứng hầu bên cạnh hắn, tâm tình Lục Lê rất thoải mái, vì lẽ đó hắn cũng không tìm được lý do giết người.
Tuy rằng Quốc Sư có thể không đi lâm triều, thế nhưng các đời Quốc Sư khi còn đảm nhiệm vai trò trước Bạch Đinh Ca đều rất đúng giờ có mặt. Bởi vì làm Quốc Sư có quyền quyết đoán cao, thường thường đều khát vọng trong tay nắm càng nhiều quyền lực, tả hữu chỉnh lý quốc gia.
Thế nhưng Bạch Đinh Ca thì không, hắn đối với quyền lực quốc gia không có hứng thú, chỉ cảm thấy những hình thức giết người còn thú vị hơn.
Không hổ là tên biến thái, Lục Lê vĩnh viễn không hiểu nổi tư duy biến thái này.
Quốc gia này lấy rắn làm thần phân thân ở nhân gian, thế nhưng ngoại trừ những con rắn được tế thiên ở bên ngoài, ở dân gian rắn lưu lạc gần như không có, rắn ở đây là vật chủng rất ít ỏi.
Rất nhiều người cả đời đều truy tìm suy nghĩ muốn cung phụng một con rắn, nhưng đều không chóng mà tàn phải kết thúc.
Thế nhưng khiến người ta nện ngực giậm chân chính là, Bạch Đinh Ca nuôi cả một phòng rắn, hơn nữa những con rắn kia ngoan ngoãn đều làm tai mắt cho hắn, khống chế các đại thần quyền cao chức trọng trong vương cung.
Lục Lê rất không thích loài bò sát lãnh huyết này, vừa nghĩ tới trên người chúng nó lớp vảy bóng loáng cùng ánh vàng óng ánh cả người đều dựng đứng cả lên, toàn thân Lục Lê cả người nổi đầy da gà.
Hắn lần đầu tiên vui mừng chính mình không nhìn thấy gì.
Thời gian ba năm kỳ thực không dài không ngắn, nhưng với Lục Lê mà nói thì phi thường thống khổ. Tuy rằng được người chăm sóc rất thoải mái, nhưng Lục Lê cảm giác mình hiện tại như con cá mặn chỉ ăn no chờ chết, hay hắn sẽ vĩnh viễn bị vây ở thế giới kỳ hoa này mãi mãi.
Bởi vì nội dung nguyên tác vở kịch thời gian cũng là ba năm, Kê Thủy cùng Bạch Đinh Ca tương ái tương sát ba năm, sau đó hai người liền lưỡng bại câu thương mà chết.
Trong nháy mắt liền đến mùa đông, chẩn bị thời điểm đến tết. Những ngày này mây che phủ hết ánh trăng, tuyết lớn đầy trời, Lục Lê sợ lạnh nơi nào cũng đều không muốn đi, mỗi ngày liền đốt huân hương cùng ở với địa long phóng túng trong phòng.
Hắn thật không nghĩ tới Bạch Đinh Ca võ công cao đến như vậy, lại chống cự không được khí lạnh xâm lấn.
Không biết có phải nơi này một năm mùa đông so với một năm trước còn lạnh hơn, Lục Lê cũng biến thành càng ngày càng sợ lạnh.
Lục Lê nửa nằm nghe Quý Thanh Hoan đọc sách cho hắn, coi như Lục Lê không nhìn thấy cũng có thể cảm nhận được, tiểu cô nương này mỗi ngày đều hướng về hắn ném tới tầm mắt nóng bỏng, thế nhưng nàng làm người cũng rất khá.
Lục Lê nắm trong tay một lò sưởi tay, há mồm ăn một miếng lê được dâng tới.
Bỗng nhiên liền nghe phía ngoài có người gõ cửa, nói tiếp: “Đại nhân, hôm qua vương mời ngài đi Vương Cung chúc tết, hôm nay đến lượt ngài chuẩn bị khởi hành.”
Người cứ lười biếng hoài đầu óc cũng không dễ xài, ngày hôm qua Lục Lê cố ý khiến người ta đi thông báo cho y biết.
Ngày tết kỳ thực chính là giao thừa, ngày này hết thảy các đại thần đều muốn dự họp, cùng Quân Chủ đồng thời nâng chén chúc mừng, hắn làm Quốc Sư đương nhiên không thể vắng chỗ.
Lục Lê không muốn đi cũng phải đến.
Quý Thanh Hoan lưu luyến liếc mắt nhìn hắn, nàng chính là ỷ vào Quốc Sư không nhìn thấy, ánh mắt kia đặc biệt hừng hực buông thả, như muốn đem Quốc Sư lạnh lùng lột sạch liếm láp toàn thân.
Thời điểm Lục Lê thay y phục liền từ chối nàng hầu hạ, Quý Thanh Hoan lùi ra thả sách xuống.
Nói đến Lục Lê đã có ít ngày chưa từng thấy Kê Thủy, xem ra tiểu tử này đối với hắn không còn để bụng nữa.
Trường bào như ánh trăng khoác lên người, sau đó phủ thêm lớp ngân hồ ở phía trên, lúc ra cửa cho dù có gió lạnh thổi tới, hoa tuyết khiêu vũ bay xuống ào ào, Lục Lê cũng không thấy lạnh.
Chờ xe ngựa đến đại điện vương cung, Lục Lê xuống xe ngựa, âm thanh khắp chốn ầm ĩ trong khoảnh khắc trở nên yên lặng như tờ, sau đó mọi người như phản ứng lại, hướng về trên đất quỳ một hàng.
Từ khi tiết Thất Tinh Quốc Sư ngày đó giáng xuống Thất Tinh, bất kể là ai, tôn kính sùng bái Quốc Sư như sùng bái thần linh, số lượng phấn não tàn càng kịch liệt tăng trưởng.
Nếu như là Bạch Đinh Ca trước đây, nhìn thấy cảnh tượng như vậy nhất định sẽ rất hài lòng, bởi vì đại biểu hắn có thể càng thêm trắng trợn không kiêng dè hành hạ người đến chết, mà không có ai có thể lên án hắn.
Quân Chủ vận hoa phục màu đen cũng tiến lên nghênh tiếp, hướng về Lục Lê bái một cái, nói: “Tiên sinh.”
Lục Lê ra hiệu gật đầu, thuận miệng nói: “Vương.”
Kê Thủy nói: “Cô mang tiên sinh vào điện.” Lại ghé sát vào Lục Lê, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được nói, “Tiên sinh ngày hôm nay thật là đẹp mắt.”
Lục Lê lại nhẫn nhịn mới không tát vào mặt y.
Đám người quỳ ở dưới đất còn cúi đầu, yên lặng chờ đợi Quân Chủ bọn họ mang Quốc Sư vào chỗ.
Lục Lê đã lâu không ngồi vào chỗ của mình, hắn dùng tay sờ lên bình rượu hoa văn cầu kỳ, đang suy nghĩ hoa văn mặt trên đến cùng là vẽ cái gì.
Lúc này bên tai truyền tới tiếng nói Kê Thủy: “Bình rượu này được chính tiên sinh lúc tế tự đã ấn phù điêu bên trên.”
Đột nhiên nghe được tiếng nói này làm Lục Lê sợ hết hồn, chén rượu trong tay suýt chút nữa rớt xuống đất.
Có điều mặt hắn vẫn trầm như nước tiếp tục tinh tướng, làm cho người khác có một loại cảm giác sâu không lường được.
Lục Lê làm bộ không nghe không phản ứng y, lẳng lặng nghe biểu diễn nước chảy sáo trúc giống như nhạc khúc.
Tiệc rượu trôi qua quá nửa, lại có mấy lão già rục rịch bắt đầu tiến cử con gái chính mình, lần này đối mặt mấy lão đại thần đề nghị, Kê Thủy do dự một chút, chuyển sang hỏi Lục Lê: “Tiên sinh nghĩ như thế nào?”
Vừa nãy Lục Lê thất thần, thời điểm bị hỏi như bị uy hiếp, trầm mặc một hồi sau đó nói: “Có thể.”
Phía dưới vương tọa các đại thần ngay lập tức kích động, dồn dập đứng lên muốn đem con gái của chính mình gả đi.
Lúc này Lục Lê mới nghe rõ ràng bọn họ vừa đang thảo luận cái gì, trong lòng quýnh lên một hồi, không biết có nên hay không đem lời nói thu lại.
May là Kê Thủy nói rằng: “Cô hôm nay mệt mỏi, việc này tạm gác lại sau.”
Tâm trạng Lục Lê mới thở phào nhẹ nhõm, hắn sợ Kê Thủy thật sự sẽ cưới vợ.
Như vậy độ HE càng khó tăng lên.
Đợi đến khi yến hội ngày tết kết thúc, Lục Lê chân trước liền muốn đi, chân sau liền bị Kê Thủy phái người tới gọi lại.
“Quốc sư đại nhân, vương ở tẩm điện chờ ngài.”
Lục Lê vốn muốn cự tuyệt, nhưng lại nghĩ tới tiến độ HE, hắn vẫn tiếp nhận lời mời.
Cung nhân nhấc theo đèn lồng giấy màu da cam đi ở phía trước dẫn đường, Lục Lê liền nghe tiếng bước chân của hắn ở trong bóng tối tìm tòi.
Không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, Lục Lê cảm giác thính giác hắn bị suy yếu một chút, từ trước hắn có thể từ bên trong hô hấp người phán đoán ra có ai tiếp cận hắn hay không, mà hiện tại hoàn toàn không phát hiện được.
May mà hiện tại người ám sát hắn hầu như không có.
Cảm quan nhạy cảm lập tức liền trở nên trì độn, thời điểm Lục Lê bước đi nhất định sẽ lắng tai nghe tiếng bước chân người dẫn đường, mới không ngã sấp mặt hoặc là theo không kịp.
Lục Lê hỏi hệ thống, hệ thống lại nói không biết, không biết, tui thật sự không biết gì hết.
Hắn muốn đánh chết hệ thống cay gà.
Lục Lê chú ý nghe tiếng bước chân, mãi đến tận đi tới tẩm điện Quân Chủ bên trong mới thanh tĩnh lại.
Kê Thủy đem hạ nhân vẫy lui, tấu chương cầm trong tay đặt xuống, hướng về phương hướng Lục Lê đi đến.
Lục Lê liền đứng tại chỗ chờ y, được Kê Thủy quan tâm, khiến hắn sinh ra tật xấu không muốn tự mình động thủ.
Kê Thủy đem ngân huy trên người hắn giải đi, đặt ở một bên, sau đó một cách tự nhiên đem tay Lục Lê nắm trong tay, dùng lòng bàn tay cực nóng sưởi ấm ngón tay hắn lạnh lẽo.
Lục Lê cũng không giãy dụa, tiểu tử này lần thứ nhất khi nắm tay hắn đã biết, hắn rõ ràng sẽ không trả thù chính mình, cũng không tùy tiện đem nhân côn nhét vào trong phòng y, cho nên đối với Lục Lê làm những động tác thân mật tần suất càng ngày càng nhiều lên.
Lục Lê thật hối hận lúc trước chính mình không giận tím mặt, bằng không còn có thể đẩy lùi Kê Thủy mặt dày.
Kê Thủy nói: “Tay tiên sinh thật lạnh.” Nói xong, y đem tay Lục Lê kề sát tới trên mặt chính mình, ý đồ để tay hắn mau ấm áp.
Lục Lê có chút không phục, chính là tiểu tử này trong ba năm như ăn chất kích thích mà cao lên, nguyên bản chỉ cao đến bả vai hắn, hiện tại thân thể cao lên so với hắn còn muốn cao hơn nhiều.
Lúc này Lục Lê mới nhớ tới chính sự, hỏi: “Vương tới tìm ta có chuyện gì?”
Kê Thủy nói: “Không có gì, chỉ là mấy ngày không thấy tiên sinh, Kê Thủy rất là nhớ nhung.”
Lục Lê ở trong lòng phỉ nhổ một tiếng, cảm giác hành động tiểu tử này cao tay, rõ ràng trong lòng đối với hắn phiền chết đi được, còn có thể làm ra dáng vẻ rất thích hắn.
Lục Lê mím môi không trả lời.
Kê Thủy thấy hắn không nói lời nào, lôi kéo Lục Lê ngồi lên giường mềm mại, còn nói: “Không biết Quý tiểu thư dạo này có sống tốt không?”
Lục Lê nói: “Rất tốt.” Có điều hắn có chút buồn bực, mỗi lần Kê Thủy thấy hắn liền hỏi tình huống Quý Thanh Hoan một lần, sẽ không thật sự coi trọng nàng chứ?
Thanh tuyến Kê Thủy cùng ba năm trước không có thay đổi, chỉ là tiếng nói trở nên trầm thấp một chút, vẫn êm tai chết tiệt đến như vậy. Y nói: “Tiên sinh cho rằng Quý tiểu thư ra sao?”
Lục Lê rút tay từ trong tay y ra, không để ý tới y.
Kê Thủy miệng cười một tiếng, sau đó nói: “Ta đối với Quý tiểu thư không có bất nhã chi niệm.”
Quản mi niệm hay không niệm, thực sự rất phiền.
Lục Lê nhăn lại lông mày, nói rằng: “Nếu vương đã vô sự, ta liền trở về.”
Kê Thủy không hồi đáp hắn, trái lại tự mình tự hỏi: “Không biết tiên sinh cảm thấy mùi thơm huân hương có dễ ngửi hay không?”
Lục Lê mất kiên nhẫn, nhưng hắn vẫn kiềm chế nói: “Có một chút.”
Tiếp theo hắn lại nghe được tiếng cười Kê Thủy như tên bệnh thần kinh, y vỗ tay nói rằng: “Tốt lắm tốt lắm.”
Lục Lê cảm thấy y cười có chút làm người ta sợ hãi, mày nhíu càng chặt, hắn đứng lên, tìm kiếm quyền trượng bên cạnh mình.
Hắn chưa kịp nói gì, Kê Thủy chậm rãi nói rằng: “Tối nay Cô sai người tàn sát phủ Quốc Sư.”
Câu nói này như đầu đạn bom nguyên tử, đem đầu óc Lục Lê vốn không tỉnh táo nổ một tiếng to đùng, hắn khống chế không được vẻ mặt của chính mình, tuy rằng trong lòng phi thường khiếp sợ, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng cứng ngắc.
Kê Thủy lại ha ha nở nụ cười một tiếng, tiếng cười khiến Lục Lê sởn cả tóc gáy.
Trong giọng nói y dẫn theo mấy phần không cam lòng cùng nghi hoặc: “Cô dùng thời gian ba năm ngủ đông, trong bóng tối làm tan rã thế lực của tiên sinh, tiên sinh chẳng lẽ không thương tâm, không tức giận?”
Trời đất! Làm sao không thương tâm! Làm sao không tức giận! Ta cùng bọn tiểu đồng đều kinh ngạc đến ngây người!
Then chốt là hắn còn chưa đem đầu mẫu thân Kê Thủy trả lại y! Tiểu tử này đột nhiên liền chơi đại chiêu này!
Không hề có một chút điểm phòng bị, cũng không có một tia chuẩn bị!
Kê Thủy thấy trên mặt nam nhân vẫn trước sau như một tựa gió thổi mây bay, không có một chút nào ngạc nhiên cùng kinh ngạc, thật giống như hết thảy trong mắt hắn đều không đáng nhắc tới, ngôn ngữ trào phúng giống như đánh lên trên cành hoa.
Lục Lê thật muốn phiết một tay áo đem hắn bay ra ngoài, nhưng hắn mới vừa đem tay áo giơ lên, Kê Thủy liền một phát bắt được cánh tay của hắn, sức mạnh này khiến Lục Lê không thể phát lực.
Đón lấy, Kê Thủy đối với tay hắn giống như cánh gà đem cánh tay kèn kẹt hai tiếng liền tháo khớp đi, Lục Lê cảm giác trên vai đau đớn, tiếng hét thảm thiết liền muốn kêu lên, thế nhưng hắn gắt gao cắn môi, vẫn cứ nhịn xuống.
Ở trong lòng Lục Lê điên cuồng gõ hệ thống, chất vấn nó đến cùng đã xảy ra chuyện gì.
Hệ thống không lên tiếng.
Dưới thân Lục Lê long sàn mềm mại, hắn phản kháng sức mạnh với đối phương không khác nào lấy trứng chọi đá. Tiếp theo hắn cảm giác được trên mắt buông lỏng, dải băng bịt mắt được tháo xuống.
Kê Thủy đưa tay lên trên mặt hắn vuốt nhẹ, thấp giọng nói rằng: “Chính là vẻ mặt này, khiến Cô ở trong mơ đều muốn đem tiên sinh đặt ở dưới khố làm nhục…”
Đậu má nó mọi chuyện tại sao lại như thế này!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...