Lục Lê thật sự không biết làm sao tiếp lời nói từ y, lại cảm thấy không tiếp lời sẽ rất lúng túng, liền do dự nói: “… Không phải.”
Kê Thủy nghe được lời hắn đáp lại, rất vui vẻ nói: “Kê Thủy muốn hướng về tiên sinh nhận lỗi.”
Nhận lỗi cái đầu buồi, chỉ là giao dịch lẫn nhau cần phải nhận lỗi à? Mặt tiểu tử này sao lại lớn đến thế?
Lục Lê trầm ngâm một hồi, sau đó nói: “Không cần.” Mày mau cút đó mới là lời xin lỗi.
Quý Thanh Hoan đang ở trong bếp vì hắn chuẩn bị trái cây, nói phải làm trái cây lạnh, Lục Lê cảm thấy nếu như nàng trở về nhìn thấy Quân Chủ quỳ gối trước giường hắn, nhất định sẽ đem con ngươi trừng muốn lác mắt.
Kê Thủy lại nói: “Kê Thủy cần phải giúp tiên sinh cao hứng.”
Tiếp theo dùng tay mềm mại nắn vuốt hắn, sau đó cách lớp y phục mềm mại vuốt nhẹ eo hắn, nếu như Lục Lê nhìn thấy, sẽ thấy được tầm mắt Kê Thủy hầu như sùng bái ngưỡng mộ nhìn mình.
Lục Lê sắp bị y làm phiền chết rồi, thật muốn hất tay áo vứt y bay ra ngoài.
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra, hắc y thích khách cầm trường kiếm trong tay nhào lộn vào phòng. Trong tay bắn ra hàn quang, mạt kiếm hướng về nam nhân còn nằm trên nhuyễn tháp đâm tới.
Lục Lê thở dài, đem Kê Thủy hướng về trong lồng ngực, ôm hắn từ trên nhuyễn tháp nhảy lên một cái. Đem ngọc châu giấu trong tay áo nắm ở trong tay, mũi tên bên trong ngọc châu được phóng ra bên ngoài, chuẩn xác ghim vào bả vai thích khách.
Kiếm trong tay hắc y thích khách rơi loảng xoảng xuống đất, viên ngọc châu hãm sâu bên trong máu thịt y, phát sinh tiếng rên đau đớn khó nhịn.
Thế nhưng y không cam tâm khi thất bại, lại từ trong lồng ngực móc ra một ám khí, hướng về đầu Lục Lê ném tới.
Lục Lê hướng về bên cạnh đẩy Kê Thủy một cái, né qua ám khí khí thế hùng hổ, tiếp theo giữa ngón tay bốn viên ngọc châu cũng theo sát bay ra ngoài.
Đợi sau khi Lục Lê thu thập thích khách xong, thị vệ ở ngoài cửa mới khoan thai đến muộn, tiến lên dùng trường thương đem tên thích khách kia vác lên.
Trong lòng Lục Lê sốt ruột Quý Thanh Hoan làm sao còn chưa tới, ngoài miệng lạnh lùng nói: “Kéo ra ngoài.”
Trường thương đâm vào vai thích khách, trong nháy mắt mùi máu tanh tràn ngập khắp phòng, may mà huân hương vẫn còn, bằng không Lục Lê ngửi được mùi huyết vị chắc ói chết ngay tại chỗ.
Ngay khi thị vệ muốn đem thích khách kéo ra ngoài dùng các loại hình phạt tàn nhẫn nhất, đúng lúc Quý Thanh Hoan nâng trái cây lạnh trở về, nhìn thấy cảnh tượng máu tanh như thế cả người không kìm lòng được run rẩy lên, sau đó bước thật nhẹ vào phòng.
Quý Thanh Hoan đem dĩa để xuống, sau đó hướng về Kê Thủy dập đầu hai cái, tiếp theo liền đối với Lục Lê nói: “Đại nhân, tên thích khách này phải nhận được hình phạt thế nào?”
Lục Lê phất tay áo, miễn cưỡng nằm vật xuống trên nhuyễn tháp, sau đó mới hời hợt nói: “Đương nhiên là lột da đánh nát xương, sau đó đem ngâm vạc dầu.”
Hắn nói xong cũng thấy xấu hổ một hồi, cảm giác được chính mình thật sự rất tinh tướng.
Mấy ngày nay Quý Thanh Hoan nhìn thấy Quốc Sư đến cùng là có bao nhiêu người hận hắn, luôn có người ba ngày hai lượt, không tự lượng sức nghĩ muốn ám sát hắn. Quý Thanh Hoan cũng biết, nếu như không làm chút trừng phạt, sợ những tên thích khách muốn đi tìm chết tới đây sẽ càng nhiều hơn.
Dù sao Quý Thanh Hoan cũng từ xã hội hiện đại được giáo dục hun đúc làm người, nghĩ đến những người bị kết cục kia, đêm khuya ác mộng không ngừng nghỉ dây dưa với cô.
Quý Thanh Hoan chần chừ nói: “Đại nhân, có thể hay không ban cho tên này cái chết thoải mái nhất?”
Nếu như là Bạch Đinh Ca thật sự, sẽ hoài nghi e sợ để tâm đến tiểu cô nương Quý Thanh Hoan này, nhất định ở trong lòng nghĩ có người ở trong bóng tối sai khiến nàng.
Lục Lê hoàn toàn không cần lo lắng, bởi vì hắn biết Quý Thanh Hoan tâm địa quá thiện lương mà thôi, cho nên nàng không ưa những chuyện như vậy. Hơn nữa nghĩ muốn nỗ lực chậm rãi hun đúc Bạch Đinh Ca, để hắn lý giải con người đều có tư tưởng bình đẳng như nhau.
Mấy lần trước Quý Thanh Hoan đều đến cầu xin hắn cho bọn họ cái chết thoải mái nhất. Lục Lê làm bộ cân nhắc cùng xoắn xuýt nửa ngày mới đáp ứng.
Vì lẽ đó lần này hắn vẫn trầm mặc một hồi, Quý Thanh Hoan cúi đầu, sau lưng sợ hãi ướt đẫm mồ hôi.
Ngay thời điểm Lục Lê muốn nói ra kết cục dành cho tên thích khách, Quân Chủ vẫn trầm mặc không nói liền lên tiếng: “Chỉ là một thân phận thần nữ, còn trái phải mưu toan quyết định thay Quốc Sư?”
Tiếp theo hướng thị vệ nói: “Thực chướng mắt, mau kéo ra bên ngoài.”
Lục Lê không nghĩ tới Kê Thủy sẽ nói như vậy, tâm trạng hắn lập tức nâng lên, ngữ khí vẫn không một chút rung động nào, cho Quý Thanh Hoan chút mặt mũi nói rằng: “Mang xuống chặt đầu.”
Cái chết như thế đã là rất phi thường nhân từ.
Quý Thanh Hoan thở phào nhẹ nhõm, lưng thẳng tắp lập tức thanh tĩnh lại.
Kê Thủy nhàn nhạt liếc nàng một chút, hỏi Lục Lê: “Quốc sư đem Quý gia tiểu thư giữ ở bên người?”
Lục Lê gật gật đầu, lập tức đối với hắn ra lệnh trục khách: “Vương đã vô sự, sớm một chút liền hồi cung đi thôi.”
Ở quốc gia này chỉ có hắn mới có thể công khai đuổi Quân Chủ đi.
Nhưng Kê Thủy quay đầu đối với Quý Thanh Hoan nói: “Ngươi lui xuống, cô có chuyện cùng Quốc Sư nói.”
Lúc này Quý Thanh Hoan mới từ dưới đất đứng lên, cúi đầu vội vã đi ra cửa.
Lục Lê nghe được âm thanh Quý Thanh Hoan đẩy cửa đi ra ngoài, lông mày hắn nhíu lại, trong lòng đối với Kê Thủy đặc biệt buồn bực.
Ngày hôm nay Quân Chủ trẻ tuổi tâm tình dị thường sung sướng, nhìn thấy hắn khẽ nhíu mày, thật không muốn để hắn giữ người bên cạnh, nói rằng: “Tiên sinh hẳn là đã quên, hôm nay Kê Thủy hướng tiên sinh tạ lỗi.”
Nếu mắt Lục Lê không bị dải băng mắt quấn quýt che đi, hắn rất muốn cho tiểu tử này một cái liếc mắt.
Đừng tưởng rằng hắn không biết là ai đem những tên thích khách này thả vào, bọn thị vệ phủ Quốc Sư đều do vua phái tới, tuần hoàn tự nhiên sẽ nghe theo ý chỉ vua.
Xem ra y muốn tìm thời điểm đem thị vệ bên cạnh mình thay máu, miễn đến lúc ám sát lại có người che chở.
Tuy rằng những người kia mỗi lần đều không đụng đến được người hắn, nhưng rất là phiền phức đó nha.
Lục Lê không muốn phản ứng y, lại nghĩ đến nếu không để ý tới tiểu tử này có thể y được voi đòi tiên, chỉ có thể nói: “Vương không cần phải như vậy.”
Kê Thủy không kiên trì nữa, ngược lại nói: “Tiên sinh xem ra đặc biệt phóng túng Quý tiểu thư.”
Nếu như câu tiếp theo này nói y đang ghen, nhất định Lục Lê sẽ bị lời dối trá này làm phun máu ra bên ngoài mất.
Nhưng Kê Thủy không cho hắn cơ hội phun máu, lại làm hắn vô cùng khiếp sợ, y nói rằng: “Nếu ánh mắt tiên sinh coi trọng, không bằng Kê Thủy cưới nàng làm vợ?”
Kê Thủy muốn cưới Quý Thanh Hoan? Tuy rằng Lục Lê muốn tác hợp hai người bọn họ, nhưng bên trong nội dung vở kịch hai người này hoàn toàn chưa từng tới điện phủ, lẽ nào nội dung vở kịch vào thời điểm hắn không biết bất tri bất giác vặn vẹo đến trình độ này?
Lục Lê khiếp sợ chống đỡ người lên, đem đầu chuyển hướng phương hướng Kê Thủy, trong lòng trợn mắt ngoác mồm. Hắn hoãn một hồi mới nói: “Tại sao?”
Kê Thủy thấy hắn rốt cục chịu nhìn chính mình, nhưng có điều là bởi vì thần nữ thấp kém kia, trong giọng nói có chút lạnh lẽo: “Như vậy vừa có thể cho Quý gia tiểu thư danh phận, cũng thuận tiện cho tiên sinh cùng nàng ở chung bên nhau.”
Thực sự rất cám ơn mi vì đã làm đến thế!
Lục Lê cảm thấy kỳ hoa không chỉ là hắn, sự thật Kê Thủy cũng phi thường kỳ hoa, quả thật đánh vỡ nhận thức tình người đối với hắn.
Lục Lê từ chối y thật lòng: “Ta đối với nàng không phải xuất phát từ tình cảm nam nữ.”
Kê Thủy nói: “Tiên sinh không cần vì thế ưu phiền.”
Lục Lê cảm thấy uy hiếp một trận, quả thật muốn làm cho hắn phát điên.
Lục Lê nói: “Ta cũng không ưu phiền.”
Nhưng mà hắn không đợi được Kê Thủy trả lời, lại nghe được tiếng Kê Thủy dùng chiếc đũa ngà voi gắp trong dĩa trái cây, Quân Chủ trẻ tuổi đem bàn trái cây gắp lên, thấp giọng nói rằng: “Ta chưa từng gặp một bàn trái cây nào lạ lùng đến như vậy.”
Phi, tiểu tử ngươi làm sao biết đến món này. Kỳ thực đây là món salad trái cây mới được Quý Thanh Hoan nghiên cứu ra.
Lục Lê vô cùng tiếp đãi Quý Thanh Hoan bởi vì điều này, chính là tài nấu nướng của nàng rất tốt, thế giới này khẩu vị đều thiên về nhạt, Lục Lê mỗi lần ăn cơm đều không có tư vị gì.
Quý Thanh Hoan làm món ăn phi thường ngon miệng, phi thường hợp khẩu vị Lục Lê.
Chỉ bằng điểm ấy, mỗi thời khắc Lục Lê đều che chở cho Quý Thanh Hoan.
Kê Thủy không nghe Quốc Sư trả lời, y cũng không thèm để ý, gắp khối trái cây đưa tới bên mép Lục Lê.
Do thói quen được đút Lục Lê phản xạ há miệng ra, đem miếng táo nuốt vào.
Kê Thủy nhiều lần cầu khẩn hầu hạ hắn, Lục Lê cảm thấy cả người đều không dễ chịu, hắn đối với Kê Thủy nói: “Những việc này giao cho hạ nhân làm là được rồi, quốc vụ luôn bận rộn, vương nên sớm chút hồi cung đi.”
Kê Thủy đặt đôi đũa ngà voi xuống, sau đó nói: “Tiên sinh không cần lo lắng, ta có thể tới gặp tiên sinh, cũng đã sớm đem toàn bộ quốc vụ quản lý tốt. Tối nay là tiết Thất Tinh, Kê Thủy tới là muốn mời tiên sinh cùng đi.”
Thế giới này tiết Thất Tinh là ngày trọng đại, cũng là thử thách năng lực Tế Tự của các đời Quốc Sư. Hơn nữa dân gian cũng có lời đồn, nói tiết Thất Tinh mỗi ngày sẽ giáng xuống hàng loạt, lập tức hạ xuống những lời chúc phúc.
Hàng năm thời điểm tiết Thất Tinh Bạch Đinh Ca làm Quốc Sư cũng phải đảm nhiệm thần côn một hồi, ở trích tinh đài vì mọi người cầu phúc.
Lục Lê vốn dự định đi đến chỗ đó làm dáng một chút rồi trở về, thế nhưng chuyện gì dính vào Kê Thủy, việc này liền trở nên rất phiền phức.
Lục Lê nói: “Vương không cần phải cùng đi trích tinh đài.”
Kê Thủy phản bác hắn: “Kê Thủy đồng ý đi cùng tiên sinh.”
“…” Lục Lê bất đắc dĩ, chỉ có thể đi theo y.
Lần này Kê Thủy lại muốn xung phong nhận việc vì hắn thay trang phục, Lục Lê không ngăn được y, huống hồ hắn cũng không muốn chính mình bận những lớp y phục rườm rà, chỉ có thể mở hai tay ra để Kê Thủy vì chính mình đổi đồ.
Trường bào nguyệt sắc khoác lên trên người thon dài lại kiên cường, tóc đen dài tùy ý thả xuống, da dẻ Quốc Sư có chút bệnh trạng trắng xám, cùng màu sắc áo bào bổ sung lẫn nhau, mặt mày lạnh nhạt khiến mọi người nhìn thấy không thể di chuyển tầm mắt, thán phục hắn phong thái thiên nhân. Kê Thủy dùng đồ trang sức bạch ngọc buộc chặt lên, dùng mảnh tơ lụa che lại đôi mắt buộc nút thắt quanh đầu.
Sau khi làm xong tất cả, Quân Chủ trẻ tuổi theo thường lệ khen một câu: “Tiên sinh thật là đẹp mắt.”
Đẹp cái đầu mày, ông đây có nhìn thấy đâu.
Lục Lê nắm lấy quyền trượng, Kê Thủy vì hắn đẩy cửa phòng ra, nhấc một bước chân đi ra ngoài.
Quý Thanh Hoan đứng canh giữ ngoài cửa mắt liền sáng lên nhìn hắn đi ra, mỉm cười tiến lên nghênh tiếp: “Đại nhân.”
Lục Lê gật gù, sau đó hỏi nàng: “Cùng đi trích tinh đài?”
Trích tinh đài chỉ có Quân Chủ, Quốc Sư còn có các đại thần quyền cao chức trọng mới có thể ra vào, Quý Thanh Hoan vừa nghe chính mình cũng có thể đi, thụ sủng nhược kinh hỏi: “Ta, ta cũng có thể đi sao?”
Lục Lê đương nhiên nói: “Có thể.”
Quý Thanh Hoan vừa nghĩ tới cùng Quốc Sư đi trích tinh đài hứng thú phấn khởi không thể tự kiềm chế, kích động gật đầu liên tục.
Đáng tiếc nàng chỉ lo kích động, nhưng không nhìn thấy Quân Chủ trẻ tuổi nhìn nàng với vẻ mặt đăm chiêu.
Trích tinh đài ở tầng cao nhất trong Vương Cung, là một sân thượng lộ thiên. Bởi vì Vương Cung nằm trong tòa kiến trúc Vương Thành cao nhất, mà ở tầng cao nhất hầu như đưa tay lên liền có thể hái xuống ngôi sao, vì lẽ đó được gọi là trích tinh đài.
Thế nhưng Lục Lê biểu thị, hắn không nhìn thấy gì cả, cho dù Thất Tinh có giáng xuống hàng loạt cũng không hề có chút quan hệ nào với hắn.
Trích tinh đài xếp đặt tiệc rượu phong phú, Lục Lê tùy tiện ăn một chút, nghe nhạc khúc thần bí tiết tấu tự nhiên vang lên, liền đứng lên bắt đầu làm thần côn.
Quý Thanh Hoan là nữ nhân duy nhất ở đây, có chút sốt ruột đứng bên người Quốc Sư.
Nàng nhìn thấy Quốc Sư xuất trần đứng lên, tiếp theo đó tầm nhìn bên trong đều bị trường bào trắng như tuyết chiếm cứ, nguyệt quang màu bạc như tùy ý ở trên người hắn, cùng hắn hợp thành một thể mềm mại như vậy.
Không chỉ có Quý Thanh Hoan, ánh mắt của mọi người đều nhìn kỹ trên người hắn, nhìn thấy hai tay Quốc Sư chầm chậm chuyển qua trước mắt, sau đó đem tấm lụa băng mắt gỡ xuống.
Gió đêm khinh nhu thổi qua mái tóc dài của hắn, nam nhân ngẩng đầu lên, đôi ngươi ngày thường chưa từng mở qua chậm chạp từ từ hé mở, lông mi như cánh chim hắc điệp giương cánh bay lên không trung.
Vốn Quý Thanh Hoan đang đứng thẳng khi nhìn đến cặp mắt kia, cả người không kiềm lòng được quỳ xuống, không biết đến cùng có ma lực gì, để nước mắt nàng đều muốn tuôn rơi.
Đôi mắt phảng phất ngàn vạn ánh sáng trong nháy mắt mở ra, lại nhẹ nhàng nhắm lại, Quốc Sư đem quyền trượng bạch ngọc nắm lại trong tay, sau đó chậm rãi ngâm xướng thần chú cổ xưa tối nghĩa.
Quý Thanh Hoan theo mọi người, nhìn chằm chằm không chớp mắt khi hắn ngẩng đầu nhìn trời. Sau đó lại như phim khoa học viễn tưởng, nhìn những vì sao từ từ nối liền thành một, trong đó mấy ngôi sao lớn hội tụ cùng một chỗ.
Không biết là ai hô một tiếng “Thất Tinh giáng trần”, nhìn thấy dị tượng hiếm thấy các đại thần lập tức đứng ngồi không yên, vội vã đứng lên hai đầu gối quỳ xuống đất, hướng phương hướng Lục Lê bang bang dập đầu mấy cái.
Lục Lê còn đang tinh tướng, hỏi hệ thống: “Mày cho tao bàn tay vàng?”
Hệ thống lập tức nói: “Chưa từng có vật đó.”
Lục Lê hỏi: “Cái Thất Tinh hàng loạt kia là xảy ra chuyện gì? Tao có siêu năng lực, tao là siêu nhân?”
Hệ thống: “Cậu có thể coi như BUG chưa bị tiêu trừ.”
Lục Lê nói: “Tao muốn tố cáo mày, mày chờ đó.”
Hệ thống: “Tố cáo vô ích.”
“…” *** má mày.
Lục Lê sắp bị hệ thống làm cho tức chết đến nơi, cổ họng hắn một trận phát ngọt, ói ra máu ngay trên trích tinh đài.
Ôi mẹ nó, hắn là người đầu tiên bị hệ thống cay gà làm cho tức chết.
Bên tai chỉ nghe được Quý Thanh Hoan sợ hãi thét lên một tiếng, cả người Lục Lê mềm nhũn, không khống chế được ngã về phía sau, ý thức chìm vào một mảnh mê ly.
Nhưng ở thời khắc cuối cùng, Lục Lê có cảm giác mình rơi vào một cái ôm ấm áp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...