Ý thức Lục Lê từ từ thanh tỉnh lại, hắn phát hiện mình vẫn trong một mảng bóng tối, nhạc khúc xung quanh bốn phía ầm ĩ trang nghiêm lại thần bí.
Trên tay cùng trên chân hắn thật giống như mang theo dây xích tinh tế, quấn một dải băng mắt quanh đầu, trong tay nắm quyền trượng ngà voi ôn hòa, trên người trường bào dày nặng rũ xuống mặt đất.
Hắn dò dẫm đi về phía trước một bước, kết quả suýt chút nữa bị vấp ngã, bên cạnh có người kinh hoảng lại đây đỡ lấy hắn, dặn dò: “Quốc Sư ngài cẩn thận!”
Lúc này Lục Lê tiếp nhận tin tức từ thế giới này, hắn không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, sau đó nhịn xuống kích động muốn đem hệ thống quăng đi.
“Ta không sao.”
Người hầu vẫn cúi đầu khom người rất cung kính, khi nghe giọng nói Quốc Sư lạnh lùng mới lui về phía sau vài bước, trở lại vị trí ban đầu.
Tuy rằng trước mắt Lục Lê một vùng tăm tối, thế nhưng ngoại trừ vừa nãy trong nháy mắt đó hắn không thích ứng ở phía bên ngoài ra, lúc này liền phản ứng lại. Nghe nhạc khúc có tiết tấu hắn liền nâng chân bước lên cầu thang.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm không chớp mắt Quốc Sư bọn họ bước lên tế đàn, hắn ngẩng đầu lên, trường bào thuần trắng không dính một hạt bụi, mái tóc màu mực tàu thổi trong gió bay ngổn ngang, tăng lên đường nét khuôn mặt như ngọc càng thêm trắng xám, cho dù hai mắt bị che kín, nhưng vẫn toát lên được vẻ phong hoa tuyết nguyệt.
Trước mặt hắn là mấy cái mộc trụ trói người, tế phẩm bị ép quỳ trên mặt đất trần trụi.
Các tế phẩm đều cúi đầu, toàn thân run lẩy bẩy, nhưng không một lời xin tha, trái lại từ trong mắt bọn họ nhìn ra được một loại ngóng trông nào đó.
Mỗi lần tế trời tế phẩm đều là tử tù lao bên trong chọn lựa ra, huấn luyện thân thể nghiêm ngặt, một tháng chỉ tắm rửa một lần, sau đó tịnh thân ăn chay, mới có tư cách trở thành tế phẩm của thần.
Mà Quốc Sư bọn họ, trong mắt tất cả mọi người so với thần còn muốn thần thánh hơn.
Tay áo bào thuần trắng tung bay, quốc sư chậm rãi giơ lên bạch ngọc được chế thành quyền trượng, chỉ về phương hướng tế phẩm.
Đao phủ đứng ở một bên thời điểm hắn giơ quyền trượng lên, liền đem tế phẩm kéo lên, thậm chí đem mộc trụ trên mặt đất nhổ ra, sau đó đem mộc trụ lẫn tế phẩm ném xuống xà quật.
Lục Lê kiềm chế khi nghe được tiếng thân thể vỡ nát, hắn nắm chặt quyền trượng tay không kìm lòng được liền run lên, hận không thể lập tức bỏ của chạy lấy người.
Thế nhưng vẻ ngoài hắn vẫn lạnh lùng, mặt không hề cảm xúc ngó xuống tế đàn, để mình cật lực khống chế không nghe phía dưới truyền đến tiếng vang khủng bố.
Quốc gia này vừa kỳ hoa lại tàn nhẫn, mặc kệ là vương thất quý tộc hay bình dân, đều lấy tác phẩm của thần làm tín ngưỡng chủ yếu, ở nhân gian lấy xà làm thần, mà Quốc Sư chính là người giao tiếp với thần linh.
Đồng thời quyền lực cao nhất trong quốc gia không phải do Quân Chủ thiên hạ chấp chưởng nắm giữ trên người, mà là trên người Quốc Sư uy vọng cao sang.
Nói cách khác Quốc Sư đứng đầu quốc gia, Quân Chủ chỉ đứng thứ hai.
Thân phận Lục Lê trong quốc gia này chính là Quốc Sư Bạch Đinh Ca, thế giới này không chỉ có nội dung hung tàn, hơn nữa thiết lập đặc biệt hung tàn.
Mỗi Quốc Sư thời điểm tiền nhiệm, khi còn bé chịu huấn luyện tàn khốc nhất, còn phải trải qua bị đẩy xuống xà quật. Ở thời điểm Quốc Sư tiền nhiệm chọn ứng cử viên, Bạch Đinh Ca không được coi trọng, nhưng hắn lại là người duy nhất còn sống sót.
Cái này còn chưa hết, mỗi Quốc Sư tiền nhiệm lúc còn tại vị, đều sẽ bị tước đoạt quyền lợi. Sau khi trải qua nghi thức thần bí, đôi mắt Quốc Sư tuy rằng vẫn còn, nhưng bọn họ lại không nhìn thấy bất cứ đồ vật con người xung quanh mình.
Đây là các đời quân chủ dùng thủ đoạn muốn đả kích Quốc Sư quyền thế cường thịnh.
Ở thế giới này Bạch Đinh Ca là hung tàn tra công, hắn đầu tiên đem tội danh đổ lên người lão Quân Chủ một cước đạp rơi xuống xà quật, để lão ta bị xà gặm đến xương cũng không còn, cuối cùng đem đứa con nhỏ nhất của lão Quân Chủ ủng lên vương vị.
Tiểu Quân Chủ mới nhậm chức là cái mặt hàng khổ bức, lúc đó nhìn thấy Bạch Đinh Ca liền đối với hắn nhất kiến chung tình.
Các đời quốc sư đối mặt loại nghi thức thần bí này, cũng có biện pháp ứng đối. Bí phương cổ xưa lưu truyền cho tới nay bên trong có viết, chỉ cần Quân Chủ cam tâm tình nguyện đem con mắt của chính mình dâng ra, Quốc Sư mất đi thị lực sẽ thấy được ánh sáng.
Kỳ thực Bạch Đinh Ca không muốn làm Quốc Sư, hắn nắm quyền chẳng qua do gia tộc uy hiếp cùng bức bách. Vì lẽ đó khi hắn nắm được quyền thế, sẽ ngay lập tức trở mặt vô tình đem người một nhà hắn quăng vào tù lao.
Thậm chí đem kế tỷ kế muội hiến dâng cho thần, để bọn họ chơi xà PLAY sau đó lại bị xà gặm nuốt đến chết.
Mà Bạch Đinh Ca không chỉ có tra đến thế, tuy tinh thần cũng rất tra, nhưng bởi vì trong lòng hắn còn có vầng trăng sáng.
Cái vầng trăng sáng kia là một nữ hài cùng hắn có duyên gặp mặt một lần, lúc đó hắn bụng đói cồn cào được nữ hài phân cho hắn nửa khối bánh màn thầu khi nàng ăn còn sót lại, một điểm ôn nhu như thế liền để Bạch Đinh Ca nhớ mãi không quên.
Kết thúc BE cuối cùng là diệt sạch hết tất cả, Bạch Đinh Ca cùng Tiểu Quân Chủ liền tương ái tương sát đồng quy vu tận.
Lục Lê: mặt doge.*
Lục Lê sau khi xuống tế đàn, cả người đều thả lỏng. Kỳ quái chính là, hắn tuy rằng không nhìn thấy gì cả, thế nhưng chỉ dựa vào quyền trượng liền có thể nhận biết bước đi kế tiếp như thế nào, dựa vào khí tức nhạy cảm nhận ra được có người đang đến gần.
Kê Thủy cũng chính là tiểu Quân Chủ trong thế giới này bất tri bất giác liền đứng phía sau Lục Lê.
Lục Lê đứng không nhúc nhích, Kê Thủy liền đi tới trước mặt hắn, ngữ điệu cung kính nói: “Tiên sinh.”
Thời điểm Bạch Đinh Ca chưa đem y ủng lên thượng vị, có thời gian làm tiên sinh tại một trường tư thục dạy học cho Kê Thủy, hắn cùng tiểu Quân Chủ duy trì tiếp xúc qua một quãng thời gian.
Lục Lê nghe hệ thống miêu tả thời điểm ấy, nhất thời cảm thấy sợ nổi da gà.
Giai đoạn thời gian đó Bạch Đinh Ca phát huy đầy đủ tinh túy biến thái, đem hết thảy tư tưởng biến thái trong đầu mình tự thân dạy dỗ cho Kê Thủy.
Phỏng chừng là do Kê Thủy có bóng tối quá lớn bên trong, cho tới hiện tại chỉ gọi hắn “Tiên sinh” mà không phải “Quốc Sư”.
Lục Lê cảm thấy Kê Thủy không hận hắn đã là rất tốt rồi… Nhưng Kê Thủy vẫn thích hắn điều đó chứng tỏ y vẫn rất M.
Hệ thống sinh động như thật nói: “Cậu đem nô lệ chặt bỏ tứ chi, móc đi hai mắt, cắt xuống đầu lưỡi, làm thành nhân côn, nửa đêm sai người đặt tới gian phòng Kê Thủy…”
Lục Lê không thể nhịn được nữa đánh gãy lời nó, “Câm miệng, tao còn chưa tính sổ vì mày dám làm tao trở thành mù mắt đây này.”
Hệ thống rất oan ức nói: “Là do cậu không muốn nhìn thấy cậu ta nha.”
Càng nói Lục Lê càng phẫn nộ, hắn khiếp sợ nói: “Thế Kê Thủy đứng trước mặt tao đây vẫn là người anh em của tao ư?!”
Hệ thống bắt đầu giả chết, Lục Lê liền quay về nó mắng to.
Kê Thủy không đợi được Lục Lê trả lời, nhắc lại câu: “Tiên sinh.”
Lục Lê bị y gọi phục hồi tinh thần lại, lạnh nhạt mím môi, sau đó nói: “Vương.”
Theo quy định Quốc Sư không cần hành đại lễ với Quân Chủ, thái độ Quân Chủ đối với Quốc Sư còn muốn cung kính hơn, Lục Lê liền tùy ý đáp một tiếng.
Kê Thủy liếc mắt nhìn hắn, đối với Lục Lê nói: “Tiên sinh chắc đã mệt nhọc rồi, nên đi về nghỉ ngơi trước.”
Lục Lê nghe tiếng đối phương nói chỉ là một thiếu niên mới lớn, tuyến âm thanh réo rắt, nghe như dòng suối chậm rãi chảy qua, đặc biệt thoải mái.
Trọng điểm là, giọng nói này hắn rất quen thuộc, hết sức quen thuộc, vừa nghe đến liền tê hết cả da đầu.
Lục Lê cảm thấy đặc biệt khó chịu, cực kỳ khó chịu.
Quốc Sư thế giới này là một chức nghiệp cực kỳ nguy hiểm, thời điểm tiền kỳ lựa chọn thân thể gần như bị phá nát, vì lẽ đó khi lên làm Quốc Sư tuổi thọ liền giảm đi. Thế nhưng chính vì người của quốc gia này mới là lí do làm Quốc Sư vì bọn họ làm việc kiệt sức mà chết.
Lục Lê xuyên đến thân thể này kỳ thực không có bệnh đại tai gì lớn, hắn cũng là chỉ là đi tới giả trang uy hiếp mà thôi, kỳ thực sắc mặt vẫn luôn trong trạng thái trắng xám.
Lục Lê nắm lấy quyền trượng, hướng về Kê Thủy gật đầu, sau đó xoay người liền muốn đi.
Kê Thủy kêu hắn lại, nói rằng: “Hôm nay ta làm tiệc mừng thọ, tiên sinh có đến hay không?” Giọng nói bên trong ẩn hàm chờ mong nho nhỏ.
Bình thường Bạch Đinh Ca đối với chuyện như vậy không có nhiều hứng thú lắm, hắn đến dự cũng chỉ có mặt cho có mà thôi.
Hai năm trước Kê Thủy mời đều bị Bạch Đinh Ca dù muốn hay không từ chối, nhưng năm nay lại không giống như vậy. Cứ đến mỗi buổi tiệc luôn có mấy đại thần sẽ đem con gái tự tiến cử cho hắn, mà trong này vừa vặn có Quý Thanh Hoan, cũng chính là vầng trăng sáng của Bạch Đinh Ca.
Lục Lê làm bộ trầm tư một chút, sau đó liền gật đầu, nói rằng: “Tiệc tối này ta nhất định sẽ đi.”
Kê Thủy đã tưởng tượng đến cảnh tượng từ chối, nhưng ai biết lần này Bạch Đinh Ca liền đáp ứng. Lục Lê lắng nghe giọng nói liền có thể khẳng định y rất cao hứng, Quân Chủ trẻ tuổi nói: “Vậy đến lúc đó ta phái người đi mời tiên sinh.”
Lục Lê lại gật đầu một cái, nghe được người phân phó đã đem xe ngựa dừng ở trước mặt hắn, sau đó quay người sang, dùng quyền trượng dò dẫm tìm tới chỗ ngồi chính mình.
Lục Lê cảm thấy trạng thái hắn lúc này cực kì quýnh quáng, bước đi đặc biệt khó chịu, thế nhưng mỗi người nhìn hắn lại có suy nghĩ ngược lại với cái nhìn của hắn.
Tuy rằng Quốc Sư bị tước đoạt ánh sáng, nhưng không phải là không cảm nhận được có người, trái lại so với người thường còn muốn nhạy cảm hơn, cái cây quyền trượng kia ở trong tay hắn lại như vật phụ thuộc chính mình.
Ai cũng không thể nghĩ đến trong nội tâm Quốc Sư bọn họ đang có 10 ngàn con thảo nê mã phi nhanh lướt qua, hắn không có phần mềm hack thì thôi đi, còn bị hệ thống cay gà chỉnh thành người mù.
Có điều hắn tuy rằng không nhìn thấy, nhưng tốt xấu có hệ thống giải thích, thật nếu như đó là Bạch Đinh Ca thì làm sao có thể chịu đựng được.
Theo quy định quốc gia, quốc sư một đời chỉ có thể phụng dưỡng thần, kính dâng với thần, không thể có thê thiếp cùng con cái nối dõi tông đường.
Lục Lê sinh không thể luyến trở lại phủ Quốc Sư, trong lòng tràn ngập bi thương.
Lục Lê không thể nhịn được mắng vài câu với hệ thống, “Tao muốn kiến nghị!”
Hệ thống rũ sạch mọi quan hệ: “Đều là sự lựa chọn của cậu, cùng bản hệ thống không liên quan.”
Ban đầu Lục Lê còn run rẩy lát sau liền bình tĩnh lại.
Hắn chợt phát hiện cuộc sống như thế kỳ thực có chút thoải mái, như hiện tại hắn đang nằm ở trên nhuyễn tháp, bên cạnh có người hầu xoa bóp quạt gió dâng nước hoa quả lên.
Trong phòng tràn ngập huân hương an thần, người hầu trong phủ không dám thở mạnh một tiếng. Lục Lê được xoa bóp trên đùi thư thích đến nỗi muốn buồn ngủ, mắt hắn vẫn còn dải băng mềm mại quấn quýt trên đầu, Lục Lê nhắm mắt lại suýt chút nữa liền ngủ thiếp đi.
Trong chớp mắt, hắn cảm giác được một luồng khí tức ác liệt, lập tức Lục Lê liền tỉnh táo lại, ý thức còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã làm ra phản kích.
Giơ ống tay áo nhìn như khinh nhu, kỳ thực ngầm có ý đồ mạnh mẽ, tên thích khách kia rút cây chủy thủ đâm xuống, Lục Lê lập tức đánh bay ra ngoài.
Lục Lê cũng rất khiếp sợ, hóa ra hắn vẫn còn ngưu X như thế.
Bọn người hầu cuống quýt quỳ trên mặt đất, thân thể run rẩy không phát ra một chút âm thanh nào.
Lục Lê nghe được tiếng đầu gối nện xuống sàn nhà rầm rầm, cảm thấy buốt cả hàm.
Người bên ngoài nghe được tiếng động liền vọt vào, đem tên thích khách đã hôn mê kéo lên, hỏi Quốc Sư vẻ mặt lạnh nhạt: “Đại nhân, vẫn dùng phương thức xử trí kia chứ?”
Phương thức xử trí? Trong lòng Lục Lê bị uy hiếp, nhưng trên mặt lại gật đầu, sau đó bọn họ liền đem tên thích khách lôi ra bên ngoài, còn thuận tiện đóng cánh cửa lại.
Lục Lê hỏi hệ thống: “Phương thức xử trí là cái gì?”
Hệ thống do dự một chút, sau đó chậm rãi nói: “Trước tiên là lột da, sau đó ngâm vào trong nước muối, cuối cùng ném vào vạt dầu sôi…”
Nằm! Tào!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...