Khi lễ tang kết thúc, di thể bà ngoại Cố Du được đem đi hỏa táng, Lục Lê liền bị Trình Hoài Cẩn nhìn gắt gao, ngoại trừ công ty và nhà còn lại những nơi khác cậu không cho y đi.
Cũng may là Trình Hoài Cẩn chưa đem Lục Lê mang về hòn đảo nhỏ nhốt lại.
Trình Hoài Cẩn trong giới giải trí không còn thân phận nghệ sĩ nữa, mà lấy cương vị cổ đông cùng Lục Lê xuất hiện.
Lục Lê nghe nói Trình Hoài Cẩn đột nhiên tuyên bố giải nghệ ngày ấy, rất nhiều fans khi nghe đến tin tức này khóc không thành tiếng, dồn dập giữ lại cậu, trang blog có liên quan đến cậu bình luận tăng lên nhanh chóng, có fans não tàn thậm chí thanh thế hùng vĩ kéo xuống đường giăng băng rôn đi dọc đường phố diễu hành.
Lục Lê cảm giác rất phiền, phiền chính là qua không ít ngày tháng, độ HE vẫn ở chín mươi mấy ngưng trệ không lên nổi.
Không biết có phải gặp nút thắt cổ chai hay gặp phải BUG, từ khi nghe hệ thống báo có sự hiện diện của con số, nếu như không nhờ độ HE chống đỡ y làm động lực, Lục Lê hận không thể tự sát trở lại luân hồi ban đầu.
Y xin thề nếu như trở lại thời điểm mới bắt đầu, chắc chắn y sẽ không tìm đường chết quấn quít lấy Trình Hoài Cẩn, càng sẽ không vọng tưởng lại dùng ngôn ngữ cùng hành động buồn nôn cậu ta.
Lục Lê ở giới giải trí tình cờ nhìn thấy Tôn San San, nữ nhân không tim không phổi nhìn thấy y cùng Trình Hoài Cẩn đi cùng nhau, còn hướng về y dùng ánh mắt ám muội nháy mắt mấy cái.
Lục Lê thực sự muốn quỳ trước mặt cô ấy. Lẽ nào không nhìn thấy gương mặt y lạnh lùng như nhìn cừu nhân giết cha nhìn Trình Hoài Cẩn sao, Tôn San San hưng phấn nói với y đã có thể não bổ ra tình cảnh ba ngàn chữ tương ái tương sát.
Đối với nữ nhân kỳ hoa này, Lục Lê không muốn gặp cô ta nữa.
Ngày tháng không nhanh không chậm trôi qua, Lục Lê quả thực bị Trình Hoài Cẩn cầm thú bức cho điên rồi, y đếm không hết đã trải qua bao nhiêu thứ xấu hổ PLAY, Trình Hoài Cẩn nhất thời hưng phấn liền cởi y phục y liền chịch, như vĩnh viễn không biết thỏa mãn chịch y lên bờ xuống ruộng, mà Lục Lê chính là món ăn ngon bị dã thú ăn kiền mạt tịnh.
Bên trong nguyên tác Cố Du tuy rằng thích Trình Hoài Cẩn, nhưng cũng chỉ thích mặt cậu, thỏa mãn dục vọng chinh phục của chính mình, vẫn là kẻ bề trên y tuyệt không thể chịu đựng người khác ngồi trên đầu mình.
Nếu như là Cố Du thật, y khẳng định cả đời đều không quên được loại vô cùng nhục nhã này, hơn nữa còn ở trong bóng tối lén lút lật đổ Trình Hoài Cẩn.
Nhưng Lục Lê không hứng thú đi làm những chuyện đó, y cảm thấy mỗi ngày bị như vầy như vậy, cả người đều bị Trình Hoài Cẩn trá XXX, căn bản không thừa bao nhiêu tinh lực đi tìm cách giải quyết cậu ta.
Ngày nào đó hệ thống còn nhăn nhó đối với y nói: “Cậu chủ, theo nội dung vở kịch cậu nên đẩy ngã Trình Hoài Cẩn, mà không phải bị cậu ta chịch.”
Lục Lê phẫn nộ nói: “Làm sao tao chịch nó?! Tao đánh đéo lại nó thì làm sao chịch? Có phải mày đem phần mềm hack cài trên người nó?”
Hệ thống rất oan ức: “Thế giới không tồn tại BUG, cậu hỏi tui tui cũng không biết nói sao nữa.”
Lục Lê trầm mặc, y đối với hệ thống vô căn cứ vĩnh viễn không sửa được BUG bắt đầu tuyệt vọng.
Cảm nhận được tâm tình y trầm xuống, hệ thống an ủi: “Cho dù cậu ta có chịch cậu, độ HE vẫn tiếp tục tăng.”
Lục Lê nắm chặt tay, hít một hơi thật sâu nói: “Không được, chuyện tốt như thế này làm sao có thể cho nó chiếm chứ.”
Hệ thống: “…” Cậu chủ lại giương FLAG rồi.
Trình Hoài Cẩn tự chủ trương đem người giúp việc cùng đầu bếp trong nhà Lục Lê toàn bộ cho nghỉ việc, vừa mới bắt đầu Lục Lê không đồng ý, thế nhưng từ đây sinh hoạt ẩm thực thường ngày đều do Trình Hoài Cẩn đến hầu hạ chu đáo, so với người giúp việc đều làm tốt hơn, Lục Lê liền thành thật im lặng.
Cuối tuần là thời điểm nhàn hạ, Lục Lê mang dép lê ngồi xếp bằng trên ghế sa lông bắt đầu lướt blog.
Lục Lê tiểu hào đã tích góp mấy vạn fans, những fans này quan tâm đến y chẳng qua mỗi ngày y đều đăng một tấm ảnh có tư thế Trình Hoài Cẩn.
Hơn nữa những tư thế này đều là khoảng cách gần khi quay phim, so với thỉnh thoảng xuất hiện chỉ có bóng lưng mơ hồ trên tin tức thì bức ảnh này thực sự rõ ràng đi rất nhiều.
Lục Lê cảm thấy mình chụp lén Trình Hoài Cẩn đều là những bức ảnh xấu nhất, sau đó tung lên blog người ái mộ nhất định sẽ rất thất vọng, nhân khí thẳng tắp trượt dài, công ty doanh nghiệp thất thu… Phát sinh một loạt phản ứng dây chuyền.
Nhưng mà không hề có.
Nhìn phía dưới từng cái bình luận gào khóc thảm thiết, không một lời nào nói xấu Trình Hoài Cẩn, mà điên cuồng liếm hình, giậm chân nện ngực nói tại sao mình không có ở đó tận mắt nhìn. Có người thậm chí còn đem cậu phóng đại thiên hoa loạn trụy, nói Trình Hoài Cẩn đẹp đến nỗi không giống người, tiện tay vỗ một cái là có một bức hình đẹp.
Lục Lê cảm thấy rất khó chịu, vì lẽ đó y quyết định làm buồn nôn fans Trình Hoài Cẩn một phen.
Mỹ đức 520: Mọi người xem nam thần của tui nè! Hôm nay đẹp trai quá, vừa nãy nam thần với tui chơi phòng tắm PLAY đó nha. Ha ha ha, làm sao bây giờ, hiện tại eo thật đau nha ~ phía dưới là hình Trình Hoài Cẩn gò má còn đỏ ửng đây nè.
Quả nhiên khi bình luận đăng lên lại là một mảnh gào khóc thảm thiết, kết quả Lục Lê làm như vậy chính là dẫn đến một cuộc tấn công trên diện rộng, phía dưới đều muốn lấy thịt đè người y.
Có người còn nói y có chứng vọng tưởng, chỉ là up một bức ảnh thôi, sau đó ở trong lòng tự kỷ ám thị tưởng tượng về Trình Hoài Cẩn.
Trong lòng Lục Lê có điểm thoải mái, y ngay cả vị trí trướng đau không thể miêu tả đều quên sạch sành sanh.
Vì lẽ đó Lục Lê đem loại hành vi này coi như an ủi tinh thần, ngày qua ngày người quan tâm y đều sẽ quen thuộc tính tình này của y, vừa lên mạng kiểu như không thèm nhìn nội dung y viết còn không giội acid sulfurique muốn y bị bạo chiếu.
Lục Lê mới vừa đem nội dung cùng hình ảnh up lên mạng, trên vai bị ghì xuống, bên tai truyền đến giọng nói làm nũng của thanh niên: “Đang xem cái gì?”
Lục Lê đem điện thoại di động giấu đi, trả lời lạnh nhạt: “Không có gì.”
Trình Hoài Cẩn không hỏi nữa, cậu ngồi bên cạnh Lục Lê, bỗng nhiên nói một câu: “Cố tổng, anh nhìn em giống người nào đó ư?”
Lục Lê liếc mắt nhìn cậu như thằng khùng, hồi đáp: “Gì mà cậu với người đó giống nhau? Cậu chính là cậu thôi, còn ai có thể ngu ngốc như cậu chứ.”
Trình Hoài Cẩn ban đầu không tin y, sau đó vẻ mặt trầm tư thay thế bằng nụ cười yếu ớt, đưa tay sờ lên đầu y, nói rằng: “Em tin anh.”
Hệ thống lặng lẽ nói với Lục Lê, Trình Hoài Cẩn ngầm đi thăm dò y, đem của cải y điều tra đến trời đất xoay vần, chỉ còn kém đến mức đào mười tám đời tổ tông ra thăm hỏi một lần. Kết quả vẫn không thể nào tìm tới người phù hợp kia trong miệng Lục Lê.
Lục Lê cảm thán không kìm lòng được mức độ biến thái từ Trình Hoài Cẩn.
Hơn nữa ngày đó y uống say đến tột cùng là nói đến cái gì, để Trình Hoài Cẩn ghi nhớ trong lòng như vậy?!
Trình Hoài Cẩn ghé sát vào nam nhân, đối với y nói: “Ngày hôm nay là lễ tình nhân, chúng ta đi ra ngoài nhé?”
Lục Lê tuy rằng rất muốn nói chuyện này có liên quan gì tới tôi, nhưng y vẫn trầm mặc một chút, sau đó gật gật đầu.
Trình Hoài Cẩn tâm tình sung sướng đem y ôm vào trong ngực, theo thường lệ hỏi một câu: “Anh có yêu em không?”
Lục Lê thật muốn tát chết cậu ta, cậu ta nên xem lại mặt mình xem? Chẳng lẽ ai nhìn mặt cậu ấy đều phải yêu thích à?
Thế nhưng tốt xấu gì y cũng phải nhịn xuống, thuận miệng nói: “Yêu.”
Lần này dĩ nhiên Trình Hoài Cẩn không tốt đến như vậy, tích cực lên án y: “Anh gạt em.”
Lục Lê cau mày, né tránh ánh mắt cậu liền nói: “Tôi không có.”
Trình Hoài Cẩn nói: “Em cũng yêu anh.”
Lục Lê gật đầu: “Tôi biết.”
Y đột nhiên cảm giác đoạn đối thoại như vậy phi thường ấu trĩ, không khống chế liền cười cợt, vỗ lên đầu Trình Hoài Cẩn một cái, nói rằng: “Em có ngốc hay không.”
Con mắt Trình Hoài Cẩn lập tức liền sáng lên, Lục Lê đem nụ cười thu về, chỉ lo đối phương hóa thành lang sói hướng về mình đè xuống.
May là lần này Trình Hoài Cẩn không cầm thú như vậy, cậu nắm lấy tay Lục Lê, cùng mười ngón giao triền nhau.
Thằng nhóc này thay đổi sắc mặt cực kỳ tốt, ở bên ngoài cậu rụt rè lạnh nhạt, ngay cả cái mỉm cười keo kiệt không cho một ai, ai có thể tưởng tượng được cậu còn có thể cười lộ răng ra như thế này.
Lục Lê xem hành vi này tương đối hèn mọn, điển hình của việc thiếu đòn.
Lục Lê không nhịn được hỏi cậu: “Sao em lại yêu tôi?” Bản thân Trình Hoài Cẩn là thẳng nam 100%, tuy rằng cuối cùng suýt chút nữa bị Cố Du đòi hỏi nhõng nhẽo, dính chặt muốn bị uốn cong luôn rồi, nhưng kết cục BE có thể nói rõ Trình Hoài Cẩn thuộc dạng người không dễ bẻ cong.
Đương nhiên cũng có thể là do Cố Du quá tra.
Trình Hoài Cẩn tựa hồ không ngờ tới nam nhân sẽ hỏi như vậy, thật sự nghiêm túc suy nghĩ, nghĩ đến một hồi mặt mày vui vẻ liền trả lời: “Có lẽ là, lần đầu tiên nhìn thấy anh.”
Lời này nói ra có cho Lục Lê 10 ngàn đồng cũng không tin, thời điểm y vừa tới liền uy hiếp Trình Hoài Cẩn nhảy lầu, như vậy cũng có thể thích sao?
Vậy cùng với việc Cố Du đùng đùng giam cầm cậu cuối cùng cũng thích thì có gì khác nhau à?
Nhìn thấy trên mặt Lục Lê hoài nghi, Trình Hoài Cẩn cười híp mắt đối với y nói: “Lúc em từ trên lầu nhảy xuống, rồi sau đó anh lại đưa em vào bệnh viện.”
Lục Lê gật đầu mím môi. Được rồi, y vẫn không thể lý giải tư duy biến thái này.
Trình Hoài Cẩn dẫn Lục Lê đi ra cửa, tới một phòng ăn có chủ đề. Bởi vì ngày hôm nay là lễ tình nhân, các đôi tình nhân đều có đôi có cặp, hai người bọn họ đều là nam nhân tay nắm tay đi tới làm Lục Lê có chút lúng túng.
Trình Hoài Cẩn vẫn quá nổi tiếng, ra ngoài mua ly trà đều bị nhận ra, paparazzi không sót chỗ nào, vì lẽ đó sau này khi ra ngoài cậu đều hóa trang thật tốt.
Đội mũ bóng chày, kéo thấp vàng nón, Trình Hoài Cẩn một thân trang phục hưu nhàn kéo lấy cánh tay y, hầu như cả người đều dính lấy trên người y, Lục Lê cảm thấy không có mấy ai nhận ra cậu, ai có thể nghĩ tới thần tượng bọn họ không biết xấu hổ làm hành động như vậy.
Có điều lối ăn mặc này xác thực hình tượng cùng Trình Hoài Cẩn ngoài đời một trời một vực, nhìn cậu giống như học sinh, khẳng định không có ai phát hiện ra.
Mà Lục Lê lại giống như trâu già gặm cỏ non.
Mỗi bàn ăn thiết lập giống như từng cái phòng riêng, Lục Lê mới vừa đi vào phòng liền có chút lúng túng.
Vừa mới bắt đầu Lục Lê còn cảm thấy ngày hôm nay Trình Hoài Cẩn quá mức an phận, quả nhiên không lâu lắm cậu liền cục cựa người, quay về Lục Lê liền táy máy tay chân, không nhịn nổi như đại sắc lang vội vã muốn tóm lấy con mồi.
Lục Lê không thể nhịn nổi nữa bèn đập tay cậu, nổi giận đùng đùng nói: “Mau ăn cơm.”
Trình Hoài Cẩn lúc này mới thu hồi lại động tác, Lục Lê thật muốn cho fans cậu ta thấy hành vi hèn mọn lại si dại hết thuốc chữa này.
Trình Hoài Cẩn dõi theo nhìn y, trong mắt còn mang theo điểm ấm ức, giống như thầm lặng lên án y.
Lục Lê vừa ăn cơm vừa thở dài cậu ta không hổ danh là Ảnh Đế, không thèm để ý ánh mắt cậu nhìn sang.
“Ôi chao, đây không phải Cố tổng sao?”
Nghe được giọng nói nữ nhân xinh đẹp, Lục Lê ngẩng đầu lên, nhìn thấy đối phương có chút xa lạ.
Nữ nhân cười khanh khách hướng về Lục Lê đưa tay ra: “Cố tổng anh khỏe chứ, tôi là Bạch Đồng.”
Lục Lê nghĩ thầm tôi cùng cô quen nhau à, thế nhưng theo lễ phép vẫn bắt tay cùng cô.
Ánh mắt Bạch Đồng lưu chuyển từ Lục Lê rồi nhìn sang Trình Hoài Cẩn, bỗng nhiên nghi ngờ hỏi: “Cố tổng, sao tôi không thấy anh Trình đi cùng với anh?”
“…” Lại thêm một mụ mắt mù, Trình Hoài Cẩn không phải ngồi đối diện y sao? Lục Lê che giấu một hồi liền nói: “Tôi với cậu ta không thân quen cho lắm.”
Bạch Đồng ha ha nở nụ cười, kéo cô bạn thân hướng về Lục Lê vẫy tay liền rời đi.
Lục Lê đăm chiêu nhìn cô bạn thân Bạch Đồng, tâm nghĩ sẽ không lại là người yêu nữa chứ? Y thực sự bị nữ thần Tôn San San khai thông não bộ rồi.
Trình Hoài Cẩn dùng nĩa ăn đánh vào dĩa phát ra hai tiếng coong coong vang vọng, lúc này Lục Lê mới phục hồi lại tinh thần, chợt nhớ tới thân phận nữ nhân kia liền hỏi: “Có phải cô ấy là người hợp tác đóng trong phim ( Luân Hồi) không?”
Trình Hoài Cẩn nhàn nhạt đáp một tiếng.
Lục Lê ghét bỏ nói: “Vậy vì sao không chịu lên tiếng với cô ta?”
Trình Hoài Cẩn nói: “Em sợ anh ghen.”
“…” Ghen em gái mày chứ mà ghen.
Đến tối Trình Hoài Cẩn lôi kéo y làm chút vận động không hài hòa, Lục Lê kiên trì nói: “Tôi muốn ở phía trên.” Đối phương vẫn chưa trả lời, y lại bù đắp một câu, “Tôi muốn chịch em.”
Trình Hoài Cẩn một điểm không do dự, lập tức liền nằm xuống trên giường rải đầy cánh hoa hồng.
Đúng rồi, bọn họ đến khách sạn có chủ đề tình nhân. Đâu đâu cũng có bầu không khí ám muội của ngày lễ tình nhân, ánh đèn mờ nhạt, cánh hoa hồng phủ kín giường, còn có huân hương làm say lòng người…
Trình Hoài Cẩn nói: “Anh tới chiếm lấy em đi.” Giọng nói mang theo sự quyến rũ cùng chờ mong.
Thanh niên tóc đen quần áo ngổn ngang nằm ở trên giường, màu da trắng nõn cùng dưới giường tràn ngập cánh hoa hồng hình thành sự chênh lệch rõ ràng, đây là bộ dáng chờ người đến chà đạp đây mà.
Lục Lê cũng là cái nhan cẩu, bất chấp tất cả đi tới cưỡi ở trên người cậu, lột sạch quần áo trên người Trình Hoài Cẩn ra.
Trình Hoài Cẩn rất phối hợp để y cởi quần áo ra, còn vỗ vào mông y động viên một hồi, nói rằng: “Anh đừng có nóng vội thế chứ.”
Đợi đến khi đem y phục cậu cởi ra, lúc này Lục Lê mới cảm thấy khó này, nhìn vóc người cậu cứng nhắc, y vẫn không hạ thủ được.
Đồ vật phía dưới Trình Hoài Cẩn chọt vào mông y, không biết dục vọng cậu ta đến cùng là làm sao đến.
Một điểm phản ứng Lục Lê đều không có, y chột dạ từ trên thân thanh niên bước xuống, cười gượng hai tiếng nói: “Ngày hôm nay coi như đủ rồi.”
Thanh niên bị lột hết quần áo chỉ còn quần lót vẫn thong dong như thường, cậu dùng tay chống đỡ đầu, ở trên giường nhìn nam nhân chạy trối chết. Tầm mắt rõ ràng nhìn về y, phảng phất cứ như người đang trần như nhộng chính là y, tiếp theo môi đỏ câu lên, hỏi: “Vậy tới lượt em đến?”
Lục Lê không hề có chút sức chống đỡ bị cậu ta đặt tại trên giường, cởi quần áo, sau đó dùng cánh hoa hồng vắt nước thay thế gel bôi trơn, Lục Lê ngửi được mùi hoa hồng nồng nặc, cảm giác mình sắp sửa bị hun đến chết.
(Hết chương 30)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...