Sau khi Lục Lê bị ôm lấy ra sức giãy dụa mấy lần, dĩ nhiên vua hố phát hiện không tránh thoát được. Sau đó y đổi khách thành chủ ôm eo Trình Hoài Cẩn, hai người liền như vậy thuận thế ngã chổng vó trên tấm giường lớn mềm mại kia.
Trình Hoài Cẩn dùng cánh tay chống đỡ y phía trên, cùng Lục Lê mặt đối mặt, Lục Lê có thể ngửi thấy mùi thơm ngát sau khi cậu tắm rửa.
Anh hai à, con mẹ nó cậu mau đứng lên cho tôi!
Trong lòng Lục Lê linh cảm mãnh liệt, y nhịn lại nhẫn, Trịnh Hoài Cẩn vẫn không nhúc nhích. Y đưa tay ra ở trên eo thanh niên duyên dáng sờ mó ám muội, da dẻ bóng loáng khó mà tin nổi, Lục Lê vốn nghĩ chỉ qua loa sờ mấy lần, không nghĩ tới sờ riết thành nghiện, không nhịn được lại sờ soạng đến mấy lần.
Trình Hoài Cẩn không trốn, nên cũng không muốn tránh.
Con mắt đẹp đẽ kia không hề chớp mắt nhìn y, Lục Lê từ bên trong con ngươi đen thui nhìn thấy chính mình.
Đừng nói là muốn thôi miên y chứ?
Lục Lê đưa tay ra đặt lên con mắt Trình Hoài Cẩn, không nhìn thấy ánh mắt cậu đưa tới, Lục Lê mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ngữ khí ẩn hàm run rẩy nói rằng: “Cậu, cậu đừng đè lên người tôi.”
Mặc cho Lục Lê giãy dụa, trước sau mảy may không lay động được Trình Hoài Cẩn, tách ra hai chân đem đầu gối áp chế y gắt gao.
Điều này làm cho Lục Lê lại nghĩ tới, hoảng sợ bị BUG chi phối qua.
Lục Lê phẫn nộ hướng về hệ thống nói: “Tại sao tao vẫn đánh không lại nó? Tao không phải là công sao?!”
Lục Lê nghĩ đại loại công đại biểu cho nam nhân, đại biểu là nơi nữ nhân có thể dựa vào. Hệ thống vừa vặn mượn cơ hội sửa lại ý nghĩ không chính xác của y, chậm rãi nói: “Bản hệ thống nói rồi, không thấy BUG không cách nào diệt trừ.”
Nếu như hệ thống có thực thể, Lục Lê đã sớm đi tới cắn nó.
Lục Lê muốn rời khỏi, Trình Hoài Cẩn không cho y nhúc nhích.
Lục Lê bị ôm lấy ở trên giường, nghĩ thầm cơ bụng thằng nhóc này đúng là không uổng công luyện tập, sắc mặt y đều đỏ bừng lên, lớn tiếng nói: “*** mẹ cậu muốn chịch tôi à? Đúng là mơ mộng hão huyền, đợi kiếp sau đi nhóc.”
Đối mặt y miệng đầy thô tục, một lần nữa Trịnh Hoài Cẩn nhíu chặt lông mày, một tay cậu thừa sức đè lại tay Lục Lê, tiện tay đem cà vạt Lục Lê kéo xuống, thắt trên cổ tay y.
Lục Lê không muốn tiếp tục duy trì trấn định nữa, y liền mắng: “Trình Hoài Cẩn, *** cả dòng họ nhà cậu! Cậu làm gì ông đây…”
Lời kế tiếp Lục Lê không nói ra được, bởi vì Trình Hoài Cẩn dùng tay nắm cằm của y, một cái tay khác duỗi ra hai ngón tay thon dài, ở trong miệng y dây dưa.
Lục Lê không cách nào ngậm chặt miệng mình lại, chất lỏng óng ánh chảy xuống, ngón tay ác liệt nắm đầu lưỡi y, nhẹ nhàng kìm cuống lưỡi.
“A, a…” Lục Lê có chút thống khổ, trong miệng chỉ có thể phát sinh âm thanh mơ hồ.
Trình Hoài Cẩn cách y rất gần, ở bên tai Lục Lê ngữ điệu nhẹ nhàng hỏi: “Còn nói tục chửi thề nữa hay không?”
Lục Lê trợn to hai mắt, với tư thế kia một khi Trình Hoài Cẩn thả y ra nhất định sau đó cậu sẽ không để yên.
Trình Hoài Cẩn đem ngón tay từ trong miệng y rút ra, trên hai ngón tay dính đầy nước bọt, ở dưới ngọn đèn lòe lòe toả sáng. Cậu sờ nhẹ lên mặt Lục Lê mấy lần, Lục Lê chống cự quay đầu, y nói: “Có chịu buông ra hay không?”
Tâm tình Trình Hoài Cẩn sung sướng nở nụ cười, nếu như phía sau cậu thiết lập bối cảnh manga thiếu nữ, khẳng định là vạn hoa tranh diễm, ánh sáng óng ánh.
Lục Lê không có tâm tình đi thưởng thức, trong lòng y càng thêm phiền muộn, đưa chân liền đạp Trình Hoài Cẩn, quát: “Mẹ nó mau thả ông ra!”
Trình Hoài Cẩn không đem cà vạt y mở ra, cậu vẫn hỏi: “Còn nói tục chửi thề nữa hay không?”
Lục Lê lập tức trả lời: “Ông đây vẫn nói, làm gì được tao! Mày là ai mà ông đây phải sợ?”
Tính cách Cố Du là như vậy, một khi châm lửa liền công kích đối phương. Lục Lê biểu thị, thiết lập người như vậy để y mắng chửi cậu ta thật sự rất thoải mái.
Tuy rằng Lục Lê thấy rõ ràng vẻ mặt Trình Hoài Cẩn không thay đổi, nhưng hô hấp tăng lên mấy phần. Lục Lê sợ cậu làm chuyện xằng bậy, liền không có tiền đồ hướng về bên trong giường hơi co người lại.
Trình Hoài Cẩn buông y ra tháo mở cà vạt trên tay.
Hai tay Lục Lê được giải phóng, lại nhìn gương mặt Trình Hoài Cẩn một chút, nhịn xuống ý nghĩ đem cậu đánh nát mặt, sau đó tung một cú đánh hướng trên vai thanh niên quất tới.
Cú đánh kia uy lực kinh người, kì thực sức mạnh cũng không lớn, bằng không ngay cả tiếng hừ Trình Hoài Cẩn cũng không rên nổi.
Lục Lê chỉ vào mũi cậu liền mắng to: “Trời đất ngó xuống mà coi, mày dám đem tao trói lại! Nói cho mày biết, liệu hồn xem lại thân phận chính mình đi! Đừng tưởng rằng tao không dám đánh mày!”
Trình Hoài Cẩn mặt không hề cảm xúc mặc hắn phát điên.
Lục Lê lấy lại khí lực, cầm đồ vật lên liền ném, giơ chân lên liền đạp, trong chốc lát phòng ngủ sạch sẽ lại như bão quét đi ngang qua.
Sau đó Lục Lê hả giận, cũng không quay đầu lại lao ra khỏi phòng, cửa phòng “Rầm” một tiếng bị y đóng lại.
Mỗi gian phòng đều cách âm rất tốt, Lục Lê làm động tác lớn như vậy đều không gây ồn ào đến Trình Chanh ở dưới lầu.
Trở lại phòng ngủ của mình Lục Lê liền hút hai điếu thuốc lá mới lấy lại bình tĩnh, đối với hệ thống nói: “Tao không làm nữa.”
Hệ thống vội vàng nói: “Con trai ngoan, lại nổi điên gì thế?”
Lục Lê nói: “Tao đánh không lại nó. Mặc kệ là thế giới này, hay là các thế giới tiếp theo tao đều lựa chọn hình thức tự sát.”
Hệ thống an ủi nói: “Đừng từ bỏ, ít nhất độ HE đang tăng lên rất nhanh.”
Lục Lê hỏi: “Cao lên tới bao nhiêu?”
Hệ thống có chút hư thoát, nói rằng: “5 điểm.”
Lục Lê: “… Không cần nói nhiều nữa.”
Hệ thống ‘Ha ha’ nở nụ cười, tự mình nói: “Được rồi, vậy chúng ta vĩnh viễn sống ở thế giới này. Cùng nhau Hạnh, Phúc, Viên, Mãn.”
Sau khi nghe xong Lục Lê nổi cả gai óc, y suy nghĩ một chút, vẫn là thỏa hiệp nói: “Đành chịu vậy, vẫn là nỗ lực cố gắng hoàn thành nhiệm vụ đi.”
Lục Lê nhìn bóng đêm thăm thẳm, trái tim kìm nén rút hai điếu thuốc ra, đợi đến khi sương khói tràn ngập cả phòng, y ho nhẹ đi mở cửa sổ ra. Thế giới thứ nhất y dễ dàng bỏ qua mùi khói thuốc lá quen thuộc, thế giới này nhất định phải cùng nó không bỏ không rời.
Cách ngày Lục Lê liền lái xe mang Trình Hoài Cẩn đến công ty, sau đó đem cậu giao cho Jeason trợ lý ngôi sao.
Jeason cùng Cố Du là bạn thân giao, cũng là một trong số ít bạn tốt biết xu hướng tình dục của Cố Du. Anh ta ở Thế Giới Giải Trí rất nổi tiếng, rất nhiều người tranh giành đến sứt đầu mẻ trán đều muốn cùng anh ta tâm linh tương thông, hoặc là trao đổi giao dịch thể xác, hầu như tất cả những ai qua tay anh ta hiện tại đều vinh quang tột đỉnh, Tôn San San đã từng là nghệ sĩ do anh quản lý qua.
Thế nhưng Jeason có tên thật không thể nào êm tai hơn, gọi là Trương Tiểu Huy.
Lục Lê lại cảm thấy tên này rất có phong cách Tây, lại phóng khoáng mạnh mẽ.
“Người tôi giao cho cậu đấy.” Lục Lê vỗ vai Jeason.
Nam nhân hướng về y làm một cái thủ thế ‘ok’, đối với y nói: “Cứ yên tâm.”
Lục Lê đang chiến tranh lạnh cùng Trình Hoài Cẩn, nói là chiến tranh lạnh cũng chỉ là Lục Lê không giống như thường ngày dán lên người cậu. Lục Lê nhìn Trình Hoài Cẩn một chút, giả vờ lạnh lùng quay đầu bước đi.
Điều này cũng làm cho Lục Lê trong xác Cố Du, nếu không hướng về biểu hiện Trình Hoài Cẩn tối hôm qua, y nghĩ ngày hôm nay có ra được đến cửa biệt thự hay không khỏi cần tranh luận nữa.
Đợi được Lục Lê xử lý xong văn kiện, ngồi ở văn phòng nhàn hạ đau cả “bi”, còn không bằng đi xem Trình Hoài Cẩn một chút.
Tuy rằng hiện tại y đã đem Trình Hoài Cẩn hoa đến nhân vật nguy hiểm bên trong, ai có thể hướng dẫn đối tượng trọng điểm thanh niên như cậu chứ.
Lục Lê quyết định đến hậu kỳ thời điểm muốn hướng về Trình Hoài Cẩn thẳng thắn, nói cho cậu ấy biết chúng ta chỉ nói về tình cảm, không nói chuyện quan hệ thể xác dơ bẩn.
Lục Lê mang kính râm theo, dựa theo hệ thống nhắc nhở lén lút đi tới địa phương nơi tuyển chọn diễn viên điện ảnh.
Theo lời Lục Lê Jeason đem một đống kịch bản đưa đến trước mặt Trình Hoài Cẩn, ai biết ở một đống kịch bản Trình Hoài Cẩn lựa chọn vai nam nhất, có thể vị đạo diễn kia chỉ là một đạo diễn nhỏ vô danh, tài chính kinh phí thấp uy hiếp đến đoàn làm phim.
Khẳng định trong đoàn làm phim không có đội hình ngôi sao, tỉ lệ người xem chỉ thấp không cao.
Duy nhất đáng giá vỗ tay tán thưởng chính là kịch bản.
Khi hệ thống đem kịch bản truyền đến cho Lục Lê, lúc này Lục Lê như lên cơn ngáo đá hưng phấn đến nỗi muốn lắc lư cả người.
Bởi vì bộ phim này là thể loại trinh thám hồi hộp yêu thích nhất của Lục Lê, sau khi xem xong kịch bản Lục Lê liền cảm thán, người biên kịch thật xuất sắc, dĩ nhiên có thể làm ra nội dung bộ phim như vậy.
Bộ phim có tên gọi là ( Bóng Tối Dưới Ánh Mặt Trời), nói về một người cảnh sát cùng tên biến thái điên cuồng giết người so tài đấu trí, nội dung thoải mái chập trùng, chuyển ngoặt liên tục, toàn bộ hành trình không có điểm dừng.
Sau khi Lục Lê xem xong kịch bản tâm tình rất nặng nề, bởi vì đây là một bi kịch.
Trong nguyên bản Trình Hoài Cẩn không có nhận qua bộ phim này, mà là Cố Du vì cậu chọn một bộ phim thần tượng thanh xuân vườn trường, sau khi quay xong Trình Hoài Cẩn một đêm liền thành danh đỏ chót. Tuy rằng Cố Du giảm bớt cùng hạn chế phạm vi cậu đi quay phim, thế nhưng Trình Hoài Cẩn vẫn nhận kịch bản phim, hợp tác với diễn viên của y, không ngoại lệ vẫn đỏ chót.
Liền ngay cả trước đó Trịnh Hoài Cẩn chạy qua làm diễn viên quần chúng trong phim truyền hình cũng bị người bới ra, thay phiên vô số lần.
Lục Lê đối với biểu hiện Trình Hoài Cẩn rất là chờ mong, nghĩ khi nào rảnh rỗi sẽ cùng cậu nghiên cứu hành động một hồi, thuận tiện hỏi lại kỹ xảo của cậu như thế nào.
Tuy rằng Trình Hoài Cẩn một đường bị Lục Lê dẫn dắt, cũng mặc kệ cậu muốn nhận kịch bản từ đạo diễn nào, trùng hợp ngày hôm nay sắp xếp tuyển diễn viên, vì lẽ đó cùng một đám người đi tới thử nghiệm hiện trường.
Ở trong đám người Lục Lê liếc mắt liền phát hiện Trình Hoài Cẩn ngồi ở trên ghế, hai tay vây quanh, đầu hơi ngẩng, nhắm mắt lại không biết đang suy nghĩ gì.
Lục Lê suy đoán lần đầu tiên Cố Du nhìn thấy Trình Hoài Cẩn, nội tâm khẳng định chính là: Cậu ta dáng vẻ đơn thuần như thế không phải là giả vờ, cùng với những người ngoài yêu diễm đê tiện căn bản không giống nhau.
Nhân viên đem số thứ tự từng cái phân phát cho mọi người, tiếp theo gọi từng cái tên để bọn họ tiến vào.
Lục Lê đứng ở trong góc chơi điện thoại di động, rốt cục đợi Trình Hoài Cẩn đi vào. Đợi khoảng mười phút lúc cậu đi ra, tuy rằng trên mặt thời điểm lúc ra vào như thế, không có dư thừa tâm tình gì, thế nhưng qua ba tháng Lục Lê quan sát, vẫn có thể từ thần sắc cậu nhận ra có điểm cao hứng.
Hẳn là không có chút hồi hộp nào khi được tuyển chọn.
Lục Lê chờ cậu ta đi ra ngoài, mới cẩn thận từ nhà lớn đi lùi ra sau.
Xuất hiện ở cửa trước, Lục Lê theo bản năng cảm thấy Trình Hoài Cẩn phát hiện ra y, bởi vì thời khắc cuối cùng y liếc mắt nhìn về hướng thanh niên thấy cậu dời tầm mắt sang đây.
Lúc này âm thanh hệ thống lại đột ngột vang lên: “Độ HE tăng một điểm, cậu chủ không ngừng cố gắng nhé.”
Lục Lê sợ hết hồn, y nói: “Thần linh ơi, chỉ thêm một điểm mày nhắc nhở tao làm cái quái gì.” Y thở dài nói tiếp, “Thành sự không đủ bại sự có thừa. Cháu ngoan, ông rất thất vọng về mày.”
“…” Cậu chủ cay gà càng ngày càng khó có thể nói chuyện, rất muốn cưỡng chế y mang đi rời khỏi thế giới này nhưng không sao làm được.
Lục Lê ngồi trên ghế làm việc thích ý nghe hệ thống báo cáo hành trình Trình Hoài Cẩn, trong lòng đều nở đầy hoa nhỏ màu hồng phấn.
Chính là muốn cho Trình Hoài Cẩn nhanh hồng lên, đem hành trình an bài, khi cậu đối mặt với thời gian áp lực sẽ càng ngắn hơn.
Lục Lê uống một ngụm cà phê, cảm giác tương lai phi thường tươi sáng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...