Tâm trạng Lục Lê nghĩ, hai người này làm sao lại đi cùng nhau?
Thấy Lương Cảnh còn vung vẩy nắm đấm muốn đánh người đàn ông nằm trên đất, Lục Lê tiến lên kéo tay hắn, còn chưa mở miệng, Lương Cảnh há mồm quát: “Con mẹ mày, mày là thằng nào dám ngăn cản ông?”
Lục Lê rõ ràng biết tính khí Lương Cảnh chó điên, hắn nói: “Mối thù, mấy ngày không gặp cậu liền quên tôi rồi?”
Lương Cảnh hai mắt không có tiêu cự đột nhiên ngưng tụ lại, nhìn chăm chú Lục Lê một lát, mới cúi đầu ủ rũ thả xuống nắm đấm, chậm chập kêu một tiếng: “Diệp Tu Minh.”
Nam nhân trên đất nhân cơ hội này đã sớm chạy thoát.
Lục Lê nắm bờ vai hắn, cau mày nói: “Chúng ta đi vào rồi nói.” Thời điểm quay đầu lại, đối diện nữ nhân nhìn hắn ánh mắt tràn ngập tìm tòi nghiên cứu.
Nữ nhân nhìn thấy ánh mắt hắn đều sáng lên, cả người xem ra rất kích động, cô ta lắp ba lắp bắp tự giới thiệu mình: “Chào, chào anh, em tên là Phương Thanh Nhã.”
Cái tên đoan trang như thế, cùng cô ta trên mặt đầy lớp trang điểm cùng hóa trang bại lộ cực kỳ không phù hợp.
Lục Lê hướng về cô nở nụ cười, nữ nhân lộ ra hận không thể dùng vẻ mặt hưng phấn lên tận trời cao. Cô đưa tay ra đè lại trái tim nhỏ đập kịch liệt, làm cho mình bình tĩnh lại một chút.
Đi vào trong phòng khách, Lương Cảnh đem mình ngã xuống ghế salông, nắm tay Lục Lê kéo xuống bên cạnh.
Lục Lê ngửi thấy được trên người cậu nồng nặc mùi rượu, nhìn thấy trên bàn xiêu xiêu vẹo vẹo một đống lớn chai rượu, biết thằng nhỏ này lại lừa anh nó đi ra ngoài uống rượu, uống thì không ai nói đi còn muốn mượn rượu làm càn.
Lương Cảnh hướng Phương Thanh Nhã phất tay, ra hiệu cô ta đi ra ngoài.
Vừa nãy Lương Cảnh giúp cô xử lý tên nam nhân xấu xí quấy rầy cô ta, thấy hai người có việc muốn nói, Phương Thanh Nhã thức thời nói: “Cảm ơn Lương tiên sinh, vậy em liền không quấy rầy hai vị nữa.” Nói xong lưu luyến đưa ánh mắt nhìn về phía Lục Lê, mới đẩy cửa di ra ngoài.
Nhìn Lương Cảnh cùng người phụ nữ kia dáng vẻ nhận thức, Lục Lê hỏi: “Cậu biết cô ta?”
“Ừ.” Lương Cảnh nhắm mắt lại, đem lời nói của hắn không nghe lọt tai, từ trong lỗ mũi phát sinh một tiếng.
Lục Lê thấy cậu dáng vẻ sống dở chết dở, đẩy một cái: “Cô ta là ai?”
Lương Cảnh nhíu mày lại, thiếu kiên nhẫn nói: “Con gái của một lão già, cùng lão bất tử khi còn trẻ từng có giao tình.” Trong miệng cậu gọi lão bất tử, ý nói chính là Lương lão gia.
Lục Lê đăm chiêu gật gù, quay đầu lại còn muốn hỏi chút, nhưng khi quay đầu nhìn thấy Lương Cảnh im lặng không lên tiếng con ngươi bên trong một mảnh đỏ chót, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Lục Lê biết Lương Cảnh luôn luôn sĩ diện, xưa nay không ở trước mặt hắn yếu đuối như thế. Nhớ tới mấy lần trước gặp mặt thì cậu cũng là tâm trạng này, Lục Lê sốt sắng hỏi: “Làm sao? Xảy ra chuyện gì?”
Lẽ nào có tình huống hắn không biết, mặt ngoài Lương gia bình tĩnh trên thực tế phát sinh biến hóa long trời lở đất?
Không thể nào, theo lý thuyết thời gian còn chưa tới.
Lương Cảnh vung quyền đánh lên bả vai hắn, nước mắt lăn dài, hắn nói: “Diệp Tu Minh, con mẹ nó… con mẹ nó tôi căn bản không phải người nhà họ Lương!”
“Mẹ nó người nhà họ Lương đều không phải con người, đều đem ông đây là bia đỡ đạn, tôi *** cả nhà nó…” Nói xong nắm đấm phẫn hận cứng rắn như sắt đấm một cái lại một cái đánh tới trên người Lục Lê.
Lục Lê đau đến nhe răng trợn mắt, một quyền vung đến trên mặt cậu ta, quát: “Cậu bình tĩnh lại cho tôi!”
Bị hắn đánh đầu nghiêng qua một bên Lương Cảnh mới tỉnh táo lại, cậu thở hổn hển, đem chai rượu trên bàn đẩy ngã rơi xuống đất, mấy chai rượu trên đất lộn mấy vòng, không bể một chai nào.
Lục Lê cảm giác được sự tình có chỗ nào đó không đúng, hắn hỏi: “Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Lương Cảnh ương bướng không chịu nói.
Cậu lại cầm lấy chai rượu còn nguyên, dùng răng cắn mở nắp chai, hướng chai rượu về trong miệng mà cạy.
Lục Lê cảm thấy trúng độc cồn không phải là hắn, mà là Lương Cảnh uống rượu cùng không muốn sống.
Chờ Lương Cảnh cuối cùng đem mình uống say, nằm trên ghế sa lông mơ mơ màng màng, lời nói điên cuồng. Lục Lê suy nghĩ một chút, vẫn là bấm điện thoại gọi cho anh hai Lương gia.
Lương Tư Thần rất nhanh chạy tới, anh ta đỡ Lương Cảnh lên, đem nam nhân một mét tám khiêng trên vai khá dễ dàng, trước khi đi đối với Lục Lê nói: “Phiền phức cậu rồi.” Liền xoay người rời đi.
Lục Lê vốn muốn hỏi một chút chuyện liên quan đến Lương gia, nhìn thấy tinh thần trạng thái Lương Tư Thần không tốt lắm, đơn giản không hỏi ra.
Ít nhất hiện tại hắn biết hai điểm manh mối then chốt, thứ nhất kỳ thực Thư Nhiên là người nhà họ Lương, thứ hai Lương Cảnh không phải người nhà họ Lương.
Kỳ thực hắn sở dĩ muốn giúp Lương gia, không phải hắn quản việc không đâu, bởi vì hắn biết, Diệp Tu Minh sau đó sẽ gặp phải một vụ tai nạn xe cộ, mà đã từng vô số lần Lương Cảnh kéo hắn trở về từ Thần Chết.
Lục Lê dùng tay che mặt, huyệt thái dương bắt đầu đau nhức.
Cái nội dung vở kịch lung ta lung tung sẽ đi về đâu?
Lục Lê ngồi ở trong phòng khách thời gian gần đủ, mới lái xe trở về nhà, thời điểm ra quán bar tầm mắt liếc nhìn chung quanh, không phát hiện Phương Thanh Nhã trang điểm sặc sỡ quần áo cực ngắn.
Lục Lê đứng trước cửa nhà mình, từ trong cửa sổ nhìn vào phía bên trong một mảnh tối thui, không có ánh đèn ấm áp ngày xưa. Hắn dùng chìa khoá mở cửa, trong phòng trống rỗng, tựa hồ nói chuyện cũng có thể nghe được tiếng vang.
Lục Lê không mở đèn, thân thể rơi vào bên trong sô pha, hắn từ bên trong ngăn kéo lấy ra một gói thuốc lá, rút ra một điếu, châm lửa.
Sau đó nghĩ sẽ không có người muốn hắn trước khi ngủ uống một ly sữa bò, cũng sẽ không có người dùng hành động tới nhắc nhở hắn không nên hút thuốc lá, trong lòng một điểm ung dung.
Lục Lê xoa thái dương đau nhức, hút một hơi thuốc lá, chậm rãi thả khói ra ngoài.
Vẻn vẹn hai mươi mốt ngày liền có thể nuôi thành thói quen, xem ra hắn cần phải từ từ thích ứng, thích ứng Thư Nhiên không còn sinh hoạt ở đây.
Có điều hiện tại việc cấp bách, chính là mau nhanh tra một chút đến cùng ai là người đứng trong bóng tối muốn vô thanh vô thức hủy diệt Lương gia.
Khói thuốc không ngừng hướng lên trên phiêu đãng, kéo dài tới chỗ cao mới tiêu tan trong không khí.
Kim chỉ nam chỉ về mười giờ.
Xuân đi đông đến, nhiệt độ chợt giảm xuống, bầu trời rơi xuống hoa tuyết. Ở tầng chóp khu nhà cao tầng trong phòng làm việc, nam nhân đứng ở cửa sổ thủy tinh to lớn nhìn bên ngoài cửa sổ, một mảnh mờ mịt, phảng phất hết thảy đều bị sương mù bao phủ, nhưng có thể nhìn thấy phía dưới từng điểm óng ánh.
“Diệp tổng.” Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, Lục Lê đem hết thảy tâm tư thu hồi lại.
Thư ký mới nhậm chức đẩy cửa đi vào, nữ nhân mái tóc già dặn, trên mũi đeo gọng kính đen tinh tế, cả người đều toả ra nghiêm cẩn nghiêm túc, khí thế người sống chớ đến gần.
Nữ nhân đem một tờ văn kiện đặt xuống trên bàn Lục Lê, hướng về hắn báo cáo công việc ngày hôm nay.
Lục Lê ngồi vào trên ghế, nửa người trên nghiêng về phía trước mặt bàn màu đen, ngón tay thỉnh thoảng ở phía trên gõ nhịp mấy lần.
Hứa Tĩnh thấy ông chủ mình dáng vẻ hồn bay lên mây, cô dùng văn kiện gõ bàn một cái, ho nhẹ vài tiếng, đem sự chú ý từ nam nhân dời về đây.
Lục Lê nói: “Cô cứ nói tiếp, tôi đang nghe.”
Hứa Tĩnh bất đắc dĩ liếc mắt nhìn hắn, tiếp tục báo cáo kế hoạch công tác ngày hôm nay.
Không phải cô mạnh miệng, cô là một trong số ít người chống đỡ được mị lực từ ông chủ mình, bằng không nhiều lần thay đổi thư ký Diệp Tu Minh cũng không thể để cô làm việc quá ba tháng.
Bỏ qua một bên nam nhân dung mạo hoàn mỹ gần như không nói chuyện, Hứa Tĩnh dường như thấy trên người hắn có một luồng khí tức thần bí, trải qua lắng đọng khí tức phảng phất ma lực thần kỳ, làm cho tất cả mọi người đều không dời nổi mắt.
Tất cả mọi người đều có chung thảo luận ‘Muốn cởi hết quần áo Diệp tổng, nhìn hắn rút đi một thân nho nhã sau đó còn có thể lộ ra vẻ mặt gì’ loại hình đề tài này khiến người ta căng tràn nhiệt huyết, Hứa Tĩnh có chút bất đắc dĩ, trong lòng cảm thấy Diệp tổng ra ngoài phải cẩn thận hơn.
Khó mà nói những nữ nhân cực đoan lòng lang dạ sói sẽ làm hành động gì.
Chờ báo cáo xong công việc, Lục Lê phất tay, nói: “Biết rồi, cô trước tiên đi làm đi.”
Hứa Tĩnh gật đầu, thời điểm muốn ra ngoài, nhưng lại nghe hắn nói: “Chờ đã, cô mới vừa nói Lương gia mời tôi đi tham gia tiệc tối?”
Sau khi được nghe trả lời chắc chắn, biểu hiện Lục Lê trong nháy mắt xoắn xuýt lại, thế nhưng hắn lập tức điều chỉnh vẻ mặt, phất tay nói: “Tôi biết rồi, cô đi ra ngoài đi.”
Đợi khi cửa được đóng lại, Lục Lê mới tùy ý thả mình về phía sau nằm vật xuống trên ghế. Hắn đưa tay đem điện thoại trên bàn cầm lên, bấm một dãy số.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng nữ nhân vui tai, cô ta hưng phấn hỏi: “Alô, Diệp Tu Minh? Tìm em có chuyện gì?”
Bên kia truyền đến tiếng nhạc xập xình, khi nhận được điện thoại cô bắt đầu đi ra chỗ vắng vẻ.
Lục Lê nói: “Phương Thanh Nhã, đêm nay Lương gia có tiệc tối, cô theo tôi cùng đi.”
Phương Thanh Nhã nói: “Được rồi, không thành vấn đề.”
“…” Lục Lê cúp điện thoại, nghĩ thầm Phương Thanh Nhã thực sự là thế gia đại tộc, đối với chuyện gì đều đặc biệt có chủ ý.
Thời gian ba năm đặc biệt dài lâu, thậm chí mấy lần làm cho Lục Lê đều sinh lòng từ bỏ, từ khi đi tới thế giới này người bạn đi theo bên người là hệ thống vừa đi là không còn thấy hình bóng, Thư Nhiên sau khi rời đi hắn cũng bắt đầu mất ngủ, mãi đến tận cuối cùng tìm được thầy thuốc tâm lý loại bệnh trạng này mới thoáng giảm bớt.
May mà thế giới này ngoại trừ thêm ra vài chuyện không thể ngờ tới, hết thảy đều theo quỹ đạo.
Tiệc tối tại Lương gia, kỳ thực chính là sinh nhật Lương lão phu nhân, nhập tiệc vào tám giờ tối, hầu như hết thảy danh vọng phú thương ở thành phố A đều tới tham gia.
Phương Thanh Nhã nhìn thấy Lục Lê một thân âu phục màu đen, nước miếng đều muốn chảy xuống, trong mắt lóe lên tia sáng màu xanh lục.
Cô ta bận lễ phục lộ vai, đứng bên cạnh Diệp Tu Minh, dùng tay nắm lấy tay nam nhân, là một người con gái nhỏ nhắn, hiền thục ôn nhu. Mọi người xung quanh nhìn thấy bọn họ đều nói trai tài gái sắc, Phương Thanh Nhã được tán thưởng cúi đầu e thẹn.
Trên thực tế Lục Lê đều bị cô ta làm phiền chết rồi.
“Trời đất, Diệp Tu Minh anh thật đúng là cực phẩm. Anh nói tại sao anh lại dùng tiền đi chơi gái? Thà để tiền bao chị đây chị đồng ý hai tay hai chân.” Nữ · sắc lang · Phương Thanh Nhã kéo cánh tay của hắn, lén lút bóp nắn eo hắn, bị Lục Lê trưng ra nụ cười nguy hiểm ngăn lại.
Cô nàng ngượng ngùng thu tay về, cười gượng mấy lần, ép buộc chính mình đem tầm mắt từ trên mặt hắn dời đi.
Có người mới nhìn là kinh diễm, nhìn lâu cũng là bình thản không có gì lạ. Có người là mới nhìn bình thản không có gì lạ, nhìn lâu liền có thể thưởng thức ra mị lực. Có thể Diệp Tu Minh thuộc về mới nhìn kinh diễm, nhìn lâu cũng kinh diễm, nhìn trăm lần cũng không chán. Coi như Phương Thanh Nhã ở bên cạnh hắn đợi ba năm, vẫn là thường bị hắn mê hoặc.
Lương lão phu nhân sắc mặt hồng hào, hơn năm mươi tuổi trên mặt bà không gặp sự ăn mòn của năm tháng, da dẻ bóng loáng cẩn thận. Trên người bà bận đồ bì thảo, trên cổ, trên cổ tay cùng trên ngón tay đều là trang sức đẹp đẽ, ung dung hoa quý.
Lục Lê nhìn ra bà đúng kiểu nhà giàu mới nổi.
Lục Lê vốn muốn cùng Lương Cảnh nói chuyện, Phương Thanh Nhã kéo Lục Lê đi tới góc tối, kéo hắn ngồi vào trên ghế salông, vội vã cuống cuồng xem xét bốn phía một vòng, sau đó đối với Lục Lê nói: “Diệp Tu Minh, em đi phòng vệ sinh một tí.”
“…Cô đi đi.” Cô đi thì cứ đi, mắc gì kéo tôi đến nơi này làm gì?
Phương Thanh Nhã nói: “Em kéo anh đến nơi này là sợ có người mơ ước vẻ đẹp của anh nha.”
“…” Xin hỏi nhìn tôi giống bộ dạng ngu ngốc lắm à?
Phương Thanh Nhã vội vàng rời đi, Lục Lê ngồi trên ghế salông, người phục vụ nam đi tới cầm một ly rượu đỏ mời hắn, rượu đỏ trong ly thủy tinh theo ngón tay cậu lay động.
Lục Lê buông xuống mắt nghĩ bằng màu sắc phân biệt ra rượu đỏ này bao nhiêu năm, ánh sáng phía trên bị bóng người che lại, hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy bóng người phản quang.
“Diệp tiên sinh.” Người kia nói, tiếng nói khinh nhu như một dòng suối nhỏ chảy, dư vị dài lâu.
Lục Lê nheo mắt lại nhìn bởi vì khuất sáng mà mơ hồ không nhìn rõ được khuôn mặt, nghe được thanh âm quen thuộc, hắn giơ lên ly rượu trong tay, nhếch miệng lên nở nụ cười mười phân vẹn mười, hắn nói: “Đã lâu không gặp,Thư Nhiên.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...