Càn Chính điện chính là cung điện của Bạch đế.
Lúc này nơi đây không khí vô cùng căng thẳng, ngồi trên ngai vàng, Bạch đế đưa đôi mắt đen hun hút nhìn chằm chằm thái tử phi đang đứng ngay sau thái tử.
Nhìn một hồi khiến lông tơ trên người nàng ta nổi hết lên thì Bạch đế mới mở lời:
- Thật tuyệt diệu, thái tử phi như vậy mà lại trở nên vạn phần tuyệt sắc.
Triệu Thục Dung đắc ý nói:
- Hoàng thượng quá khen rồi, thần thiếp chỉ là trẻ ra vài tuổi thôi.
Bạch đế vui vẻ tiếp lời:
- Nghe nói dược của thái tử phi nhận được là từ Hắc Tử Thần Y?
Lúc này Triệu Thục Dung mới thoáng đổ mồ hôi hột:
- Phải… thưa hoàng thượng.
Bạch đế cười tham lam:
- Trẫm sẽ không truy cứu tội của thái tử phi, dù gì ngươi cũng là thứ tức của trẫm. Nếu ngươi chịu trình ra thứ đan dược không rõ nguồn gốc kia?
Cả Bạch Cẩn Du lẫn Triệu Thục Dung đều tái mét:
- Thưa… thưa phụ hoàng?!
- Không được ư?
Triệu Thục Dung chưa được hai câu đã bị dọa, vội quỳ xuống, lấy từ trong túi áo ra 1 viên đan dược cuối cùng, một viên còn lại kia đạ bị Bạch Cẩn Du cướp mất.
Đức Phúc thái giám nhận lấy đan dược dâng lên Bạch đế. Bạch đế quan sát viên đan dược tỏa ánh sáng vàng kim trước mắt mà trong lòng không khỏi thích trí, vội vàng rời ngai vàng bước vào tư phòng của mình.
Thái tử thấy vậy rất hoảng sợ, sợ rằng Bạch đế khi thấy được công dụng của thần dược sẽ đoạt luôn viên cuối cùng của mình, bèn lấy thần dược từ hộp ngọc trong tay áo ra nhét luôn vào miệng.
Triệu Thục Dung nhìn thần dược cứ như vậy bị ăn mất không khỏi tiếc nuối, nhưng chưa kịp buông một câu than vãn nàng đã ngửi thấy mùi màu tanh sặc vào mũi. Thái tử nôn ra một búng máu rồi lăn xuống đất, bất động thanh sắc mà tắt thở.
Đúng lúc này tiếng hét thất thanh của vị thái giám kia vang lên:
- Nguy rồi! Truyền thái y! Hoàng thượng bất tỉnh rồi.
Lúc này Triệu Thục Dung mới mường tượng nhận ra rằng: Hỏng rồi.
- --
Năm Bạch Hoàng thứ hai mươi chín.
Bạch Diệp Vị- Hoàng đế của Đại Yến hoàng triều băng hà, nguyên nhân do bị hạ độc.
Năm Bạch Hoàng thứ hai mươi chín.
Bạch Cẩn Du – Đương kim thái tử của Đại Yến hoàng triều tử vong, nguyên nhân do bị hạ độc.
Năm Bạch Hoàng thứ hai mươi chín.
Cửu tộc phủ tề tướng bị tru di, tội danh do thái tử phi Triệu Thục Dung mưu sát hoàng tộc.
Năm Bạch Hoàng thứ hai mươi chín.
Bạch Kính Dạ - Thất hoàng tử của Đại Yến hoàng triều lên ngôi vua, hủy thánh hôn với Lam đại quốc sư.
Sau ba tháng quốc tang Bạch đế, lễ lên ngôi vua của Bạch Kính Dạ cũng được tổ chức.
Vì vẫn chịu tang nên không khí có phần ảm đạm, các quan vị cũng không mặc y phục tươi sáng. Cả một Tĩnh Dạ đài cũng âm trầm vài phần.
Bạch Kính Dạ một thân long bào khí phách biết bao, quanh mình tỏa ra hào quang vận mệnh chi tử sáng chói, là thiên kiêu chi tử sinh ra để đứng đầu thiên hạ.
Ấy là trong cốt truyện viết, chứ trong mắt Lam Tịch thì Bạch Kính Dạ cũng chỉ là Bạch Kính Dạ, không thể tốt hơn Bạch Tử Ngạn được.
Giờ chỉ còn đợi Bạch Kính Dạ chính thức trở thành hoàng đế, giải quyết Thịnh vương ổn thỏa là hoàn thành nhiệm vụ, có thể cùng Bạch Tử Ngạn ngao du thiên hạ.
Vui vẻ hơn là thế giới này cô còn làm thêm một nhiệm vụ phụ tuyến đó là lấp hố hộ cho cốt truyện, tìm ra được vị các chủ của Ám Vệ các kia, cũng đồng thời giải thích được vì sao trong nguyên bản Ninh Phi Phi lại lấy được sách cổ y. Chính là một cuộc giao dịch giữa ả ta và Bạch Tử Ngạn nhằm đổi lấy một cuộc đời bình thường nhất cho mình.
Hố được lấp, cốt truyện hoàn thiện tiền thưởng nhân đôi, không còn gì tuyệt vời hơn!!!
Bạch Tử Ngạn thấy Lam Tịch nhìn chân chân Bạch Kính Dạ, trong mắt còn đầy ý cười không khỏi khó chịu, đưa tay nắm chặt tay cô, nghiêng đầu ghé vào tai cô ranh mãnh nói:
- Nhìn nữa là ca ca ăn thịt đấy.
Lam Tịch đỏ mặt cùi đầu xuống đất, động tác thập phần đáng yêu, không còn giống vị quốc sư thần thông nào nữa.
Vị thái giám già cỗi đứng lên đọc thánh chỉ, tuyên bố thời đại mới của Bạch đế mới, đồng loạt mọi người quỳ xuống hô vang “ thánh thượng vạn tuế, vạn vạn tuế”, duy chỉ có mỗi mình Lam Tịch và Bạch Tử Ngạn hơi hơi cúi đầu tỏ ý tôn kính.
Bạch Kính Dạ cũng không để bụng, dõng dạc mà nói:
- Nay trẫm cũng đã là hoàng đế, mọi chuyện cũ đều xóa bỏ, kể cả hôn ước với Lam cung chủ, trẫm và nàng trước nay đều chỉ coi nhau như huynh muội mà thôi.
Lam Tịch mỉm cười vui vẻ mà tạ ân một tiếng.
Mọi người đều nghĩ Lam cung chủ này thật là xui xẻo, lúc đầu được chỉ hôn với thất hoàng tử thì tỏ ý không muốn, nay thất hoàng tử đã lên làm vua lại bị từ hôn, đúng là quá ngu ngốc!!
Lam Tịch biết lạ nhân nghĩ gì, nhưng cũng không bận tâm mà tiến tới tâu:
- Thánh thượng vạn tuế, thần dù sao cũng chỉ là một nữ nhân, tuổi đời lại trẻ, thế giới ngoài kia biết bao điều thú vị cần được thần khám phá, vẫn mong có thể rời phủ quốc sư ngao du thiên hạ.
Chư vị quan tước:???!!!! – Bị từ chối nên là muốn bỏ đi sao?
Bạch Kính Dạ trả lời:
- Ân, trẫm phê chuẩn.
Lam Tịch quay đầu nhìn Bạch Tử Ngạn phía sau, nở nụ cười khả ái, y đứng giữa biển người nhưng nổi bật hơn bao giờ, dịu dàng đáp lại cô.
[ Tích! ]
[ Cảnh báo! Độ thù hận của nữ chính dành cho Tiểu Tịch Tịch là 100 max trị ]
[ Cảnh báo! Nữ chính trong khoảng cách 25 mét ]
Cùng lúc đó, một tiếng nổ to như sấm vang lên “ Đoàng!”
Chết tiệt! Lam Tịch siết răng, vậy mà cô lại sơ sẩy như thế?!
Tiếng nổ vang kèm theo tiếng hét kinh sợ của tất cả mọi người, một thứ như phi tiêu vụt ngang qua không khí với tốc độ chóng mặt, ngay khi Lam Tịch ngỡ rằng nó đã cắm vào ngực cô thì một thân ảnh lao tới chắn ngang trước người cô.
Lam Tịch hét lên:
- KHÔNGGGG!!!!
Lam Tịch lao về phía trước, đẩy tất cả đám người đứng chắn ra, liền nhìn thấy nam nhân mặc thanh y nằm trên đất.
Mọi thứ đều bình thường, bình thường như suốt 5 năm qua, duy chỉ có trước ngực y máu chảy ròng ròng, khuôn mặt trắng bệch cố nến đau đớn.
- Nhị ca ca - Thanh âm Lam Tịch đã hơi run rẩy, cô cúi người xuống, người y đã ngấm một màu máu tươi, cô bỗng thấy mình không nơi nương tựa, tất cả sự bình tĩnh giờ hoàn toàn sụp đổ chỉ trong phút chốc.
Cô không cần bất kỳ ai thay cô đứng chắn trước mặt cô.
Không cần…
Bạch Tử Ngạn mở mắt, đôi mắt tràn đầy ánh sáng dường như lại sáng rực lên, vô cùng chói mắt.
A Uyên bỗng từ hư không xuất hiện, khuôn mặt kinh hãi:
- Các chủ!!!
Bạch Tử Ngạn nắm chặt lấy tay Lam Tịch, đôi môi run rẩy thốt ra những từ quằn quại:
- Muội.. không… sao chứ?
Lam Tịch đau đớn ôm lấy thân thể của y, sống mũi cay xé, dường như bất cứ cơ hội nào cũng có thể òa khóc như một đứa trẻ.
Bạch Tử Ngạn mỉm cười:
- Hôn ta lần cuối đi!
Lam Tịch lắc đầu như muốn nói sẽ không đâu, không phải là lần cuối đâu, nhưng cơ thể không chịu mà cúi xuống hôn lấy môi y, mặc kệ máu me đang tràn ra từ nơi ấy.
- Kiếp… sau… gặp lại.. Tịch Tử!
Cố gắng gằn ra câu ấy, Bạch Tử Ngạn từ từ nhắm mắt, như dập tắt tia hi vọng cuối cùng của Lam Tịch.
Lúc này hộ vệ hoàng cung ồ ạt chạy tới bảo vệ Bạch Kính Dạ, Bạch Kính Dạ giãy ra, đi tới trước mắt Lam Tịch,nhưkhông tin vào mắt mình nói:
- Làm sao lại như vậy? Là kẻ nào? Ra tay như thế nào? Tiếng động kia là gì?
Lam Tịch không nói gì, ôm lấy thi thể của Bạch Tử Ngạn bước đi.
Hộ vệ theo bản năng dạt sang hai bên.
Cô biến mất, mang theo nhị hoàng tử.
….
Trên vách đá, nữ tử đứng im, để mặc cuồng phong thổi táp vào má cô.
Trên hòn đá bên cạnh, nam tử thanh y nằm trên đó, đầu hơi nghiêng, gió thổi trường bào của y bay phất phới.
Nếu không biết yđã chết rồi, ai đó nhìn thấy đều sẽ cảm thấy y vẫn còn sống.
Thân thể Lam Tịch lạnh lẽo, con ngươi trống rỗng nhìn về phía thành trấn phía xa xa, một cảm giác kỳ lạ như dòng điện đập mạnh trong cơ thể cô, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.
[ Tiểu Tịch Tịch?]
Bờ môi Lam Tịch khẽ động, từng chữ nhả ra cũng rất khó khăn:
- Là Cố… Thừa Diễn … đúng không?
- […] Hệ thống trầm mặc một lát, [Tiểu Tịch Tịch, làm sao cô biết được?]
Lam Tịch hô hấp cứng đờ, trong đầu giống như có thứ gì đó đang nứt toác, lồng ngực buồn bã đến khó chịu.
Từ đâu biết được?
Cô không biết nữa, đó là một loại linh cảm đến cô cũng chẳng ngờ, dường như khi đó mọi thứ đều gợi cho cô về Cố Thừa Diễn, về chàng thiếu niên đó.
- Làm sao người ấy lại xuất hiện ở đây?
Lam Tịch chỉ nghĩ rằng Cố Thừa Diễn là một dãy số liệu trong các dữ liệu giới, giống như những người cùng trải qua cốt truyện do hệ thống mang lại, đều là những người xa lạ không hề liên quan.
Nhưng cô phát hiện, không được, cô không làm được.
Dù máy quét cảm xúc có quét lên người cô cả trăm lần cô vẫn nhớ như in khoảnh khắc người ấy ôm lấy “cô” trầm mình xuống Vô Vọng biển.
[ Xin lỗi Tiểu Tịch Tịch vì đã giấu cô, đúng vậy, Cố Thừa Diễn không phải một dãy số liệu, hắn là một luồng ý thức được phân tách rời rạc, những điều khác không trong quyền hạn của tôi được phép cho cô biết, Tiểu Tịch Tịch hãy thông cảm.]
Lam Tịch không nói gì, cô im lặng nhìn về nơi xa, tình cảm dâng trào trong đôi mắt đã bị cô ép xuống, khôi phục lại sự bình tĩnh vạn năm không đổi khác.
Bầu trời tối mịt, giọt mưa lớn như hạt đậu từ trên trời rơi xuống, chớp mắt đã biến thành cơn mưa nặng hạt, khiến hình ảnh thiếu nữa trong màn mưa trở nên mông lung.
Cô bỗng nhiên cúi người xuống, vùi đầu trong khuỷu tay, tiếng mưa đã áp chế mọi âm thanh, cô cứ yên tĩnh quỳ ở đó.
- 2305, mở thương thành hệ thống.
[ Thương thành?! Tiểu Tịch Tịch, cô định mua thứ gì? Không phải cô bảo cả đời sẽ không đụng tới đống đồ đắt đỏ trong đó sao?]
- Kết nối với tài khoản ngân hàng của tôi, trong đó có 43 triệu tệ.
- [ … Rõ ]
[ Cô muốn mua gì?]
- Ngọc Tình và Huyết Sương.
Lam Tịch đưa Bạch Tử Ngạn tới Ám Vệ các, tổ chức tang lễ choy, sau đó mang theo Ngọc Tình và Huyết Sương rời đi.
Không bao lâu sau, Đại Yến liên tục truyền đi tin tức của cô.
Đại quốc sư Lam Tịch mang theo những thần khí đáng kinh hãi giệt toàn bộ Thịnh vương phủ, tất cả, tất cả đều chết thảm.
Còn có một cái thi thể bị băm ra từng mảnh vụn trông đến là khiến người người buồn nôn.
Điều đáng ngạc nhiên là Bạch đế bấy giờ lại không truy cứu bất cứ việc gì về chuyện này, quan văn trong quan võ trong triều đều vô cùng bất bình, muốn gây khó dễ cho vị hoàng đế trẻ tuổi, nhưng lại luôn có một tướng quân Tề Cẩn Vũ đứng về phía hắn, cùng nhau đôn đốc lại triều chính.
Tề Cẩn Vũ nhìn chằm chằm nữ nhân trước mắt, nàng đã thay đổi, không phải là nữ hài nhi theo sau lưng hắn năm năm trước, cũng không phải vị đại quốc sư thần thông quảng đại, nàng trông bình thường, bình thường đến tầm thường, giống như một vị hoàng tử nào đó.
- Lam Tịch, ngươi sẽ đi sao?
Nữ nhân mỉm cười, tay vuốt ve viên ngọc bội cũng tầm thường không kém trên tay:
- Ta và y đã hứa cùng nhau ngao du thiên hạ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...