Tịch Chu vẫn chưa nghĩ ra nên dùng thủ thế thế nào để diễn tả ý của mình, đột nhiên có một người xông vào tẩm điện.
Cơ thể của gã được áo bào đen bao phủ, không nhìn rõ tướng mạo, trên tay cầm một cây gậy khảm bảo thạch, có một loại hơi thở u ám vờn quanh người, khiến Tịch Chu cảm thấy hơi khó chịu.
“Bệ hạ, ngài tuyệt đối không được để tên ác ma này trở thành hoàng hậu!” Người nọ hét lên.
Tịch Chu nhíu mày, cậu cảm thấy giọng nói người này có một chút quen thuộc.
Dường như cậu đã từng gặp tên kỳ lạ này ở đâu rồi.
Người đàn ông nằm dưới đất dùng động tác dịu dàng lấy chân Tịch Chu từ lồng ngực mình ra, đặt chúng lên giường dùng một cái chăn mỏng đắp lại, giọng nói trầm thấp từ tính dặn dò, “Đừng để lạnh.”
Người áo đen thấy quốc vương không để ý tới gã, càng thêm tức giận, “Bệ hạ ngài xem bây giờ ngài đã thành dạng gì rồi! Ngài đã bị kẻ đê hèn báng bổ thần linh này mê hoặc!”
“Chuyện của ta không cần ngươi quan tâm!” Khí thế nghiêm nghị trên người người đàn ông đột nhiên phóng thích ra ngoài, ánh mắt tựa như chim ưng tàn nhẫn nhìn chằm chằm đối phương, “Vu sư đại nhân, ngươi chỉ cần làm tốt chuyện của mình là được rồi.”
“Thần âm nhạc nói cho thần biết, tên đê tiện xúc phạm thần thánh này sẽ hủy diệt quốc gia của chúng ta! Bệ hạ, ngài không thể thành hôn với cậu ta, nếu ngài muốn quốc gia của chúng ta mưa thuận gió hòa thì phải xử tử cậu ta! Thần đã nhận được thần dụ, cậu ta là một kẻ không sạch sẽ, nhất định không thể để cậu ta tiến vào hoàng cung một bước!” Thanh âm ồm ồm của người áo đen có chút sắc nhọn.
“Nếu là thế, vậy chắc chắn là ngươi đã nghe lầm thần dụ rồi.” Khóe miệng người đàn ông khẽ cong, “Thần âm nhạc nói cho ta biết, thiên sứ này chính là người yêu định mệnh của ta, ta sẽ cùng em ấy bên nhau cả đời.”
“Bệ hạ, ngài đã bị ác ma mê hoặc rồi, thần sẽ cứu thoát ngài.” Người áo đen giơ quyền trượng của mình lên, sau đó ngâm một đoạn bài hát, lời ca tối nghĩa khó nghe.
Tịch Chu chỉ cảm thấy dây chuyên trên cổ mình thoáng nóng lên, người áo đen kia giống như bị thứ gì đó tổn thương, kêu thảm một tiếng, giọng hát hơi ngừng.
“Vu sư đại nhân, ngươi đã vượt quá giới hạn rồi.” Người đàn ông thu hồi bàn tay muốn công kích của mình, vẻ mặt rất tồi tệ.
Tịch Chu nhìn người áo đen kỹ càng, liên tưởng đến thanh âm đục đục khó nghe, chỗ nào đó trong trí nhớ chợt lóe, cậu đã nhớ ra, vu sư trước mắt này là người mà Cordon gặp trong rừng khi còn bé!
Chính là kẻ đã hại Cordon bé nhỏ mất đi thanh âm!
Ánh mắt Tịch Chu thoáng dữ dội.
Bây giờ là lúc cậu báo thù cho Cordon!
Tịch Chu vận nội lực, đập tới một chưởng về phía tên vu sư kia.
Chỉ là Tịch Chu còn chưa tiếp cận, tên vu sư kia lại hát lên một đoạn bài hát khác, một cảm giác kỳ quái vây lấy cả người cậu, ngay sau đó trước mắt cậu lóe lên ánh sáng.
Người đàn ông không kịp giữ lấy, bóng dáng của Tịch Chu cứ như thế biến mất trước mắt hắn.
“Toey! Ngươi dám trái lệnh của ta!” Tay người đàn ông nắm thành quyền, gân xanh nổi lên.
“Bệ hạ tôn quý, thần là vu sư của vương quốc Dolmane, tất cả những gì thần làm cũng vì vương quốc của chúng ta, hy vọng ngài bỏ qua cho.” Vu sư bái người đàn ông một cái, cực kỳ cung kính, “Xin hãy tin thần, ngài chỉ bị tên ác ma báng bổ thần thánh kia mê hoặc mà thôi, không lâu sau ngài sẽ tỉnh táo lại.”
Sau khi vu sư nói xong thản nhiên ra ngoài.
Sắc mặt người đàn ông lập tức khó coi giống như điềm báo trước cơn bão.
Tịch Chu thấy cảnh sắc quen thuộc thì sờ mũi một cái.
Cậu bị truyền tống vào rừng à?
Giọng hát ở đây thật sự quá thần kỳ, không cẩn thận một chút đã toi rồi.
Tên vu sư kia hát tổng cộng hai bài, tuy Tịch Chu cảm thấy khó nghe nhưng cậu vẫn hiểu đại khái. Bài hát thứ hai là muốn tống cậu ra khỏi hoàng cung, mà đoạn thứ nhất thì muốn giết chết cậu. Chẳng qua trước khi bài hát có tác dụng đã bị ngắt ngang.
Tịch Chu vuốt ve dây chuyền trước ngực mình, quan sát một chút, hơi ngạc nhiên.
Từ khi chào đời Cordon đã mang sợi dây chuyền này, ở giữa khảm một viên ngọc bích, rất xinh đẹp. Dựa theo ký ức của Cordon, anh trai và cha của cậu đã không ít lần muốn lấy sợi dây chuyền trên cổ cậu xuống, nhưng đều bị công kích một cách kỳ lạ.
Vậy nên sợi dây chuyền phi phàm đắt giá đã ở trên người Cordon từ nhỏ đến lớn.
Tịch Chu ngồi trên một nhánh cây đại thụ hồi lâu, suy tư về kế hoạch sau này.
Nếu đã xác định được thân phận của ông xã cậu, vậy cậu nhất định sẽ không dễ dàng rời khỏi chỗ này. Vu sư có cừu oán với Cordon kia hiện tại lại là vật ngăn cản cậu và ông xã ở bên nhau, nhiệm vụ quan trọng nhất hiện tại là tiêu diệt gã.
Tịch Chu khổ não xoa nhẹ mi tâm.
Ma pháp âm nhạc ở thế giới này thật là một thứ cực kỳ khó giải quyết.
Tiếng ác điểu đột nhiên vang lên xuyên qua cả khu rừng, đám chim nhỏ đang yên lặng trong rừng nườm nượp bay đi thành đàn lớn, cực kỳ hoang mang.
Tịch Chu ngẩng đầu nhìn lên, một con hùng ưng đang bay về phía cậu. Cậu giơ tay lên, hùng ưng khéo léo đậu lên trên cẳng tay của cậu.
Tịch Chu sờ sờ cái mỏ nhọn của nó, cảm thấy kỳ lạ vì tại sao mình không gọi nó lại bay tới.
Con hùng ưng kia nâng chân của mình lên.
Một cái ống trúc nhỏ được buộc bên trên.
Tịch Chu kinh ngạc trong chớp mắt, lấy ống trúc xuống, mở ra xem, bên trong có một mảnh da dê nhỏ.
“Bảo bối yêu dấu, em tuyệt đối đừng chú ý tới lời lão già đó nói, gã là một kẻ điên đầu óc bị ưng mổ, ta sẽ nhanh chóng giải quyết hắn, không bao lâu sau ta sẽ đón em trở về. Nhất định phải chờ ta, Joey mà em yêu.”
Tịch Chu: “…”
Sao con ưng này lại truyền tin cho lão lưu manh kia?!
Hệ thống không nhanh không chậm mở miệng: “Vốn dĩ chủ nhân của con ưng này là lão lưu manh trong miệng cậu.”
Vẻ mặt Tịch Chu đờ đẫn: “… Không phải thuốc lần trước mi đưa ta đã khiến nó nhận ta làm chủ sao?”
Hệ thống rất bình tĩnh: “Tác dụng đúng là thế, quả thật đã nhận cậu làm chủ rồi.”
“Vậy sao nó lại phục vụ cho lão lưu manh kia?!”
Hệ thống: “Thêm một chủ nhân nữa mà thôi, cũng không mâu thuẫn.”
Tịch Chu nghiến răng: “Mi là một tên gian thương!”
Trước khi tính toán xong, Tịch Chu không định về hoàng cung, cậu dứt khoát trở về nhà Cordon.
“Tên câm sao mày trở lại rồi?!” Duel giật mình, “Quốc vương bệ hạ không ăn tươi mày sao?”
Tịch Chu mặc kệ hắn, đi lướt qua.
Duel nhìn thấy quần áo hoa mỹ êm ái trên người Tịch Chu thì lộ ra hâm mộ và đố kị, “Sao quốc vương bệ hạ lại cho mày về như thế, không phải mày nên ở trong hoàng cung đợi đến khi cử hành hôn lễ sao?”
“Có phải mày tự trốn về hay không?!” Duel trừng to hai mắt nhìn, có một chút giận dữ, “Mày đừng làm liên lụy đến nhà tao!”
Tịch Chu thật sự bị hắn làm phiền chết đi được.
Trên tay lơ đãng bắn ra, Duel đang chạy về phía cậu bỗng dưới chân lảo đảo một cái, rầm rầm ngã xuống đất.
Cuối cùng thế giới cũng yên tĩnh lại.
Chẳng qua sự yên bình này cũng không kéo dài được bao lâu.
Duel dẫn theo một đội thị vệ hoàng cung oai phong lẫm liệt gõ cửa Tịch Chu, “Nó chạy từ trong hoàng cung ra, nhất định quốc vương rất tức giận, các ngươi mang nó về đi.”
Cha của bọn họ Berman cũng vội vàng nói: “Là nó tự chạy về, nhất định các vị đại nhân phải nói rõ với quốc vương bệ hạ, không liên quan đến bọn ta, tuyệt đối đừng liên lụy đến nhà bọn ta.”
Tịch Chu thật sự bị hai người kia chọc tức đến bật cười.
“Đại nhân, mong ngài trở về cùng chúng tôi.” Thị vệ trưởng cung kính hành lễ với Tịch Chu.
Bọn họ không hiểu rõ tình hình cụ thể của quốc vương và hoàng hậu tương lai, nhưng cũng biết hôm nay hoàng hậu không bước ra khỏi cửa lớn hoàng cung, như vậy khả năng duy nhất là cậu tự trốn ra.
Vốn Tịch Chu đang lên kế hoạch làm sao trở lại hoàng cung, bây giờ thì hay rồi, trực tiếp có người đưa cậu trở về lần nữa.
Berman và Duel khách khí tiễn mấy thị vệ hoàng cung ra khỏi cửa.
“Ngài đừng sợ bệ hạ, thật ra ngài ấy là một người tốt, không hề đáng sợ giống như lời đồn.” Mặc dụ thị vệ trưởng có chút chướng mắt Cordon bị câm, nhưng nếu cậu là hoàng hậu tương lai của bọn họ, hắn liền cho cậu một chút tôn trọng.
Thị vệ trưởng không giỏi nói chuyện, sau khi nói một câu như vậy cũng không thèm nhắc lại, cả đường im lặng hộ tống Tịch Chu trở về hoàng cung.
Còn chưa tiến vào chính điện, vu sư Toey đã cản bọn họ lại.
“Vu sư đại nhân” Bọn thị vệ đều cung kính hành lễ với vu sư.
Vu sư dùng quyền trượng chỉ vào Tịch Chu, giọng nói lạnh lẽo, “A, đám người bị che mắt đáng thương, sao các ngươi có thể mang kẻ bị ác ma xâm nhập xúc phạm thần thành này trở về?”
Thị vệ trưởng cực kỳ kinh ngạc, “Cordon đại nhân là hoàng hậu mà quốc vương bệ hạ tự mình thừa nhận, sao ngài ấy lại là kẻ nhạo báng thần linh?”
Thanh âm vu sư đau thương, “Quốc vương đại nhân kính yêu của chúng ta đã bị tên ác ma này lừa dối, nếu không một quốc quân như ngài sao có thể một cưới một kẻ ngay cả thanh âm tươi đẹp cũng không thể phát ra làm hoàng hậu?”
“Thần âm nhạc đã từng báo cho ta biết, kẻ xúc phạm thần thánh này sẽ mang đến tai họa diệt vọng cho quốc gia của chúng ta! Cậu ta là ác ma! Quốc vương bệ hạ bị cậu ta lừa gạt chính là chứng cứ tốt nhất.”
Vẻ mặt thị vệ trưởng trở nên nặng nề, ánh mắt nhìn Tịch Chu u ám không rõ.
“Các ngươi còn chờ đợi gì nữa! Còn không mau xử tử tên ác ma này!” Vu sư lớn tiếng quát lên.
Bọn họ không chú ý tới, lúc vu sư nói chuyện còn dùng giọng điệu có phần kỳ dị, bọn họ bị giọng nói kia ảnh hưởng, thần sắc vốn có chút do dự cũng bắt đầu trở nên kiên định.
Thị vệ trưởng nghe theo mệnh lệnh của quốc vương, nhưng địa vị của vu sư đại nhân còn siêu nhiên hơn. Quốc vương có thể bị ác ma che mắt, nhưng vu sư đại nhân tuyệt đối sẽ không!
Nghĩ xong, thị vệ trưởng dứt khoát rút kiếm của mình ra.
Vì vương quốc Dolmane của bọn họ, cho dù bản thân sẽ bị quốc vương tức giận xử tử, hắn cũng phải giết chết ác ma đang ẩn núp này! Hắn tuyệt đối không cho phép bất kỳ kẻ nào có tính uy hiếp với quốc vương của bọn họ tồn tại!
Tịch Chu vuốt cằm, có chút bình tĩnh nhìn người xung quanh rõ ràng không bình thường hai mắt đỏ bừng.
Tên vu sư này không có cách nào ra tay với mình, bây giờ xem ra là muốn mượn dao giết người rồi à?
“Chiến đấu vì quốc gia!” Thị vệ trưởng nâng kiếm của mình hô lên.
“Chiến đấu vì quốc gia!” Những người khác cũng lập tức đồng thanh sau đó, cao giọng kêu lên.
“Giết cậu ta đi!” Thị vệ trưởng chỉ kiếm của mình vàoTịch Chu.
“Giết!” Bọn thị vệ hai mắt đỏ bừng đâm về phía Tịch Chu.
Khóe môi Tịch Chu cong lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...