Chưa kịp giật mình xong, đã nghe thấy tiếng của thị nữ bên ngoài, nàng ta bước vào, dâng lên bình thuốc lạ, vội nói: "Thần quân Tử Uyên vừa tỉnh lại đã căn dặn ta đem dược này đến cho công tử, bảo đây là giải dược của Bích Huyết kế, sẽ giải được độc trong cơ thể người, còn có, hắn ta tôn trọng quyết định của công tử, dù người có chọn ai, Thần quân cũng sẽ một lòng chúc phúc cho người."Lúc này đến lượt Mạn Châu Sa liêu xiêu sắp xỉu tới nơi, bất chấp tất cả lao đến nhã gian của Tử Uyên, lại không thấy bóng dáng người nào, hỏi lại mới biết sau khi đưa dược, hắn ta đã rời đi, không muốn ở lại nơi đau lòng này."A Uyên..
A Uyên..." Mạn Châu Sa nước mắt rơi xuống, ướt đẫm vạt áo, khuỵu xuống tại chỗ, lại dùng sức đứng lên, lúc này nếu đuổi theo chắc hẳn sẽ kịp đi, bất quá thân thể suy nhược vừa đứng lên đã ngã xuống, lại rơi vào vòng tay ấm áp quen thuộc."A Uyên!" Cậu trở người ôm chặt lấy hắn, khóc ướt vai áo đối phương, khóc đến thập phần đáng thương, như túi khóc bị ai đó chọc vỡ, làm Tử Uyên lúng túng không thôi."Ta ở đây.
Ngươi mau nín nín." Tử Uyên ôn nhu vỗ về ái nhân, rõ ràng là cậu không cần hắn, sao bây giờ khóc bi thương như hắn bỏ mặc cậu vậy."Ngươi bỏ ta đi.
Ngươi rõ ràng nói sẽ ở bên ta vậy mà lại bỏ đi." Mạn Châu Sa đấm đấm vào lưng hắn."Ân, là ta sai, ta sẽ không bỏ đi, trừ khi ngươi đuổi ta." Tử Uyên bất đắc đĩ."Không được, ta có đuổi thì ngươi cũng không được phép rời đi." Tiểu biệt nữu nào đó cực kỳ vô lý!"Đều nghe ngươi cả." Tử Uyên cười khổ, đây mới chính là tiểu bỉ ngạn biệt nữu đáng yêu chọc người thương mến của hắn, cuối cùng cậu cũng trở lại rồi."Không cho phép ngươi cười ta." Lại đấm đấm mấy cái vào lưng hắn."Không cười, ta không cười ngươi." Tử Uyên chấp nhận kiếp thê nô vì người trong lòng này."Còn có, ta đau quá, huhu, lo đuổi theo ngươi, hiện tại cả người ta đều đau quá." Mạn Châu Sa khóc không ra nước mắt, nghe thấy ái nhân hiểu lầm bỏ đi, cậu gấp gáp rượt theo quên mất phải uống giải dược rồi."Là ta không tốt, là lỗi của ta." Tử Uyên vờ như bản thân đuối lý."Đúng vậy, chính là lỗi của ngươi hết." Lần này chuyển sang đấm đấm vào ngực hắn.[Ngươi nghĩ xem, nếu ta từ góc độ này ném thẳng bình dược vào đầu cậu ta, có thể một phát hehot không hả.] Dạ Vũ đứng bên ngoài vừa được đút no đầy họng cẩu lương đang ứa gan ứa mật, hóa ra đây mới chính là tính cách ban đầu của Mạn Châu Sa đi, vậy mà y còn tưởng cậu ta lạnh lùng, lãnh diễm, cao quý, đoan trang..
hiện tại người trước mắt không khác gì một yêu tinh dở hơi.Gạt đi liêm sỉ tiến vào phòng đưa dược cho hai người đang dính như sam, Dạ Vũ thấy muốn chói mù mắt chóa của mình."Còn không nhanh nhanh uống đi, ta phải trở về cùng ái nhân." Bộ nghĩ chỉ hai người các ngươi mới có đôi có cặp biết show ân ái hay sao, ta khinh.
Tiểu yêu tinh trong lòng Dạ Vũ giơ móng vuốt cào cào mất phát.Tử Uyên nói tiếng "đa tạ" rồi giúp Mạn Châu Sa dùng thuốc, nhìn tiểu nhân nhi trong lòng nhíu mày vì bị đắng, mũi miệng nhăn thành một đoàn, trông cực kỳ đáng yêu, cầm lòng không được hôn nhẹ mấy cái "không đắng, không đắng".Đậu xanh, Dạ Vũ cảm thấy mình không nên đem theo mắt trong trường hợp này, chỉ cần vừa mở ra đã bị chiếu tướng ngay."Uy, vẫn còn đắng quá" đôi mắt đỏ rực rỡ dâng lên tầng hơi nước mê người, khiến Tử Uyên không nhịn được lại hôn thêm một cái."Rầm" một tiếng, Dạ Vũ đóng cửa chạy ra ngoài, còn ở lại bên trong ấy nữa, y cảm thấy mình sẽ tu thành chính quả mất thôi, thiện tai thiện tai.Hai người trên giường đối diện nhau cười khẽ, Mạn Châu Sa tựa vào vai Tử Uyên, nghĩ thầm, đáng đời ngươi trước nay cứ show ân ái trước mặt ta, lần này còn không tọng cho ngươi cả bụng cẩu lương thì ta không lấy tên Mạn Châu Sa.Gõ nhẹ lên trán của tiếu xấu xa đang ôm mình, Tử Uyên đau đầu: "Y dù sao cũng là ân nhân của chúng ta, lại là Quỷ Hậu tương lai, ngươi cứ như vậy trêu chọc y không phải là lấy oán báo ân sao."Mạn Châu Sa dẩu môi, trêu thì trêu, cậu mới không sợ, có thù không báo chính là phi quân tử..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...