“Ta không câm.” Âm thanh từ tính lạnh nhạt cực kỳ quen thuộc trong trí nhớ, nhưng tại sao chút tình cảm cũng không có thế này, tên kia, ngươi là người nào dám đội lốt lão công của ta!“Huyền Mặc..?” Dạ Vũ hy vọng ái nhân chỉ là đang trêu đùa, đừng nha, đừng mà, tình tiết cẩu huyết như mất trí nhớ trong các phim truyền hình rồi di tình biệt luyến này nọ sẽ không đổ xuống đầu y đâu có đúng không?“Ngươi đã nhận lầm người.” Cố Huyền Mặc giọng điệu chắc nịch, hóa ra Dạ Tu La cũng có một mặt lương thiện như vậy dành cho ái nhân của mình sao? Người đó lại mang cùng bộ dáng giống mình sao? Nghĩ đến dáng vẻ yêu thương, có thể bất chấp tất cả của người trước mắt đối với Huyền Mặc nào đó, Cố Huyền Mặc cảm thấy tâm can khó chịu, cảm giác này từ hôm qua đến nay hắn đã lặp lại không ít.Lầm người cái đầu ngươi! Dạ Vũ trong lòng nhịn xuống việc hỏi thăm cả dòng cả họ tổ tiên mười mấy đời nhà hắn.
Giờ phút này y có thể khẳng định dự đoán xấu nhất của mình chính là sự thật, lão công vậy mà mất trí nhớ, hu hu, cho nên nói, phim truyền hình gì đó đúng là từ đời thật mà ra.“Ngươi nghỉ ngơi đi, ta đi hít thở lát.” Dạ Vũ thẫn thờ vô định, lung lay đứng lên, vừa quay đi lòng bàn tay đã bị người kia giữ lại.Anh mau buông tay tui ra đi, đồ khốn này, lão bà nhà mình mà anh cũng dám quên, còn níu tay người ta lại làm gì.
Hừ hừ.
Tiểu yêu tinh trong lòng Dạ Vũ đang chạy vòng vòng.“Ngươi còn chưa cài lại y phục.” Cố Huyền Mặc nhìn quần áo xốc xếch của Dạ Vũ, nói hết câu lập tức buông tay, bỏ mặc người kia liêu xiêu sắp đổ, ánh sáng long lanh trong đôi mắt phương chợt tắt ngúm như ngọn nến trước gió.“Hu hu hu” Dạ Vũ bưng mặt khóc tu tu nhào ra ngoài, nhân sinh mệt mỏi quá, đừng ai cản y, để cho y chết quách đi.Dạ Vũ vừa ra ngoài, Cố Huyền Mặc nhìn vào bàn tay mình, cảm giác chạm vào người đối phương lúc nãy quá ấm áp và hồi hộp, còn có chút mong chờ, vừa nắm giữ liền không muốn buông ra, có trời mới biết hắn phải kìm nén thế nào mới có thể bỏ tay người nọ.Nếu Dạ Vũ đọc được suy nghĩ này của hắn, nhất định sẽ liếc mắt xem thường, trời cao không thèm biết đâu, cả y càng không muốn biết, bởi vì lúc này y đang liều mạng kêu gọi hệ thống quân.[HỒNG NHIÊNNNNNN!] Sau lần thứ n gào thét hãi hùng, hệ thống rốt cuộc cũng nhận mệnh xuất hiện.[Ký..ký chủ, người tìm ta có việc?] Hệ thống sợ sệt, giọng nói có phần né tránh.[Tại sao Huyền Mặc lại không nhận ra ta? Rốt cuộc trong thế giới này vai trò của hắn là gì? Còn chuyện nguyên nhân hắn bị thương nặng cũng liên quan đến thân thế hắn đi?] Tràn câu hỏi của Dạ Vũ liên tục tới tấp, Hồng Nhiên nghe thôi đã thấy rối não.[Người bình tĩnh lại đi, có chuyện ta phải nói cho người biết.
Vừa tiến vào thế giới này, ta đã bị chú cấm ngôn, có vài chuyện ảnh hưởng đến nội dung cốt truyện sẽ không được tiết lộ cho đến khi tự bản thân người nhận ra điều đó.
Ta chỉ có thể giải đáp cho người chuyện vì sao Cố Huyền Mặc quên mất người, đó là vì hắn bị Lốc Xoáy Vũ trụ cuốn tới không gian vô định, hồn lìa khỏi xác, sóng điện não xa rời thân thể quá lâu, lại bị sự ảnh hưởng của hố đen, làm cho không còn nhớ được ký ức ở thế giới thực.] Hệ Thống nói ra những điều mà Dạ Vũ cũng đoán được sơ sơ.[Thế ngươi mau nói rõ ràng: nhiệm vụ thế giới này là gì? Ta cần làm gì mới giúp được hai người bọn ta?] Dạ Vũ hỏi câu cuối cùng, cũng là chuyện y muốn biết nhất.[Nhiệm vụ chi tiết thì không có, chỉ cần người bảo toàn mạng sống cho đến khi toàn bộ cốt truyện kết thúc là xong.] Hệ thống quan sát một lượt số liệu đang diễn ra tại thế giới này.[Chỉ đơn giản như vậy?] Dạ Vũ không mấy tin tưởng hệ thống suốt ngày toàn hố y này.[Yes!] Người có chắc là đơn giản? Mấy nhiệm vụ trước kia đều tự tay Cố Huyền Mặc ra sức gánh team mới không làm hỏng bét, Hồng Nhiên thật sự bội phục trước khả năng tính toán như thần của mình, bất chấp lôi kéo Cố Huyền Mặc vào hỗ trợ cho chủ nhân nhà nó ở các thế giới đã qua.
Hiện tại nghĩ đến chỉ một mình Dạ Vũ cân sức với cốt truyện đầy tình tiết âm mưu này, hệ thống liền mặc niệm cho bọn họ.“Công tử, mời ngày dùng thực.” Thị nữ cung kính mang ra điểm tâm hoa lệ, tinh xảo, quả thật không uổng công người đời chỉ trích y lối sống xa hoa, phung phí.“Đa tạ.” Cố Huyền Mặc nhận lấy, nâng đũa lên dùng bữa, thịt cá thơm ngon béo ngậy, ăn hoài không ngán, đậu hũ mềm mịn như mây, vào miệng liền tan.
Bữa ăn tỉ mỉ cho thấy tâm ý cùng công sức của người chuẩn bị.Cố Huyền Mặc ăn xong đã trông thấy người nào đó làm hắn tâm thần rối loạn, Dạ Vũ một thân bạch y thanh thoát, không nhiễm bụi trần, cao quý thoát tục, cùng với nhan sắc thiên tiên, chậm rãi tiến vào.“Ngươi thế nào rồi?” – “Ngươi đến làm gì?”Hai âm thanh, hai giọng nói, hai ngữ điệu trái ngược hoàn toàn lại vô cùng trùng hợp vang lên cùng lúc hòa lẫn vào nhau, bất quá họ đều có thể nghe thấy lời đối phương nói.Dạ Vũ: Ta muốn trả hàng!!!!!!!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...