Khoái Xuyên Chi Hắc Hóa Yêu Trúng Bạch Liên Hoa​


Lục Nhạc Hàm ngồi ở đối diện Tề Hưng Triết, cảm thấy kỳ thực làm một hài tử không cần làm gì cũng có người yêu thương cũng rất tốt, đừng giống như chính cậu, học tập nhiều thứ mà chính cậu cũng không biết khi nào mới dùng, cưỡng bách chính mình đi tìm hiểu quy củ 'thương trường như chiến trường', thật là cuộc sống mệt mỏi, há miệng nhỏ ăn cháo hoa Tề Hưng Triết uy.
Đột nhiên có chút không hiểu suy nghĩ của Tề Tri Phi, rõ ràng có cuộc sống hạnh phúc như thế cố tình còn muốn làm những chuyện như vậy, nhìn biểu tình nhu hòa của Tề Hưng Triết đột nhiên sinh ra cảm giác không đành lòng, nói:
- Tiểu Cửu, chúng ta nhất định phải ngược Tề Hưng Triết sao?
{ Đó là dĩ nhiên, nếu là không có bước cuối cùng thì sao có thể gọi là Bạch Liên hoa? Tuy nhiên kí chủ có thể lựa chọn ngược thân hoặc ngược tâm.

}
Lục Nhạc Hàm nói:
- Nhưng Tề Hưng Triết không có làm gì sai a.
Âm thanh 009 có chút ý cười, nói:
{ Ngươi có phải đồng tình đối với hắn, không có chuyện gì, Tề Hưng Triết chỉ là một đoạn dữ liệu mô phỏng mà thôi, giống như chơi trò chơi, không phải là người thật, cho nên không cần có cảm giác áy náy, lại nói cuối cùng Tề Hưng Triết vẫn là nghịch tập đó thôi, bất quá chúng ta chỉ cần làm phần đầu tiên, chờ sau khi phán định nhiệm vụ hoàn thành, thời điểm bị tra tấn ta sẽ chủ động truyền tống ngươi ra khỏi thế giới này, ngươi không cần cảm thấy sợ sệt.

}
Lục Nhạc Hàm cảm giác cậu không làm được, ở đây bọn họ chính là người sống sờ sờ, làm sao có khả năng không hổ thẹn, cho dù cuối cùng nghịch tập nhưng thương tổn lúc trước tuyệt đối không có cách nào xóa đi, lời đã nói, việc đã làm, làm sao có khả năng đem việc đối phương trở nên mạnh mẽ thành cái cớ cho chính mình đây, nhưng nghĩ đến nhiệm vụ của cậu, không làm cũng không được a, nhíu nhíu khuôn mặt có chút do dự, lại nghe Tề Hưng Triết hỏi:
- Làm sao, ăn không ngon?
Nghĩ không thể làm gì khác hơn là đi một bước tính một bước, vội vàng lắc đầu một cái, nói:
- Không phải, ăn ngon.
Sau đó khóe miệng cong cong, cười đến đáng yêu, nói:
- Ca ca thật tốt, tối hôm nay ta có thể ngủ cùng ca ca sao, ca ca kể chuyện xưa cho ta nghe được không?
Biểu tình trên mặt Tề Hưng Triết cứng đờ trong nháy mắt, lúc này mới trả lời:
- Tại sao muốn ngủ cùng ca ca nha?
Bởi vì ta cảm thấy hai chúng ta đồng bệnh tương liên a, Lục Nhạc Hàm nuốt xuống cháo hoa trong miệng, biểu tình nghiêm trang mà nói hưu nói vượn:
- Bởi vì ta yêu thích ca ca a.
Nói xong quay mặt nhìn Tề phụ một cách tội nghiệp hỏi:
- Có thể không, ba ba?
Tề phụ mừng rỡ nhìn thấy quan hệ của hai đứa con trai tốt như vậy, tự nhiên gật đầu, nói:
- Nếu ca ca ngươi đồng ý thì ta không có ý kiến a.
Lục Nhạc Hàm nháy đôi mắt to ướt nhẹp, cầm lấy cánh tay Tề Hưng Triết lắc qua lắc lại, cong lên miệng nhỏ làm nũng:
- Có thể không, ca ca.
Tề Hưng Triết dừng một chút, nói:
- Nếu Tri Phi muốn, đương nhiên là có thể.
Đôi mắt Lục Nhạc Hàm hơi nheo lại, cười đến vui vẻ, ngay cả tốc độ ăn cháo cũng nhanh hơn không ít.
{ Kí chủ, ngươi lớn như vậy mà còn bán manh.


}
Trên mặt Lục Nhạc Hàm có chút lúng túng, sau đó liền cây ngay không sợ chết đứng nói:
- Bằng vào thân thể nhỏ bé của ta đây nếu nói ra lời nào không hợp tuổi sẽ hù đến người khác đi.
Buổi tối Lục Nhạc Hàm ôm cái gối lớn mềm mại đứng ở cửa phòng của Tề Hưng Triết, nhẹ giọng nói:
- Ca ca quên mất ta sao?
Tề Hưng Triết vốn đang ngồi trên bàn đọc sách, quay mặt lại liền nhìn thấy khuôn mặt oan ức của Lục Nhạc Hàm, tay lật sách hơi ngưng lại, nở nụ cười nói:
- Làm sao sẽ quên a, không phải ca ca ở chỗ này chờ ngươi sao?
Lục Nhạc Hàm dùng tay chân ngắn ngủn bò lên giường nói:
- Ca ca không muốn ngủ cùng Tri Phi sao?
Trên mặt Tề Hưng Triết có một tia không tự nhiên, xoay người tiếp tục đọc sách nói:
- Tri Phi ngủ trước, ca ca xem xong quyển này liền ngủ.
Lục Nhạc Hàm dẹt dẹt cái miệng, trong tay cầm một quyển truyện cổ tích của Hans Christian Andersen, dương dương tự đắc nói:
- Tri Phi muốn nghe ca ca kể chuyện xưa.
Tề Hưng Triết thở dài một hơi bất đắc dĩ, khép lại sách giáo khoa trước mặt:
- Được được được, Tri Phi chờ một chút, ca ca lập tức tới ngay.
Dứt lời quay mặt đi thu dọn đồ trên bàn.
Lục Nhạc Hàm mặt mày cong cong, trên mặt mang theo một vệt cười, thực hiện động tác để được được ca ca sủng nịch quan tâm không quá thành thục nha, mỗi lần nhìn Lục Vũ làm những việc đó tâm đều nhuyễn thành một đoàn, nghĩ đến Lục Vũ, trên mặt xẹt qua một tia giãy dụa rồi biến mất trong nháy mắt, lại biến thành mặt bánh bao đáng yêu, liếc nhìn bìa sách trong tay.
{ Bây giờ ngươi đem bán manh coi như ăn cơm a.

}
Lục Nhạc Hàm ôm lấy chăn nói:
- Ngươi không phát hiện sau mỗi lần bán manh Tề Hưng Triết đều sẽ thỏa hiệp sao, nếu trong lòng Tề Hưng Triết muốn chính là một người đệ đệ luôn cần hắn bảo vệ, vĩnh viễn mềm mại nhu nhu, vậy ta liền đắp nặn một cái hình tượng như vậy, càng có thể đạt được hảo cảm đi.
Sau khi Tề Hưng Triết thu dọn sách vở trên bàn xong, lên giường vén chăn lên, dựa vào đầu giường cầm lấy truyện cổ tích trong tay Lục Nhạc Hàm nói:
- Muốn nghe truyện nào?
Lục Nhạc Hàm quyệt miệng nhíu mày, cúi đầu suy nghĩ rất lâu mới lên tiếng:
- Ta muốn nghe sự tích 'Cô bé lọ lem'.
Da mặt Tề Hưng Triết giật giật, không có mở sách mà nhìn vào mắt Lục Nhạc Hàm nói:
- Đây không phải là sự tích mà nữ hài tử yêu thích sao, Tri Phi yêu thích loại này?
Lục Nhạc Hàm vui vẻ gật đầu, dựa vào cánh tay Tề Hưng Triết nói:
- Bởi vì ta cảm thấy được ta rất hạnh phúc a, các chị của cô bé lọ lem đều không thích nàng, thế nhưng ta có ca ca cùng ba ba yêu thích ta.
Nói xong vung lên một khuôn mặt tươi cười hưng phấn đối với Tề Hưng Triết.
Con ngươi Tề Hưng Triết tối sầm lại, sờ sờ mặt Lục Nhạc Hàm lại nặn nặn một chút nói:
- Tri Phi yêu thích ca ca sao?
Lục Nhạc Hàm cúi đầu nhìn tay Tề Hưng Triết đang lật sách, trong giọng nói đều là vui sướng:

- Đương nhiên yêu thích ca ca a, thật muốn ca ca vẫn luôn bảo vệ ta, giống như ngày hôm nay, ta phải vĩnh viễn làm đệ đệ của ca ca.
Tề Hưng Triết xoa xoa mái tóc mềm mại của Lục Nhạc Hàm, thanh âm êm dịu, giống như từ nơi xa thổi đến, nói:
- Vậy sau này Tri Phi nhất định không nên không thích ca ca, có được hay không.
Lục Nhạc Hàm kinh ngạc ngẩng mặt lên, nói:
- Tại sao không thích ca ca?
Tề Hưng Triết nói:
- Vậy nếu như Tri Phi rất muốn rất muốn đồ vật của ca ca thì sao?
Lục Nhạc Hàm càng thêm nghi hoặc, nghiêng đầu hỏi:
- Ca ca, Tri Phi không có muốn gì a, sau này nếu có muốn gì thì sẽ nói cho ca ca, nhưng là nếu như ca ca cũng yêu thích, Tri Phi cũng không cần.
Tề Hưng Triết cười cười, cầm sách lên lật tới cô bé lọ lem bắt đầu đọc lên, âm thanh không non nớt giống như đứa trẻ bình thường, trái lại có một loại cảm giác trong trẻo, nghe rất là thoải mái.
Lục Nhạc Hàm hỏi:
- Tại sao ta cảm giác Tề Hưng Triết có chút kỳ quái đâu?
{ Có đúng không, sao ta không cảm giác được? }
Âm thanh 009 tràn đầy nghi hoặc.
Lục Nhạc Hàm:
* * * Trước đây ngươi từng làm qua những nhiệm vụ này sao?
{ Ha ha, làm qua a.

}
Lục Nhạc Hàm:
- Ta liền biết ngươi chưa từng làm.
{..

}
Lục Nhạc Hàm đương nhiên không có hứng thú đối với cố sự cô bé lọ lem, nghe không được vài câu, liền ngủ không biết nhân sự.
Tề Hưng Triết cúi thấp đầu nhìn người đang nhắm mắt lại, lông mi thật dài đang nhấp nháy, một hài tử đáng yêu cỡ nào a.
Trong giấc mộng Lục Nhạc Hàm chẹp chẹp miệng, giống như đang ăn thức ăn mỹ vị, trên mặt hiện ra nụ cười thỏa mãn.
Tề Hưng Triết nhìn Tề Tri Phi, trên mặt có chút xoắn xuýt, rốt cục vẫn là khẽ thở dài một hơi, hôn một cái ở trên trán của cậu, thấp giọng nói:
- Tề Tri Phi, trèo càng cao, té càng đau, ta sẽ cho ngươi ngươi hết thảy đồ vật ngươi muốn, ngươi nói ngươi không có cảm giác an toàn, ngươi nói ngươi không có cảm giác thân thuộc, toàn bộ những điều này ta sẽ cho ngươi, nhưng sau đó ta sẽ tàn nhẫn đoạt lại từ trong tay ngươi, Tề Tri Phi, khi đó ngươi còn có thể cười đến thiên chân khả ái giống như hiện tại sao?
Đáy mắt đều là cười nhạt, đầu ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt nhỏ đầy thịt của Lục Nhạc Hàm, âm thanh nhẹ nhàng, tại buổi tối yên tĩnh lại nghe cực kỳ rõ ràng.
{..


}
Tại sao ta cũng có cảm giác Tề Hưng Triết không được bình thường, nhất định là ảo giác, nhất định như vậy, nhiệm vụ đầu tiên tuyệt đối không thể xảy ra vấn đề a.
Buổi sáng, Lục Nhạc Hàm chậm rãi xoay người ngơ ngác mà nhìn bên ngoài mặt trời đã treo cao, hỏi:
- Tề Hưng Triết đi ra ngoài?
Mỗi buổi sáng Tề Hưng Triết đều có kế hoạch nghiêm ngặt, giống như Lục Nhạc Hàm lúc trước, cho nên buổi sáng không nhìn thấy hắn cũng không cảm thấy kinh ngạc, vào lúc này hắn hẳn là đang ở thư phòng đi.
{ Ân.

}
009 suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn quyết định không nói cho Lục Nhạc Hàm biết biểu hiện đêm qua của Tề Hưng Triết, vốn Lục Nhạc Hàm không phải rất nguyện ý làm Bạch Liên hoa, nếu biết độ khó có khả năng tăng cường thì có thể sẽ từ bỏ.
Cửa đột nhiên bị đẩy ra, Lục Nhạc Hàm sợ hết hồn, ngơ ngác lăng lăng nhìn cửa.
Tề Hưng Triết thấy biểu tình của cậu có chút ngu ngơ, cũng sững sờ một chút, cười nói:
- Tỉnh rồi, sao không rời giường ăn cơm, không đói bụng sao?
Lục Nhạc Hàm nhu nhu mắt, bi bô nói:
- Đói bụng, ca ca ăn cơm chưa?
Tề Hưng Triết đi tới bên giường, đem cậu kéo lên, cởi áo ngủ giúp cậu, lộ ra cái bụng trắng nộn, nói:
- Đã là giờ gì rồi, làm sao có khả năng không ăn, nhanh mặc quần áo vào rồi đi rửa mặt.
Trên mặt Lục Nhạc Hàm có chút hồng, dù sao cậu cũng là người lớn, còn muốn người khác giúp mình mặc quần áo, vì vậy nhanh chóng kéo qua quần áo trong tay Tề Hưng Triết, nói:
- Ca ca, ta tự mặc.
Tề Hưng Triết cười cười, xoa mũi của cậu rồi cầm lại quần áo, nói:
- Làm sao, còn ngượng ngùng?
Lục Nhạc Hàm nghĩ ở trong lòng, mặc dù bây giờ hai người còn không tính là đàn ông, nhưng trong mắt Tề Hưng Triết, chính mình liền chỉ là một hài đồng năm tuổi mà thôi, hiển nhiên không cần kiêng kỵ quá nhiều.
Cho nên cũng là thuận theo mà làm động tác giang hai tay tùy ý Tề Hưng Triết mặc đồ cho mình, ngoài miệng lẩm bẩm nói:
- Không phải, trước đây đều là tự mặc.
Lục Nhạc Hàm chờ Tề Hưng Triết giúp cậu mặc quần áo tử tế xong, nhảy nhót tiến vào phòng vệ sinh, nghe Tề Hưng Triết ở phía sau nói:
- Chậm một chút.
Lục Nhạc Hàm vui vẻ nói tiếng:
- Không có chuyện gì.
Chớp mắt liền đóng cửa lại.
Tề phụ đã đi công ty, bây giờ đang nghỉ hè, trong nhà cũng chỉ có hai đứa bé cùng Lý mụ ba người mà thôi.
Tề Hưng Triết nắm tay Lục Nhạc Hàm đi xuống lầu, trên bàn bày trứng ốp lếp cùng xúc xích.
Lục Nhạc Hàm bụng kêu rột rột hai tiếng, hơi ngượng ngùng mà nhìn Tề Hưng Triết, nói:
- Em đang đói.
Tề Hưng Triết nhéo mũi của cậu, cười nói:
- Nhanh ăn đi, lần sau không nên dậy muộn như vậy.
Lục Nhạc Hàm gật gật đầu, bò lên ghế, bắt đầu ăn sáng, ca ca nói qua, không nên ăn quá nhanh, phải giữ vững phong độ, như vậy mới là hài tử Tề gia.
Trên mặt Tề Hưng Triết mang ý cười mà nhìn Lục Nhạc Hàm nhai đồ ăn như con chuột nhỏ, đột nhiên thật muốn đâm đâm một cái khuôn mặt thịt thịt kia.
Quỷ thần xui khiến, ngón tay trỏ đưa về phía hai má đang phình lên của Lục Nhạc Hàm, đâm một chút.
Lục Nhạc Hàm ngẩng đầu nghi hoặc nhìn về phía Tề Hưng Triết, trong miệng còn ngậm đồ ăn nói mơ hồ không rõ:
- Làm sao, ca ca?

Tề Hưng Triết có chút lúng túng, sắc mặt hơi thay đổi, mềm giọng nói:
- Ăn chậm một chút, ăn xong rồi ca ca có chuyện nói với ngươi.
Lục Nhạc Hàm hồ đồ gật gật đầu, vùi đầu bắt đầu nhai kỹ nuốt chậm.
Thời điểm Lý mụ dọn dẹp bàn ăn, Lục Nhạc Hàm nỗ lực bảo trì vẻ mặt nghiêm túc ngồi nghiêm chỉnh, chờ xem Tề Hưng Triết muốn nói chuyện gì với mình.
Tề Hưng Triết xoa xoa tóc của cậu, nói:
- Tri Phi đều năm tuổi, có muốn đi học hay không?
Lục Nhạc Hàm cảm thấy khó hiểu khi Tề Hưng Triết luôn sờ đầu cậu, lúc trước mình cũng không có đệ khống như vậy, động một chút là bắt đầu động thủ, hơi hơi né tránh, nhìn thấy ánh mắt Tề Hưng Triết hơi đổi một chút, vội vàng đến gần cà cà, lấy lòng nói:
- Đi học, tại sao muốn đi học a?
Sắc mặt Tề Hưng Triết hơi hòa hoãn, cảm thụ được xúc cảm nhuyễn nhung nhung dưới lòng bàn tay nói:
- Đi học có thể học rất nhiều tri thức a, sau đó Tri Phi sẽ hiểu rất nhiều thứ.
Lục Nhạc Hàm bẹp bẹp miệng, nói:
- Không muốn, Tri Phi không cần phải hiểu nhiều, có ca ca, ca ca sẽ giúp Tri Phi đúng hay không?
Tề Hưng Triết xoa bóp cái cằm tròn tròn của hắn, nói:
- Nhưng mà sau này Tri Phi không thể luôn cùng ca ca a.
Lần này Lục Nhạc Hàm không có né tránh, nhếch môi nước mắt cộp cộp rơi xuống, trong miệng mơ hồ không rõ nói:
- Ca ca không thích ta, ca ca không cần ta nữa.
Tề Hưng Triết luống cuống tay chân lau nước mắt cho cậu, hoàn toàn không nghĩ tới chỉ nói về việc đi học, tại sao đề tài liền trở nên nghiêm trọng như vậy, dỗ nửa ngày cũng không thấy đỡ hơn, không thể làm gì khác nói:
- Nếu Tri Phi đi học thì có thể gặp mặt ca ca ở trường học nha.
Lục Nhạc Hàm nháy mắt hỏi:
- Có thật không?
Tề Hưng Triết nhìn bộ dáng cẩn thận từng li từng tí của hắn, có chút đau lòng, bảo đảm nói:
- Thật, nếu như Tri Phi ở trong trường học xảy ra chuyện gì, nói cho ca ca, ca ca nhất định sẽ đến giúp Tri Phi.
Tiểu hài tử trở mặt chính là nhanh, Lục Nhạc Hàm trong nháy mắt bầu trời trong trẻo, nói:
- Ca ca hứa rồi nha, không thể nói dối, trên sách viết nói dối không phải con ngoan, chúng ta ngoéo tay có được hay không.
Tề Hưng Triết bất đắc dĩ điểm một cái khuôn mặt của cậu, nói:
- Được, ngươi nha..
Lục Nhạc Hàm hào hứng dùng đầu ngón út ôm lấy ngón tay Tề Hưng Triết, tới tới lui lui hai lần trong miệng đọc:
- Ngoéo tay thắt cổ một trăm năm không thay đổi, ca ca nói nếu như Tri Phi có khó khăn nhất định sẽ đến giúp đỡ Tri Phi, người nói dối phải nuốt ngàn cái châm nha.
Nói xong dùng sức ấn ngón tay cái xuống ngón tay cái của đối phương, trên mặt cười đến cực kỳ xán lạn, nói:
- Được rồi, lời hứa đã thành lập, ca ca không thể đổi ý.
Tề Hưng Triết nhìn một loạt động tác của cậu xong, cười cười đem cậu kéo đến trong ngực của mình giả tạo ôm một hồi rồi tách ra, mù mịt nơi đáy mắt lóe lên một cái rồi biến mất, từ tốn nói:
- Ừ, không đổi ý.
Lục Nhạc Hàm cười càng thêm xán lạn, đôi mắt híp thành một cái khe, dùng sức cầm lấy cánh tay Tề Hưng Triết nói:
- Ca ca thật tốt.
{..

}
Sao lại cảm thấy kí chủ ngốc manh ngốc manh, đóng vai Bạch Liên hoa tuyệt đối thành, nhưng là thời điểm độc ác làm sao diễn?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận