Chu Doãn Thịnh bị những lời nói khoe khoang và khiêu khích của Boey làm cho đau lòng muốn chết.
Nếu là bình thường, hắn cùng lắm sẽ chỉ cuộn mình bên chân Cha, dè dặt ôm lấy chân Người. Nhưng hiện tại, hắn bất chấp tất cả mà nhào hẳn vào lòng người, úp người lên hai chân hắn mà nghẹn ngào.
Những giọt nước mắt nối nhau rơi trên pho tượng tựa như rơi trên chính da thịt mình, nhiệt độ nóng bỏng ấy khiến thần Ánh Sáng lần đầu hiểu thế nào là đau lòng, thế nào là bối rối. Cả người hắn cứng ngắc, trong đôi mắt vàng sẫm đong đầy nét phiền não.
Hốc mắt lẫn chóp mũi đều đỏ bừng, Chu Doãn Thịnh nói một cách ngắt quãng – ”Cha ơi, đến cùng Người thích gì ở Boey Bratt chứ?”
“Ta hoàn toàn không thích cậu ta, trên thực tế ta còn không biết cậu ta là ai.” – Thần Ánh Sáng nghiêm túc giải thích với gương ảo ảnh. Hiện giờ lòng hắn đang rối bời. Tiểu tín đồ rất thích khóc, nhưng trước kia đều là vì niềm vui hoặc tín ngưỡng, những giọt nước mắt kia đều rất ngọt. Đây là lần đầu tiên cậu ấy khóc thương tâm đến vậy, thật sự khiến hắn không biết nên làm thế nào mới phải.
“Xét tướng mạo, cậu ta không đẹp bằng con. Xét tín ngưỡng, cậu ta không thành kính bằng con. Xét thực lực, cậu ta không mạnh bằng con. Con xuất sắc như vậy, tại sao Cha luôn không nhìn thấy chứ?”
“Ngày nào ta cũng dõi theo con, bảo bối của ta.” – Thần Ánh Sáng thở dài bất đắc dĩ.
“Cha ơi, con muốn hôn Người, một nụ hôn dịu dàng như sương sớm; con muốn ôm Người, một vòng ôm liều lĩnh như lửa bỏng. Nhưng trên thực tế, con càng muốn yêu Người, tình yêu con dành cho Người còn điên cuồng và nhiệt liệt hơn cả chính bản thân con. Cha ơi, xin Người cũng yêu con có được không? Con không hiểu sao mình lại nảy sinh những ý tưởng quá mức bất kính như vậy. Người là vị thần duy nhất trên lục địa này, tất cả sinh linh trên đời này đều là tín đồ của Người, đều có tư cách nhận được tình yêu của Người. Nhưng Người biết chăng, con lại chỉ hy vọng Người nhìn một mình con, yêu một mình con. Đối với một tư tế Ánh Sáng, suy nghĩ ích kỷ này thực sự là sai lầm, đáng để giáo chủ dùng lửa thiêu rụi con. Nhưng dẫu có chết, con cũng muốn hoá thành một đống tro yêu Người, rồi khi Người đi qua, con sẽ bám chặt vào áo thánh của Người, mãi mãi không rời xa Người. Người thích nghe ca hát phải không Người? Con biết hát rất nhiều bài, tất cả những bài ca liên quan đến Người con đều ghi khắc trong đầu. Vì Người, dẫu có hát đến mất tiếng, con cũng không tiếc.”
Thiếu niên bật thốt một lèo về tình cảm gần như điên cuồng dưới đáy lòng mình, nói xong đến chính mình cũng ngây người, vội vàng chôn khuôn mặt đỏ bừng vào đầu gối pho tượng.
Thần Ánh Sáng day trán, tiếng cười vừa vui vẻ vừa bất đắc dĩ liên tiếp tràn ra. Đây chính là người duy nhất có thể khiến hắn rung động trên thế gian này, bảo bối mà hắn yêu thương nhất. Sao cậu ấy có thể đáng yêu đến vậy chứ? Nhiều lúc, khi cậu ấy thao thao bất tuyệt với pho tượng, hắn đều muốn đến bên cậu ấy, ngậm lấy khuôn miệng hồng nhỏ nhắn của cậu ấy, xem xem nó có phải thực sự được làm từ mật ong và hương hoa hay không.
Vừa mới nghĩ vậy, thiếu niên lại đột nhiên thẳng người dậy, nhẹ nhàng hôn lướt lên bờ môi pho tượng. Bởi tác động của thần thức, cho dù chỉ trong nháy mắt, thần Ánh Sáng vẫn có thể cảm nhận được sự rung động chưa từng có. Không những linh hồn, mà ngay cả thần cách của hắn cũng bắt đầu run rẩy, điên cuồng kêu gào “mình muốn cậu ấy”!
Sự rung động mà Chu Doãn Thịnh nhận được cũng chẳng kém gì. Chỉ hôn một pho tượng thôi mà cũng có thể khiến hắn cảm thấy hồn phách mình như lìa khỏi xác. Nhưng dù thế nào, hắn cũng đã xúc phạm đến người Cha mà hắn kính trọng nhất, hành vi này có khác nào Boey Bratt? Hắn vội vàng rụt lui vài bước, gương mặt tái nhợt, quỳ trước pho tượng mà sám hối.
Hiện tại, tâm trạng của thần Ánh Sáng rất phức tạp, vừa muốn kéo người nọ lại mà hôn điên cuồng, cũng vừa muốn treo cậu ấy lên mà đánh cho một trận. Sao cậu ấy có thể lui bước ngay sau khi vừa trêu chọc hắn? Chuyện này quả thực là một cuộc tra tấn đối với hắn. Đương khi hắn muốn hoá thành ảo ảnh đến bên cậu ấy, trong gương lại xuất hiện hình ảnh của giáo hoàng, giáo chủ và Boey, khiến hắn không thể không dừng bước.
Nếu sớm biết vậy, hắn nên đặt ranh giới hạn chế ở cửa điện ngay từ đầu, ngăn cách tất cả mọi người khỏi không gian riêng tư của mình và Joshua.
“Đây là hình hài của Cha?” – Giáo hoàng nhìn đến ngây người, sau đó lại nhanh chóng cúi đầu, che lại đôi mắt đau nhói.
Giáo chủ nhỏ giọng đáp phải, từ đầu đến cuối đều không dám ngẩng đầu nhìn.
Boey đột nhiên hét to, làm mọi người đều giật thót.
Chu Doãn Thịnh quay đầu lại, nhìn cậu ta với ánh mắt ghét cay ghét đắng, nói – “Xin đừng gây mất trật tự trong điện thờ. Ngươi có thực sự là sứ thần đến từ thần điện không vậy? Sao lại không hiểu quy củ thế!”
Đôi mắt Boey nhắm nghiền, sợ hãi kêu – “Mắt tôi đau quá, như có hai ngọn lửa đang thiêu đốt bên trong vậy, mau cứu tôi với!”
Giáo hoàng phủ tay lên mắt cậu ta, hoá phép trị liệu cho cậu ta. Boey dần dần yên tĩnh lại, rúc vào lòng giáo hoàng mà thở dốc, hiển nhiên phải chịu cú sốc không hề nhẹ.
“Cha không cho phép những người trần mắt thịt như chúng ta nhìn thẳng diện mạo của Người, nhìn quá lâu sẽ bị trừng phạt.” – Giáo chủ chậm rãi giải thích. Đương nhiên, ông không nói cho họ biết rằng ngay cả một hầu nữ thấp kém nhất trong điện thờ cũng sẽ không bị trừng phạt nghiêm khắc đến vậy khi nhìn lên pho tượng.
Bề Trên thực sự là không nể tình một chút nào, gần như đốt hỏng tròng mắt của Boey. Con cưng của thần? Nực cười!
Giáo hoàng gật đầu, chấp nhận lời giải thích này. Vừa rồi gã cũng cảm thấy đau đớn, cho rằng Boey quá mê mẩn nên thời gian nhìn quá lâu, thành ra mới bị thương nặng đến thế.
Chu Doãn Thịnh lần đầu nghe nói người thường không thể nhìn thẳng pho tượng. Hắn trợn tròn mắt nhìn giáo chủ, lại thấy giáo chủ nháy mắt với hắn một cách dí dỏm – “Con trai, con đặc biệt nhất.”
Con đặc biệt nhất ư? Hắn ngửa đầu nhìn Cha, bờ môi cong cong, vô thức nở nụ cười.
“Chẳng phải ngươi là sứ thần mà Cha yêu nhất hay sao? Sao ngay cả chuyện nhìn thẳng Cha mà ngươi cũng không làm được? Ngươi không phải kẻ lừa đảo đấy chứ?” – Hắn không khoe khoang điều đặc biệt của mình, nhưng vẫn cứ luôn muốn khiêu khích Boey. Hắn căm ghét sự tự đắc trong mắt cậu ta, căm ghét cậu ta dùng cơ thể bẩn thỉu kia dụ dỗ Cha mình.
Cha nên nhận được những gì tốt nhất.
Boey rất chột dạ, đương vắt óc tìm cớ phản bác thì giáo hoàng đã lên tiếng trước – “Nếu cậu ấy là kẻ lừa đảo, Cha sẽ không ban cho cậu ấy nhiều sức mạnh Ánh Sáng đến vậy. Joshua, con trai ta, con đã mất đi trái tim thanh thản, chuyện này rất bất lợi cho việc tu luyện của con. Ta nghĩ Cha nhất định sẽ không thích một tư tế Ánh Sáng mà nội tâm bị bóng tối của lòng ghen tị chiếm giữ, con nói có phải hay không?”
Chu Doãn Thịnh cười nhạo – “Cha thích hay không thích ai không phải do ông định đoạt.” – Chỉ cần hắn còn ở đây, hắn tuyệt đối sẽ không để Cha yêu Boey. Cậu ta không xứng.
Giáo hoàng là người cầm quyền cao nhất Toà Thánh, dù là quốc vương có quyền thế lớn nhất lục địa cũng phải cúi đầu thần phục trước mặt gã, chứ đã bao giờ bị một tư tế nho nhỏ chống đối như vậy? Nếu ở nơi khác, gã sẽ lập tức hoá ra một ngọn lửa Ánh Sáng thiêu rụi đối phương, nhưng hiện tại đang ở ngay dưới mắt Cha, gã không dám manh động.
Nội tâm gã có một con rắn độc đang giương nanh, nhưng ngoài mặt vẫn nở một nụ cười hiền hoà, lắc lắc đầu như thể rất bất đắc dĩ.
Giáo chủ giảng hoà – “Thần Ánh Sáng trên cao, chúng ta bắt đầu cầu nguyện đi.”
“Vâng.” – Đôi mắt Boey đã đỡ hơn nhiều, nhưng tâm trạng thì càng lúc càng sợ hãi. Joshua nói đúng, cậu ta chỉ là môt kẻ lừa đảo, có lẽ lúc này Bề Trên đang rất tức giận, thế nên mới suýt nữa đốt hỏng cả mắt cậu ta. Cậu ta nhất định phải cầu xin sự tha thứ từ Bề Trên.
Bốn người quỳ xuống đệm, bắt đầu cầu nguyện. Giáo chủ và Chu Doãn Thịnh cầu nguyện rất nghiêm túc, nhưng giáo hoàng và Boey thì lại như quỳ trên chông. Đây không phải là phép phóng đại, mà thực sự là quỳ trên chông. Mới đầu hai người chỉ cảm thấy hơi tê, nhưng vài phút sau, hai người bắt đầu cảm thấy trên đệm như có hàng vạn mũi kim đâm thẳng vào xương bánh chè. Cảm giác đau đớn kịch liệt khiến cả hai đều toát mồ hôi hột.
Bọn họ đồng loạt đứng dậy kiểm tra, lại không phát hiện ra bên trong có gì khác thường, đành phải quỳ xuống lần nữa. Lần này, cảm giác đau đớn còn mạnh hơn cả lần trước, khiến họ chỉ muốn moi xương bánh chè ra.
Nhận ra sự bất thường của họ, giáo chủ mở mắt dò hỏi. Chu Doãn Thịnh đã đắm chìm vào quá trình cầu nguyện, cho dù bên ngoài xảy ra chiến tranh, hắn cũng sẽ không tỉnh lại.
“Đệm này có vấn đề, bên trong có gai.” – Boey nói một cách ấm ức, còn lơ đãng liếc nhìn Joshua một cái. Giáo hoàng lạnh mặt đá chiếc đệm đi.
Để chứng minh sự trong sạch của con nuôi mình, giáo chủ lập tức sai người mở chiếc đệm ra, cẩn thận kiểm tra vài lần, kết quả không phát hiện ra bất cứ thứ gì. Ông hơi suy nghĩ một chút, hiểu đây đại khái là hình phạt mà Bề Trên dành cho hai người này vì đã chèn ép Joshua.
Giáo hoàng không bắt được thóp, lại không dám lỗ mãng trước mặt Bề Trên, đành mang Boey đi.
Chu Doãn Thịnh kết thúc một ngày cầu nguyện. Khi mặt trăng lên cao, vẻ mặt ôn hoà của hắn dần dần ẩn đi, thay vào đó là nét lạnh lùng, rồi sau lại hoá thành phát điên.
Hắn biết khả năng cầu nguyện của fan cuồng rất siêu phàm, nhưng không ngờ khả năng xâu xé của hắn cũng ảo diệu như vậy. Cái bộ dạng rưng rưng nước mắt kia có khác gì đàn bà không cơ chứ?
Nhân vật thụ chính vừa xuất hiện, hắn đã kết thù với người ta, level thiểu năng quả thực không thua gì Joshua kia. Hắn lại còn muốn ngăn cản thần Ánh Sáng yêu nhân vật thụ chính nữa chứ, đúng là nằm mơ. Hành vi tự tiện chạy trốn của nhân vật thụ chính đã hấp dẫn sự chú ý của thần Ánh Sáng, ngay từ những ngày đầu nhân vật thụ chính xuống lục địa, hắn đã luôn quan sát từng hành động của cậu ta qua gương ảo ảnh, còn dần dần xiêu lòng trước sự kiên cường, lương thiện và dũng cảm của cậu ta.
Để bảo vệ cậu ta, thần Ánh Sáng lặng lẽ rót một nửa thần lực vào chiếc nhẫn mà cậu ta đeo, chỉ cần cậu ta gặp phải nguy hiểm trí mạng, thần lực sẽ chiếu rọi khắp lục địa, xoá sổ tội đồ đã gây nguy hiểm cho cậu ta. Chu đáo là thế, để ý là thế, một chút yêu thương nhỏ nhoi dành cho fan cuồng có thể sánh được hay sao?
Chỉ là có thể nhìn thẳng một pho tượng mà thôi, có ý nghĩa gì chứ? Có khi thần Ánh Sáng không cho Boey nhìn là vì ghen mà thôi. Đây là tình thú giữa người yêu với nhau, mày có hiểu không? Mau tỉnh táo lại cho tao!
Chu Doãn Thịnh đứng trước gương, dí ngón tay vào thiếu niên trong gương, vẻ mặt vừa dữ dằn vừa chán nản. Ám chỉ tâm lý mang lại di chứng rất nghiêm trọng, đã vượt quá dự kiến của hắn. Nếu tiếp tục phó mặc, Chu Doãn Thịnh của ban ngày sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát của hắn mà đi đối chọi với Boey, sẽ lại bước lên đường cũ lần nữa.
Nhưng kế hoạch ban đầu của hắn là rời xa nhân vật thụ chính và đồng bọn, đi khắp lục địa để truyền đạo đến muôn dân, trở thành một tư tế Ánh Sáng đủ tư cách.
Nhân vật thụ chính đã đến, bánh răng số phận bắt đầu chuyển động. Để không giẫm lên vết xe đổ, fan cuồng tuyệt đối không thể xuất hiện nữa! Bắt đầu từ mai, hắn phải huỷ bỏ ám chỉ tâm lý.
Chu Doãn Thịnh lặng lẽ nhắc nhở mình, trong đầu đồng thời hiện lên hình ảnh fan cuồng hôn pho tượng. Hắm ôm mặt rên rỉ, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống. Có chết hắn cũng không thể tưởng tượng ra mình lại có ngày bỉ ổi như vậy. Đừng nói người ngoài, ngay cả chính hắn cũng chẳng nỡ nhìn thẳng.
Vì quá mức ảo não, hắn xem nhẹ cảm giác rung động từ tận linh hồn kia, chỉ cho rằng đó là phản ứng tự nhiên của fan cuồng đối với thần tượng.
Rốt cuộc xong việc tổng kết bản thân và điều chỉnh tâm lý ngày hôm nay, hắn cởi áo choàng, đang chuẩn bị đi tắm thì nghe thấy ngoài cửa có người bẩm báo – “Ngài tư tế, ngài giáo chủ mời ngài đến phòng nghị sự.”
Hắn ừ một tiếng, thay thường phục rồi đi đến phòng nghị sự.
“Buổi tối tốt lành, ngài giáo chủ, đức giáo hoàng, tư tế Bratt.” – Hắn nhanh nhẹn chào hỏi, trên môi toát ra một nụ cười ấm áp, hoàn toàn không thấy vẻ kiêu ngạo bướng bỉnh ban ngày.
“Ngồi xuống đi, con trai ta.” – Giáo chủ giơ tay mời.
“Con trai ta, hãy nắm lấy cây trượng này và rót sức mạnh Ánh Sáng của mình vào.” – Giáo hoàng đưa cây trượng có khảm bốn viên đá Ánh Sáng to bằng hạt đậu trên đỉnh mà mình vẫn luôn mang theo cho hắn.
Chu Doãn Thịnh lập tức nhận ra điều gì đó. Hắn không hỏi nhiều, chỉ cầm lấy trượng rồi truyền pháp lực vào, đến khi hai trong số bốn viên sáng lên thì dừng lại.
Ba người chờ đợi vài phút, thấy vẫn chỉ có hai viên đá Ánh Sáng được thắp sáng, giáo chủ cảm thấy vô cùng thất vọng. Vẻ mặt giáo hoàng và Boey tựa như đã sớm liệu trước. Họ hoàn toàn không nghi ngờ Joshua che giấu thực lực, bởi một khi bị kích hoạt, bốn viên đá Ánh Sáng này sẽ điên cuồng hấp thu sức mạnh Ánh Sáng của người sở hữu, tuyệt đối sẽ không dừng lại trước khi hút khô.
Chỉ có cao thủ cấp thánh mới có thể thắp sáng cả bốn viên. Khắp lục địa cũng chỉ có giáo hoàng mới làm được điều này. Thắp sáng hai viên, tuy rằng không kém, nhưng cũng không coi là hiếm thấy.
“Boey, con thử xem đi.” – Giáo hoàng ra hiệu cho Joshua đưa trượng cho Boey.
Boey đưa hết tất cả sức mạnh Ánh Sáng trong cơ thể mình vào đá Ánh Sáng. Một viên, hai viên, ba viên, bốn viên, viên thứ tư tuy cũng sáng lên, nhưng lại nhấp nháy không ổn định. Nhưng dù vậy, thực lực của cậu ta cũng đủ để khiến người ta e dè.
Giáo hoàng nói: “Giáo chủ, ông cũng thấy đấy, hiện tại Boey cũng là tư tế của đế quốc Sagaza, dựa theo quy định của giáo hội, chỉ cần danh dự không bị tổn hại, người có thực lực mạnh nhất mới có tư cách kế thừa vị trí giáo chủ. Hai năm trước, ông đệ trình cho ta công văn xin sắc phong Joshua làm giáo chủ, hiện giờ ta trả cho ông, mời ông sửa tên người thừa kế thành Boey.”
Muốn nắm giữ quyền lực tối cao trong giáo hội, nhất định phải xếp thân tín của mình vào điện thờ của tất cả các nước mạnh, hơn nữa còn phải đảm nhiệm chức vị quan trọng. Phó giáo chủ mà gã sắp xếp trước đó đã không còn tác dụng, hiện tại chắc hẳn sẽ không ai phản đối Boey.
Giáo chủ nhận lấy công văn, sắc mặt xám như tro tàn.
Boey cố gắng che giấu vẻ sung sướng trên gương mặt. “Con cưng của thần” chẳng qua chỉ là danh hão, làm sao có thể sánh bằng quyền lợi thực thụ của giáo chủ đế quốc.
Chu Doãn Thịnh sớm biết ngôi vị giáo chủ sẽ thuộc về Boey. Nhưng cho dù thực lực hiện tại của hắn đã cao hơn Boey, thậm chí cả giáo hoàng, hắn cũng sẽ không để lộ con át chủ bài của mình chỉ vì tranh giành quyền lợi. Nếu ở lại Gacore, rất có thể hắn sẽ bị cuốn vào vướng mắc giữa Boey và nhóm công của cậu ta, khó tránh khỏi bị liên luỵ để rồi lại thành vật hy sinh.
Hắn không phải fan cuồng ban ngày, sẽ không hành động theo cảm tính mà so đo với Boey.
Mới vừa nghĩ vậy, hắn liền nghe thấy giáo hoàng nói một cách ám chỉ – “Người được lựa chọn làm giáo chủ đế quốc nhất định phải sở hữu thực lực mạnh mẽ nhất, nói trắng ra chính là người được Bề Trên yêu thương nhất. Joshua, con cũng thấy đấy, thực lực của Boey mạnh hơn con, cho nên cũng được Bề Trên yêu thương hơn. Sau này, cậu ấy sẽ thay mặt Bề Trên điều hành điện thờ Sagaza, dẫn dắt đế quốc giành thắng lợi trong cuộc chiến Bóng Tối. Mong con hãy vứt bỏ thành kiến, nỗi ghen tị và oán giận trong lòng, ngoan ngoãn nghe lệnh cậu ấy.”
Việc ám chỉ tâm lý hết ngày này qua ngày khác khiến tâm thần Chu Doãn Thịnh phân liệt nghiêm trọng hơn hắn tưởng rất nhiều. Hắn cứ tưởng rằng Thịnh lý trí là nhân cách chính, Thịnh não phẳng là nhân cách phụ. Nhưng hắn đã nhầm, Thịnh lý trí vẫn luôn bị đè nén mới là bên yếu thế, mà Thịnh não phẳng ngày ngày được tắm ánh nắng mặt trời lại càng ngày càng mạnh.
Hiện tại, nghe thấy giáo hoàng nhắc đến Bề Trên, Thịnh não tàn căn bản không cần thôi miên đã tự động online.
Hắn biến sắc, cười lạnh nói – “Cậu ta có tư cách gì mà được Cha yêu quý? Có tư cách gì thay mặt Cha? Dựa vào cái miệng đầy lời dối trá của cậu ta, cái thân xác ai ai cũng có thể sử dụng của cậu ta, cái linh hồn dơ bẩn đến cùng cực của cậu ta chắc? Chỉ cần nhìn cậu ta thôi tôi đã cảm thấy buồn nôn, nói gì đến nghe theo lệnh cậu ta. Tôi sẽ không bao giờ chấp nhận vị trí giáo chủ của cậu ta!”
“Sao cậu có thể nói tôi như vậy!” – Boey giận đến run người.
Giáo hoàng cũng rất không vui, nghiêm khắc nói – “Joshua, nể tình ngươi còn nhỏ, ta tha thứ cho sự vô lễ của ngươi. Nhưng ta cũng nghiêm túc cảnh cáo ngươi, có những chuyện không thể nói lung tung khi không có chứng cứ rõ ràng. Mỗi giáo chủ của một điện thờ đều được thông qua sự chọn lựa tỉ mỉ của Bề Trên, phỉ báng họ chẳng khác nào phỉ báng Bề Trên, ta có thể lấy tội danh xúc phạm thần trục xuất ngươi ra khỏi lục địa này!”
“Không, thưa đức giáo hoàng, xin ngài hãy nể tình tôi mà đừng so đo với Joshua.” – Giáo chủ vội vàng cúi đầu nhận tội.
“Vậy ông cứ trục xuất tôi đi, tôi chờ.” – Nói xong, Thịnh não phẳng nghênh ngang mà đi, vừa trở về phòng liền chui tọt vào tiềm thức, để lại một mình Thịnh lý trí giận đến ứa gan.
Mẹ nó, mình đã gây ra tội tình gì mà lại tự khiến mình thành ra như vậy! Mẹ, làm nhiệm vụ dễ lắm à? Lần trước thì suýt nữa mất cả hồn phách, giờ lại phân liệt thành hai nửa, mẹ nó sao cứ bị sao quả tạ chiếu mãi thế? Thịnh lý trí liên tục đấm đá gối đầu, vẻ mặt vô cùng hung dữ.
Trên chín tầng mây, thần Ánh Sáng thực sự muốn ôm người đang khoa tay múa chân như khỉ con kia vào lòng mà dỗ dành. Tuy bộ dạng tức giận của tiểu tín đồ rất đáng yêu, hai má đỏ bừng, đôi mắt lấp lánh, khiến hắn rất muốn hôn, nhưng hắn vẫn không nỡ nhìn cậu ấy tức giận hay phiền lòng.
“Mỗi giáo chủ đều được thông qua sự chọn lựa tỉ mỉ của Bề Trên” à? Được, hắn sẽ cho tất cả mọi người biết, chỉ thị thực sự của hắn là gì.
————————-
Giáo hoàng quyết định nội bộ, phong Boey làm giáo chủ đời tiếp theo của đế quốc Sagaza. Điều này nhận được sự ủng hộ nhiệt tình của người thống trị đế quốc Sagaza. Ông từng nghe người ta nhắc đến truyền thuyết về Boey, biết thực lực của cậu ta mạnh đến nhường nào, xuất thân cao quý nhường nào. Cậu ta ở lại Gacore là niềm vinh hạnh của đế quốc này.
Nhưng giáo chủ già không hề nghĩ vậy. Ông đích thân đến hoàng cung để thương lượng với quốc vương.
“Tôi không thể nói cho ngài nhiều hơn, nhưng tôi có thể cam đoan với ngài, Joshua mới là người thích hợp nhất cho vị trí giáo chủ.”
“Ngài không giải thích rõ với tôi, tôi biết phải tin tưởng ngài thế nào? Đây là quyết định của giáo hoàng, dù là ai cũng không có quyền phủ quyết, bao gồm cả tôi. Hơn nữa, tôi nghe nói giáo hoàng đã cho Joshua và Boey cơ hội cạnh tranh công bằng, nhưng Joshua lại không thể nắm chắc. Ông bạn của tôi, ngài nên biết tình cảnh hiện tại của đế quốc Sagaza nguy hiểm biết chừng nào, chúng ta cần những tư tế mạnh hơn, cần sự chống đỡ của Toà Thánh. Nếu ngài cứ khư khư cố chấp, đế quốc Sagaza sẽ diệt vong theo cuộc chiến Bóng Tối sắp tới.”
Giáo chủ trầm mặc. Nội tâm ông vô cùng nôn nóng, nhưng ông không thể nào nói sự thực ra khỏi miệng, cuối cùng đành ủ rũ rời khỏi hoàng cung.
Mấy ngày sau, quốc vương và giáo hoàng cùng ban hành thông cáo, sắc phong Boey Bratt làm giáo chủ đời tiếp theo, một tháng sau sẽ cử hành nghi thức lên ngôi.
Ngay khi tin tức được ban bố, tin dữ của hoàng tử cả cũng truyền về Gacore. Trên đường thị sát lãnh địa, anh bị động vật Bóng Tối tấn công. Hoàng tử phi bế đứa con trai vừa chào đời hơn một tháng mà khóc đến ngất xỉu, quốc vương cũng đau lòng cùng cực.
Nhưng dưới sự an ủi của giáo hoàng, ông nhanh chóng tỉnh táo lại, sau đó quyết định sắc phong hoàng tử thứ hai làm thái tử, đồng thời cử hành nghi thức lên ngôi với Boey.
Lễ tang của hoàng tử cả được tổ chức rất long trọng, cũng rất vội vã. Nhiều chuyện lớn cùng diễn ra một lúc khiến dân chúng Gacore vô cùng bất an, nhưng người bất an nhất chính là Chu Doãn Thịnh.
Hắn không thôi miên mình nữa, nhưng chỉ cần vừa ra khỏi phòng, hắn sẽ chạy đến điện thờ với trái tim tràn đầy tình yêu, sau đó Thịnh lý trí và Thịnh cảm tính sẽ tiến hành một cuộc tranh đấu ác liệt trong đầu. Một người hét: Mày cứ vào thử xem, xem tao có đá chết mày không! Người còn lại thì co rúm, nước mắt ròng ròng, vừa khóc vừa kêu: Cho dù cậu đá chết tôi, tôi cũng phải vào!
Hắn cứ thế đứng ngoài cửa cả ngày mà không nhúc nhích, sắc mặt tái nhợt, thân hình cứng ngắc. Vì vậy, tôi tớ và hầu nữ đi ngang qua đều sẽ nhìn ngài tư tế với ánh mắt khó hiểu. Thỉnh thoảng, ngài tư tế lại đi về phía trước hai bước, ngay sau đó lại nhảy lùi ra sau như giẫm phải lửa, trông rất buồn cười.
Thần Ánh Sáng đã quen với việc ngày ngày nghe tiểu tín đồ cầu nguyện. Đó là rượu ngon, là mật ngọt, là món ăn tinh thần của hắn. Nhưng bốn, năm ngày liên tiếp, tiểu tín đồ đều chỉ đứng đó, vẻ mặt yếu ớt và đau thương như sắp khóc, tựa hồ đang trải qua một cuộc đấu tranh tâm lý kịch liệt.
Vẫn còn ghen sao? Hay là ngại ngùng vì lần trước hôn mình? Thần Ánh Sáng suy đoán tâm tư của tiểu tín đồ mà không biết mệt, say sưa thưởng thức biểu cảm khi thì ngại ngùng, khi thì tức giận, khi thì hốt hoảng của người nọ. Tóm lại, dù cậu ấy làm gì, hành động quái dị đến thế nào đi chăng nữa, thì trong mắt thần Ánh Sáng, cậu vẫn vô cùng đáng yêu.
Chu Doãn Thịnh nhận ra mình thực sự không thể nào đè nén nỗi khát vọng đối với Cha. Ngày qua ngày, hắn càng đến gần cửa điện hơn một chút. Không có sự khống chế của ám chỉ tâm lý, nhân cách lý trí và não phẳng của hắn cùng tồn tại trong đại não, hơn nữa còn cùng tranh đoạt quyền khống chế thân thể. Theo thời gian, hắn hoảng sợ khi phát hiện ra thời gian mà nhân cách não phẳng kia chiếm ưu thế càng ngày càng dài.
Hắn lo đến rụng cả tóc. Để không làm ra những chuyện mất mặt như hôn chân tượng, hắn bèn ngồi trước cửa chính điện khắc tượng gỗ thần Ánh Sáng. Chỉ cần trông thấy khuôn mặt điển trai của thần Ánh Sáng, Thịnh não phẳng sẽ lập tức yên tĩnh lại, kéo theo hắn cũng trở nên ôn hoà hơn hẳn.
Hắn điêu khắc không biết mệt, từ ngày đến đêm, chưa đến mười ngày đã khắc được hơn trăm bức tượng gỗ, đủ mọi biểu cảm, đủ mọi tư thế. Hắn còn khắc tượng mình rồi đặt cạnh tượng thần Ánh Sáng, thỉnh thoảng cuồng quá thì sẽ cầm hai bức tượng lên, tự lẩm bẩm biên đạo một vở kịch tình cảm lãng mạn, đến khi thần trí bình thường trở lại thì lập tức ném hai bức tượng ra xa như bị phỏng, sau đó vùi đầu vào trong chăn.
Hắn lâm vào tình trạng hỗn loạn chưa từng có, gần như sắp tự khiến mình phát điên. Nhưng trên chín tầng mây, thần Ánh Sáng lại được một bữa cười no nê, cung điện vốn trống trải hiu quạnh giờ đây luôn đầy ắp tiếng cười.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...