Bình minh vừa hé cũng là lúc Điên Điển nhẹ nhàng lướt trên mặt nước hiền hòa của sông Thu Tiều, tiến vào địa phận Ty Đoan. Cái mũi quả lê vàng rực rỡ rẽ sóng kéo theo thân hình khổng lồ chầm chậm thâm nhập mảnh rừng lớn nhất đầm lầy Lục Xa.
Bốn bề vang vọng âm thanh vỗ cánh từ những bầy ong, vo ve, vo ve xuyên vào tai không ngừng nghỉ khiến cho người ta váng cả đầu.
Dưới nền trời xanh ngắt, từng mảng trắng tinh phủ trên tầng lá màu lục sẫm, mềm mại đong đưa. Ngập không gian đều là hương thơm lịm ngọt. Rừng tràm đang rộ mùa hoa.
Hồ Kiện Toàn tuần tra một vòng trên bong rồi buồn bực chui vào trong khoang. Gã cảm thấy mình nhất định có bệnh nên mới xin nhận cái việc áp giải nhàm chán này.
Dùng một chiến hạm cấp SS, một đại đội người thường và hai tổ lính gác dẫn đường để áp giải một tên phạm nhân vừa mù vừa phế. Gã thật không hiểu cấp trên lo sợ điều gì. Cho dù trước kia hắn rất có năng lực thì hiện tại chỉ là một dẫn đường bị ức chế, trói gà không chặt.
Vừa đóng cửa khoang xoay người lại, Hồ Kiện Toàn suýt đụng phải kẻ mà gã mới rủa thầm. Lúng túng mất vài giây vì phản ứng giật nảy của mình, gã mới thở phào nhớ ra tên kia không nhìn thấy.
"Sao anh lại ra đến đây?" Hỏi xong, Hồ Kiện Toàn cảm thấy giọng điệu của bản thân hơi gay gắt bèn thêm vào. "Nhà vệ sinh hướng bên kia."
Vì ở trên tàu nên họ không cần hạn chế tự do của phạm nhân, trong giới hạn khoang tàu, có thể đi lại thoải mái. Hai ngày qua, tên này luôn ở trong phòng, thỉnh thoảng ra ngoài cũng chỉ đến nhà vệ sinh hoặc tìm nước uống, cả đường đi đều không hề có hành động nào khác thường.
Tuy gã cảm thấy dùng thái độ khách sáo với phạm nhân thì rất quái dị, nhưng cấp trên đã nghiêm khắc dặn dò, phải chiếu cố kẻ này, gã không dám lỗ mãng tạo sơ hở cho người khác bắt bẻ. Đợt xét quân hàm năm nay chỉ còn hơn một tháng.
"Tôi hóng gió." Khoái Triệt bình tĩnh đáp lời gã. Đôi mắt màu hổ phách hướng ra cửa sổ bên cạnh mở to như đang ngắm cảnh.
Thật đáng tiếc.
Hồ Kiện Toàn cảm thán trong lòng. Một đôi mắt xinh đẹp như vậy mà không có tác dụng gì.
"Cẩn thận bị lạnh."
Nói xong Hồ Kiện Toàn cũng tự mình buồn nôn. Làm sao mà gã trở nên thương hoa tiếc ngọc rồi. Có lẽ bị tác dụng phụ của thuốc ức chế nên đối phương càng có vẻ yếu ớt, xanh xao gợi ra phản ứng bản năng muốn bảo vệ trong thâm tâm gã. Kỳ thực ngoại hình của hắn vẫn cao lớn hơn gã một chút.
Liếc qua hai vệ binh nghiêm chỉnh đứng bên cửa thoát hiểm một cái, không đợi kẻ kia đáp lời, Hồ Kiện Toàn nhanh chóng rời đi. Lúc ngang qua lồng chế phách còn không quên nhìn chăm chú, xác nhận đám tinh thần thể kia vẫn ngoan ngoãn ở bên trong, gã mới yên tâm về phòng mình.
* * *
Hồ Kiện Toàn ở trong phòng chưa đến mười lăm phút thì tổ lái đến tìm.
"Báo cáo đại tá, có sinh vật lạ tiếp cận chiến hạm, trung úy Trần mời ngài ra xem."
Hồ Kiện Toàn mở cửa ra ngoài, lướt qua nét mặt căng thẳng của binh sĩ truyền lời, cũng không hỏi nhiều, cất bước hướng lên boong tàu.
Lúc hai người đi ngang, Khoái Triệt vẫn lặng yên đứng bên cửa sổ như thể hắn nhìn thấy cảnh vật bên ngoài.
* * *
Hồ Kiện Toàn đi lên boong. Nắng vàng rực rỡ dát một lớp ánh sáng lấp lánh lên mặt nước trong xanh. Trừ bỏ âm thanh bốn bề vẫn ong ong như cũ, cảnh sắc thật yên bình.
Trung úy Trần đứng bên mạn phải ra hiệu cho gã ngó xuống. Dưới mặt nước, từng vằn đen xen lẫn trắng phớt đỏ đang lướt băng băng theo tàu. Đồng tử Hồ Kiện Toàn co rụt. Mấy chục con cá bông gấm cấp A nối đuôi nhau không thấy điểm cuối.
Đây là loài cá dữ có tiếng ở các khu đầm lầy. Nhưng chủng biến dị cấp B gã còn chưa từng gặp qua, nói chi kích thước như con trâu mộng thế này. Ước chừng nuốt chửng một người cũng không làm khó được chúng.
"Chỉ bơi theo.."
Không đợi Hồ Kiện Toàn hỏi hết câu, trung úy Trần đã chỉ sang phía bên kia. Gã đành đi qua nhìn theo.
Không biết thì thôi, biết rồi gã cùng với tổ lính gác dẫn đường rốt cuộc cũng lờ mờ hiểu ra vì sao tổng bộ chuẩn bị lực lượng hùng hậu đến vậy cho chuyến áp giải này.
Bên mạn trái, một đôi bông gấm cấp S đang bơi song song.
Cả đám lính rùng mình chờ đợi quyết định của trưởng đoàn.
Hồ Kiện Toàn cau mày phân phó.
"Bình tĩnh quan sát trước đã."
Vì hai bên toàn là tràm, chỉ có một con đường thủy duy nhất nên chiến hạm vẫn vững vàng tiến về phía trước. Đội hình tiền hô hậu ủng này theo bọn họ gần hai mươi kilomet, rừng tràm bạt ngàn bổng tách ra ba lối rẽ. Tàu đi chậm lại, đám bông gấm như ở chốn không người, nối đuôi nhau tiến vào bên phải. Bọn họ cũng không phải lựa chọn lâu, chỉ có đường ở giữa đủ rộng cho chiến hạm đi tiếp.
Sau khi tách khỏi bầy cá một lúc, bọn họ mới nhận ra Điên Điển đã di chuyển gần một giờ trong lòng Ty Đoan. Cái rừng tràm này rất lớn, nhưng bán kính không quá bốn mươi kilomet, vì sao bọn họ đi mãi cũng chỉ thấy toàn tràm là tràm, trừ cái ngã rẽ nhỏ tách khỏi đám bông gấm kia, cái gì cũng không có. Chẳng lẽ kia mới là đường đúng?
Hộ Kiện Toàn đành phải liên hệ ban quản lý trại, và nhận được giải thích.
Bởi vì hệ thống phòng thủ đồng thời giảm thiểu rủi ro tù nhân vượt ngục, ngoại trừ cửa hướng Bắc có người canh gác, các cửa khác đều bày trận tiết kiệm nhân lực.
Người dân quanh vùng vẫn được phép đến Ty Đoan khai thác tài nguyên bình thường, nhưng không được vào quá sâu. Nếu tầm nhìn quá giới hạn cửa ranh sẽ bị lạc trong trận đồ.
Càng đi càng lạc.
Sau khi liên hệ, bọn họ di chuyển về phía trước thêm năm phút thì một bến tàu nhỏ ghép từ thân tràm hiện ra.
Điên Điển neo giữa sông, cách bờ gần hai mươi mét. Ban quản lý trại thả cầu nổi ra đón bọn họ vào.
Hồ Kiện Toàn nhìn hai dải ván gỗ cũng ghép từ thân tràm bấp bênh trên xuồng nhỏ mà gân trán giật giật.
Kế hoạch mang một nửa lực lượng vào trại phá sản. Gã không chắc một trăm binh lính liệu có làm sập luôn mấy thanh gỗ mỏng manh này không.
Bốn người đàn ông vững vàng bước ra cầu nổi đón họ.
Người đi đầu chờ bọn họ xuống thang, giơ tay chào rồi bình thản nói:
"Chỉ có bến lớn phía Bắc đủ sâu cho chiến hạm cập bờ, không biết các ngài lại đi đường này nên xử lý tạm. Xin thông cảm."
Ý là mấy người tự làm tự chịu chứ gì.
Hồ Kiện Toàn nhịn. Gã vừa phát hiện gã nhìn không ra cấp bậc của lính gác trước mặt. Điều này làm gã sinh lòng hoài nghi với năng lực sắp thăng lên S mà gã tự hào cả năm nay. Không lẽ nào tên lính gác này cấp cao hơn gã.
Càng khó hiểu hơn là cái quân hàm trên vai đối phương.
Một thiếu úy quản lý trại giam ở một nơi khỉ ho cò gáy rất bình thường.
Không bình thường là tên này có thể cấp S.
Một lính gác cấp S quân hàm thiếu úy thật sự vô cùng kỳ quái.
Hắn từng xem qua danh sách ở tổng bộ, tính cả không quân và hải quân, lính gác cấp S trong quân đội còn chưa đến ba mươi người, tất cả đều là đại tá trở lên.
Gần đây thịnh hành chân nhân bất lộ tướng sao?
Hay là Ty Đoan có thứ gì quan trọng cần đặc biệt bảo vệ nên tổng bộ cố ý sắp xếp?
Hồ Kiện Toàn cảm thấy mình sắp khám phá ra bí mật quốc gia. Đam Mỹ Cổ Đại
Phải chăng đây mới là lý do cấp trên lưu ý gã cư xử cẩn thận, lại còn phải kín đáo thăm dò.
Nhưng nhìn thân tràm san sát, cầu gỗ ngang dọc, hương tràm vây kín, âm thanh vo ve không dứt, Hồ Kiện Toàn chỉ thấy hoa mắt chóng mặt.
Cấp trên có biết chỗ này hẳn nên gọi là Masone* của Lục Xa.
(*) Masone là mê cung bằng tre lớn nhất thế giới ở Parma, Ý.
Tống Diên Phong không để ý sắc mặt biến hóa liên tục của Hồ Kiện Toàn. Cậu cũng không cảm thấy quân hàm đại tá trên vai gã có bao nhiêu khí thế. Thong thả trở lại bờ, cậu nghiêm trang, lạnh nhạt đứng một bên chờ.
Hai tiểu đội lính gác bao vây vị dẫn đường kia ở giữa, cẩn thận đi hết dải cầu nổi thì đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Tống Diên Phong nhìn hai tinh thần thể cá heo bơi lượn quanh Điên Điển mà buồn cười.
Thoạt nhìn Ty Đoan rất yên bình. Các loài sinh vật trên cạn dễ dàng bắt gặp thì không có bao nhiêu nguy hiểm. Ong rừng thường làm tổ nơi hẻo lánh, không đi nhầm vào lãnh địa của chúng thì không cần e ngại. Bò sát có độc và thú ăn thịt số lượng không nhiều.
Nhưng dưới mặt nước phẳng lặng kia có khá nhiều cá dữ.
Đứng nhì bảng là lục ngạc. Loài thủy quái khổng lồ này đã trở thành huyền thoại trong tâm trí người dân đầm lầy Lục Xa. Con đực trưởng thành có thể dài đến mười mét, nặng gần hai tấn. Năm nào hạn hán đói kém, chúng thậm chí có thể tấn công cả những con trâu rừng to nhất. Người cũng được xếp vào món khoái khẩu của chúng.
Tuy nhiên, cá sấu Ty Đoan không thích nơi sông sâu nước chảy, đa số chúng đều tìm chốn yên tĩnh, chật hẹp mà ẩn mình, rất hiếm khi xuất hiện ở đoạn sông lớn.
Cuộc săn ưa thích của chúng là bất động trong đầm lầy, vùi làn da màu xanh lục sẫm như một khúc gỗ mục đầy rêu giữa bùn và rong bèo vừa mát mẻ vừa ngụy trang, chờ con mồi ngon miệng mất cảnh giác đến tìm nước uống liền phập một cú nhanh như chớp. Nếu con mồi chưa chết mà bị lôi xuống thì chỉ cần bồi thêm một cái quật đuôi, kết cục gãy xương sống không thể nào tránh khỏi.
Có điều mười năm trở lại đây, con người cải tiến cách thức, săn bắt ráo riết, số lượng lục ngạc giảm mạnh. Ngoại trừ vùng đầm lầy trung tâm Ty Đoan, hang ổ của Quỷ Ngạc Ba Nanh thì còn ngạc cư đông đúc. Con cá sấu chúa cấp S này có lẽ đã thành tinh. Từ sau khi đấu chân đôi với vua săn sấu Chử Dửng gãy mất một nanh thì không ai đến gần lãnh địa của nó được nữa. Nghe đồn đạn cũng không bắn thủng da nó.
Sức mạnh của lục ngạc không có đối thủ. Nhưng mệnh danh là tử thần của Ty Đoan thì vị vua đầm lầy này còn chưa đạt.
Nỗi ám ảnh sâu sắc của rừng tràm, có mặt ở khắp mọi nơi, số lượng đông đúc vì khả năng sinh sản tốt, chính là cá bông gấm, hay còn gọi là "cọp nước".
Vì chúng có lớp vảy bóng loáng xinh đẹp, vằn đen xen lẫn những vệt trắng phớt đỏ, thường di chuyển và săn bắt theo đàn, không đói vẫn tấn công khi nhìn thấy con mồi. Chỉ cần là sinh vật máu nóng, rơi xuống nước gặp phải chúng thì cầm chắc bị xé xác.
Nhìn đám binh sĩ vẻ mặt cảnh giác ngó chừng mặt nước, Tống Diên Phong đoán lúc nãy bọn họ gặp bầy hồng vện của Đầu Thẹo đi tuần. Đàn cá cấp A đó luôn thích phô trương thanh thế mỗi khi có tàu lớn tiến vào Ty Đoan, nếu không tác động vào nước khiêu khích chúng thì sẽ không xảy ra chuyện gì, đường ai nấy tiến.
Nghe mấy lão phạm nhân kể lại, tuổi của Đầu Thẹo tương đương Quỷ Ngạc Ba Nanh, vết sẹo giữa hai mắt nó cũng là một hồi ác chiến với ngư dân. Nhưng bông gấm không thù dai chấp nhặt như lục ngạc. Hành động giễu võ giương oai kia Tống Diên Phong thấy nhiều thành quen.
Nhờ có hai "đại ca" này góp phần trấn thủ rừng tràm, tai tiếng lẫy lừng khiến nhiều kẻ có ý đồ đen tối phải e ngại nên công tác phòng thủ cũng thoải mái hơn một phần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...