CHƯƠNG 9
Bộ tiểu thuyết ‘Khoái Hoạt đẩy mạnh tiêu thụ viên’ vẫn đang trong tình trạng sáng tác với khí thế hừng hực.
Nào là ‘Tiểu yêu bạch tuộc’ , ‘yêu trượt đi cầu’ ,cậu nhân viên đáng thương ít nhất cũng bị bắt thử qua đến mấy lần.
“ Không được! Không viết được nữa!”
Hác đại tác phẩm gia của chúng ta đau khổ ôm đầu kêu to.
Lưu Bộ Tiến nhịn không được mà đảo cặp mắt trắng dã.
“ Ta đã bị ngươi gây sức ép mệt muốn chết rồi, vậy mà ngươi còn không viết ra được sao? Ngươi rốt cuộc muốn ta phải làm như thế nào đây ? Nuốt kiếm ? Hay phun lửa? Hay là muốn làm cái gì ‘Tình yêu sau bức màn the’ , một hơi đem ta nuốt luôn đi!”
Nhìn thấy cậu nhân viên đáng yêu bày ra vẻ mặt khó chịu, Hác Lập Hải vội vàng ôm hắn vào trong lòng để dỗ dành.
“Đoạn này đối với ngươi thì không sao , nhưng điểm mấu chốt chính là nam nhân vật cần đi đến hội chùa a, có điều cho tới bây giờ ta cũng chưa từng đến những nơi đó,nên không thể tưởng tượng ra được mấy cái ý chính.
“ Cái gì? Ngươi chưa từng đi qua ?”
Lưu Bộ Tiến vốn từ nhỏ lớn lên ở nông thôn nên thật không thể tin nổi : “Ngươi là người ngoài hành tinh sao?”
“ Ờ ờ, tùy ngươi muốn nói thế nào cũng được. Bởi vì ta chưa từng đi nên mới không thể viết ra được a.”
“Vấn đề này đơn giản thôi, ta sẽ đưa ngươi đi. Cuối tuần này ở quê ta vừa lúc có tổ chức một hội chùa.”
Đó là đại hội mỗi năm một lần, người dân ở mười mấy làng quê và thị trấn phụ cận đều sẽ đến tham gia.
Tất cả mọi người đều nhân cơ hội này để sum họp cùng thân bằng bạn hữu, thỏa sức vui chơi giải trí, xem ca múa kịch, hoặc là các hoạt động linh tinh, thập phần náo nhiệt.
“Quê ngươi? Thật tốt quá ! Ngươi quả thật là nguồn nước cảm hứng của ta a!”
“ nói lầm bầm, biết là tốt rồi.”
Lưu Bộ Tiến không khỏi đắc ý .
“ Ta thật sự rất muốn cảm tạ ngươi, không biết nên làm thế nào để hảo hảo báo đáp ngươi đây…… Hắc hắc……”
“ Không cần! Ta không cần ngươi báo đáp! Cứu mạng a!”
Cậu nhân viên đáng thương một lần nữa lại thảm bại dưới ma chưởng….
$ $ $
Vì không muốn tạo nên sự xôn xao không cần thiết, Lưu Bộ Tiến kiên quyết không chịu để cho tên đại gia kia dùng xe lan bác cơ ni ( lamborghini) chở hắn về quê.
“ Không Muốn đi xe này thì dùng đỡ Ferrari nha.”
Hác Lập Hải đưa ra sự lựa chọn tiếp theo.
“ Thần kinh a, hai loại này thì có cái gì khác nhau? Còn không phải đều là xe xịn sao, ta không muốn trở thành tiêu điểm của mọi người.”
Lưu Bộ Tiến tức giận nói.
“ Yên tâm đi, ngươi nhất định sẽ trở thành tiêu điểm của mọi người……”
Giấu diếm âm mưu, Hác Lập Hải nhếch miệng cười thầm.
“ Ngươi nói cái gì?”
“ Không có, ta nói chúng ta cần phải thật khiêm tốn.”
“ Tốt lắm. Nhớ kỹ, lần về quê này, ta vốn là không muốn dẫn ngươi theo, mất công bị mọi người chạy tới hạch hỏi. Ta ..ta chỉ muốn sớm hoàn thành quyển sách này, để nhanh chóng thoát ly bể khổ, vì thế mới bất đắc dĩ hỗ trợ ngươi, ta thật sự là bị bất đắc dĩ đó , hiểu không?”
Nghe thấy Lưu Bộ Tiến không ngừng cường điệu bảo hắn bị ‘bất đắc dĩ’ , Hác Lập Hải chỉ cảm thấy buồn cười, thật sự là giấu đầu lòi đuôi mà.
“ Uy, ta đang hỏi ngươi đó, ngươi rốt cuộc có hiểu hay không …ta là bị bất đắc dĩ mới dẫn ngươi theo .”
Lưu Bộ Tiến bám riết không tha mà truy vấn y.
“ Ờ ờ, ngươi là bị bất đắc dĩ . Phi thường bất đắc dĩ.”
“ Ân, tốt lắm, vì không muốn quấy nhiễu mọi người, chúng ta sẽ không lái xe,có lẽ nên đi bằng xe lửa .”
“ Xe lửa? Được rồi, ngươi không cần hối hận a……”
Hác Lập Hải giọng nói mang đầy huyền cơ.(điều bí ẩn)
“ Ngồi xe lửa thì sao phải hối hận? Ta đâu phải là chưa từng biết qua loại phương tiện này đâu.”
“ Hảo hảo, ngươi cao hứng là tốt rồi, ta không ý kiến.”
Được người kia đồng ý, Lưu Bộ Tiến trước tiên liền đi đặt vé xe lửa.
………
Tinh không vạn lí, gió nhẹ từ từ thổi qua.
Đây là thời tiết phi thường tốt,rất thích hợp để tổ chức lễ hội .
Rốt cục cũng đợi được đến ngày này, Lưu Bộ Tiến cao hứng phấn chấn mà chuẩn bị xuất phát, khi nhìn thấy nam nhân mang theo một bao hành lý, hắn không khỏi cảm thấy nghi hoặc.
“ Ngươi mang theo hành lý để làm chi? Chúng ta đâu có ở lại qua đêm .”
“ Nga, ta sợ quần áo dơ, cho nên mang theo quần áo dự phòng .”
“ Nga.”
Lưu Bộ Tiến cũng không nghĩ nhiều, liền dẫn y lên xe lửa.
Hác Lập Hải không hổ là kẻ khiến vạn nhân mê.
Y vừa bước vào toa hành khách, lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người –
Nhất là mấy động vật giống cái , mỗi người hai mắt đều sáng lên, giống như vừa phát hiện ra kim cương .
“oa, siêu cấp dễ nhìn a!”
“ Đúng vậy, là mỹ nam tử khó gặp a!”
“ Chúng ta đến bên cạnh y đi.”
“ Nhưng chỗ của chúng ta là ở đây mà?”
“Bộ không ngồi thì sẽ chết a ? Đương nhiên mỹ nam phải trọng yếu hơn rồi!”
Chỉ chốc lát sau, chung quanh Hác Lập Hải đã chật ních một đống lớn nữ sinh.
Hác Lập Hải từ nhỏ đến lớn chỉ cần vừa bước lên tàu điện hay các loại phương tiện giao thông nào khác, tuyệt đối sẽ phát sinh ra loại tình huống này, nên y cũng không kinh ngạc khi thấy chuyện quái dị .
Về phần Lưu Bộ Tiến ,vì đây là lần thể nghiệm đầu tiên nên hắn liền cảm thấy thật kỳ quái .
“ Kỳ quái, vì sao xe lửa có nhiều chỗ trống như vậy mà các nàng lại không thèm ngồi?”
Cậu nhân viên tầm thường của chúng ta vốn chưa từng được nữ nhân nào theo đuổi, nên thật sự hắn nghĩ cũng nghĩ không ra lý do vì sao các nàng lại làm như vậy .
Nhưng không bao lâu , sau khi một đống tình huống kì lạ liên tiếp nảy sinh, Lưu Bộ Tiến liền tỉnh ngộ .
“ A, ngại quá, tiên sinh, máy nghe nhạc của ta hình như bị hư, có thể phiền ngươi xem giúp được không ?”
“ A, ngại quá , tiên sinh,khăn tay của ta bị rớt, ngươi có thể giúp ta nhặt lên không?”
“A, ngại quá , tiên sinh, ta không mang theo tiền lẻ, ngươi có thể đổi cho ta một ít được không?”
Hác Lập Hải thân sĩ phong độ, tính khí lại nhẫn nại, nên đều ra sức cố gắng để thỏa mãn hết các nhu cầu của quý chị em phụ nữ .
Vốn Lưu Bộ Tiến cũng rất cố gắng nhẫn nại đối với mấy hành vi gây rối vô nghĩa này, cho tới khi, có một nữ nhân quá phận dám cố ý ngã ngồi lên đùi của Hác Lập Hải.
Muốn nhẫn cũng hết nhẫn nổi rồi nhaaaa.
A a a! Ta phải xuất ra ‘ vũ khí bí mật’ của ta.
“ Mau mở ra đi !”
Lưu Bộ Tiến quăng một bao đồ lên người của nam nhân.
“Đây là cái gì?”
“ Nhiều chuyện, mở ra thì sẽ biết .”
“ Hảo, hảo, ta mở liền.”
Nhìn thấy cơn ghen tức của hắn tựa hồ không nhỏ, Hác Lập Hải cười cười, mở vòng vải bông quấn chung quanh ra.
“ Oa –“
Nguyên lai đây là một cái cà mên, khoang nào cũng đầy ắp , thoạt nhìn đều là những món ăn thập phần phong phú.
“ Đây đều là do ngươi tự tay làm ?”
Hác Lập Hải kinh hỉ hỏi.
“ Ân, buổi sáng mới vừa làm xong . Ta sợ đồ ăn trên xe lửa ngươi ăn không quen.”
“ Cám ơn!”
Hác Lập Hải lòng tràn đầy cảm động, tặng cho hắn một nụ cười vô cùng sáng lạn.
Nam nhân tuấn mỹ tươi cười làm cho vầng thái dương ngoài cửa sổ trở nên thất sắc.
Nga, thật sự rất lấp lánh.
Nữ nhân chung quanh, mỗi người đều dùng tay che mắt để giảm bớt sự chói chang đầy mị lực của nam nhân.
Lưu Bộ Tiến cũng nhìn say sưa đến nỗi thiếu chút nữa nước miếng đã chảy xuống.
Sợ nam nhân phát hiện ra sự háo sắc của mình, hắn vội vàng lau miệng vài cái, đứng đắn nói : “Đừng cười nữa ! Nếu cứ cười như thế thì nữ nhân sẽ hôn mê , ngươi cũng không muốn đạp thi thể các nàng xuống xe chứ ? Mau ăn đi!”
“ Ăn, ta ăn.”
Hác Lập Hải thấy cậu nhân viên của y có vẻ đã ăn khá nhiều giấm chua rồi, trong lòng thập phần cao hứng, hơn nữa hắn đã đích thân làm đồ ăn cho mình, so với tất cả các món sơn hào hải vị còn ngon hơn.
Lưu Bộ Tiến thấy nam nhân ăn ngon lành, nhất thời cảm thấy việc sáng sớm rời giường chuẩn bị đồ ăn, một chút cũng không vất vả.
“Đừng chỉ xem ta ăn, ngươi cũng ăn a.”
Hác Lập Hải mỉm cười với hắn.
“ Nga, hảo, ta ăn.”
Bị Hác Lập Hải phát hiện mình đang theo dõi y, Lưu Bộ Tiến cả khuôn mặt đều đỏ lên, vội vàng cúi đầu ăn cơm.
“Khối thịt bò này rất thơm, ngươi ăn nhiều một chút.”
Hác Lập Hải ăn thử vài món,nếu cảm thấy ngon thì đều đưa sang cho hắn.
“ Ta đủ rồi, ngươi cứ ăn đi.”
“Cây củ cải này cũng ngon nè, ngươi ăn một miếng đi.”
“Ta cũng có rồi, ngươi giữ lại ăn.”
Hai người cứ nhường qua nhường lại ,vô cùng thân mật…
Nữ nhân chung quanh , ai cũng mang nặng một mối nghi ngờ trùng điệp, bắt đầu thì thầm với nhau.
“ Kỳ quái, hai người kia rốt cuộc là có quan hệ gì a?”
“ Không biết,chắc là bằng hữu?”
“ Cũng có thể là thân thích.”
“ Dù sao tuyệt đối không có khả năng là tình nhân.”
“ Ừ, tuyệt đối không có khả năng, mỹ nam tử kia dễ nhìn như thế ,sao có thể thích một đại thúc a?”
“Ừ, nói đúng, bọn họ tuyệt đối không có khả năng là tình nhân.” (=)))
Ngay khi các nàng đang trăm phần trăm xác nhận là không có khả năng, chuyện phát sinh kế tiếp, lại làm cho các nàng cứng đờ cả người –
“Trên mặt ngươi có hạt cơm nè.”
Nam nhân cười cười nhìn đại thúc.
“ A? Ở đâu”
Đại thúc vội vàng vuốt mặt mình.
“ Ở trong này.”
Nam nhân đột nhiên chìa đầu lưỡi ra, liếm hạt cơm dính trên khóe miệng của đại thúc .
A a a! Đồng tính luyến ái!
Phung phí của trời a!
Đám nữ nhân sở hữu một cõi lòng mỏng manh như thủy tinh ,trong nháy mắt đều bị vỡ vụn tan nát , rơi vãi đầy trên toa hành khách……
Sau khi trải qua ‘Sự kiện hạt cơm’, Lưu Bộ Tiến cùng Hác Lập Hải cuối cùng cũng có thể im lặng vượt qua khoảng thời gian bị quấy rối trên xe lửa….
———————————————–
Sau khi trải qua ‘Sự kiện hạt cơm’, Lưu Bộ Tiến cùng Hác Lập Hải cuối cùng cũng có thể im lặng vượt qua thời gian dư thừa trên xe lửa.
Đầu buổi chiều, xe lửa rốt cục cũng đến ‘Cát Cát Trấn’.
“ Biểu ca, ta ở trong này “
Một thanh niên mặc áo sơ mi ngắn tay, làn da thập phần ngăm đen ,lái một chiếc xe vận tải nhỏ đến trước mặt hai người, ở trong cửa kính xe giơ tay ra vẫy Lưu Bộ Tiến.
“ Tiểu Đường, ngươi đã đến rồi”
Lưu Bộ Tiến cao hứng chạy tới.
“ Biểu ca, mệt chết đi chứ ? Mau lên xe, ta chở ngươi về nhà nghỉ ngơi.”
“ Chờ một chút, lần này ta có dẫn theo một người đến đây .”
“ Một người? Là Lí Cơ Lâu, bà con xa của chúng ta sao?”
“ Không phải, y tên Hác Lập Hải, là một ……… Ách, là ‘khách hàng rất quan trọng’ của biểu ca.”
Lưu Bộ Tiến thật sự không biết phải miêu tả mối quan hệ giữa hắn cùng tên hỗn thế đại *** ma này như thế nào, đành phải định nghĩa ngắn gọn là khách hàng.
“ Nga, thật là khách hàng quan trọng sao, hảo, vậy biểu ca giao cho ta đi ! Ta cam đoan sẽ hảo hảo chiêu đãi y thật tốt !”
Mạch Á Đường vỗ bộ ngực cam đoan
“ Ách, không cần, ta sẽ tự mình tiếp đãi y .”
Giỡn à, ta làm sao dám để cho người thân của mình tiếp xúc với tên *** ma này, vạn nhất y không cẩn thận, đem chuyện ‘quan hệ’ của hai người nói ra, ta đây về sau còn có mặt mũi nào mà trở về quê a?
Không được! Tuyệt đối không được! Ta nhất định phải quản lí y thật chặt chẽ.
Lưu Bộ Tiến hạ quyết tâm, kể từ giờ khắc này, hắn sẽ theo sát bên người nam nhân, một tấc cũng không rời.
Ngay khi Lưu Bộ Tiến vừa quyết tâm xong, Hác Lập Hải đã đi tới bên cạnh hai người.
“ Hác tiên sinh, hoan nghênh đã đến Cát Cát Trấn .”
Mạch Á Đường vươn tay ra, dùng sức cầm lấy tay y. Lần đầu tiên hắn được nhìn thấy một mỹ nam tử tao nhã tiêu sái như thế này, trong lòng thập phần vui sướng.
Oa, đúng là người thành phố có khác, nếu như ta cũng phong độ nhẹ nhàng, anh tuấn tiêu sái, giống như Hác tiên sinh thì tốt biết bao nhiêu.Nếu y có thể dạy ta vài chiêu tán gái, thì nhỏ Tiểu Mỹ ở xóm trên chắc chắn sẽ chấp nhận làm bạn gái của ta ha.
“ Hác tiên sinh, ta là biểu đệ của Lưu Bộ Tiến, ngươi gọi ta tiểu Đường là được rồi, chờ lát nữa ta sẽ dẫn ngươi đi ngao du hội chùa của chúng ta, để ngươi mở rộng tầm mắt nha.”
Mạch Á Đường nhanh chóng nịnh bợ .
“ Phải không?”
Hừm, Hác Lập Hải ta cũng cam đoan sẽ cho các ngươi mở rộng tầm mắt .Hác Lập Hải cười đến thập phần vui vẻ.
Lưu Bộ Tiến đứng bên cạnh , chứng kiến nụ cười huyền bí của nam nhân, không biết vì sao, đột nhiên lại rùng mình một cái .
Hội chùa đã bắt đầu rồi.
Vũ long vũ sư, khua chiêng gõ trống trước miếu, không khí thập phần nhiệt liệt.
Trên quảng trường của miếu cùng mấy ngã tư đường chung quanh, bày bán đủ loại hàng rong, đám người như thủy triều , không ngừng dũng mãnh tiến vào…….
“ Thế nào, Hác tiên sinh ? Rất náo nhiệt đúng không ?”
Mạch Á Đường đứng phía sau tuấn mỹ nam nhân, cao hứng phấn chấn nói.
“ Đúng vậy, phi thường phù hợp với kế hoạch của ta…..”
Hác Lập Hải thần bí mỉm cười .
“ A? Kế hoạch gì ?”
Mạch Á Đường tò mò hỏi
“Bây giờ còn không thể tiết lộ, bất quá ta cần sự hỗ trợ của ngươi.”
“ Không thành vấn đề, nơi đây tuy đầy rẫy bọn rắn độc,nhưng chỉ cần có Mạch Á Đường ta ra mặt, cam đoan ngươi sẽ không bị ngăn trở!”
Mạch Á Đường dùng sức vỗ bộ ngực.
“ Tốt lắm, vậy cám ơn ngươi trước .”
“ Hác tiên sinh, ta cũng có vài việc cần nhờ ngươi giúp .”
Mạch Á Đường có điểm ngại ngùng nói.
“ Ngươi nói đi “
“ Ta muốn học cách tán gái, ta thấy ngươi xuất sắc như vậy, khẳng định là có một đống nữ nhân vây quanh ngươi, ngươi dạy ta làm cách nào để có thể trở thành một người được vạn nhân mê được không?”
“ Có thể a, như vậy đi, ngươi nói cho ta biết một ít chuyện của biểu ca ngươi, ta sẽ nói cho ngươi biết về chuyện của nữ nhân, được không?”
“ Hảo, thừa lúc biểu ca đang bị mẹ của ta nắm cổ, ta sẽ trộm nói cho ngươi nghe.”
Mạch Á Đường ghé vào lỗ tai y nói thật nhỏ : “Biểu ca ta tuy đã lớn như vậy, nhưng vẫn là một xử nam.”
“ Cái gì?”
Hác Lập Hải chấn động đến nói không ra lời, nhưng trong lòng lại mừng như điên. Nghĩ đến A Tiến đáng yêu của y chưa từng bị người khác chạm qua, y liền cảm thấy thật thỏa mãn.
“ Ngươi không tin a ? Ta nói cho nghe nè, biểu ca đối với chuyện gì cũng không tích cực, với nữ nhân cũng vậy, ngay cả gặp mặt cũng chẳng muốn đi, cho nên tới hiện tại cũng còn cô đơn.”
“Vậy hắn có thầm mến ai không?”
Khi Hác Lập Hải hỏi đến vấn đề này, không biết vì sao tâm tình đột nhiên trở nên rất khẩn trương.
“ Chưa từng nghe hắn nói……..”
Mạch Á Đường cúi đầu suy nghĩ : “Hình như không có “
“ Thật tốt quá.”
Hác Lập Hải nghe vậy không hiểu vì sao lại nhẹ nhàng thở ra.
“ A, vì sao lại tốt ?”
“ Ách.”
Hác Lập Hải sửng sốt một chút : “ Bởi vì hắn làm như vậy mới có thể tự do qua lại với nhiều người a , tự do đáng quý biết bao nhiêu a. Mạch Á Đường, ngươi phải nhớ kỹ,điều thứ nhất trong bí kíp tán gái, chính là tự do! Nếu nữ nhân muốn cuốn lấy ngươi, không để cho ngươi tự do, làm ngươi không thể thở, ngươi phải lập tức chia tay nàng.”
Kỳ thật Hác Lập Hải từ nhỏ đến lớn chỉ có bị nữ nhân truy đuổi, cho tới bây giờ y cũng chưa từng theo đuổi bất luận kẻ nào, cho nên bí kíp tán gái gì đó, căn bản chỉ là thuận miệng bịa chuyện .
“ Nga, thì ra là thế. Ta sẽ nhanh chóng nhớ kỹ “
Mạch Á Đường xuất ra một quyển sổ nhỏ , bắt đầu thật thà ghi chép vào đó.
“Hảo, ta đã dạy xong một điều , ngươi tiếp tục nói chuyện của biểu ca ngươi cho ta biết đi.”
“ Hảo, ngươi muốn biết chuyện gì, ta cũng có thể nói cho ngươi nghe.”
“ Người nhà của hắn còn có những ai ?”
“Không ai . Aizz…”
Mạch Á Đường nói đến đây chợt thở dài một hơi : “Cha mẹ hắn khi vừa đến Trung quốc thì lần lượt qua đời, hắn lại là con trai độc nhất, không có huynh đệ tỷ muội,tứ cố vô thân , người trong làng nhìn thấy hắn lẻ loi hiu quạnh, thường thường hỗ trợ chiếu cố hắn.”
Hác Lập Hải nghe xong,tự dưng trong lòng cảm thấy trầm trọng dị thường.
Thấy cá tính của hắn luôn lạc quan, thế nhưng không ngờ vận mệnh của hắn lại nhấp nhô như vậy. Y vốn từ nhỏ đã được cha mẹ che chở, cuộc sống sung sướng ,còn hắn thì …….
“ Ta đã trở về “
Lưu Bộ Tiến thở dốc hư hư chạy trở về.
Hắn bị mợ kéo đi cầu nhân duyên, ngẫu nhiên còn lấy được quẻ tốt nhất. Mợ phi thường cao hứng, cứ nói đây là điềm tốt, muốn nhân dịp náo nhiệt này, có thể an bài chuyện vợ con cho hắn . Nhưng trong lòng hắn lại nhớ đến Hác Lập Hải nên ngoài miệng liền ậm ừ đáp ứng, bảo tháng sau nhất định trở về, như vậy mợ mới vừa lòng thả cho hắn đi.
“ Ngươi mệt lắm sao?”
Hác Lập Hải thấy hắn chạy trốn mà mồ hôi ướt đẫm, đau lòng cầm lấy khăn tay giúp hắn lau trán.
“ Ân.”
Lưu Bộ Tiến lẳng lặng đứng, để yên cho nam nhân lau mồ hôi giúp hắn.
Không biết vì sao, rõ ràng hay bị tên hỗn đản này khi dễ, nhưng chỉ cần vừa nhìn thấy y, tâm tình của hắn liền trở nên rất yên ổn, giống như trong cơn mưa gió, đều có nam nhân này giúp hắn chống đỡ.
“Đi đến miếu để cầu cái gì vậy?”
Hác Lập Hải đưa tay giúp hắn vén mái tóc dính trước trán.
“ Ách, không có gì. Chính là cầu bình an khỏe mạnh thôi.”
Lưu Bộ Tiến không muốn để cho nam nhân biết mình vừa cầu nhân duyên. Bên cạnh Hác Lập Hải có quá chừng mỹ nữ đeo bám, mỗi người đều ước gì được gả cho y, trong khi hắn ngay cả một đối tượng cũng không có. Tuy đều là nam giới, nhưng sao lại kém nhau nhiều như vậy a? Thật sự là quá mất mặt.
Lưu Bộ Tiến cực lực cố giấu diếm, nhưng không ngờ tên biểu đệ đứng kế bên lại không chừa cho hắn một ít mặt mũi ,liền oang oang tiết lộ bí mật.
“ Không phải đâu, ta nhớ rõ là mẹ ta dẫn ngươi đi cầu nhân duyên .”
Trời, Mạch Á Đường chết tiệt ! Không nói cũng không ai bảo ngươi câm a! Lưu Bộ Tiến hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái.
“ Cầu nhân duyên?”
Ánh mắt Hác Lập Hải bắt đầu trở nên nguy hiểm, nhưng khóe miệng vẫn lộ ra nụ cười mỉm : “Muốn kết hôn sao?”
“Ách…… Là mợ gọi ta đi mà.”
Lưu Bộ Tiến nhìn thấy diễn cảm của nam nhân, trộm lui từng bước.
Ô…… Vẫn nên cách tên hỗn thế đại ma vương này xa một chút cho an toàn.
“ Biểu ca,miếu nhân duyên kia linh nghiệm lắm , ngươi đưa quẻ cho ta xem nào.”
Mạch Á Đường một phen rút tờ giấy đỏ đặt trước ngực hắn ra xem : “Aa! Là quẻ tốt nhất a! Biểu ca, chúc mừng ngươi a! Ngươi sẽ sớm tìm được tân nương tử .”
“ Đúng vậy, thật sự là chúc mừng chúc mừng.”
Hác Lập Hải mặt ngoài cười càng ‘ôn nhu’ hơn, nhưng lửa giận trong lòng lại càng thịnh vượng.
Tân nương tử ? Chờ đến khi ‘ Kế hoạch’ của ta hoàn thành , ta xem ngươi làm sao tìm được tân nương tử?
“Nơi này, chính là nơi này.”
Mạch Á Đường dẫn hai người đi đến một quầy hàng dưới gốc đại thụ.
“Ân, địa điểm không sai, đám đông rất nhiều.”
Hác Lập Hải vừa lòng gật đầu.
Nơi nào tập trung càng nhiều người thì càng tốt cho ‘ Kế hoạch’.
“ Quầy hàng này vốn là của bá bá ta , nhưng sáng hôm nay ,khi vừa rời giường thì không cẩn thận bị vẹo thắt lưng , nên mới không có tới. Vừa vặn Hác tiên sinh cần một cái quầy hàng, ta liền miễn phí tặng cho ngươi sử dụng đó.”
“ Ngươi cần quầy hàng để làm gì?”
Lưu Bộ Tiến thật sự là càng nghe càng hồ đồ.
“ Bán đồ vật này nọ a.”
“ Bán cái gì? Bán sách của ngươi?”
“ Như thế nào có thể ? Sách của ta đều có đầu mối tiêu thụ cố định, không thể bán tùy tiện ra bên ngoài .”
“ Vậy ngươi rốt cuộc muốn bán cái gì a?”
Lưu Bộ Tiến thật sự là tò mò muốn chết.
“ Đều là những thứ ngươi có biết đó a, quen thuộc vô cùng .”
Quen thuộc vô cùng ?
Lưu Bộ Tiến nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là đoán không ra .
“ Thôi được rồi, đừng lãng phí những tế bào não ít đến đáng thương của ngươi để đoán, mau nhìn đây!”
Hác Lập Hải mở bao hành lý ra : “Tèn ten”
“ Cái gì?!”
Lưu Bộ Tiến vừa nhìn thấy, thiếu chút nữa đã té xỉu.
“ Thế nào? Ta nói có đúng không ? Đều là những món mà ngươi vô cùng quen thuộc đó.”
“Ngươi đúng là tên biến thái ! Ngươi đem đạo cụ kích tình đến hội chùa làm gì?”
Lưu Bộ Tiến sợ bị biểu đệ nghe được,liền vội vàng kéo Hác Lập Hải qua một bên, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“ Làm gì? Mang đến để bán a.”
“ Bán? Bán đạo cụ kích tình ? Hác đại tác phẩm gia. Ngươi thiếu tiền đến như vậy sao?”
“ không thiếu tiền, chỉ thiếu cảm hứng a. Ngươi đã quên rồi sao ? Ta nói là nam nhân vật trong sách cần phải đi đến hội chùa, cho nên ngươi mới xung phong muốn dẫn ta tới đây a.”
“Nếu ta biết ngươi muốn tới đây để bán đạo cụ kích tình, đánh chết ta cũng sẽ không chịu.”
“ Không phải ta muốn bán .”
“ Cái gì? Không phải ngươi? Vậy là ai a?”
“ Là ngươi.”
“ cái gì?!”
Lưu Bộ Tiến sợ tới mức nhảy dựng lên : “ Ngươi bệnh thần kinh a! Ai lại bán mấy thứ này ở đại hội chùa a? Muốn dọa chết người sao ?”
“ Bởi vì có thể dọa người nên ta mới bán chứ, vì nhân vật trong sách của ta muốn được xưng là ‘Tiềm năng kích thích huấn luyện’ nên hắn phải làm mọi cách để vượt qua nhục nhã, ở trong hội chùa, trước mặt công chúng mà đem sản phẩm của mình đẩy mạnh tiêu thụ a, hy vọng trong tương lại,loại dụng cụ này sẽ được tất cả mọi người biết đến.
Lưu Bộ Tiến nghe Hác Lập Hải nói chuyện rõ ràng mạch lạc, nước miếng tung bay, hoàn toàn không thể nói lại y .
Cũng chỉ có loại tác giả chân chính biến thái mới có thể viết ra loại tình hình biến thái thế này….
Ông trời a! Tổ tiên ta rốt cuộc đã thiếu tên đại *** ma này cái gì? Đời này ông lại phái hắn đến để tra tấn ta?
Cậu nhân viên đáng thương chỉ có thể yên lặng mà than thân trách phận trong lòng.
“Tốt lắm, nói xong rồi, hiện tại ngươi đã hiểu nội dung chưa?”
“ Ta một chút cũng không muốn hiểu .”
Lưu Bộ Tiến tức giận trừng mắt nhìn y một cái.
“ Từ từ ,chậm rãi thì ngươi cũng hiểu ra thôi mà , hiện tại, để gia tăng cảm hứng của ta, ngươi mau sắm vai thành nhân vật trong sách, đến hội chùa, bắt đầu bày bán đạo cụ kích tình đi.”
“ Cái gì ?! Ta? Ngươi chết đi!”
Lưu Bộ Tiến quay đầu bước đi.
Bệnh thần kinh! Đây chính là quê quán của ta, lại muốn ta ở nơi này bán mấy thứ đạo cụ đó, về sau còn có mặt mũi gặp người khác sao? Lại càng không có nữ nhân nào dám gả cho ta .
Muốn bán thì tự đi mà bán! Ông không thèm.
“ Không bán a? Cũng tốt, tốt lắm, ta đây đành phải công khai số hình ảnh ‘Cuộc sống chân thực’ của ngươi ra, triển lãm ngay tại đây cho mọi người xem .”
Hác Lập Hải lấy điện thoại di động ra.
Cái gì mà ‘Cuộc sống’ ? Chẳng lẽ y chụp ảnh ta tắm rửa (=))) ? Lưu Bộ Tiến tò mò liếc nhìn — mẹ ơi a a a a a!
Lưu Bộ Tiến sợ tới mức thiếu chút nữa đã hôn mê.
Từ khi nào mà tên *** ma này lại chụp được những bức ảnh ‘ Khủng bố’ như vậy a a a?
“Tấm này trông ngươi rất phấn khích ! Lúc ngươi bị ta bắn lên người a,dịch thể vương đầy mặt, thần tình thật sự là rất động lòng người nha.”
Hác Lập Hải ra sức tán thưởng, chỉ tiếc là chưa giơ thêm ngón tay cái lên .
“ Ngươi… xóa hết cho ta! Bằng không ta sẽ giết ngươi!”
Lưu Bộ Tiến tức giận đến sôi máu.
“ Xóa mấy bức này, trên mạng của ta còn có một đống mà.”
Hác Lập Hải thuận miệng nói xạo..
Những hình ảnh kia chính là sở hữu tư mật của y, làm sao có thể tung lên mạng chứ.
“ Ngươi ngươi……”
Lưu Bộ Tiến dùng ngón tay run rẩy chỉ vào y, tức giận nói không ra lời.
“Thôi thôi, trước mặt là một đao, lui đầu cũng là một đao, vẫn phải làm thôi, Chương này đã là chương cuối cùng rồi, không cần lãng phí thời gian . Mau cho ta cảm hứng a!”
Hác Lập Hải ra vẻ thống khổ ôm đầu kêu to.
Cảm hứng! Cảm hứng!
Ngươi là tên vương bát đản vì tư lợi,ngươi căn bản mặc kệ người khác chết sống như thế nào, cũng chỉ quan tâm đến cảm hứng của chính ngươi thôi, thật sự là quá đáng. Rõ ràng trong lòng thì không ngừng mắng nhiếc tên xú nam nhân kia, nhưng vừa nhìn thấy y làm ra bộ dáng thống khổ, Lưu Bộ Tiến liền rất nhanh mềm lòng , quên đi, đành giúp y một lần cuối cùng vậy……
Huống chi ta có ‘Yếu điểm’ nằm trong tay y, không làm cũng không được a.
Lưu Bộ Tiến tự nói với bản thân như thế, hàm chứa nước mắt, bắt đầu trở về với ‘Kiếp sống’ bi thảm của hắn…..
======================
Một đám người ríu rít tụ tập ở quầy hàng phía trước cách đó không xa.
“ Ai u! Nam nhân kia không phải đang bán mấy thứ….”
“Mẹ của ta a! Còn có các loại màu sắc cùng hình dạng ……”
“Có một cái thật lớn …. Dọa chết người…”
“ Trời đất ! Mấy thứ này làm sao có thể mang đến hội chùa để bán a.?”
“A, hắn không phải là người của Lưu gia sao?”
“Đúng vậy, quả nhiên là hắn, không phải hắn đã đến Bắc bộ rồi sao, có nhìn lầm không?”
“ Ta nghĩ có thể là hắn đang rất chán nản ,nên mới trở về đây để buôn bán loại hàng này.”
“ Ai nha, may mắn hôm nay bị ta nhìn thấy, ban nãy mợ hắn còn dám nhờ ta giúp an bài việc hôn sự cho hắn nữa.
“ Còn an bài gì nữa a? Nữ nhân nào mà dám gả cho loại nam nhân bán mấy thứ này ?”
“ Đúng vậy, đúng vậy, ai mà dám ? Từ hôm nay trở đi,hương thân phụ lão chắc chả ai muốn tiếp cận hắn nữa.”
“ Đúng vậy, mau đi nói cho các bà mối trong thôn, về sau A Tiến Lưu gia có muốn tìm đối tượng, tất cả đều phải từ chối.”
“ Đúng đúng, ta cũng đi nói cho bà mối trong thôn của ta biết.”
Đại tác phẩm gia đứng một bên nghe thấy tất cả, âm thầm cười đến cười toe toét.
Ha ha,kế hoạch thành công .
Kỳ thật, cảm hứng thật ra đều đã có rồi, quan trọng nhất là làm cho hắn tránh đi mấy cái vụ thân cận chán ghét này.
Vừa nghĩ đến cậu nhân viên đáng yêu của y mà bị mấy bà mấy cô giới thiệu cho các nữ nhân nhan sắc xinh đẹp, Hác Lập Hải giống như đứa trẻ bị người khác đoạt lấy món đồ yêu quý, lập tức cảm thấy rất mất hứng.
Bất quá, trái ngược hẳn với tâm tình khoái hoạt của y, giờ phút này tâm tình Lưu Bộ Tiến quả thật là cảm thấy khổ sở tới cực điểm……
Cứu mạng a .Thật sự là mất mặt quá đi.
“ Thúc thúc, ngươi đang bán cái gì vậy ? Mấy cái đồ vật này có thể ăn được không?”
Một đứa bé không hiểu chuyện chạy tới quầy hàng của hắn, ngồi xổm xuống bên cạnh để giúp vui……….
—————————————————
ai dzô,dạo này máy của ta bị lag quá = =”.cõ chữ mà nó chạy theo ko kịp,phải vừa edit vừa beta,vừa sửa chữ nữa,gõ xong…đến 1 lúc sau hàng chữ mới từ từ chạy ra,còn chồng lên nhau để thì thành ểê T_T.Tôi khổ we’ đê
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...