Mễ Tự Lai chính là con mèo bá chủ của tiểu khu Vui Vẻ này – cái này chỉ là do hắn tự phong thôi.
Mà tổng cộng số mèo trong tiểu khu Vui Vẻ chỉ có – một con mèo.
Gọi là “hắn”, bởi vì Mễ Tự Lại là một con mèo đực, năm nay đã sáu tuổi rưỡi rồi, nếu tính theo tuổi thọ của mèo thì có thể coi hắn là một đại thúc miêu đi.
Mễ Tự Lai lấy theo họ của chủ nhân mình là họ Mễ, hắn nguyên bản là một con mèo hoang, được chủ nhân Mễ Thanh đem về nuôi dưỡng tới ngày hôm nay. Chủ nhân Mễ Thanh gọi nó là Tự Lai, vì thế đại thúc miêu miêu này liền có cái tên là “Mễ Tự Lai”.
Năm đó, Mễ Thanh vừa tốt nghiệp đại học. Ngày hôm ấy, đang trên đường về nhà trong một đêm mưa bão, khi chạy đến khu chung cư gần phòng trọ thì cậu nghe được tiếng mèo kêu nho nhỏ, đi theo tiếng kêu thì phát hiện, ra là một con mèo nhỏ a, bị nước mưa tạt khiến cho lông mao của nó bị dán hết cả trên người, càng khiến thân thể trông thêm gầy trơ xương. Mễ Thanh thấy thế liền đem con mèo nhỏ trở về nhà.
Sau khi được tắm rửa sạch sẽ, mèo nhỏ mới lộ ra bộ lông tơ trắng như tuyết, mắt to, hai con mắt thì một vàng một lam, cái cằm nhọn, bộ dáng bé bỏng hết sức đáng yêu xinh xắn. Mễ Thanh lấy tên cho mèo nhỏ là “Mễ Tự Lai”, sau đó giữ lại nó bên cạnh mình.
Mễ Thanh là một viên chức văn thư trong một công ty, là một trạch nam tiêu chuẩn, thú vui trong cuộc sống hằng ngày chủ yếu là phim kinh dị. Cậu có tính cách ôn hòa, cứ như vậy mà nhanh chóng trở thành thê nô tiêu chuẩn cho con mèo nhỏ. Cuộc sống của một người một mèo, rất nhanh đã trải qua sáu năm.
Mễ Tự Lai từ trước tới nay hiểu rõ, không có Mễ Thanh thì sẽ không có hắn. Cho nên trong một số vấn đề cơ bản, Mễ Tự Lai sẽ tự làm một mình, thí dụ như là chuyện tắm rửa đi, Nhưng mà Mễ Tự Lai cũng thích ỷ lại vào chủ nhân của mình, thuận lợi từng bước từng bước đối với Mễ Thanh mà được đằng chân thì lân đằng đầu. Mễ Thanh vốn là một người yêu mèo, những lúc Mễ Tự Lai không hung hăng hống hách mà hay làm nũng, thì Mễ Thanh liền đem nó sủng lên tới tận trên trời, cũng chính điều đó là nguyên do hình thành nên tính cách hiện nay của Mễ Tự Lai.
Cái năm Mễ Tự Lai tròn bốn tuổi, Mễ Thanh mua một căn hộ. Cậu thuộc nhóm đầu tiên vào tiểu khu Vui Vẻ này cư ngụ, Mễ Tự Lai đi theo cũng trở thành vật nuôi duy nhất của tiểu khu này. Sau đó nhiều căn hộ khác trong tiểu khu cũng lục tục nổi lên phong trào nuôi thú cưng, nhưng mà, toàn bộ đều là chó.
Mỗi ngày sau khi Mễ Thanh tan tầm về tới nhà, Mễ Tự Lai sẽ có ước chừng khoảng một tiếng để đi tản bộ, đây chính là “phúc lợi” mà Mễ Tự Lai tự tranh thủ cho bản thân từ trước tới nay. Mễ Tự Lai mỗi ngày sẽ ở trong tiểu khu rảo tới rảo lui, đồng thời đi chung quanh dò xét một phen, xem có căn hộ nào lại mới chuyển tới hay không, có xe nào mới được mua hay không, hoặc cây xanh nào mới được trồng và còn đủ thứ chuyên linh tinh khác nữa.
Mễ Tự Lai cho rằng: đại thúc đây mặc dù chỉ là một con mèo, nhưng mà, thúc cũng là thú cưng của chủ nhà đầu tiên chuyển đến tiểu khu sống, hơn nữa là vật nuôi được yêu quý nhất của chủ nhân, mỗi đi tuần tra là trách nhiệm phải làm a! Thúc không muốn đổ nhiệm vụ cho người khác a! Chuyện trong tiểu khu này, thúc không quan tâm, thì người nào quan tâm hả?
Vì vậy, Mễ Tự Lai cũng có ngày ra đường đụng độ với mấy con chó hàng xóm.
Tâm lý ban đầu của Mễ Tự Lai vốn là sợ chó, nhưng mà hắn một chút cũng không có biểu hiện ra điều đó. Thông qua quan sát sơ bộ, Mễ Tự Lai phát hiện hai loại chó trong tiểu khu, một bộ phận rất 囧, số còn lại chỉ tương đối 囧. Mễ Tự Lai nghĩ thầm: ông đây là kiểu mèo nào hả? Là mèo sư tử dòng Sơn Đông Lâm Thanh chính hiệu đó! Ông đây sẽ sợ bọn chúng hay sao?
Mễ Tự Lai tự xác lập vị trí bá chủ trong tiểu khu Vui Vẻ cho mình. Chó gặp mèo, ban đầu gặp nhau rồi sau đó là cắn lộn là điều không thể tránh. Mễ Tự Lai không hề sợ, mặc dù cái thân hình nhỏ nhắn của nó rõ ràng là không thể đọ lại với cả đám chó trong tiểu khu, nhưng Mễ Tự Lai lại có dũng khí gọi cả đám lại, còn có can đảm khiêu chiến với con chó to nhất. Một bộ quyền “miêu vô sự tự thông” được tung ra đầy uy mãnh, đặc biệt là tuyệt kỹ nhảy thật cao lên sau đó giáng một phát cào lên đối thủ, thật sự là đánh rất đẹp nha.
Các con chó trong tiểu khu đều liên tiếp bại trận dưới miêu quyền của Mễ Tự Lai, rất nhanh không còn con nào dám tới khiêu chiến tới Mễ Tự Lai nữa. Rốt cuộc có một ngày, trong lúc Mễ Tự Lai đi thị sát, hắn dựng thẳng cái đuôi của mình đi qua vài con chó, con nào cũng chỉ nhìn hắn, ngoài ra không còn bất kỳ động tác nào khác. Vị trí bá chủ của Mễ Tự Lai, rốt cuộc đã được cũng cố rồi.
Thật đáng mừng!
Kỳ thật, các con chó trong tiểu khu Vui Vẻ đều theo chủ nghĩa hòa bình của con người, đối với một con mèo chỉ là tỏ thái độ ngoài mặt thôi, Đương nhiên, nguyên nhân khách quan này Mễ Tự Lai cũng đơn giản không để ý tới.
Chú muốn bọn họ nhường sao? Mễ Tự Lai âm thầm kêu meo meo một tiếng tỏ vẻ khinh thường.
Ở nhà. Mễ Tự Lai rất được cưng chiều, tất cả những món đồ mà con mèo khác có, Mễ Tự Lai khẳng định cũng phải có được. Rổ cho mèo ngủ, những thanh ngang để cho mèo leo trèo, cái bản để mèo cào, chăn đắp cho mèo, chén cơm của mèo, chén nước của mèo, nhà xí của mèo, còn có lược chải lông và sữa tắm thơm tho dành cho mèo, vân vân và vân vân. Chủ nhân đối với Mễ Tự Lai rất chăm chút, mua toàn đồ ăn mà mèo thích ăn, dĩ nhiên còn tươi sống rồi a, thỉnh thoảng còn cho hắn ăn cá nhỏ được chưng thật mềm. Trong ý thức của Mễ Tự Lai chưa bao giờ đem Mễ Thanh trở thành chủ nhân của mình, mà là một người bạn. Lúc Mễ Thanh làm việc, Mễ Tự Lai sẽ đến bầu bạn với cậu; khi mà Mễ Thanh nhàn rỗi, Mễ Tự Lai sẽ tự tới kéo cậu đi chơi đùa; Mễ Thanh vui vẻ, Mễ Tự Lai sẽ lăn qua lăn lại tỏ vẻ ăn mừng; Mễ Thanh đau buồn, Mễ Tự Lai sẽ đến sát bên người cậu cọ a cọ a, hoặc là ôm Mễ Thanh một cái tỏ vẻ an ủi.
Ở bên ngoài, Mễ Tự Lai cũng thể hiện đầy đủ tất cả yếu tố cần có của một con mèo, hắn cũng không cùng với các con chó trong tiểu khu đối địch, mà sau khi đánh bại các con chó rồi, liền áp dụng thái độ hàng xóm thân thiện với nhau. Hôm nay, nghe con chó poodle của nhà Na tỷ tâm sự chuyện chăm sóc lông; ngày mai, nghe con chó becgie nhà anh Sinh giảng về phương pháp tăng mạnh rèn luyện thân thể; có đôi khi thì cùng với cậu nhỏ Chihuahua của thím Thẩm đi bắt châu chấu; dịp khác lại theo Pekingese cùng nhau rượt mấy con chim sẻ.
Đối với các chủ căn hô khác trong tiểu khu, Mễ Tự Lai càng phát huy đầy đủ bản lĩnh làm mèo của mình, lấy được tấm lòng yêu quý của mọi người. Mễ Thanh thường xuyên thấy được Mễ Tự Lai đi ra từ cửa hàng xóm mình mà liếm mép, lấy tay chùi chùi râu, ăn đến cái bụng của nó tròn lẳn ra, chỉ nhìn sơ qua cũng có thể thấy rõ.
Một thời gian sau, Mễ Tự Lai nghiễm nhiên trở thành vật cưng đầu đàn trong tiểu khu Vui Vẻ này. Mễ Tự Lai tự nhận hắn tuyệt đối là một con mèo phong lưu tiêu xái, anh tuấn kiệt xúc, là miêu miêu số một đóa nha. (Lời tác giả: cố ý dùng sai lỗi chính tả = =). Kỳ thật, cũng cũng chỉ có một con mèo nhỏ đối với mấy con chó mà thôi.
*0*0*0*0*0*0*0*0
1. Chó Poodle:
1. Chó Pekingese:
3. Chó Chihuahua: