Khoai Lang Ngào Đường

"Một phần khoai lang ngào đường của cháu đây."

Jeon Jungkook đưa cả hai tay nhận lấy, mỉm cười mãn nguyện với ông bác sạp khoai lang ngào đường.

Nhận được khoai lang rồi, Jungkook ngoan ngoãn đứng kế bên nhìn bác sĩ Kim mở ví tiền lấy ra tờ một ngàn Won đưa cho ông. Đợi bác sĩ Kim đưa xong, Jungkook nâng niu cầm lấy phần khoai lang lắc lắc trước mặt hắn nói:

"Cám ơn chú." Tôi sẽ ăn thật ngon miệng.

Kim Taehyung "ừm" một tiếng.

"Không có gì, muốn vào xe ngồi không?"

Jungkook lắc đầu: "Khoai lang ngào đường lúc nóng hổi phải ăn liền mới được."

Bác sĩ Kim nhét hai tay vào túi áo, hơi cong môi: "Tại sao?"

Vậy mà đứa nhỏ họ Jeon lại lắc đầu nói "không biết".

"Chấp niệm nho nhỏ." Jungkook vừa bỏ một miếng khoai vào miệng vừa nói.

Như nhớ ra cái gì, Jungkook xiên lên một miếng, đưa đến trước mặt bác sĩ Kim: "Chú muốn ăn một miếng không?"

Kim Taehyung lắc đầu: "Không ăn, cậu ăn được rồi."

Jungkook nghe bác sĩ Kim nói không ăn liền bỏ vào miệng. Chú không ăn thì tôi ăn, dù gì tôi cũng không nỡ cho lắm...

Nhìn đứa nhỏ kế bên chú tâm nhai nhai rồi gật gù, nhìn vào liền biết tâm tình đang rất tốt, rất sảng khoái. Kim Taehyung không khỏi bật cười: "Lúc nãy cũng không thấy cậu ăn ngon vậy."

Jeon Jungkook ngẩng đầu nhìn hắn, má hơi phồng nói: "Tôi vốn thích khoai lang ngào đường, nhưng qua bên đó không được ăn nữa, không tìm thấy chỗ bán. Mỗi lần nhớ đến liền thèm muốn chết, nhưng không được ăn, hận không thể cắn lưỡi."


"Chú hiểu cảm giác của tôi không? Quá uỷ khuất luôn!"

Kim Taehyung nghe cậu tuôn một tràng chỉ biết bật cười, Jungkook đang định phun tiếp liền nín ngay.

Lần đầu thấy bác sĩ Kim cười vui vẻ đến vậy, bác sĩ Kim cười như vậy càng đẹp trai...Chết mất, khoai lang ngào đường cũng không sánh nổi.

Kim Taehyung cười xong, nói: "Cậu tập nấu cũng được, bên đó đều có nguyên liệu đầy đủ."

"Tôi có thử rồi đó chứ, nếu được thì ba mươi phút tôi đã ăn hết hai cân khoai lang."

Việc bếp núc của Jungkook chẳng hề tệ tí nào, nhưng cứ mỗi lần bắt tay vào làm khoai lang ngào đường kết quả đều thật ba chấm...

Kim Taehyung buồn cười: "Rất đơn giản mà."

"Đơn giản thì chú qua đó làm cho tôi ăn mỗi ngày đi."

"..."

"Tôi nói đùa thôi mà." Jungkook bỏ miếng khoai cuối cùng vào trong miệng rồi vứt hộp đi.

Đưa ngón tay chọt chọt vào cánh tay của bác sĩ Kim, giọng Jungkook hơi buồn buồn:

"Chú nợ tôi một phần khoai lang ngào đường, đã trả rồi."

"Chú từng nói sẽ mời tôi một bữa, cũng mời luôn rồi."

Kim Taehyung im lặng nhìn cậu.

"Ừm...Vậy sau này tôi không còn có cơ hội nào để đi ăn cùng chú nữa hả?" Jungkook ngước mắt nhìn hắn.

Kim Taehyung nghe xong nhướng mày, hắn hỏi ngược lại: "Tại sao lại không có cơ hội?"

Đứa nhỏ trước mặt im lặng nhìn hắn một hồi, sau đó đưa tay níu lấy một góc áo trên người hắn.

"Chú..."

"Ừm?"

"Chú không nhận ra thật hả?"

Kim Taehyung im lặng.

Jeon Jungkook thấy bác sĩ Kim không nói gì liền thở dài một hơi, chẳng lẽ biểu hiện của cậu chưa đủ rõ ràng sao...?

"..."

"Tôi thích chú."

Kim Taehyung vẫn là không nói gì.

Jungkook lại nói thêm một lần: "Tôi thật sự rất thích chú."


"Có thể nào...cho tôi một cơ hội không?"

Nói xong câu này, hai chân Jungkook cũng mềm nhũn cả rồi, dũng khí dũng cảm gì đó tích góp mười bảy năm đều tiêu hao hết, cậu nhìn bác sĩ Kim đợi câu trả lời.

Kim Taehyung nhìn đỉnh đầu của đứa nhỏ này, sau đó thẳng thắn nói:

"Chúng ta không thích hợp."

Giọng Jungkook có chút run: "Không thích hợp như thế nào, điểm nào tôi không thích hợp sẽ cố gắng làm cho nó thích hợp."

Taehyung thở dài: "Cậu bao nhiêu tuổi?"

Jungkook khịt chiếc mũi ửng đỏ: "Mười bảy."

"Còn nhớ tôi bao nhiêu tuổi không?"

"Ba mươi lăm."

Kim Taehyung nhìn cậu, chậm rãi nói từng chút một:

"Chúng ta cách nhau tận mười tám tuổi cậu có biết không?"

Jungkook hơi bĩu môi: "Số mười tám không phải rất đẹp sao? Tuổi tác cũng không phải là điều tôi quan tâm, tôi đã thích chú rồi thì làm sao có thể ghét bỏ tuổi của chú..."

Kim Taehyung thở dài: "Nhưng cậu còn rất trẻ, ở bên tôi sẽ lãng phí thanh xuân của cậu."

Đứa nhỏ trước mặt hắn nghe xong liền bác bỏ: "Không có mà, tôi chỉ cảm thấy trong thời khắc thanh xuân của mình nếu có chú thì thật tốt, một chút lãng phí cũng không cảm thấy."

Đầu của đứa nhỏ này thật cứng.

"Tôi đã từng kết hôn rồi. Tôi không xứng với cậu, bên ngoài vẫn còn những người xứng đáng với cậu hơn."

Jungkook lại níu lấy vạt áo bác sĩ Kim: "Tôi thích chú, tôi không để ý chú từng kết hôn một chút nào."

Thấy bác sĩ Kim lại muốn nói, Jeon Jungkook liền giành lấy cơ hội đó, giọng cậu hơi khàn khàn:


"Tôi thật sự thích chú, những việc kia đối với tôi đều không phải là vấn đề lớn lao mà..."

"Chú..."

"Chú có từng động lòng với tôi chưa?" Dù chỉ là một chút xíu, một tẹo.

Jungkook cúi đầu xuống, sống mũi hơi cay, nước tràn ngập trên khoé mắt làm trước mắt cậu một mảng mờ ảo.

Đặt cậu hỏi rồi nhưng Jungkook đột nhiên không muốn nghe câu trả lời nữa. Rõ ràng bác sĩ Kim không có chút nào thích cậu, phiền còn không hết. Biết rõ rồi còn hỏi...

Nước mắt trên khoé mắt rơi xuống lã chã, Jungkook hơi run rẩy: "Chú không cần trả lời nữa, tôi biết rồi."

Đưa tay lau đi nước mắt trên mặt, cậu ngẩng đầu lên.

"Dù thế nào tôi vẫn rất thích chú." Thật không biết mình nói thích bác sĩ Kim bao nhiêu lần rồi.

"Cảm ơn chú đã mời tôi ăn, hôm nay chú cũng rất đẹp..."

"...Tôi về trước đây."

Jungkook kéo khăn quàng cổ lên che đi nửa khuôn mặt, nói xong liền chạy đi, leo đại lên một chiếc taxi. Cậu không dám ngồi trên xe với bác sĩ Kim, sợ ngồi một hồi sẽ không nhịn nổi khóc một trận ra trò.

Nhưng cậu đang không ngồi trên xe bác sĩ Kim mà nước mắt vẫn cứ không ngừng rơi xuống đó thôi...

Cả một đoạn đường dài, lúc về đến nhà nước mắt của Jungkook đã thấm ướt chiếc khăn quàng rồi.

.

iamchloe


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận