“Ầm! ”
Kiếm khí hình vòng cung kia lao thẳng vào Khải Minh và tạo thành một vụ nổ sáng rực. Khói bụi bay lên mịt mù.
“Thế là hết! ” Yến Nhi, Mỹ Linh, Bích Thảo cúi mặt xuống thở dài.
“Thật là… ” Quốc Vinh, Hoài Nam cũng thở dài.
“Hmmm… ”Hiệu trưởng Linh Nguyệt trầm ngâm.
“Không thể nào! ” Hồng Diễm ngã quỵ xuống đất, mặt lộ rõ vẻ buồn rầu. Không chỉ mình nàng, những thành viên trong đội tuyển cũng có vẻ không cam lòng.
“Bách Huệ! ” Thất Hứa cố cầm nước mắt khi nhớ về em mình. Thật khó tin rằng hắn lại khóc. Có lẽ bây giờ hắn không thể chống chọi nổi cơn sóng cảm xúc mang tên “thất vọng” kia. Chẳng phải hắn đã hứa rằng sẽ chiến thắng cuộc thi, đem tiền thưởng về chữa bệnh cho Bách Huệ sao? Vậy mà giờ đây mọi thứ lại tan tành. Xung quanh hắn tối sầm lại.
“Hmmm… đội của ta thắng rồi nhỉ? ” Hiệu trưởng học viện Hoàng Kim nói với vẻ mặt đắc thắng.
“Hmmm… ” Ông lão bí ẩn đứng ở góc khuất khán đài vuốt râu, hai mắt lão nheo lại nhìn vào quả cầu nước. Rồi hai hàng lông mày chợt nhíu xuống, dường như lão đã nhận ra điều gì đó.
“Ủa tại sao chưa thông báo ai thắng vậy? ”
“Ừa… thông báo mẹ đi! ”
Một số khán giả, đặc biệt là học viên học viện Hoàng Kim la ó dữ dội, đòi ban tổ chức công bố kết quả. Thế nhưng…
“Xin lỗi ạ… chắc có lỗi gì đó vì tôi vẫn chưa thấy thành viên còn lại của đội Hoa Sen dịch chuyển đến phòng y tế! ” Dẫn chương trình gãi đầu nói.
“Hả? ”
“Thế là thế nào? ”
“Có khi nào? ”
Mọi người đổ dồn mắt vào quả cầu nước, đặc biệt quan sát vị trí khói bụi mịt mù kia. Lớp khói bụi cứ dai dẳng chẳng chịu tan đi như vẻ thách thức người nhìn. Thế nhưng ngay sau đó, nó bỗng bị xẻ làm đôi, đẩy sang hai phía.
Ngay khoảnh khắc ấy, tất cả mọi người, từ khán giả, ban tổ chức đến Đăng Quang – người đang tham dự cuộc thi phải đồng thanh thốt lên:
“Cái… gì? ”
Chuyện gì thế? Tại sao tất cả mọi người lại tỏ vẻ ngạc nhiên đến vậy?
Chắc chắn họ đã thấy thứ gì đó khi lớp khói bụi kia phân tách, một thứ khiến họ bất ngờ thực sự.
“Đó là… ” Hồng Diễm chắp tay trước miệng, hai mắt tròn xoe trông rất bất ngờ, cổ họng nghẹn từng chữ.
“Không phải chứ… ” Linh Nguyệt cũng thốt lên với vẻ bất ngờ.
“Không phải nằm mơ… ” Tất cả mọi người thuộc học viện Hoa Sen ngơ ngác, nhiều kẻ còn tự tát vào mặt mình như để đảm bảo những gì mình thấy không phải nằm mơ.
“Không thể nào? Đáng lẽ ngươi phải bị loại chứ? Tại sao? ” Đăng Quang thốt lên, đồng thời tay chĩa kiếm về phía đối diện, về kẻ đang đứng trước mặt hắn.
Không ai khác nữa, chỉ có thể là hắn.
Kẻ đang làm nên một cơn sóng trong lòng tất cả mọi người chứng kiến.
Và hắn chính là…
“KHẢI MINH! ”
Đúng vậy! Là Khải Minh.
Vẫn là thân hình ấy.
Vẫn là khuôn mặt ấy.
Nhìn ở góc độ nào cũng vẫn là hắn.
Nhưng… kì lạ thay, đã có điều gì đó thay đổi ở hắn, làm hắn vô cùng khác thường.
Xung quanh hắn là một vẻ u ám, lạnh lẽo, kinh dị đến mức sởn gai ốc.
Khắp cơ thể hắn nổi lên những đường gân xanh làm hắn trông ốm yếu hơn bình thường.
Nét mặt hắn mang một vẻ u sầu, lạnh lùng, bí ẩn.
Đặc biệt phải kể đến đôi mắt của hắn. Nếu để ý kĩ, ta có thể thấy được con ngươi hắn đen thẫm hơn.
– – Một màu đen ma mị.
Có lẽ cũng vì thế, đôi mắt hắn không còn vẻ ranh ma như bình thường, thay vào đó là một ánh nhìn vô hồn, hời hợt với tất cả mọi thứ xung quanh. Nhưng sâu thẳm trong đó là một cái gì đó— vô cùng TÀN ÁC.
Hướng ánh mắt ấy về phía Đăng Quang vài giây, sau đó Khải Minh biến mất trong không khí và…
“Binh! ”
Khải Minh xuất hiện ngay trước mặt Đăng Quang, ngay trước sự ngỡ ngàng của đối phương cũng như toàn thể khán giả. Càng bất ngờ thêm khi tay hắn nhanh như chớp tung đấm vào Đăng Quang.
Đăng Quang may mắn vẫn còn giữ sự tỉnh táo chứ không bị phân tâm bởi việc vừa rồi. Hắn nhanh chóng đưa thanh Thánh Quang Kiếm ngang mặt để đỡ đòn.
Cú đấm vội vàng của Khải Minh va chạm với Thánh Quang Kiếm. Nếu như cuộc va chạm này diễn ra vào vài phút trước, chắc hẳn hơn 99, 69% khán giả sẽ nghĩ rằng Khải Minh sẽ bị đánh bật dù hắn là người chủ động tấn công. Thế nhưng bây giờ, chẳng ai dám nói trước điều gì cả.
Vài giây sau khi tay Khải Minh chạm vào Thánh Quang Kiếm, lại thêm một điều bất ngờ xảy ra.
Cả cơ thể Đăng Quang bỗng giật mạnh và…
“Cái gì? ”
Một tràng ngỡ ngàng hiện rõ trên mặt Đăng Quang khi hắn thấy mình bỗng di chuyển xa dần Khải Minh.
Đúng vậy! Đăng Quang đã bị bật lui về sau.
“Không thể nào… ” Hiệu trưởng học viện Hoàng Kim há hốc trước những gì mình thấy. Làm sao ông có thể tin được khi Khải Minh lại có thể đánh lui Đăng Quang được chứ. Nếu những cảm xúc khó tin ấy có thể biến thành chữ thì có lẽ mặt vị hiệu trưởng này sẽ bị lấp kín bởi chúng mất.
Không chỉ mình hiệu trưởng học viện Hoàng Kim, tất cả những ai chứng kiến khung cảnh vừa rồi đều bất ngờ, rơi vào trạng thái “chuyện quái gì đang diễn ra vậy? ”.
“Wow, thật thú vị! Khải Minh của đội Hoa Sen đánh hơn cơ Đăng Quang của đội Hoàng Kim sao? Đây chính là cơ hội tốt để đội Hoa Sen lật ngược tình thế! ” Dẫn chương trình nắm bắt thời cơ chèn vài câu bình luận vào khiến mọi thứ trở nên hấp dẫn hơn. Có vẻ tên này cũng không kìm nổi sự ngạc nhiên thể hiện qua giọng nói của mình.
Nhưng trên tất cả, người ngạc nhiên nhất vẫn là Đăng Quang.
“Huh… ” Đăng Quang dậm mạnh chân xuống đất để phanh cái cơ thể đang không ngừng lui về sau. Ngay khi dừng lại, hắn vội nhìn vào bàn tay đang cầm Thánh Quang Kiếm. Đôi măt hắn giật mạnh bởi vì tay của hắn… đang run bần bật cả lên.
“Uy lực ghê gớm thật! ” Đăng Quang buộc miệng nói. Thật không ngờ hắn phải nói câu này khi đối đầu với Khải Minh.
Phải biết lúc nãy hắn đã dùng một lượng lớn hồn lực để phòng thủ, thế nhưng lại bị đánh bật, tay cầm kiếm còn run lên thế này. Chứng tỏ Khải Minh cũng đã dùng không ít hồn lực, tối thiểu cũng phải nhiều hơn Đăng Quang. Nhưng sau khi tung đòn sao hắn vẫn chẳng có dấu hiệu xuống sức vậy? Hắn đào ở đâu ra nhiều hồn lực vậy?
“Hmm… ” Trong lúc này, Khải Minh đưa mắt nhìn xuống bàn tay vừa ra đòn của mình. Bàn tay vẫn bình thường, chẳng hề trầy xướt chút gì sau cú đấm.
Tuy nhiên, đó không phải điều mà hắn thật sự muốn kiểm tra. Khải Minh khẽ cử động ngón tay trên đó và bỗng nhiên… một đốm lửa đen bỗng xuất hiện.
Nhìn thấy điều đó, Khải Minh khẽ cười khẩy. Đôi mắt sau đó lại chuyển hướng nhìn về Đăng Quang.
“Hmm… rốt cuộc ngươi đã làm gì? Hay bây giờ ngươi mới dùng sức mạnh thật sự? ” Đăng Quang nghi hoặc hỏi.
“Chà… ai biết nhỉ? ” Khải Minh bây giờ mới trả lời một câu với vẻ đầy khiêu khích. Có vẻ đến cách nói chuyện của hắn cũng đã thay đổi. Bình thường hắn vẫn mạnh miệng, khua môi múa mép rất dữ dội. Nhưng tất cả chỉ là “thùng rỗng kêu to”. Còn bây giờ, chỉ một câu ngắn gọn nhưng lại khiến người khác cảm thấy bất an, dè chừng.
Thêm vào đó nữa, cái phong thái tự tin, ngạo mạn kia cũng rất khác thường. Rốt cuộc điều gì đã khiến hắn thay đổi đến vậy?
“Hmmm… ngươi quan tâm mấy chuyện đó làm gì chứ? Tiếp tục cuộc vui nào! ”” Với âm lượng đủ để Đăng Quang nghe thấy, Khải Minh nói. Đồng thời, hai mắt Khải Minh chợt mở rộng, miệng chạy dài ra hết mức tạo nên một nụ cười đáng sợ. Bất kể ai nhìn thấy nụ cười này đều mang một cảm giác ám ảnh.
“Khải Minh đây ư? ” Yến Nhi với dáng vẻ sợ sệt khi nhìn vào Khải Minh và nói.
“Cứ như một người khác vậy… ” Mỹ Linh ngồi cạnh lên tiếng.
Cả hai lúc đầu rất vui vì Khải Minh chưa bị loại. Nhưng mà thấy biểu hiện của hắn lúc này, họ bất chợt thấy lo lắng.
“Xoạt… xoạt! ” Khải Minh ung dung rảo bước về phía Đăng Quang. Nhưng thật kì lạ, hắn vẫn bước đi như bình thường thôi. Thế nhưng sau mỗi bước chân của hắn, cây cỏ cạnh dấu chân hắn chợt héo úa, cứ như nó bị rút cạn sinh lực vậy.
“Thứ đó là gì vậy… ” Đăng Quang không hề bỏ qua chi tiết trên. Nhìn những cây cỏ kia héo úa đi, hắn lập tức bị thu hút. Với đôi mắt tinh tường của mình, Đăng Quang lập tức nhận ra từ đôi chân của Khải Minh, một làn bụi đen kì lạ xuất hiện, làn bụi ấy lướt qua đến đâu, cây cỏ lại ngã rạp xuống vì khô héo. Trông làn khói ấy chẳng khác gì một dịch bệnh, thậm chí còn kinh khủng hơn nữa.
“Nhìn đi đâu vậy? ”
Đăng Quang giật mình khi nghe những tiếng thì thầm từ phía sau lọt vào tai. Chủ nhân của những lời ấy, không ai khác ngoài Khải Minh cả. Không biết bằng cách nào, từ lúc nào mà hắn lại ở ngay sau Đăng Quang thế kia.
Nhưng nếu nói Đăng Quang chỉ bất ngờ thì chưa đủ. Ngay khoảnh khắc nhận ra Khải Minh đang ở phía sau mình, một cảm giác ớn lạnh đến tận sống lưng xuất hiện trong hắn. Nó khiến hắn thoáng chốc bất động.
Và,
“Binh! ”
Khải Minh tung đòn tấn công. Lần này là một cú đá nhắm thẳng vào hông của Đăng Quang. Cú đá này uy lực chẳng kém gì cú đấm lúc nãy, có khi còn mạnh hơn. Nó lao đi như sấm sét rồi đánh trúng luồng sáng xung quanh, hay nói cách khác lớp hồn lực bao quanh Đăng Quang.
Lớp hồn lực đang bảo vệ Đăng Quang tương đối vững chắc, nên nhớ là Thất Hứa từng tung toàn lực đánh nhưng nó vẫn chẳng hề rung chuyển. Vậy Khải Minh chỉ với một cú đá bình thường, không có sự hỗ trợ của bảo vật thì làm được gì?
Những tưởng sẽ chẳng làm được gì, thế nhưng Khải Minh lại làm được điều khiến ai cũng phải kinh ngạc.
Lớp hồn lực bảo vệ Đăng Quang bị méo lại, nứt ra ngay tại vị trí mà Khải Minh đá vào. Ngay sau đó, thuận theo chiều mà Khải Minh tung cước, Đăng Quang bị đá văng đi.
Lần này, Đăng Quang phải cắm cả kiếm xuống đất để chống lại lực đẩy mà Khải Minh tạo ra. Tay hắn vội sờ xuống hông xem xét vị trí Khải Minh đá vào. Ngay tại đó có một vài hạt bụi đen bám vào.
“Không thể tin được… Khải Minh… ” Thất Hứa ngơ ngác khi nhìn thấy chuyện vừa rồi. So với những người khác, hắn có thể xem là người rõ nhất về độ vững chắc của luồng sáng xung quanh Đăng Quang. Vậy nên khi thấy Khải Minh vượt qua lớp phòng ngự ấy, lại còn đánh văng cả Đăng Quang, Thất Hứa đương nhiên là người bất ngờ nhất rồi.
“Hay quá… chúng ta có cơ may thắng rồi! ” Yến Ly chắp tay vui mừng. Cảm xúc vui sướng bộc lộ rõ trên gương mặt nàng.
“Đúng không… Hồng Diễm … ”
Yến Ly quay sang nói với Hồng Diễm, người đang đứng gần mình nhất. Thế nhưng đang nói giữa thì nàng buộc phải ngắt quãng. Lý do là vì Hồng Diễm hiện tại đang chăm chăm nhìn vào Khải Minh.
Khi thấy Khải Minh bỗng trở nên mạnh mẽ như vậy, đối với người được xem là khá gần gủi với hắn như Hồng Diễm tất nhiên sẽ vô cùng bất ngờ. Vậy đây là ánh mắt của sự bất ngờ?
Không!
Hoàn toàn không!
Ánh mắt của nàng bây giờ thể hiện rõ sự lo lắng, đúng hơn là lo sợ.
Tại sao lại nhìn Khải Minh như vậy chứ? Không phải hắn đang cố giành chiến thắng để giúp nàng hay sao? Lẽ ra nàng phải thể hiện sự biết ơn cũng như vui mừng chứ?
Thoạt đầu Yến Ly cũng thắc mắc vì chuyện này. Thế nhưng khi nhìn lại quả cầu nước, nhìn vào hình ảnh của Khải Minh thì nàng đã rõ vì sao Hồng Diễm lại có thái độ như vậy.
Trên gương mặt của Khải Minh, không biết từ đâu, những vệt đen kì bí xuất hiện chiếm gần nửa mặt hắn. Những vệt đen này làm khuôn mặt hắn như bị rạn nứt. Chúng đã góp phần khiến Khải Minh trông kinh dị hết mức. Nếu đem so với Vương Ám về phần đáng sợ, Khải Minh lúc này không hề kém cạnh gì.
“Haha… quả nhiên đây… là sức mạnh! ”
Khải Minh nhìn xuống đôi bàn tay mình, vừa cười vừa nói, giọng điệu vô cùng thỏa mãn. Trong lúc đó, từ cơ thể hắn, hàng loạt những hạt bụi li ti màu đen bay ra tạo thành một cơn bão bụi khổng lồ bao xung quanh Khải Minh.
“Linh Nguyệt… học viện của cô cũng có một tên quái vật đây! ” Vị hiệu trưởng học viện Hoàng Kim mặt nghiêm trọng nói.
Nghe vậy, Linh Nguyệt cũng chỉ gật đầu một cái rồi im lặng theo dõi tiếp.
“Gì đây? ” Đăng Quang trơ mắt nhìn Khải Minh. Đứng trước cơn bão bụi kia, tự dưng Đăng Quang lại cảm thấy bị đe dọa. Lúc nãy chỉ với một ít, làn bụi ấy đã rút cạn sinh lực của những cây cỏ xung quanh, khiến chúng trở nên khô héo. Vậy thì với một lượng khổng lồ thế này, có khi Khải Minh sẽ biến cả Khu Rừng Chết Chóc này thành một khu rừng chết thật sự mất. Chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ cảm thấy rùng mình.
“Uh… ” Đăng Quang bất chợt nhìn xuống hai cánh tay.
“Không thể nào… mình đang run sao? ”
Đúng vậy. Không thể phủ nhận một điều rằng, hai tay Đăng Quang đang run liên hồi. Không chỉ hai tay mà cả chân, không, cả cơ thể hắn.
Tim hắn đập mạnh như muốn thoát ra khỏi l-ng ngực.
Mồ hôi chảy nhễ nhại trên trán.
Da đang không ngừng sởn lên lớp da gà.
Bộ dạng này, dáng vẻ này. Thật không ngờ đó lại là Đăng Quang.
“Mình sợ hắn sao… ” Đăng Quang tự hỏi rồi nhìn về phía Khải Minh.
Khải Minh bây giờ thật mạnh mẽ, mạnh đến đáng sợ. Nhưng liệu với chừng này đủ để Đăng Quang cảm thấy run sợ?
“Không! Ta không sợ hắn… mà những cảm xúc này chính là… ”
Đăng Quang rút kiếm ra khỏi mặt đất. Hai tay hắn nắm chặt chuôi kiếm và hét lên trong lòng: “ĐÂY CHÍNH LÀ HƯNG PHẤN! ”
“Hmm… mãi mới có một đối thủ đích thực cho nó! ” Lão gìa bí ẩn kia vuốt râu nói.
Đúng như lão ấy nói, đây cũng chính là những gì mà Đăng Quang nghĩ. Chỉ có thể là Khải Minh mới đáng là đối thủ của Đăng Quang.
Không như Vương Ám, một kẻ mạnh nhưng không thể kiểm soát chính sức mạnh của mình. Khải minh trông có vẻ rất tự tin, hoàn toàn tự chủ được.
“Vụt! ”
Khải Minh bất ngờ lao đến Đăng Quang, tốc độ lần này có vẻ chậm hơn mấy lần trước. Làn bụi đen kia cũng bám theo Khải Minh, trông nó cứ như một chiếc áo choàng cỡ lớn trang bị cho hắn.
“Đến đây đi! ” Đăng Quang nói với ánh mắt sôi sục chiến ý. Lần đầu tiên trong suốt cuộc thi, hắn có ánh mắt như thế này.
“Quang Trảm! ” Đăng Quang vung kiếm tạo ra một vòng cung ánh sáng phương thẳng đứng lao đến Khải Minh.
Chẳng hề có ý muốn né tránh, Khải Minh vẫn tiếp tục lao đến. Đồng thời, tay hắn đưa lên, làn khói đen kia bỗng tập trung trên bàn tay hắn thành một quả cầu. Và sau đó, quả cầu bỗng hóa thành một quả cầu lửa màu đen.
“Hỏa hồn lực? ” Đăng Quang ngạc nhiên. Trước giờ hắn chưa bao giờ thấy Khải Minh sử dụng hỏa hồn lực cả. Vừa kinh ngạc vừa thích thú, máu huyết Đăng Quang lại thêm phần sôi sục.
Tuy nhiên liệu thứ kia có thực sự là hỏa hồn lực?
“Vèo! ” Khải Minh không chần chừ ném ngay quả cầu lửa đen ấy vào quang trảm đang tiến lại gần mình.
“Ầm! ” Vừa mới chạm nhau, cả hai liền phát nổ. Vụ nổ khá là to, chắn hết tầm nhìn của cả hai.
“Xoẹt! ”
Rồi ngay sau đó, một thứ gì đó xuyên qua vụ nổ lao đến Đăng Quang.
Đăng Quang phản ứng rất nhanh, nắm chặt Thánh Quang Kiếm trong tay, hắn vung mạnh chém vào thứ đang bay đến kia.
“Keng! ” Một tiếng thanh thúy vang lên. Âm thanh này chứng tỏ thứ Đăng Quang chém vào là một thứ rất cứng, một vật kim loại nào đó. Chính xác thì nó là vũ khí thường dùng của Khải Minh, Xích Kiếm.
“Huh… ” Đăng Quang khá bất ngờ vì Khải Minh lại có thể dùng thanh Xích Kiếm như vậy. Ném nó sao? Hắn nghĩ chỉ với vậy thì hắn có thể làm được gì Đăng Quang?
Nhưng mục đích thật sự của Khải Minh không phải dùng để gây sát thương cho Đăng Quang. Mà chỉ để thu hút sự chú ý của hắn.
Ngay lúc Đăng Quang cản phá Xích Kiếm, Khải Minh cũng đã xông qua vụ nổ, tay hắn đang thủ sẵn thế tấn công.
Bàn tay với những ngón tay quắp lại cùng với ngọn lửa đen phừng phực bao phủ xung quanh lao thẳng đến ngực đối phương. Xem chừng đòn này rất mạnh, dễ dàng xuyên thủng lớp phòng ngự của Đăng Quang chứ chẳng chơi.
Đăng Quang vừa mới vung kiếm chém Xích Kiếm, không thể nào trở tay cầm kiếm về kịp.
Thế nhưng chỉ vì lý do ấy mà hắn dễ dàng đứng im chịu đòn sao? Hắn vẫn còn một tay nữa.
“Thánh Quang Quyền! ”
Nắm chặt bàn tay còn lại, Đăng Quang vung nắm đấm sáng rực đến trước, đối đầu với trảo pháp của Khải Minh.
“Ầm! ”
Hai luồng hồn lực lớn va chạm nhau, tạo thành một chấn động dữ dội. Mặt đất dưới chân cả hai lõm xuống khá sâu. Những tảng đất nứt ra từ đó đều bị hất tung lên cao.
“Grr… ” Đăng Quang cắn chặt răng. Đẩy mạnh hồn lực vào cú đấm của mình, lần này hắn quyết không thua.
“… ” Khải Minh lần này có vẻ không thể đọ sức với Đăng Quang được. Dù sao thì chiêu của hắn cũng là dạng trảo, khó lòng địch lại quyền.
Và thế là Khải Minh bị đẩy lui lại.
Đăng Quang thừa thắng xông lên, Thánh Quang Kiếm giờ đã có thể dùng.
Đột nhiên một tảng đất bay sang chắn đường, chắn luôn tầm nhìn của Đăng Quang. Với vẻ không hài lòng, hắn ta chém phăng tảng đất ấy. Thế nhưng sau khi tảng đất ấy bị chia đôi ra, Đăng Quang không còn thấy Khải Minh trước mắt mình nữa.
Hắn ta lập tức ngoảnh lại phía sau và phát hiện Khải Minh đang chuyền từ tảng đất này sang tảng đất khác khi chúng đang lơ lửng trên không trung. Chỉ trong một khắc, Khải Minh đã lẩn ra ngay sau Đăng Quang.
Dồn lực vào chân, mượn tảng đất đang đứng làm bàn đạp, Khải Minh phóng đến Đăng Quang với tốc độ không tưởng.
“Hừ… ”
Nhưng thật không ngờ, Đăng Quang kịp thời xoay mình một cái cực nhanh, giải phóng hàng loạt cú chém.
Thao tác của hắn vô cùng nhanh, đến nổi những đường kiếm để lại hàng loạt tàn ảnh trong không khí.
Tuy vậy, đáng tiếc cho hắn rằng lại không thể đánh trúng Khải Minh. Hắn ta đã nhanh chóng tạo một bức tường với lớp bụi đen kia. Thật không ngờ chúng lại cản phá được không ít đòn tấn công của Đăng Quang.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...