(Tôm dịch
Nờ Y ba tê)
Mặc Ly và Lam Lăng đã dậy từ sớm, đang chờ hai người dưới tầng.
Mặc Ly lạnh lùng đứng thẳng lưng, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ mà không nói năng gì.
Gấu mèo nhỏ thấy cái người đen sì này cứ im như thóc lại còn thích trưng mặt lạnh thì sợ muốn chết.
Thấy Mặc Ly cứ liếc xéo mấy hạt thông trong lòng mình, Lam Lăng đành hỏi thử: "Anh bạn ăn không?"
Cơ mặt Mặc Ly giật giật.
Y nhận lấy hạt thông mà Lam Lăng đưa, vân vê một lúc rồi cất thật kỹ.
Gấu mèo nhỏ thấy người kỳ lạ này không ăn hạt thông mình cho mà lại cẩn thận cất vào ngực áo thì lấy làm lạ.
Chỉ là một hạt thông nho nhỏ thôi mà, giữ làm gì nhỉ? Mình còn có một đống đây này, anh ta thích ăn thì cứ việc bảo mình cho thôi?
Lam Chỉ dặn Lam Lăng: "Mặc Ly sắp phải đi làm nhiệm vụ, lúc ấy nhóc hãy đi theo y đi.
Nhớ là phải nghe lời người ta đấy".
Lam Lăng nghe xong thì ngẩn tò te.
Tuy rằng cực kỳ không muốn đi theo người này nhưng Lam Lăng không dám nói với Lam Chỉ, chỉ một mực lúi húi gãi gãi bắp chân chủ nhân mình ra hiệu.
Lam Chỉ bế gấu mèo nhỏ lên, dúi chú vào lòng Mặc Ly, bảo: "Thôi, đi đi".
Gấu mèo nhỏ cứng đờ, giương đôi mắt ầng ậng nước lên nhìn chủ nhân yêu quý nhà mình.
Thấy Lam Chỉ chỉ thờ ơ đứng nhìn mình, Lam Lăng đành quay sang ôm lấy ngón tay Mặc Ly, nịnh bợ: "Tui hâm mộ anh lắm luôn á".
Sau đó, bốn người chia thành hai nhóm.
Mặc Ly và Lam Lăng đi về phía bắc, còn Lam Chỉ cùng Giản Thương lại rong ruổi về hướng tây.
Đông qua xuân tới, lại thêm nửa tháng nữa trôi qua.
Mấy bữa nay, Bắc Hành phái nhộn nhịp phải biết.
Từ trên xuống dưới đều bận bịu đến nỗi đầu tắt mặt tối, họp sáng mỗi ngày cũng càng ngày càng dài bởi có rất nhiều chuyện cần quyết.
Nhân lúc các trưởng lão còn chưa vào họp, một đệ tử chấp sự tò mò hỏi Dung Vân Tưởng: "Huynh có biết ai sẽ thành tân chưởng môn không?"
Dung Vân Tưởng thấy mấy người xung quanh mình đều đang vểnh tai hóng hớt thì nhỏ giọng bảo: "Ta nghe nói là một vị trưởng lão bế quan quanh năm sẽ lên làm chưởng môn.
Vị này chỉ thích tu luyện chứ không quan tâm chuyện thế tục nên đã lên Thánh giai từ ba mươi năm trước rồi".
Chúng đệ tử đang hóng hớt ồ lên: "Thánh giai cơ à!".
Vị này còn mạnh hơn Trì Túc luôn!
Dung Vân Tưởng nói xong thì trầm mặc cúi đầu.
Vụ thảm sát kia không chỉ biến Trì Túc thành trò cười cho thiên hạ mà còn hủy hoại thanh danh gầy dựng bao năm của phái Bắc Hành.
Nếu không phải vì tồn vong của phái, có lẽ vị trưởng lão kia cũng không nhận chức chưởng môn này.
Cuộc họp sắp bắt đầu.
Dạo gần đây, Tống trưởng lão trông tươi tỉnh hơn nhiều, tu vi cũng được khôi phục kha khá rồi.
Hiện tại, lão đã có thể coi sóc sự vụ trong phái.
Lão hỏi: "Chuẩn bị đến đâu rồi?"
Các đệ tử lần lượt đứng lên báo cáo.
"Trừ phái Tuệ Tâm, các môn phái khác đều đã trả lời thiếp mời của chúng ta rồi ạ.
Thiệp chúc mừng cũng đã được gửi đến, còn phái nào không dự được thì đều sai đệ tử mang quà tới biếu ạ".
"Thu xếp ổn thỏa cho lễ và tiệc sau lễ rồi ạ".
"Nghi thức trong lễ cũng đã được các đệ tử luyện nhuần nhuyễn rồi ạ, chỉ chờ chưởng môn và các trưởng lão qua duyệt lại nữa là xong".
Mãi mới họp xong.
Đương lúc các đệ tử đang giải tán, một đệ tử trẻ khác lại đi vào đại điện, cung kính trình lên một phong thư: "Bẩm, Bạch tu sĩ của thành Ảnh Đô gửi ạ".
Vạn trưởng lão mở thư ra, đọc xong thì ngẩn người.
Ông ta trầm ngâm một lát rồi vuốt râu bảo: "Ông không tưởng tượng nổi trong thư có gì đâu.
Bạch Thiên Phục viết rằng muốn đón Bạch Phong Dương về nhà".
Tống trưởng lão khựng lại, câm nín một lúc lâu rồi mới hỏi: "Vẫn còn cần đứa con trai này à? Tưởng đâu hồi trước hai cha con đoạn tuyệt rồi cơ mà?"
Vạn trưởng lão thầm than, đáp: "Dù gì cũng là cha con, một giọt máu đào hơn ao nước lã mà, sao nói vứt là vứt được? Chắc cũng nguôi giận rồi.
Mà ông vẫn còn thù nó vụ nó đâm ông đấy à? Chuyện đấy cũng từ năm ngoái rồi, đến giờ nó vẫn còn đang ngồi trong ngục kia kìa".
Tống trưởng lão gạt đi: "Nó dám phạm thượng! Nhất định phải phế tu vi, đuổi thẳng cổ!"
"Ừ thì đuổi, nhưng ta nghĩ ông cũng biết phế tu vi nó là không ổn mà, nhỉ? Nếu không thì làm gì có chuyện ông để nó yên đến tận bây giờ?"
Tống trưởng lão nhăn mặt: "Bạch Phong Dương bị cái thằng Lam Chỉ giả kia cho ăn bùa mê thuốc lú gì mà đến giờ vẫn tin nó vô tội không biết? Lại còn dám đâm ta để giải vây cho nó nữa chứ! Cả Tề Mộ Nhiên nữa!".
Tống trưởng lão càng nói càng tức: "Ai mà ngờ, bọn chúng đam ta tận hai nhát kiếm!"
Hai nhát đấy!
Vạn trưởng lão nghe xong chỉ bảo: "Tề Mộ Nhiên chết, còn Bạch Phong Dương cũng bị giam một năm nay rồi.
Hai đứa nó không phải kẻ tâm địa xấu xa gì, chỉ là bị kẻ xấu che mắt mà thôi.
Cái gì cho qua được thì cứ cho qua thôi.
Nếu Bạch Thiên Phục đã muốn đón con về thì cứ cho ông ta một ân huệ, tiện thể đuổi nó ra khỏi phái luôn".
Tống trưởng lão mệt mỏi lắc đầu: "Thôi, ông lo vụ này đi.
Ta chẳng muốn thấy bản mặt của cái thằng phản bội ấy nữa đâu".
Vạn trưởng lão vẫy tay gọi Tô Sở đang đứng gần đó lại, dặn: "Con đưa Bạch Phong Dương đi tắm rửa sạch sẽ rồi thu dọn đồ đạc cho nó, báo với nó là cha nó sắp đến đón rồi.
Nó sẽ phải rời khỏi phái trước lễ nhậm chức của tân chưởng môn".
Tô Sở gật đầu, đáp: "Vâng".
Hôm nay Tô Sở mặc một bộ đạo bào màu xám nhạt, thần thái tĩnh lặng như nước.
Tô Sở rảo bước trên con đường nhỏ quanh co dẫn tới địa lao của phái Bắc Hành.
Trong địa lao là những vũng nước đọng rải rác, không gian tối tăm đến nỗi không nhìn rõ mặt người.
Trong một phòng giam nọ, có một người đang ngồi co ro trong góc.
Tóc tai người nọ rối tung, áo quần rách rưới.
Thậm chí, người ta còn ngửi thấy một mùi hôi thối khó chịu bốc ra từ người này.
Tô Sở đứng ngoài song sắt, lẳng lặng nhìn gã.
Chợt, y hỏi: "Bạch sư huynh, làm thế có đáng không?"
Vì cứu kẻ tội lỗi đó mà tự nhuốm chàm bản thân mình, có đáng không?
Năm ấy, khi tự tay Tô Sở tống Bạch Phong Dương vào ngục, y đã muốn hỏi gã câu này.
Thực sự y không tài nào hiểu nổi Lam Chỉ kia đã làm gì mà có thể khiến gã thấy chết không sờn như thế.
Người ngồi trong ngục giam kia mãi mới trả lời: "Đáng chứ".
Giọng gã khàn khàn và mục ruỗng vì lâu ngày không nói chuyện.
Bởi vì không có ai hiểu gã cả.
Hồi trước, gã bị người ta dắt mũi, dẫn Lý Phong và Nghiêm Lương về phái.
Sau khi Lam Chỉ chết, Bạch Phong Dương vẫn luôn dằn vặt bản thân bởi chính gã là người đã đưa hai người kia về, rồi hại chết Lam Chỉ.
Gã làm thế không chỉ vì cứu Lam Chỉ mà còn để cứu rỗi chính mình.
Gã không cần Lam Chỉ trả ơn, chỉ mong long mình có thể an yên hơn chút.
Bàn tay này đã giết Lam Chỉ một mạng, nay lại cứu Lam Chỉ một mạng, coi như là đái tội lập công.
Một năm qua, tuy rằng chỉ loanh quanh nơi địa lao tối tăm này, Bạch Phong Dương lại thấy tĩnh tâm vô cùng.
Đây là quãng thời gian mà tâm hắn bình yên nhất trong đời.
Tô Sở không đáp.
Một lúc lâu sau, y mới bảo: "Bạch sư huynh, huynh không cần chịu khổ trong này nữa đâu.
Cha huynh gửi thư tới, nói rằng sẽ đón huynh về".
Sắc mặt Bạch Phong Dương rất quái lạ.
Gã mấp máy môi, nhưng lại không nói gì.
Tô Sở bình thản mở cửa phòng giam, nói tiếp: "Các trưởng lão dặn đệ đưa huynh đi tắm rửa thay đồ, giúp huynh thu dọn đồ đạc rồi chờ cha huynh tới đón".
Bạch Phong Dương chậm chạp đứng dậy.
Vì sợi xích nơi cổ chân gã bị ngâm trong nước đọng nên khi gã đứng lên cũng phát ra tiếng nước rào rào.
Gã đứng ở cửa phòng giam, hoang mang hỏi lại chứ không dám bước ra: "Thật ư?"
"Thật".
Bạch Phong Dương gục đầu xuống.
Cha gã ghét gã ra mặt từ hồi gã còn nhỏ, lại còn đoạn tuyệt với gã từ lâu, sao có thể nhớ ra thằng con này mà tới đưa nó về nhà được?
Lam Chỉ thoát khỏi đây, có lẽ hung thủ thật sự vẫn chưa bị bắt.
Có khi nào...?
Bạch Phong Dương chần chờ mãi rồi đột nhiên bảo: "Phiền các trưởng lão gửi lời cho cha ta rằng ta chỉ muốn ở trong này tu luyện, không muốn ra ngoài nữa".
Tô Sở: "..."
Bạch Phong Dương nói xong thì tự đóng cửa phòng giam lại, quay về góc ngồi tĩnh tọa.
Gã nói: "Ta làm Tống trưởng lão bị thương, đến giờ vẫn áy náy không thôi.
Ta tình nguyện ở lại nơi này, tự cảnh tỉnh chính mình".
Tô Sở: "..."
Tô Sở nhíu mày, mở toang cửa, xông vào kéo Bạch Phong Dương ra: "Trưởng lão có lệnh rồi, mong Bạch sư huynh đừng trách đệ.
Nếu huynh còn áy náy gì thì tự nói với các trưởng lão đi"..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...