Chương 49: Ngày 4 tháng 1 – Trứng ốp la
Hôm nay là ngày thứ tư sau khi Lãnh Tử Tình đăng ký kết hôn. Sáng sớm, Lãnh Tử Tình đã rời giường. Cô phải thoát khỏi cuộc sống bị người khác coi như nữ đầu bếp này.
Vì thế, cô dậy từ sớm, làm cho mình một quả trứng ốp la. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thế nào lại vẫn thiếu quyết tâm, bởi vậy vẫn làm thêm một quả nữa, haizzz! Ai bảo trong từ điển của cô toàn là những “khái niệm” lương thiện chứ!
Tối qua cô đã có hẹn với Chu Nhân, hôm nay sẽ đi tắm suối nước nóng. Nhìn qua bầu trời một chút, khá là âm u, thời tiết thế này đi suối nước nóng quả là thích hợp.
Chu Nhân là một trong những người bạn chơi sơ sơ của cô. Đều là mấy tiểu thư nhà giàu, cả ngày nhàn rỗi vui chơi. Mặc dù cô không thường xuyên tụ tập cùng bọn họ, nhưng thỉnh thoảng cũng có tham gia. Trong mắt cô, mình và mấy cô ấy tuy rằng đều có xuất thân giống nhau, nhưng tuyệt đối không phải là cùng một kiểu người. Mà ở trong mắt mấy tỷ muội đó của cô, cô chẳng qua chỉ là một người bạn đi cùng trầm mặc, ít nói mà thôi! Có cô cũng không thừa, mà vắng cô cũng không thiếu! Nếu ngẫu nhiên mà thiếu một người thì sẽ liền nghĩ đến cô. Ai mà thấy buồn chán, gọi một cuộc điện thoại, hỏi thăm đôi ba câu, xem như là một thành viên trong nhóm. Có những người thật thích tạo cho mình một vòng luẩn quẩn, nhất là người giàu có. Mấy cô bạn đó là như vậy.
Sợ Cổ Dương thức dậy lại đi lên gọi cửa, để miễn bớt một vòng trình tự, Lãnh Tử Tình liền lấy trong túi ra một tập giấy nhớ, viết lên đó: Cổ Dương, tôi hẹn bạn đi ra ngoài, buổi chiều sẽ không về ăn cơm. Anh tự lo nhé!
Còn lại, cô căn bản cũng không hề nghĩ gì đến Lôi Tuấn Vũ, bởi anh ta đã từng nói qua, buổi tối sẽ không về nhà ăn cơm! So với Cổ Dương, Lôi Tuấn Vũ giống như không khí, đơn giản chỉ là cùng tồn tại trong một không gian với cô mà thôi! Dán tờ giấy lên bàn, Lãnh Tử Tình chọn một chiếc áo khoác lông giữ ấm, cầm theo áo tắm và đồ bơi, sau đó ra khỏi cửa.
Lôi Tuấn Vũ rời giường như thông lệ, xuống phòng Cổ Dương gõ cửa, không thấy có tiếng trả lời. Đẩy cửa ra xem thì phát hiện người kia vốn đã không có nhà. Sớm như vậy đã đi ra ngoài rồi?
Điện thoại kết nối xong, Lôi Tuấn Vũ hỏi thẳng vào vấn đề: “Cậu chết dí ở đâu vậy?”
“Ha ha, Vũ à! Một người bạn rủ mình tham gia buổi party. Cậu không ngại thì cũng tới đây đi, có vẻ rất thú vị.” Giọng nói Cổ Dương trong điện thoại vô cùng vui vẻ.
“Đúng không vậy, cảm ơn lòng tốt của cậu! Tôi không thấy hứng thú!”
“Oh? Cậu cũng đừng coi thường buổi party lần này. Nói không chừng sẽ giúp cho Kiêu Dương của cậu thu lợi được không ít đâu!” Cổ Dương tiếp tục dụ dỗ nói.
Trầm mặc một lúc lâu sau, Lôi Tuấn Vũ hỏi: “Party gì vậy? Tổ chức ở chỗ nào?” Thương nhân làm sao lại có khả năng bỏ qua một cơ hội kiếm tiền nào đó…
Tắt điện thoại, khóe miệng Lôi Tuấn Vũ nhếch lên coi thường. Cái gì mà party chứ! Đúng là mấy người có tiền nhàn rỗi, không có trò gì chơi! Lại còn gọi là tiệc gặp gỡ cái gì nữa! Mấy ông già đại gia này đang thiếu đàn bà sao?! Chẳng qua là kiếm cớ, tìm cho mình một cái lý do hay ho! Lôi Tuấn Vũ mỉa mai nghĩ. So với bọn họ, anh vẫn còn thanh cao chán! Lôi Tuấn Vũ anh muốn tìm phụ nữ thật quá đơn giản, cũng chưa bao giờ phải che dấu mình thích nhất thể loại “ba vòng tiêu chuẩn”! Thay người yêu như thay áo mọi người cũng đều biết. Thử hỏi có người phụ nữ đứng đắn nào lại đến mấy buổi gặp gỡ hẹn hò kiểu này chứ?! Còn anh vừa đúng lúc hiện giờ đang thiếu một cái bạn giường, không ngại đi tìm một người, nhân tiện kiếm về mấy hợp đồng làm ăn luôn!
Đang định ra ngoài, đi ngang qua phòng ăn, một tờ giấy nhắn nhỏ màu vàng thu hút sự chú ý của anh. Trên đó là dòng chữ viết tay đậm nét, Lôi Tuấn Vũ không khỏi nhíu mày, chữ của Tử Tình lại phóng khoáng như vậy sao? Nhìn thế nào cũng không ra là chữ của phụ nữ! Kỹ năng có thể đem so với thư pháp gia!
Lời nhắn này là dành cho Cổ Dương, còn có đĩa trứng ốp la kia nữa. Ánh sáng chiếu vào màu vàng óng, lại thêm màu trắng kem của lòng trắng trứng, rất hấp dẫn! Khóe miệng Lôi Tuấn Vũ giật giật, yết hầu trượt xuống, cô gái kia! Vậy mà đi làm đồ ăn cho người đàn ông khác, sao lại không nghĩ đến việc làm cho chồng mình ăn chứ! Không hiểu một cơn tức giận từ đâu sinh ra, Lôi Tuấn Vũ đơn giản đặt mông ngồi xuống, bưng chiếc đĩa nhỏ lên ăn…
Chương 50: Ngày 4 tháng 1 – Câu lạc bộ tư nhân
Không hiểu một cơn tức giận từ đâu sinh ra, Lôi Tuấn Vũ đơn giản đặt mông ngồi xuống, bưng chiếc đĩa nhỏ lên ăn… Mặc dù có hơi lạnh một chút, nhưng hương vị thật đúng là rất ngon!
Lần đầu tiên Lôi Tuấn Vũ ăn sạch bách món trứng ốp la như vậy! Anh dường như còn nhớ rất rõ là mình có vẻ ghét ăn trứng! Bao lâu rồi chưa ăn lại món này, ngay cả anh cũng quên mất! Nhìn chiếc đĩa trống trơn, tâm tình Lôi Tuấn Vũ tốt hơn rất nhiều. Lau miệng mình, đi ra cửa, Tuấn Vũ đến câu lạc bộ giải trí tư nhân.
Chu Nhân, Tát Bối Nhi, Quách Oánh Tuyết, ba người sớm đã đứng chờ trước cửa.
“Hi, Tử Tình! Sao giờ cậu mới đến! Tới muộn sẽ phải mời cả nhóm đấy nhé!” Chu Nhân quần áo màu hồng, giữa mùa đông vẫn mặc áo hở ngực, lại thêm quần soóc siêu ngắn, đôi chân thon dài được bao phủ bởi tất đen, nhìn vô cùng quyến rũ. Cô trước giờ đã luôn như vậy, chỉ khoác một chiếc áo da, có xe đưa xe đón, chưa bao giờ biết thế nào là lạnh.
“Ha ha, được rồi, hôm nay mình sẽ mời!” Lãnh Tử Tình cười nói. Lần nào Chu Nhân cũng đều bắt người đến cuối cùng phải phụ trách việc thanh toán. Đương nhiên, các cô đều không ai tiếc chút tiền ấy! Chỉ là một quy tắc bất thành văn mà thôi. Số lần Lãnh Tử Tình phải mời vẫn là khá nhiều! Cô chưa bao giờ cảm thấy có gì không ổn, cũng không phải là không thể trả nổi.
Tát Bối Nhi đeo kính mát, vẻ mặt mệt mỏi: “Chuyện này cũng không thể trách Tử Tình, mình nói này Chu Chu, làm sao mà cậu lại có thể đến vào giữa đêm như thế được nhỉ?! Cũng may là Tuyết Nhi quen biết với ông chủ ở đây, nếu không chỉ sợ cánh cửa này chẳng dám mở cho cậu! Cậu ăn mặc thế này cả người không chết cóng mới là lạ!”
“Mình á? Mình nói nhé Bối Nhi, chính cậu trong người đang bực bội, đừng có giận cá chém thớt! Mình cũng chỉ muốn chị em được vui vẻ thôi!” Chu Nhân cũng không chịu yếu thế. Vừa nhìn sắc mặt kia của Tát Bối Nhi đã biết nhất định là có tên đàn ông nào lại trêu chọc cô rồi!
Quách Oánh Tuyết dáng người cao gầy, quần áo màu đen từ đầu đến chân, khiến cho thân hình cô càng thêm cao ráo, mái tóc dài thả xuống, nhìn thế nào cũng biết cô là người mẫu! “Được rồi, được rồi! Nếu đã ra ngoài để vui chơi, vậy thì phải vui vẻ chứ! Đến đây đi, Tử Tình, chúng mình cùng vào thôi! Mình đã giữ vị trí tốt nhất cho bọn cậu rồi!”
Lãnh Tử Tình cười cười, các cô ấy á, lúc nào cũng như vậy, vừa nhìn thấy mặt đã đấu võ mồm. Cũng không phải là công kích lẫn nhau, chỉ là muốn tự thể hiện bản thân, dù sao cô cũng hiếm khi tham gia. Họ cũng rất ít khi kéo cô vào, bởi vì cho tới giờ, cô vẫn luôn không phản bác lại. Phụ nữ ý mà! Không có tranh cãi thì còn gì thú vị nữa. Dần dà lâu ngày, cô đã trở thành khán giả của bọn họ.
Hôm nay ở đây thật sự có rất nhiều người, Lãnh Tử Tình không khỏi có chút buồn bực. Nơi này cô và mấy cô ấy cũng đã từng tới vài lần, nhưng bình thường cũng không quá đông người. Mọi người đều có rất nhiều không gian để tự do hoạt động. Cô hoài nghi nhìn về phía Quách Oánh Tuyết, chỉ thấy cô ấy thần bí nói: “Các chị em, hôm nay các cậu rất may mắn đấy! Từ chỗ này có thể nhìn thấy tất cả những người đàn ông đối diện! Bọn họ đều là tinh anh ưu tú trong các ngành nghề, hơn nữa đều là những anh chàng kim cương còn độc thân!”
“Aaa!” Chu Nhân không kìm được thét chói tai thành tiếng, “Tuyết Nhi đáng ghét, sao giờ cậu mới nói! Sớm biết thế này hôm nay mình sẽ mặc bộ bikini kia! Mặc kệ, Tuyết Nhi, bảo người đàn ông của cậu tìm trong quán bộ bikini hai mảnh tốt nhất ra đây cho mình!”
Tát Bối Nhi cười chế giễu: “Được rồi! Muốn hấp dẫn ánh mắt đàn ông cũng phải có vốn nhé!” Cô liền ưỡn bộ ngực cao ngất của mình lên, cười vô cùng vui vẻ, “Xem kích cỡ của cậu kìa, để thu hút một vương tiểu ngũ còn khó!”
“Cậu… Bối Nhi chết tiệt! Của người ta nhưng là đồ thật nhé! Không giống của người nào đó, ai biết bên trong có bơm thêm thứ gì không nữa! Đàn ông sờ đến chỉ sợ thấy ghê tay thôi!” Chu Nhân cũng không chút yếu thế, châm chọc nói…
Chương 51: Ngày 4 tháng 1 – Tình nhân
“Cậu… Bối Nhi chết tiệt! Của người ta nhưng là đồ thật nhé! Không giống của người nào đó, ai biết bên trong có bơm thêm thứ gì không nữa! Đàn ông sờ đến chỉ sợ thấy ghê tay thôi!” Chu Nhân cũng không chút yếu thế, châm chọc nói…
“Cậu nói ai bơm thêm?!” Tát Bối Nhi nhảy dựng lên, hét lớn.
“Nói cậu đấy, sao nào? Có bản lĩnh thì đi xét nghiệm kiểm chứng đi?”
“Kiểm chứng thì kiểm chứng! Mình sợ cậu chắc?!” Hai người bắt đầu cãi nhau ầm ĩ.
Lãnh Tử Tình ngồi yên một bên, không can ngăn cũng không cổ vũ. Cô đã quá quen với tình trạng khi hai người này ở gần nhau. Các cô ấy giống hệt như đôi vợ chồng mới cưới, đầu giường cãi vã, cuối giường làm hòa! Không có lần nào gặp nhau là không ồn ào!
Đột nhiên, có giọng nói đàn ông ở phía sau vang lên: “Tiểu Tuyết, các bạn của em đều đến đông đủ rồi à?”
Chu Nhân và Tát Bối Nhi lập tức đều ngưng bặt, cả hai cùng quay lại dịu dàng nhìn người đang đi tới. Khả năng thay đổi nét mặt trong nháy mắt của bọn họ đã lên đến mức điêu luyện!
Người đàn ông này ước chừng khoảng trên dưới năm mươi tuổi, mái tóc dường như còn có vài sợi bạc, ẩn hiện không rõ lắm. Trang phục nhàn nhã, gương mặt bình thản, nhìn qua đã biết là người thành đạt.
Quách Oánh Tuyết đứng dậy, gật đầu cười nói: “A Hàng à! Tới đây nào, em giới thiệu một chút.”
Người đàn ông lập tức ngăn cô lại, ánh mắt nhanh chóng lướt nhìn ba người còn lại, mỉm cười rồi nói: “Không cần, để anh thử đoán xem nào.” Vì vậy, ánh mắt sắc bén của ông ta đầu tiên nhìn về phía Chu Nhân, sau đó nói với sự hiểu biết: “Vị này chắc chắn là Chu Nhân, Chu đại tiểu thư, con gái rượu của Chu đại phú thương!” Tầm mắt chuyển sang người Tát Bối Nhi, thân thiết nói: “Vị này là con gái duy nhất của ông trùm ngành công nghiệp mỹ phẩm, Tát Bối Nhi tiểu thư!” Cuối cùng, ông nhìn về phía Lãnh Tử Tình, cười nói: “Còn vị này chính là con gái yêu của Lãnh Huyền Thiên, người đứng đầu trong lĩnh vực ẩm thực, tiểu thư Lãnh Tử Tình!”
“Ha ha, ngài thật sự có đôi mắt rất tinh tường! Xin hỏi, ngài là…?” Chu Nhân cười vô cùng quyến rũ, ánh mắt còn không quên phóng điện. Theo quan điểm của cô, chỉ cần là đàn ông thành đạt, không cần biết tuổi tác thế nào, già trẻ cô đều không tha. Dáng vẻ cô lúc này phải nói là mê hồn.
“Ha ha!” Người đàn ông cười, nhưng lại có chút ngại ngùng, không nói lời nào, chỉ nhìn về phía Quách Oánh Tuyết.
Quách Oánh Tuyết cười khẽ: “Đây chính là người mình thường xuyên nhắc đến với các cậu, A Hàng, Trần Hàng, bạn trai của mình. Cũng chính là chủ của câu lạc bộ này!”
Một câu làm cho cả ba người mở to mắt nhìn chằm chằm. Lãnh Tử Tình kinh ngạc! Trời đất! Người đàn ông Tuyết Nhi thường xuyên nói tới chính là ông ta?! Già như vậy sao?! Tất cả các cô đều nghĩ rằng đó là một người vô cùng hoàn mỹ chứ!
“Được rồi, A Hàng! Anh bận cứ đi đi, không cần tiếp đón bọn em. Một lát nữa em sẽ qua chỗ anh!” Quách Oánh Tuyết nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cánh tay của Trần Hàng, cả cơ thể thon thả dường như dán chặt lên người ông ta.
Trần Hàng mỉm cười, dặn dò cô nhất định phải để cho ba chị em gái được vui chơi thật thoải mái. Sau đó, ghé sát vào tai cô nói gì đó, chỉ thấy khuôn mặt Quách Oánh Tuyết đỏ hồng, ông ta ánh mắt đầy hàm ý, rời khỏi.
Trần Hàng vừa đi, Chu Nhân liền mất kiên nhẫn, hỏi: “Tuyết Nhi, sao lại như vậy?! Ông ta chính là A Hàng mà cậu nói tới? Sao lại nhiều tuổi như vậy chứ? Mình thấy ông ta phải đáng tuổi cha cậu ý chứ!”
Tát Bối Nhi cũng chế giễu nói: “Tuyết Nhi, đừng nói với bọn mình là cậu nhắm đến gia sản của người ta nhé, xì, lấy điều kiện của cậu mà nói thì không đến mức như vậy đi!”
Lãnh Tử Tình chỉ im lặng chờ đợi Quách Oánh Tuyết trả lời. Quách Oánh Tuyết thản nhiên mỉm cười: “Cậu đoán đúng rồi! Mình là tình nhân của anh ấy. Anh ấy đã có vợ, có con. Sao nào? Các cậu đang thấy hâm mộ hay là ghen tị thế?”
Lãnh Tử Tình không khỏi lắc đầu. Thế giới này bởi vì có những người phụ nữ như vậy mới khiến cho các gia đình không yên. Người phụ nữ xuất sắc như thế đi quyến rũ một người đàn ông lớn hơn mình hàng chục tuổi, sao lại có thể không thành công? Cô chắc chắn một trăm phần trăm Tuyết Nhi không có chút tình cảm chân thành nào!
Chương 52: Ngày 4 tháng 1 – Phụ nữ chỉ như quần áo
Cô chắc chắn một trăm phần trăm Tuyết Nhi không có chút tình cảm chân thành nào!
Chu Nhân lắc đầu: “Ôi trời, Tuyết Nhi! Dù cậu có làm tình nhân của người khác, cũng không cần phải chọn người thế này chứ! Ông ta già như thế mà cậu cũng để ý đến à?! Trời đất! Cái phương diện kia có được không vậy?”
Quách Oánh Tuyết cười nói: “Rất được! Mình đúng là vô cùng thích cách anh ấy đối xử với mình, vì vậy nên mình mới tiếc không muốn rời bỏ anh ấy! Hôm nào cậu cũng thử tìm một người lớn tuổi đi, mình đảm bảo cậu nhất định sẽ luyến tiếc không muốn xuống giường!”
Quách Oánh Tuyết nhẹ nhàng mỉm cười. Ngay cả Lãnh Tử Tình cũng không thể đoán được những lời cô nói là thật hay giả!
Tát Bối Nhi hừ lạnh một tiếng: “Mình nói nhé Tuyết Nhi, cũng đừng để vợ của tên kia phát hiện ra. Mẹ của cậu là một người rất sĩ diện đấy!”
Sắc mặt Quách Oánh Tuyết đột nhiên trầm xuống: “Hừ! Mình chính là muốn cho bà ấy biết đấy! Bà ấy có thể kiếm trai tơ, chẳng lẽ lại không cho phép mình gần đàn ông lớn tuổi sao?!”
Lãnh Tử Tình không khỏi thở dài, ai! Những đứa trẻ sống trong gia đình không có cha làm sao có được một cuộc sống đầy đủ về tinh thần?! Cứ nhìn Tuyết Nhi là biết! Bởi vì suy nghĩ và cách nhìn lệch lạc như vậy, nên những việc cô làm mới đều thực sự thái quá!
Trong số ba người đó, ngoại trừ Tuyết Nhi, còn lại đều coi đàn ông như đồ chơi của phụ nữ. Tát Bối Nhi thậm chí còn bao dưỡng vài người! Đều là những anh chàng ít tuổi hơn cô ấy. Cô ấy năm nay cũng phải gần ba mươi, nhưng cho đến giờ lúc nào cũng nói mình mới chỉ hai mươi tư, đã ba năm liền như vậy rồi. Cả ngày đều đeo kính mát, muốn che đi những nếp nhăn trên khóe mắt.
Chu Nhân thì còn chẳng muốn nhắc đến! Thay đàn ông có khi còn nhanh hơn thay áo! Hôm nay là anh này, ngày mai lại là anh khác. Còn từng có lần hai người đàn ông cùng gặp cô ở một chỗ, đã đánh nhau đến vỡ đầu mẻ trán. Tình cảnh vô cùng lộn xộn, hỗn loạn.
Mà người có vẻ chung tình như Quách Oánh Tuyết, không nghĩ đến lại có thể yêu một người đàn ông như vậy! Haizz! Đúng là tình yêu lệch lạc của cô tiểu thư nhà giàu!
Còn bản thân, Lãnh Tử Tình cũng không khỏi tự cười nhạo chính mình, cô cũng có gì tốt đâu?! Không phải là cũng coi như trò chơi sao, cái gì mà hợp đồng hôn nhân chứ, ha ha, nếu để cho các cô ấy biết, chỉ sợ là cũng khiến họ phải nhìn với con mắt vài phần bái phục! Có lẽ họ đều nghĩ cô là một cô gái thuần khiết, nhìn thấy đàn ông ở trần là sẽ liền đỏ mặt thôi! Ha ha! Cô đã cầm đến cả giấy đăng ký kết hôn rồi ấy chứ! Có lẽ không nói cho họ biết sớm quá vẫn tốt hơn! Lãnh Tử Tình không khỏi lén lút le lưỡi.
Lôi Tuấn Vũ và Cổ Dương ngồi ở góc phòng, nhìn người đến kẻ đi. Lôi Tuấn Vũ có chút buồn bực uống cà phê, miệng không nhịn được mắng: “Đây là cái mà cậu gọi là bữa tiệc có thể sinh ra việc làm ăn à?! Cậu cho rằng mấy cái tên mê gái kia còn có tâm tình bàn chuyện kinh doanh sao?”
Cổ Dương không khỏi cười phá lên: “Vũ, đã đến rồi thì cứ ngồi lại đi! Là lời mời của lão Trần, chẳng lẽ lại không cho ông ta chút mặt mũi. Không phải là đúng lúc bên người cậu cũng đang thiếu phụ nữ sao! Ở đây toàn là những người gia cảnh đàng hoàng, vẫn hơn mấy thứ cỏ dại kia đi!”
Lôi Tuấn Vũ không khỏi hừ lạnh: “Cậu nghĩ là chỗ này sẽ có cỏ non sao? Nằm mơ! Phụ nữ tới nơi này đều là xuất thân phú quý, cậu cho rằng những phụ nữ như vậy sẽ chịu an phận?”
“Ha ha, vẫn hơn Kiều Nhi của cậu đi! Vũ, về sau tìm phụ nữ cần phải tuyển chọn kỹ! Ít nhất cũng phải để ý đến cấp bậc.” Cổ Dương góp ý.
“Tắt đèn thì không phải tất cả phụ nữ đều là một loại sao! Cấp bậc? Cấp bậc với tôi thì có tác dụng gì?” Lôi Tuấn Vũ cười nhạt. Đối với anh mà nói, phụ nữ chỉ như quần áo, không thể không có, nhưng cũng chẳng phải là duy nhất. Khi nào thích thì mặc lâu một chút, đến lúc không thích nữa thì có thể bỏ đi. Chẳng có gì là không thể!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...