Edit: Tử Liên Hoa 1612
Sau khi Thẩm Viện rời khỏi lãnh cung, Quý Ấu Thanh than nhẹ một tiếng: Đã tới lúc xoay chuyển rồi.
Mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, nàng ngắm nghía hà bao có màu sắc rực rỡ trong tay, thờ ơ nói với Tam Nguyệt: "Lúc chạng vạng hoàng thượng sẽ nghị sự ở Ngự thư phòng, ngươi đi cầu xin người, hành động đúng theo kế hoạch."
Tam Nguyệt đáp lời rồi lui ra, chỉ chốc lát sau ngoài trời đã mưa như trút nước.
Cho dù Trác Diệp chán ghét nàng tới mức nào cũng sẽ không đành lòng thờ ơ với một cung nữ quỳ khóc cầu xin trong trời mưa xối xả này. Nàng yếu ớt dựa vào tường, cười nhạo bản thân cuối cùng vẫn dùng mưu kế với hắn.
Gió mưa điên cuồng tàn phá những chiếc đèn cung đình dưới mái hiên, cửa sổ tùy tiện khép mở lung tung, ánh nến trong phòng chập chờn.
"Cung nữ của ngươi đến kêu oan, trẫm sẽ cho ngươi một cơ hội để giải thích." Trác Diệp nhắm mắt ngồi trên ghế, nhíu mày, cuối cùng không đành lòng nói: "Mong rằng ngươi đừng khiến trẫm phải thất vọng." Trong giọng nói run rẩy của hắn lộ ra một chút nuối tiếc.
Cả người Quý Ấu Thanh thẳng tắp, nàng hành lễ theo quy củ xong mới nhỏ nhẹ cất lời.
Chuyện xảy ra vào nửa tháng trước, Tam Nguyệt thuận tay giúp Thấm nhi bên cạnh Lan quý nhân một chuyện nhỏ, Thấm nhi cảm động đến rơi nước mắt, tặng cho Tam Nguyệt một cái hà bao, sau này lại tìm thấy trong hà bao kia có cỏ Ngũ hành. Nếu trước cung yến Tam Nguyệt đã giao cỏ Ngũ hành cho Trúc Tuyết thì trong hà bao hẳn là không còn cỏ Ngũ hành mới đúng.
Nàng nhờ người Quý gia tìm hiểu mới biết Ngô Vĩ và Trúc Tuyết đều là người cùng quê với Thâm nhi. Theo điều tra, Ngô Vĩ chưa bao giờ đọc thư, dốt đặc cán mai, càng không thể để lại di thư được. Trước cung yến, người thân của Ngô Vĩ và Trúc Tuyết đều nhận được ngân phiếu năm ngàn lượng bọn họ gửi về. Rất rõ ràng, đây là nhận tiền bán mạng cho người.
Nàng đã có chuẩn bị từ trước, người của Quý gia sớm đã dẫn theo người nhà của Ngô Vĩ và Trúc Tuyết cầu kiến ở ngoài cung.
Sau khi nghe được lời nói, căn cứ xác thực của nhân chứng, Trác Diệp lật đi lật lại tờ ngân phiếu được trình lên, trầm ngâm nói: "Làm thế nào để chứng minh hầu bao này là do Thấm nhi tặng?"
"Vật liệu để may hà bao này là vân cẩm được tiến cống năm ngoái, trong cung này chỉ có một cuộn.”
Nếu nàng nhớ không nhầm thì vân cẩm này đã được ban cho Thẩm Viện. Nàng rũ mắt, nói: “Thẩm quý phi ở chung Tê Hà cung với Lan quý nhân, có thể là Thẩm quý phi vui vẻ, ban vân cẩm cho Lan quý nhân.”
Trác Diệp nhìn xuống hà bao vân cẩm trong tay, ánh mắt tối tăm không rõ.
Hắn vẫy thị vệ đứng sau, trầm giọng dặn dò: “Đi kiểm tra.”
Sau một nén nhang, thị vệ quay lại bẩm báo.
Tuy thị vệ không tìm được vân cẩm trong phòng Thấm nhi nhưng lại phát hiện ra tín vật và ngân phiếu mà nàng ta trao đổi với Trúc Tuyết. Bằng chứng rõ ràng rành mạch, Thấm nhi nhận tội tại chỗ, nói rằng mình bị Lan quý nhân sai bảo, mua chuộc được Trúc Tuyết và Ngô Vĩ để vu oan hãm hại hoàng hậu.
Trác Diệp ban chỉ: Lan quý nhân mưu hại hoàng tự, hãm hại hoàng hậu, ban một ly rượu độc. Hậu cung ồn ào.
Thật lâu sau, Trác Diệp thong thả bước đến trước mặt Quý Ấu Thanh, tự tay nâng nàng dậy.
“Không thể ngờ Lan quý nhân luôn luôn mềm yếu lại ác độc như thế.” Hắn cau mày, trong giọng nói như trút được gánh nặng.
Lan quý nhân nhát gan sao có thể là chủ mưu? Trong lòng nàng lạnh giá, rất bình tĩnh rút tay lại. Thấm nhi đã bị Thẩm Viện mua chuộc, Lan quý nhân cũng chỉ là kẻ chết thay mà thôi.
Vụ án này đầy lỗ hổng đáng ngờ, chỉ cần suy nghĩ cẩn thận sẽ thấy ngay, xuất thân của Lan quý nhân thấp kém, không thể có nhiều ngân phiếu như vậy, nhưng Thẩm Viện là nữ nhi của thượng thư thì lại khác. Hơn nữa ngày đó là Thẩm Viện chủ động muốn ăn bánh ngọt đậu phộng, món ngon đầy bàn, vì sao hết lần này tới lần khác Trúc Tuyết lại bỏ thuốc bào bánh đậu phộng? Còn có cái hà bao vân cẩm kia nữa, nàng từng thấy một cái y hệt trên người Tấn vương, vừa rồi rõ ràng hắn cũng đã nghi ngờ cái hà bao này...
Nàng lẳng lặng nhìn hắn. Có lẽ hắn đã sớm đoán được, ban chết cho lan quý nhân chỉ là vì thiên vị cho Thẩm Viện, bỏ mặc chuyện này. Sự bảo vệ hắn giành cho Thẩm Viện đã tới mức này rồi sao?
“Hoàng hậu đã chịu oan rồi.” Trác Diệp nhẹ nhàng rời mắt sang chỗ khác, không nhìn nàng nữa.
“Không oan ức.” Nàng cụp mắt. “Thần thiếp cáo lui.”
Khi ra khỏi Ngự thư phòng, mưa đã tạnh. Gió đêm hơi lạnh, nơi hành lang quanh có có một bóng đen đang khoanh tay đứng đó.
“Tấn vương điện hạ thật là hăng hái.” Quý Ấu Thanh cười lạnh, một mình bước nhanh về phía trước.
“Vốn là có chuyện quan trọng phải cầu kiến hoàng huynh, không ngờ người lại bận xử lý chuyện hậu cung làm cho bổn vương hứng gió rất lâu.” Tấn vương quay lại, cười u ám.
“Trong lòng ta và ngươi đều biết rõ nguyên nhân của mọi chuyện, đáng tiếc điện hạ đã chọn sai người rồi.” Nàng ngẩng đầu lên, không hề sợ hãi nhìn vào mắt hắn, giọng nói rất khẽ: “Điện hạ cần gì phải bỏ gần tìm xa chứ?”
Trong bóng đêm im lìm, Tấn vương nhìn nàng, ánh mắt sâu xa như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...