Khoa - Ma - Mộng giới


- Sao! Thầy, à không, anh không phải là nội sư sao?
Như đoán trước được biểu hiện quá khích của Hoả Thiết Khai, ngay khi hắn định đứng lên thì Súc Ích đã ra hiệu cho hắn bình tĩnh ngồi xuống rồi mới điềm tĩnh trả lời:
- Đây là chuyện bình thường mà.

Thế giới này chỉ có 20% người được làm ma sư, ta thuộc 80% còn lại thì cũng đâu có gì lạ phải không? Tôi biết cậu muốn hỏi gì, thế thì tại sao tôi lại có sức mạnh thể chất vượt xa người thường và ngang tầm với nội sư, đúng chứ.
Súc Ích chiêu một ngụm trà cho đỡ khô cổ rồi tiếp tục:
- Thứ có thể giúp tôi đạt đến trạng thái này chính là công pháp của "hoả tuyến quyền", thứ mà tôi định dạy cho cậu.

Bản chất của công pháp này dựa trên sức mạnh của cổ ngữ, đừng hỏi tôi cổ ngữ là gì, đến những người thông hiểu nhất như các trưởng lão và vu bà còn không rõ ràng về nó.

Tôi chỉ biết rằng cổ ngữ là một ngôn ngữ cổ xưa, nếu được sử dụng đúng cách nó sẽ ban cho người dùng sức mạnh ngang với ma năng.

Thế rồi anh đưa tay ra cho Hoả Thiết Khai xem, trên mu bàn tay Súc Ích xăm một cổ ngữ lớn bằng miệng chén.

Cổ ngữ này là cổ ngữ quan trọng nhất và cũng là cổ ngữ duy nhất Súc Ích đọc được, nghĩa của cổ ngữ này là "HOẢ".

Nếu dùng một loại mực chuyên dụng xăm nó lên da, cổ ngữ này sẽ thụ động hấp thu tất cả các ngọn lửa ở bán kính gần rồi chuyển hóa thành năng lượng thuần rồi lưu trữ trong đấy.

Công pháp của "hỏa tuyến quyền" giúp người sử dụng trích xuất một phần năng lượng được lưu trữ trong "HOẢ" mang đi khắp cơ quan giúp cường hoá cơ thể một cách từ từ nhưng vững chắc.

Giải thích xong thì Súc Ích đưa hai cánh tay của mình cho Thiết Khai quan sát, những cổ ngữ khó hiểu được xăm kín từ ngón tay đến tận bả vai của anh.

Cổ ngữ từ ngón tay đến cổ tay khá là đơn giản và lặp lại, nhưng từ cổ tay trở đi chúng bắt đầu phức tạp dây dưa rồi chồng chéo lên nhau đến mức không thể phân biệt nổi các kí tự riêng lẻ nữa.

Súc Ích giải thích những hình xăm này cũng là cổ ngữ, nhưng nó thuộc bộ khác, thay vì hấp thu, dự trữ và giải phóng năng lượng thì những cổ ngữ này lại có tác dụng vũ trang cho người và vật.

Thiết Khai nhíu mày tỏ vẻ không hiểu:
- Vũ trang là sao.

Đệ tử, à nhầm tôi không hiểu lắm.
- À, đây là cách gọi của chỗ sâm lâm thống nhất với nhau về bộ cổ ngữ này.

Khi những cổ ngữ này sắp xếp theo một trình tự nhất định nó sẽ tạo ra bộ cổ ngữ, bộ cổ ngữ này sau khi nhận được năng lượng từ "HOẢ" sẽ cho người dùng những sức mạnh nhất định, bộ cổ ngữ càng phức tạp thì càng cần nhiều năng lượng và sức mạnh cũng sẽ càng lớn.


Những khả năng cơ bản của cổ ngữ này là làm cứng, tăng sức mạnh, và còn cái này nữa...
Nói rồi Súc Ích giờ tay lên hướng về phía trước rồi từ từ nắm tay lại, sau khi nhắm được mục tiêu anh mím môi rồi bật ra một đoạn cổ ngữ ngắn tối nghĩa và khó hiểu.

Ngay sau khi chữ cuối cùng được đọc ra, cổ ngữ "HOẢ" cùng những cổ ngữ vũ trang từ giữa cánh tay trở xuống bắt đầu đỏ bừng rồi bốc lửa.

Ngay sau đó từ nắm đấm của Súc Ích bắn ra một luồng lửa thô to bằng cánh tay vào thẳng gốc cây trước mặt, gốc cây trúng đòn ngay lập tức phát nổ rồi cháy rừng rực.

Hoả Thiết Khai sau khi chứng kiến màn này thì thầm hô uy bức, cú vừa rồi phải ngang cấp với một đòn của nội sư hay pháp sư cấp hai tầm trung.

Từ trước đến giờ, Hoả Thiết Khai vẫn chưa từng nghĩ một phàm nhân có thể đạt được ngưỡng sức mạnh đến nhường này mà không nhờ đến khoa học kỹ thuật.

Bất chợt hắn nảy ra một ý tưởng lớn mật, nếu đem môn võ công này phổ biến ra toàn thánh giới, liệu nó có làm vực sâu khoảng cách giữa người thường và ma sư được lấp đầy không.

Ngay lập tức Hoả Thiết Khai mang ý tưởng này đi hỏi sư phụ hắn, Súc Ích nghe vậy thì gật đầu trả lời:
- Trên lý thuyết thì ai cũng có thể luyện môn võ này và đạt được đến trình độ của tôi.

Nhưng, muốn luyện được công pháp này bắt buộc phải có nền tảng về cơ thể cực kì tốt, cả cổ ngữ "HOẢ" lẫn cổ ngữ vũ trang đều gây lên áp lực cực lớn lên cơ thể người sở hữu nó.

Có thể cậu không để ý, nhưng giờ nếu xét riêng về thân thể thì cậu cũng phải ngang cấp với nội sư cấp 2 rồi, thế nên tôi mới quyết định truyền công pháp cho cậu.
Thiết Khai ngẫm lại thấy cũng khá là có lý, một điều hiển nhiên là công pháp càng mạnh thì yêu cầu càng cao.

Công pháp này đã xuất hiện từ lâu, hơn nữa vạn thụ sâm lâm cũng có vẻ như không quá bảo mật nó.

Nếu mà người thường không luyện tập gì mà vẫn có thể luyện công pháp này thì thế giới này đâu còn phân biệt đối xử giữa ma sư và người thường nữa.

Hắn cũng không ngờ, bất tri bất giác cơ thể mình vốn chỉ hơn người thường một tí giờ đã mạnh ngang với nội sư cấp hai rồi.

Để Thiết Khai nghiền ngẫm xong, Súc Ích mới bắt đầu nói tiếp:
- Không chỉ cổ ngữ vũ trang, cổ ngữ "HOẢ" cũng có đặc điểm càng lên cao thì áp lực tạo lên cơ thể người càng lớn, nếu mà lười biếng không chịu luyện tập nâng cao cơ thể thì sẽ hại mình trước khi có thể hại người.

Cậu sau này trở về cũng phải thường xuyên luyện tập "hoả tuyến quyền" đấy, trận pháp mộc nhân sau này tôi sẽ chép ra một bản, cứ thiết kế y như bản vẽ mà luyện tập là ổn.

Vu bà nói môn công pháp nội sư và pháp sư sẽ tự có cách riêng để tu luyện, thế nên tôi chỉ truyền cho cậu cách dẫn truyền năng lượng từ "HOẢ" cùng các bộ của cổ ngữ vũ trang thôi.


Khi được Hoả Thiết Khai thắc mắc rằng Súc Ích tu luyện thế nào thì anh biểu diễn ngay.

Súc Ích bước ra chỗ ngoài nhà rồi thục hẳn hai bàn tay của mình vào chậu than đang cháy rừng rực đặt ở đó rồi để im đấy.

Chậu than đang cháy dữ dội bỗng từ từ nhỏ dần rồi tắt hẳn.

Anh rút tay ra rồi phủi bớt tro bụi dính trên đấy đi rồi tỉnh bơ nói với Hoả Thiết Khai:
- Về cơ bản là như vậy, bất cứ nơi nào có lửa là nơi ấy có năng lượng để nạp vào "HOẢ".

Với những người mới như cậu thì chỉ cần ngọn lửa nhỏ thôi, còn với người tu luyện lâu năm như tôi thì cần ngọn lửa với cường độ cao hơn mới đủ để nạp đầy vào "HOẢ", nếu chỉ thục tay vào chậu lửa thì có khi mất cả nửa ngày mất.

Sắp tới tôi dự định sẽ đến Nham Tộc mượn vài ngọn núi lửa ở đấy để tu luyện nâng cao.
Thiết Khai rùng mình khi nghĩ đến cảnh một ngày nào đó vì ngọn lửa bình thường không đủ nóng, nên Súc Ích vì để nâng cao thực lực sẽ nhảy thẳng vào trong miệng núi lửa để nạp đầy cho cổ ngữ, rồi hắn lắc lắc đầu tự mình phủ định cái ý nghĩ điên rồ này trong đầu.

Súc Ích cũng không biết được mấy cái suy nghĩ vớ vẩn trong đầu Thiết Khai, nếu mà biết được thì nhất định anh sẽ cốc đầu hắn một phát, cùng lắm thì anh chỉ thò tay xuống nham thạch thôi, nhảy cả người xuống để làm gì, người anh có được xăm cổ ngữ “Hỏa” đâu mà nhảy.

Điều đầu tiên muốn tu luyện nội công của hỏa tuyến quyền là phải có cổ ngữ “Hỏa” trước đã, thế nên là Súc Ích dẫn Hỏa Thiết Khai đến tiệm xăm lớn nhất Diệp trấn để xăm cổ ngữ lên mu bàn tay.

Hỏa tuyến quyền là một môn võ rất thịnh hành với Diệp tộc cũng như Nham tộc vì dễ dàng tu luyện cũng như là tính hữu dụng của nó.

Thế nên là nghề xăm (chủ yếu là xăm cổ ngữ) rất là ăn nên làm ra, nghề xăm ở đây thường thường sẽ là cha truyền con nối; những đứa trẻ đã bắt đầu học nghề từ nhỏ, và chỉ khi nào thuộc hết các dạng cổ ngữ cơ bản thì lúc ấy chúng mới được cho cho tập cầm kim xăm để xăm những hình đầu tiên.

Cổ ngữ “Hỏa” đơn giản hơn nhiều so với cổ ngữ vũ trang, cũng có thể nói là cổ ngữ đơn giản nhất nhưng nó cũng lại là cổ ngữ quan trọng nhất trong bộ, bởi thế nên chỉ những thợ xăm lão làng cầm bút mới làm cho người ta tin tưởng.

Sau khi pha xong một loại mực đặc biệt mà chỉ có những người trong nghề biết mới nhau, chủ tiệm xăm mới tỉ mẩn xăm từng chút một lên hai mu bàn tay của Hỏa Thiết Khai.

Thiết Khai cảm nhận được sự nóng rực từng đợt từ những mũi xăm truyền vào mu bàn tay của hắn rồi lưu lại đó, đến khi người thợ xăm hoàn thành cổ ngữ thì cảm giác ấy mới biến mất.

Thiết Khai hài lòng nhìn hai cổ ngữ màu đỏ nhạt trên tay mình, sau đó quay sang hỏi Súc Ích:
- Vậy bây giờ thì phải làm gì tiếp theo?
- Giờ thì tôi sẽ truyền công pháp hỏa tuyến quyền lai cho cậu.


Cái này cũng đơn giản thôi, không phức tạp gì nhiều đâu.
Nội dung của công pháp chủ yếu là đưa nguồn năng lượng từ cổ ngữ “Hỏa” đến khắp nơi trên cơ thể (hoặc đến đến cổ ngữ vũ trang) và cách để “đóng” cổ ngữ này lại ngăn cho nó không hấp thu lửa từ bên ngoài.

Đúng như lời Súc Ích nói, mất khoảng hai tiếng là Thiết Khai đã có thể nhớ hết được cách sử dụng công pháp.

Giờ là đến phần thực hành, theo như hướng dẫn của Súc Ích, Hỏa Thiết Khai lại gần một khay đèn dầu đang cháy rồi dí sát hai tay mình vào ngọn lửa.

Bằng vào khả năng cảm nhận của pháp sư cấp hai, Hỏa Thiết Khai “thấy” được từng luồng lửa tách ra từ ngon lửa chính rồi nhập vào bên trong cổ ngữ.

Cảm giác mới lạ này làm Thiết Khai quên đi việc mình đang nướng tay mình trên bếp lửa, chỉ khi nó bắt đầu có mùi khét, thì hắn mới nhận ra mà chạy lại gần một chậu nước ở gần đó mà thọc hai tay vào để chữa cháy.

Súc Ích thấy vậy thì bật cười, anh đến gần cậu học trò đang ngâm cả hai bàn tay sắp thành món BBQ của mình xuống nước mà vỗ vai an ủi:
- Yên tâm, không sao đâu.

Lần đầu tôi tận hưởng cảm giác đó thì tay cũng thành thịt nướng như vậy mà.

Lần sau điều chỉnh ngọn lửa cho phù hợp với khả năng hấp thụ của cổ ngữ là được.
Hỏa Thiết Khai nghe vậy thì gật gật đầu rồi bắt đầu rơi vào trầm tư.

Việc điều chỉnh ngọn lửa với hắn là không khó, chỉ cần chế ra một cái bật lửa có nút vặn tăng giảm lưu lượng là được.

Nhưng chẳng lẽ đi đâu cũng phải kè kè cái bật lửa đang cháy liên tục ở trong tay, thế thì bất tiện quá, hắn lại không hút thuốc nên chẳng thể dùng lý do này để giải thích với mọi người được.

Ở Diệp trấn thì không cần lo về vấn đề này, hầu như ai cũng đã từng tu luyện hỏa tuyến quyền nên việc dí tay vào chậu lửa là việc bình thường.

Nhưng việc cầm một ngọn lửa đi nhong nhong khắp nơi lại là bất thường nếu đi ở bên ngoài.

Ai nhìn vào cũng biết hắn đang tu luyện một cái gì đó liên quan đến lửa, mà hắn thì lại muốn giữ kín bản lĩnh của mình không cho ai biết.

Sau này với cương vị một nhà khoa học gia, một người tranh chức trưởng tộc thì có trời mới biết là hắn sẽ bị bao nhiêu tên sát thủ nhắm tới, thế nên là phải giữ cho mình vài chiêu phòng thân, ít lộ ra bao nhiêu thì tốt ngần ấy.

Trên hết hỏa tuyến quyền là “quà” của sâm lâm tặng cho Thiết Khai; cho dù vạn thụ không nghiêm ngặt việc truyền bá môn võ này, nhưng thân là khách của vạn thụ sâm lâm hắn vẫn thấy mình không nên rêu rao hỏa tuyến quyền quá để tránh rắc rối không đáng có cho họ.

Tạo ra một ngọn lửa không khó, che dấu việc luôn mang theo bên mình mới là khó, chỉ có ma sư mới dễ dàng làm việc này.

Cơ mà hắn chẳng phải là ma sư hay sao? Thiết Khai vỗ đầu mình một cái thầm trách mình ngu ngốc, dạo gần đây việc luyện võ làm hắn quên béng mất chính mình cũng là một pháp sư, tuy bản lĩnh về pháp thuật của hắn chả đến đâu nhưng dù gì cũng là pháp sư cấp hai cơ mà.

Thế là Thiết Khai bắt đầu vận ngoại năng rồi kết ấn, ngay sau đó một ngọn lửa nho nhỏ xuất hiện trong hai lòng bàn tay của hắn.


Thiết Khai hài lòng nhìn ngọn lửa nho nhỏ trong tay mình đang được cổ ngữ từ từ hấp thụ, chỉ cần liên tục tiếp thêm ngoại năng thì ngọn lửa này sẽ liên tục cháy không ngừng → cổ ngữ liên tục được nạp đầy.

Phép tạo lửa này cũng chẳng phải là cao siêu gì, thậm chí có thể nói nó là phép cơ bản nhất trong hỏa thuật chỉ cần hai cái ấn cơ bản là ra, đến pháp sư cấp 1 cũng có thể làm được.

Cơ mà nhỏ mà có võ a, với tiểu hỏa thuật này hắn có thể liên tục tu luyện hỏa tuyến quyền mà không ai biết, chỉ cần hơi nắm tay là dễ dàng che dấu ngọn lửa nhỏ trong lòng bàn tay.

Hơn nữa việc liên tục sử dụng ngoại năng cũng là một cách tu luyện để nâng cao khả năng sử dụng cũng như là trữ lượng ma năng, một công đến đôi ba việc a.

Súc Ích bên ngoài nhìn vào ngọn lửa trong lòng bàn tay của Thiết Khai cũng đã biết được sự lợi hại của nó.

Quả nhiên như vu bà nói, ma sư nào luyện môn hỏa tuyến quyền này cũng đều có cách tu luyện riêng, chứ người thường như hắn thì cũng chỉ biết thục tay vào ngọn lửa để nạp đầy cổ ngữ rồi lấy năng lượng trong đó mà từ từ tu luyện mà thôi.

Vậy là phần của cổ ngữ “Hỏa” đã xong, giờ đến phần của cổ ngữ vũ trang.

Thường thường là tùy theo cường độ cơ thể cùng trữ lượng của cổ ngữ “Hỏa”, mà các thợ xăm sẽ xăm cổ ngữ vũ trang tương ứng lên người các võ sư.

Cơ thể càng mạnh thì cổ ngữ vũ trang càng nhiều, cấp càng cao, bản lĩnh càng lớn.

Nhưng nếu cơ thể không cho phép mà cưỡng ép sử dụng cổ ngữ vũ trang cao cấp hơn thì sẽ gây tổn thương cho cơ thể.

Chính vì thế mà loại cổ ngữ này chỉ được các thợ xăm đồng ý xăm thêm lên cấp cao hơn, khi cảm thấy cơ thể người xăm đạt đủ tiêu chuẩn.

Còn về trường hợp của Thiết Khai do khoảng cách về địa lý cũng như thời gian có hạn, nên Súc Ích gợi ý cho hắn hai lựa chọn: Một là Thiết Khai xăm hết cả một bộ cổ ngữ từ cơ bản đến cao cấp lên người, Súc Ích sẽ nhờ vu bà phong ấn vào các cổ ngữ vũ trang, đến khi nào hắn đạt đủ tiêu chuẩn thì phong ấn đó sẽ tự động khai mở.

Còn hai là Súc Ích sẽ đưa cho Thiết Khai tất cả hình vẽ và tài liệu về cổ ngữ vũ trang để hắn tự nghĩ cách, dù gì thì Hỏa Thiết Khai cũng là ma sư.
Thiết Khai không ngần ngại gì mà chọn cách thứ hai.

Đã mất công che dấu ngọn lửa rồi giờ xăm kín hay tay thì có khác gì lạy ông tôi ở bụi này đâu, hơn nữa cha hắn cũng khá là nghiêm khắc về việc xăm mình.

Đùa chứ nếu giờ hắn xăm một đống cổ ngữ loằng ngoằng từ ngón tay lên đến tận bả vai thì có khi cha hắn sẽ lột hết da tay của hắn ra ngay lần gặp đầu tiên mất.

Mà hình như Súc Ích có nói về việc cổ ngữ có thể khắc lên vũ khí bằng những loại mực xăm đặc biệt, thế thì việc khắc cổ ngữ vũ trang lên những chất liệu bên ngoài rồi cho chúng liên kết với cổ ngữ “Hỏa” trên tay cũng không phải là bất khả thi.

Hỏa Thiết Khai tự tin rằng mình sẽ nghiên cứu ra được công trình này.

Còn việc mực xăm đặc biệt thì hắn đã có một trợ thủ cực kì đắc lực - Phong, tên Phong này tuy bề ngoài cà chớn cà chác nhưng kiến thức cũng như sự sáng tạo về thảo dược của hắn không thể coi thường, hơn nữa hắn lại là nội sư mộc năng cũng như là người của sâm lâm.

Công việc nghiên cứu mực xăm có thể đưa cổ ngữ vào bề mặt vật chất ngoài Phong ra thì chẳng có ai phù hợp hơn cả..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận