Edit: Astute Nguyễn
Ước Tố kinh ngạc mà quay đầu, hoa hạnh như mưa bay trong không khí, ngày ấy cô một thân váy màu cánh sen, cánh hoa rơi nghiêng lọt vào trong tay áo, dưới ánh mặt trời càng thấy rõ ràng.
Cô vốn cho rằng, người hắn muốn cầu hôn chính là muội muội Chỉ Dao.
Chỉ Dao so với cô sinh ra đã đẹp, tuổi cũng càng xứng đôi với Triệu Hựu Sâm.
Năm ấy Triệu Hựu Sâm mới mười bảy, so với hắn, cô ước chừng lớn hơn bốn tuổi.
"Tiểu thư thật là đẹp!"
Đan Quế ở trước gương vỗ tay, kéo Ước Tố từ dòng hồi ức trở về, Ước Tố nhìn vào cô gái trong gương, cô ấy một thân sườn xám hoa văn màu lục đậm, hợp từ nhan sắc đến làn da tuyết trắng, sườn xám cao cao xẻ tà, đôi chân tựa bạch ngọc thẳng tắp bên trong lộ ra, tay áo rũ xuống để lộ cổ tay trắng nõn, mặt vòng phỉ thuý trên tay càng thêm tôn da.
Dáng Ước Tố không được xem là cao lắm, có điều lại khá cân đối đầy đặn, mặc dù hơi gầy nhưng trước sau đều cong, đặc biệt là dưới lớp sườn xám này, đem những đường cong hoàn mỹ trên người cô phác hoạ hoàn hảo.
Đan Quế chưa từng đọc sách, không biết nên khen tiểu thư nhà mình như thế nào, chỉ biết một mực nói Ước Tố đẹp, Ước Tố nhìn chằm chằm cô gái trong gương, tựa hồ có chút không quen chính bản thân mình. Xưa nay, cô cũng biết bản thân vốn có thể tươi tắn quyến rũ như vậy, chỉ là...
"Thôi bỏ đi." – Ước Tố cụp mắt. – "Thế này có phải hơi lộ liễu rồi không."
"Cái gì mà lộ liễu chứ!" – Đan Quế vội vàng ngăn cản. – "Tiểu thư mới đúng là phu nhân của Thiếu soái, cần gì cố kỵ loại tiện nhân không biết xấu hổ kia!"
Ước Tố vừa định nhắc Đan Quế nhỏ giọng lại, bỗng nghe được sau lưng truyền đến âm thanh nhẹ nhàng nhưng lại có phần do dự của một chàng trai.
"Ước Tố?"
Ước Tố cả người cứng đờ, chậm rãi quay đầu lại, phía sau là một chàng trai chừng hơn hai mươi, vóc người cao gầy thẳng tắp, một thân tây trang màu nâu sọc, khuôn mặt tuấn lãng hiện rõ sau cặp kính gọng vàng, mắt kính kia khiến khuôn mặt chàng trai càng thêm phần nho nhã.
Chỉ là trên khuôn mặt kia bây giờ chỉ toàn là biểu cảm kinh ngạc, ánh mắt sau lớp kính nhẹ nhàng dao động, sau đó đến bàn tay đeo găng đen cũng run theo.
Ước Tố lại rất điềm đạm nhìn chàng trai, khéo léo mỉm cười hào phóng, thật bình tĩnh mà nhìn đôi mắt ấy.
"Đã lâu không gặp, Tạ Nhị ca ca."
Cô còn đang đeo giày cao gót và tất chân, hắn vẫn dùng ngón tay tận tình chơi đùa vùng cấm qua lớp tất và quần lót, Ước Tố rất nhanh đã chảy nước, khao khát được hắn đâm vào.
Cô cảm giác bản thân bây giờ đã hoàn toàn đắm chìm trong sắc dục, là hắn đưa cô đến cánh cửa dục vọng, nhưng hiện tại cô lại không thể rời xa.
Tuy không biết trở lại Vũ Châu, điều gì đang chờ đợi bọn họ, nhưng cô vẫn muốn cùng hắn đối mặt với mọi thứ.
Cô cảm thấy mình đã thật sự thích hắn rồi.
Thân hình hắn nặng nề áp xuống, Ước Tố cảm nhận được côn th*t nóng rực đang cọ cọ vùng cấm qua lớp vải dệt mỏng, chậm chạp không chịu đáp ứng cô. Ước Tố cảm giác hắn hôm nay cực kỳ bất thường, không chỉ tra tấn cô, mà còn tra tấn chính mình.
"Tố Nhi, tôi hy vọng em có thể nhớ kỹ tôi, nhớ kỹ mỗi lần ở bên tôi." Hắn đột nhiên vê vành tai cô, hôn thật mạnh lên cổ cô, "Vĩnh viễn đừng quên tôi."
Hắn hôm nay thật sự rất khác bình thường, cô vừa định truy vấn, tất chân với quần lót đã bị hắn cởi xuống, treo ở lòng bàn chân, làm cản hành động của cô. Hắn khẽ vỗ vào mông cô một cái, từ phía sau hung mãnh tiến vào, hai người đều giữ sức đã lâu, cô chỉ rên một tiếng ngắn ngủi rồi rất nhanh đón nhận hắn, tư thế vừa vặn này làm cô hướng sang đối diện chiếc gương, hắn từ phía sau tiến vào, để cô nhìn thấy rõ vùng cấm bị côn th*t màu tím hung mãnh tiến vào từ sau lưng. Cặp mông nhỏ xinh đẹp rời khỏi mặt bàn, bị người đàn ông khẽ nâng lên, phần thịt đỏ mọng co giật vài cái, thậm chí còn bị mang ra ngoài, từng luồng d*m thủy từ chỗ giao hợp tràn ra.
Cảnh tượng này làm người ta trông thấy mà thẹn, Ước Tố cúi đầu không đành lòng nhìn tiếp, chỉ là Triệu Hựu Sâm lại ép đầu cô lại, giọng nói mang theo áp lực cuồng dã, tiếng khàn xoáy vào tim Ước Tố: "Ngẩng đầu lên, nhìn thật kỹ, nhìn xem tôi làm tình với em như thế nào."
Hắn ngày xưa luôn ngoan ngoãn phục tùng cô, Ước Tố không quen con người mạnh mẽ, lạnh nhạt như vậy, cô đột nhiên hé miệng cắn một cái vào tay hắn. Triệu Hựu Sâm bị đau vẫn không chịu buông ra, ngược lại còn càng đâm càng mạnh, mỗi lần tiến đều dùng hết sức bình sinh của đàn ông, làm vùng cấm của cô đến phát đau. Miệng Ước Tố cũng mỗi lúc một mạnh, thậm chí cô còn nếm được vị máu tanh ngọt trong khoang miệng. Truyện đăng tại Wattpad của Vũ Sương Viện.
Ước Tố ngơ ngẩn nhả ra, đột nhiên mơ màng không hiểu tại sao lại loạn tới mức độ này. Triệu Hựu Sâm không màng đến đau đớn trên tay, đúng lúc này hắn đột ngột lật cơ thể cô lại, nâng hai đùi cô trực tiếp tiến thẳng vào. Khoảnh khắc rời khỏi cơ thể, d*m thủy trên côn th*t còn kéo thành sợi dài, Ước Tố chưa kịp lấy lại hơi, hắn lại đâm vào tiếp, hành sự từ chính diện, động tác càng ngày càng mãnh liệt. Ước Tố mặc dù thấy thống khoái, nhưng vẫn có cảm giác nhục nhã khó tả, cô bị hai loại kích thích làm cho cao trào.
Triệu Hựu Sâm đè cô suốt một canh giờ, trước lúc lên thuyền cô đã uống chút nước, bây giờ bụng bị chướng vô cùng khó chịu, vùng cấm bị làm đỏ lên, côn th*t lại rất hăng hái ra vào hoa huy*t, Ước Tố đẩy hắn một cái, đỏ mặt nói: "Buông ta ra, ta muốn đi vệ sinh một lát."
Động tác của hắn vẫn chưa dừng lại, giọng nói trầm nặng đáp lời cô: "Tiểu ở đây đi."
Ước Tố ngỡ mình đã nghe lầm, cô vươn tay đẩy hắn: "Ngài nói cái gì?".
||||| Truyện đề cử: Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ |||||
"Tôi nói, tiểu trước mặt tôi đi."
Nửa khuôn mặt hắn nhìn xuống cực kỳ khôi ngô, dưới ánh sáng mờ mịt còn lộ ra một loại tà khí mê người, có điều lời thốt ra lại vô sỉ đến vậy. Ước Tố thật sự bị chọc giận, vươn tay dùng sức muốn đẩy mạnh hắn, nhưng cơ thể lại bị gắt gao đè xuống, đôi tay bị dây áo vừa nãy cởi ra trói chặt. Ước Tố bị sỉ nhục, cảm thấy khó chịu hơn bao giờ, cô vặn vẹo thân mình nhỏ yếu muốn nhanh chóng thoát khỏi trói buộc của hắn. Loại sỉ nhục này khiến nước tiểu càng trướng lên, cô gái nghẹn đỏ bừng mặt, hạ thân hai người vẫn gắt gao dính lấy nhau, động tác dưới thân hắn càng thêm kịch liệt, hai đùi Ước Tố vô lực buông xuống bàn, nhìn người đàn ông vững như bàn thạch, cô đột nhiên cảm thấy cực kỳ bế tắc.
Bạo dâm như vậy...
Có lẽ cô vẫn không thể bước được vào thế giới của hắn, cũng không thể cùng một thế giới với hắn.
Ý thức Ước Tố phảng phất trở nên trống rỗng, nhưng không thể nào bỏ qua khoái cảm mãnh liệt ở dưới thân. Triệu Hựu Sâm bỗng hung hăng kích thích chỗ mẫn cảm của cô, khiến cô không thể khống chế mà rên rỉ một tiếng, đúng lúc đang dâng trào, hắn lại nhấn tay vào miệng niệu đạo, Ước Tố không nhịn nổi, nước tiểu lập tức tuôn theo d*m thủy ra ngoài.
Nước tiểu tí tách tí tách xối xuống bàn hắn, Ước Tố tức khắc ngây ngẩn, nước mắt lập tức rơi xuống. Từ nhỏ đến lớn, đây là nhục nhã lớn nhất mà cô phải chịu, cô xuất thân cao quý, mỗi hành động lời nói, ăn cơm mặc quần áo cũng phải tuân thủ quy củ nghiêm ngặt, cho dù là trưởng thành, hay đã gả cho hắn, cô cũng chưa quên bản chất thanh cao như ẩn như hiện từ xương cốt.
Nhưng hiện tại, cô lại nhục nhã tiểu ra trước mặt một người đàn ông.
Ước Tố nhìn một mảnh hỗn loạn trên bàn, như đang thấy được khuôn mặt hỗn loạn của mình.
Hắn rốt cuộc cũng từ từ rút khỏi cơ thể cô, không nói một lời mà trầm mặc nhìn cô, trên mặt biểu cảm trời yên biển lặng.
Hắn cởi dây lưng trên cô tay cô, vừa rồi buộc chặt, trên cổ tay trắng nõn đã xuất hiện một vệt đỏ rõ ràng, nhưng hắn đến một câu xin lỗi cũng không có, vẫn trầm mặc nhìn cô, ánh mắt đẹp đẽ thậm chí còn mang một tia lạnh lẽo tăm tối.
Đến cuối cùng Ước Tố vẫn không có cách nào nhìn thẳng hắn, cô nhặt quần áo trên mặt đất, chịu đựng cơn đau giữa hai chân, cầm quần áo mặc chỉnh tề sau đó chật vật chạy ra ngoài.
Cánh cửa nhẹ nhàng đóng mở dưới làn gió biển, Triệu Hựu Sâm cúi đầu nhìn một mảng hỗn loạn trên mặt bàn, hắn nhặt áo khoác vừa ném xuống đất, mặt không biểu cảm, dùng sức lau chà mặt bàn, quân trang sạch sẽ nhanh chóng bị vết đục làm dơ. Động tác Triệu Hựu Sâm đột nhiên khựng lại, một giọt nước bỗng nhiên lăn xuống, rơi vào đám vết đục kia.
Giọt nước chậm chạp lan ra tạo thành gợn sóng nhỏ...
*
Sau chuyện xảy ra ngày hôm đó, Ước Tố không còn đến gặp Triệu Hựu Sâm, tâm trạng cô rất phức tạp, một là không biết nên đối diện với hắn như thế nào, hai là không biết đối mặt với bản thân ra sao.
Bọn họ tình nồng ý đậm quá lâu, lâu đến nỗi cô quên mất, nếu ngày nào đó, hắn chợt quay lại đối xử với cô như trước đây, cô phải làm sao bây giờ.
Tin tưởng giữa người với người đôi khi kiên cố không phá nổi, nhưng cũng đôi khi lại yếu ớt vô cùng, bây giờ cô đột nhiên lại bắt đầu hoài nghi tình cảm Triệu Hựu Sâm đối với mình, chàng trai một miệng nói tình cảm thắm thiết lúc đầu, rốt cuộc có tồn tại thật không?
Cho dù đã tự cổ vũ bản thân phải kiên cường, nhưng cô vẫn không nhịn được khóc nấc hết lần này đến lần khác ở trên thuyền, chờ đến khi xuống thuyền hai mắt đã sưng vù, đầu tóc rũ rượi. Cô sợ bị nhìn thấy, trát phấn dày cộp lên trên mặt, ngược lại là Triệu Hựu Sâm, một thân quân trang thẳng tắp, khí phách hăng hái, khuôn mặt tuấn tú, dường như căn bản chẳng ảnh hưởng gì đến chuyện hôm đó.
Đúng vậy, hắn mới mười chín tuổi, còn nhiều người vây quanh như vậy, được chúng tinh phủng nguyệt (1), cho dù thời niên thiếu từng thâm tình với cô, chờ đợi được rồi cũng rất dễ trở thành chán ghét.
(1) Chúng tinh phủng nguyệt: một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng.
Ước Tố mím chặt môi, đứng trên boong tàu không muốn rời đi, Triệu Hựu Sâm đi trước đột nhiên quay đầu nhìn về phía cô.
Ước Tố sửng sốt, trái tim đột nhiên mềm nhũn, cô vừa định thỏa hiệp bước về phía hắn, thì đột nhiên nhìn thấy một cô gái mặc váy hoa đang nhảy nhót chạy đến bên Triệu Hựu Sâm. Thiếu nữ tóc uốn xoăn, khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp, cô ấy vừa nhìn thấy Triệu Hựu Sâm liền sà vào lòng hắn.
Triệu Hựu Sâm vươn một tay ôm lấy, thuận đà vỗ vai cô ấy.
Bước chân Ước Tố lập tức dừng lại.
Cô gái đó.
Là Chu Dục Oánh.
Ps: 10 bình chọn + 10 bình luận + 5 theo dõi => 1 chương mới
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...